Đọc truyện Bởi Vì Anh Yêu Em – Chương 29
Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà Thiên Di, Thiên Di mở cửa xe, đi xuống. Trời vẫn đang mưa rất to, Thiên Di dùng hai tay che đầu, Thiên Di nhìn vào xe vẫy tay tươi cười chào Gia Bảo xong rồi đóng cửa xe lại chạy vào nhà, Gia Bảo nhìn qua cửa xe, ngắm nhìn dáng Thiên Di đang chạy vào trong rất dễ thương, Gia Bảo cười, lắc đầu
– Song Thiên Di, em lớn rồi mà rốt cuộc vẫn như trẻ con vậy
Gia Bảo nói rồi phóng xe đi. Thiên Di chạy lên phòng, ra tủ quần áo lấy đồ để thay rồi chạy vào phòng tắm để tắm rửa, gội đầu và thay đồ. Xong xuôi, Thiên Di đi ra với bộ quần áo ngủ màu hồng dài tay tay thì liên tục dùng khăn lau tóc cho khô, Thiên Di đi lại gần bên bàn cầm điện thoại kiểm tra thì thấy tin nhắn từ số lạ
” Thiên Di, tôi không để yên cho cô đâu “
Tin nhắn ấy là do Tú Anh nhắn nhưng Thiên Di lại không hề hay biết, Thiên Di ngẩn người ra một lúc lâu
– Gì đây nhỉ? Chắc gửi nhầm, à mà không………….gửi nhầm thì làm sao lại có tên mình ở trong đó……….
Thiên Di cầm điện thoại ngồi lên giường suy nghĩ một lúc lâu rồi xua tay
– Chắc gửi nhầm số thôi, nhỡ đâu có ai cũng có tên giống mình thì sao………………….ờ đúng rồi chắc gửi nhầm…………..kệ đi…………..
Thiên Di nhắn tin cho Gia Bảo
” Về đến nhà chưa? “
Gia Bảo đang ở trên phòng, anh từ phòng tắm đi ra cũng đang dùng khăn lau khô tóc mình, lại bên giường cầm điện thoại lên thấy tin nhắn từ Thiên Di anh cười
” Về rồi thưa cô nương “
” Đang làm gì thế? “
” Nhớ em “
” Đùa, vừa mới gặp nhau về mà nhớ? “
” Thật đấy, bây giờ anh chả hiểu sao luôn ý, kể cả vừa gặp em đi nữa, xa em 1 giây là đã thấy nhớ muốn chết rồi “
” Thôi đi ông nội, à mà sắp sinh nhật anh rồi đúng không? “
” Đúng rồi, emyeu của anh giỏi thế, năm nay anh định không tổ chức nhưng nghĩ lại rồi đến ngày sinh nhật anh có mặt tất cả mọi người, anh sẽ công khai chuyện anh và em “
” Hình như hơi vội thì phải ”
” Trước sau gì mà chẳng công khai đúng không, càng sớm càng tốt chứ sao, muộn rồi đi ngủ đi, anh đi ngủ đây, babe của anh ngủ ngon “
Thiên Di cười rồi chui luôn vào chăn ngủ.
* Sáng hôm sau *
Thiên Di dậy lúc 9h sáng, vì là ngày chủ nhật nên Thiên Di thường ngủ dậy muộn, vào vscn rồi đi xuống tầng
– Cô Thiên Di dậy rồi sao? Cô có muốn ăn gì không để tôi làm.
– Thôi, cháu không ăn đâu, thím làm gì thì thím cứ làm đi, cháu đi ra ngoài có chút việc
Thiên Di vào gara xe ô tô ngồi vào trong chiếc xe Audi trắng, cửa và cổng mở tự động, Thiên Di lái xe đi ra ngoài. Trời hôm nay không khí rất tốt nên Thiên Di muốn lái xe ra ngoài chơi, cô dừng xe trước một tiệm salon, trông bề ngoài nhìn rất sang trọng, Thiên Di xuống xe, cô mới đi đến trước cửa đã có một nhân viên chạy ra lễ phép chào- Cô Thiên Di, lâu rồi không thấy cô.
Thiên Di tươi cười, rồi đi vào, ngồi trên ghế, một người phụ nữ tầm 28, 29 tuổi đi ra cười nhìn Thiên Di
– Thiên Di, hôm nay cháu muốn làm gì nào?
– Cô nhuộm lại màu tóc cho cháu được không?
– Nâu hạt dẻ hơi sáng nhưng hợp với cháu.
– Vầng
Sau 3 tiếng nhuộm rồi gội các kiểu, Thiên Di ra quầy thu ngân thanh toán rồi đi ra ngoài xe. Thiên Di rất hài lòng với mái tóc hiện giờ của mình. Cô đang vui vẻ chuẩn bị mở cửa xe thì có giọng nói từ phía sau
– Thiên Di, tiểu thư nhà giàu có khác, suốt ngày đi chơi này nọ không phải nghĩ ngợi gì
Thiên Di hơi khó chịu vì nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, cô quay người lại, quả nhiên là không sai. Là Tú Anh. Tú Anh nói với giọng khinh bỉ cùng với điệu cười giả tạo, Thiên Di khó chịu
– Cô muốn gì?
– Muốn gì à ( Tú Anh nhếch lên cười) nếu tôi nói tôi muốn Gia Bảo thì cô có đồng ý nhường cho tôi không?
Hai nắm tay của Thiên Di nắm chặt lại, mặt đỏ lên vì giận
– CÔ IM ĐI, cô là cái quái gì chứ, cô nghĩ Gia Bảo là đồ chơi à mà nhường ( Nói đến đây Thiên Di khoanh tay nhếch lên cười khinh) Tú Anh à, cô xinh thật đấy nhưng đừng để người khác nhìn vào và nhận ra ngoài xinh đẹp thì cô chẳng còn cái quái gì cả ngay cả bản chất làm người. Tốt nhất cô về mà xem lại mình đi.
Thiên Di nói rồi lên xe và phóng xe đi để lại Tú Anh đứng run người lên vì quá bực, nhỏ hét lên
– AAAAAAAAAAA, RỒI CÓ NGÀY TAO SẼ CHÔN SỐNG MÀY
Thiên Di về đến nhà, cất xe, vào nhà, đi vào trong phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi. Vừa mở màn hình máy đã thấy cuộc gọi video call từ Gia Bảo, Thiên Di kéo sang để nghe, hình ảnh Gia Bảo hiện lên rõ nét, anh cười rất tươi
” Thiên Di, em mới nhuộm lại tóc à? “
” Em vừa về thì anh gọi luôn này “
” Uầy, lúc đầu nhìn còn tưởng anh gọi nhầm cho cô nào “
” Vớ vẩn “
” Chiều em rảnh không? Đi mua đồ với anh “
” Chiều à…………….. hmmmmm………………em bận rồi……………..”
” Suốt ngày bận thế……………..xem ra phải dạy dỗ lại em rồi…………….”
” Ơ hay…………………….thôi anh đi ăn cơm đi………………….em lên phòng thay đồ rồi ra ngoài đây “
Thiên Di tắt máy, xách túi lên phòng. Cô bấm số gọi cho Tiêu Nại
( Alo)
( Tiêu Nại hả? Ông đỡ chưa? Hôm nay ông vẫn quyết định đi à?)
( Ừm………30 phút nữa)
( Tôi chuẩn bị đến rồi, đừng có đi trước đấy)
Thiên Di vội lấy đồ thay. Cô mặc chiếc váy yếm trắng trông rất dễ thương cùng với áo croptop hồng tay lỡ, và giày sandal nâng đế nâu. Thiên Di xuống xe, nhờ bác tài xế lai đi. Xe vừa đi ra ngoài cổng, phía gốc cây có một đám người đang núp ở đó. Là Star ( Minh Quân, Gia Bảo, Tuệ Nhi, Ngọc Thi). Ê Ê xe Thiên Di kìa ( Ngọc Thi vừa nói vừa chỉ tay)
. Lên xe nhanh, lập tức bám theo ( Gia Bảo giục)
Cả đám cùng lên xe, Gia Bảo lái. Xe của Thiên Di đi đằng trước, chiếc xe của Gia Bảo mà Star đang ngồi cũng đi theo gần sát nhau. Sau 20p ngồi trên xe, mỏi nhừ người, cả hai chiếc xe cùng dừng lại tại sân bay quốc tế
. Ủa, Thiên Di ra sân bay làm gì? ( Tuệ Nhi)
. Tôi nghi lắm nha, chả nhẽ bà ý làm điều gì sai trái rồi bỏ trốn ( Minh Quân)
. Trốn trốn đầu ông, ăn với chả nói vớ va vớ vẩn ( Gia Bảo đánh vào đầu Minh Quân)
. Đùa mà làm gì căng ( Minh Quân ôm đầu)
. Thôi đừng cãi nhau nữa, mau ra xem đi ( Ngọc Thi)
Thiên Di chạy ra chỗ Tiêu Nại đang đứng, hai người còn đang nói chuyện tự nhiên Star chạy đến, Minh Quân hét toáng lên
– TIÊU NẠI
Tiêu Nại và Thiên Di giật mình quay người lại, Tiêu Nại quay sang nói nhỏ với Thiên Di
– Di Di, bà hại chết tôi rồi, sao mọi người lại biết?
– Tôi thề là tôi không nói với ai mà………….
. Hai người đang có chuyện gì mờ ám, khai mau trước khi bọn này xử đẹp ( Ngọc Thi)
. Tôi nghi lắm mà, mất tích cả tháng nay ( Minh Quân)
. Chà chà Thiên Di của anh biết nói dối rồi cơ đây, về đây rồi chết với anh ( Gia Bảo)
Thiên Di quay sang nói thầm với Tiêu Nại
– Chuyện đến mức này rồi, hay tôi nói nha
– Đành vậy chứ biết làm sao nhưng………………cấm hé nửa lời chuyện tôi bị bệnh
– Ok
Thiên Di kéo Tiêu Nại ra chỗ mọi người
– Mọi người, xin lỗi vì bao lâu nay đã giấu mọi người………………..thực ra……………..Tiêu Nại sắp sang nước ngoài sống, sẽ cắt đứt liên lạc với mọi người và cũng sẽ không quay lại nữa………….
– CÁI GÌ? ( Star ai cũng há hốc mồm, suýt rớt hàm)
– Tôi xin lỗi vì bao lâu nay không nói với mọi người tiếng nào hết, làm mọi người phải lo lắng rồi.
Tiêu Nại cúi gằm mặt
– Bây giờ ông đi luôn à? ( Ngọc Thi)
– Ừm, còn khoảng 15p nữa trước khi máy bay cất cánh………………
Tuệ Nhi im lặng, những giọt lệ từ trên khóe mắt tự nhiên rơi xuống
– Bà khóc đấy à? Tuệ Nhi
– Không, do bụi bay vào mắt thôi……………..
– Chắc tụi tôi nhớ ông lắm đấy
Thiên Di nói với giọng buồn.
– Tôi đi trước nha.
Tiêu Nại quay người đi, mọi người ai cũng nhìn theo bóng dáng cậu, đột nhiên
– TIÊU NẠI
Tuệ Nhi chạy ra hét lớn, Tiêu Nại quay người lại, Star thì ai cũng vô cùng bất ngờ, Tuệ Nhi chạy đến bên Tiêu Nại rồi ôm chặt lấy cậu
– Tiêu Nại, tôi thích cậu…………………….từ rất lâu rồi……………..Điền Tiêu Nại tôi thích cậu…………….cậu đừng đi đượcc không………..
Tuệ Nhi vừa nói vừa khóc, Tiêu Nại bất ngờ trước hành động và lời nói của Tuệ Nhi đứng đơ người không kịp phản ứng. Star thì ai cũng câm nín, không ngậm miệng nổi
. Gì đây? Đây là tôi đang mơ hay là sự thật vậy ( Ngọc Thi)
. Sự thật đấy emyeu à………….. ( Minh Quân)
. OMG, sốc thật luôn đấy, thật………………. không thể tin nổi mà………….. ( Thiên Di)
. Tuệ Nhi, bà ấy giữ bí mật lâu giỏi thật, đúng là sốc trên từng cm mà.-