Đọc truyện Bởi Vì Ta Yêu Ngươi – Chương 17: Bảo bối tưởng xuất lai liễu
( Bảo bối muốn ra rồi)
Ngọn gió nơi Nhược U cốc vẫn như năm nào, giống như ngày trước. Nhưng tất cả đều đã thành hư vô, thời gian không thể vãn hồi, trái tim không thể níu kéo.
Mọi sự đều do ta làm ra. Không phải do người, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân cố chấp yêu một người không nên yêu, ái tình cấm kị này, đã định trước kết cục bi thương này của ta. Đau khổ sao? Có thể, nhưng không hối hận, chí ít ta còn có ngươi, bảo bối của ta!
Gió tháng tư, thổi nhẹ nhàng, thổi mặt hồ ngày xuân gợn sóng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về trên bụng cao vót, cũng sắp lâm bồn rồi. Có chờ mong nhưng cũng có sợ hãi. Một nam tử lại nhân trách nhiệm của nữ tử đúng là làm trái lẽ trời. Ha ha,,,,, hết thảy thuận theo tự nhiên đi, thuận theo tự nhiên.
Xa cách người nọ cũng đã được bảy tháng. Còn nhớ khi ly khai kinh thành, khắp nơi đều là bố cáo truy bắt ta, vốn định tìm một nơi an tĩnh vắng vẻ cũng không muốn trở về Nhược U cốc để sư phụ sư đa thấy bộ dạng chật vật của ta.
Nhưng thân thể ta cũng ngày càng sa sút. Khi đó, vận công rời đi hầu như đã tiêu tốn toàn bộ tinh lực, hiện tại cũng không có tâm lực đi ứng phó với phiền phức không tất yếu. Vì vậy ta về nơi đây, gia đình của ta.
Khi gặp lại sư phụ, hắn kinh ngạc sau đó trong mắt tràn ngập yêu thương, vươn tay ôm ta vào lòng, hung hăng mắng ta không biết chăm sóc bản thân. Mà ta vào thời điểm tiến vào trong lòng sư phụ cảm thấy an tâm không gì sánh bằng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Lúc ta tỉnh lại, ta thấy sư phụ ngồi bên giường trúc nhìn ta, vẻ mặt quái dị. Sư đa cũng ở bên cạnh trầm mặc không nói, lộ ra bộ dạng đăm chiêu.
“Sư phụ?” Ta dùng nhãn thần hỏi.
“Ngạch tiểu Nhược Nhược a, nói cho ngươi một chuyện vô cùng thú vị a! Chính là ta nghe nói, có một loại người sinh ra vào năm âm tháng âm giờ âm, trăm năm khó tìm. Hài tử sinh ra vào thời điểm này đều có dung mạo phi thường xuất chúng. Rất tốt phải không?” Sư phụ nhìn ta, lại quay đầu nói: “Nhưng cũng có điểm không tốt, nếu là nữ hài, bởi âm khí quá thịnh sẽ không thể sinh hài tử, nếu là nam hài thì ngược lại. Là có khả năng dựng dục như nữ tử.”
“Cho nên? Sư phụ.”
“Cho nên?????? Cho nên ngươi vừa vặn là nam hài âm tính thể trăm năm khó gặp, nói cách khác, ngươi có hài tử rồi.” Sư phụ nói xong nhìn ta, hình như đang đợi ta phản ứng.
“Sư đa ngươi đã dùng dược vật trong nhiều năm chậm rãi cải biến âm tính thể chất của ngươi. không ngờ tạo hóa trêu người a ”
Mang thai? Nói ta sao? Ta có hài tử ư?
Vì sao? Rõ ràng đã cắt đứt rồi, vì sao còn có ràng buộc này chứ? Ông trời thật đúng là thích trêu đùa con người! Sinh ra là nam tử cư nhiên có thể mang thai! Ta nên làm cái gì bây giờ? Từ bỏ hài tử này sao? Không. Hài tử vô tội, ta có quyền gì mà cướp đoạt quyền sống của hài tử.
Vậy sinh hạ nó đi, nó là hài tử của ta. Một người của ta.
“Nhưng mà, tiểu Nhược Nhược, hài tử a! Ngươi quá lợi hại, ta lại có hài tử để ngoạn. Thật tốt quá a! Ha ha” sư phụ nói khiến ta bất giác đỏ mặt.
“Có muốn hay không, chính ngươi quyết định đi.” Sư đa ôm lấy sư phụ một lòng muốn sờ bụng ta đi ra ngoài cửa.
“Ta muốn.” Ta kiên định nói. Không phải mọi người nên chịu trách nhiệm với hành động của mình sao?
Sư đa nghe vậy động tác ngừng một lát. Tán thành nhìn ta rồi xoay người rời đi.
Sư phụ và sư đa vẫn hạnh phúc như vậy!
Hài tử? Ta rất chờ mong đến đến!
Hồi tưởng đến đây, ta lại dùng tay nhẹ nhàng vỗ bụng, nơi này hài tử của ta đang lớn lên. Ở Nhược U cốc đã một tháng, dưới sự chăm sóc của sư phụ sư đã tiểu tử kia đang khỏe mạnh lớn lên.
“Tiểu Nhược Nhược, về thôi, phải uống thuốc rồi.” Sư phụ gọi ta.
Sư đa thuyết ta bởi vì là nam tử thụ thai, cho nên cần thuốc điều trị thể chất của ta cũng chính là giữ thai. Để tránh khỏi ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi, cũng là để mẫu thể an toàn.
Khó trách ta không thể dùng khinh công như thường, bảo bảo. Mang thai ngươi, thật đúng là hạnh khổ a!
Lòng tràn đầy hạnh phúc. Lãnh Nặc, hạnh phúc không nhất định phải có ngươi. Có bảo bảo của ta, có sư phụ sư đa, cũng khiến ta rất hạnh phúc. Ngươi hẳn là có yêu ta! Nhưng ngươi là đế vương, ta biết ngươi có trách nhiệm của ngươi. Đối với đòi hỏi ngươi là ta quá xa xỉ rồi. Ta không trách ngươi. Chỉ là rất đau lòng, đối với phân tình cảm mong manh này.
Hiện tại ta rất thỏa mãn, đủ khiến ngươi thoát khỏi thế giới của ta!
Ta thoải mái đi về hướng sư phụ.
Thời gian có khi thực dài, có khi vô cùng ngắn. Dường như chỉ là chớp mắt.
Ngày hôm nay uống xong thuốc dưỡng thai của sư đa, bỗng nhiên trong bụng xuất hiện một cơn đau nhức, sau khi bỗng nhiên đau nhức lại bắt đầu giật giật. Tuy rằng bảo bối mỗi ngày sáng sớm cũng sẽ đá mấy cái gọi ta rời giường, nhưng ngày hôm nay phía dưới hình như có cái gì ẩm ướt chảy ra. Lòng ta hoảng hốt, cảm giác bất hảo, chịu đựng đau nhức, ta đẩy cửa phòng đối với đang nghỉ trưa nói sư phụ:”Sư phụ tiểu đồ tôn của ngươi muốn thấy ngươi rồi.” Có điểm đứng không vững bám lấy khung cửa.
Nghe vậy, sư phụ đầu tiên là sửng sốt. Đến khi tỉnh ra vội vàng đem ta đang trượt xuống ôm đến giường.