Bạn đang đọc Bồi Thường Hôn Nhân – Chương 40
Lộ Dao xoay người nhìn cánh tay mình, ngẩng đầu nhìn Trình Tử Xuân, mắt to phiếm nghi hoặc [Anh kéo em làm gì?]
Trình Tử Xuân chỉ nắp cóng trước mặt cô: “Đừng bước lên nắp cống, nếu bị hư sẽ ngã xuống đấy.”
Nắp cống thật sự bị hãm xuống, Lộ Dao nhìn thoáng qua, bất động thanh sắc rút tay mình về, cười nói: “Cảm ơn, về sau em sẽ chú ý.”
Nhìn thái độ xa cách của Lộ Dao, Trình Tử Xuân thật mất mát, trên mặt vẫn duy trì phong độ quân tử, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc chân tay, tuy rằng cách áo lạnh dày cộm, anh vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Trạm xe buýt cách đó không xa, hai người rất nhanh đã đến, hôm nay thật sự may mắn, xe buýt Lộ Dao phải lên đến rồi, cô nghiêng đầu nói với Trình Tử Xuân bên cạnh: “Em về trước, tạm biệt.”
Trình Tử Xuân mỉm cười vẫy vẫy tay: “Tạm biệt ~ trên đường cẩn thận, ngày mai gặp.”
Sau khi xe buýt chậm rãi rời đi, Trình Tử Xuân mới thu hồi tươi cười trên mặt, vừa quay người liền thấy Chu Gia Càng đnag vội vàng chạy đến, có điều…… Biểu tình trên mặt anh là cái gì đấy?
Vừa đỗ xe vào chỗ không có gì đáng ngại, Chu Gia Càng liền vội vàng đuổi theo đến đây, thấy Trình Tử Xuân liền trjwc tiếp hỏi: “Lộ Dao đâu?”
Ngón tay Trình Tử Xuân chỉ về xe buýt đã đi xa: “Trên xe.”
Nhìn hai người không phải giống kiểu đang hẹn hò gì đó, Chu Gia Càng thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề để ý Trình Tử Xuân, xoay người muốn đi.
Hai người tuy rằng cấp trên cấp dưới, nhưng Trình Tử Xuân đến Duệ Đạt sớm hơn, là nhà thiết kế đầu tiên Lục Thừa Duệ mời về, cho nên, anh được xem như là nguyên lão của công ty.
Hơn nữa, tính tình hai người đều không kềm chế được, tan tầm liền không có khái niệm cấp trên cấp dưới gì.
Bây giờ Trình Tử Xuân càng coi Chu Gia Càng là tình địch, chạy đến đây vội như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì?
“Này! Anh tìm Lộ Dao làm gì?” Trình Tử Xuân đi teo phía sau Chu Gia Càng, hô một câu.
“Liên quan gì đến anh!” Chu Gia Càng đầu cũng không quay lại.
“Sao không liên quan đến tôi? Tôi đang theo đuổi Lộ Dao, anh rõ ràng biết Lộ Dao thích anh, nếu anh không thích thì cũng đừng đến tìm cô ấy.
Anh làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy ôm hy vọng, anh lại không thể cho người ta cái gì.”
Nghe vậy, Chu Gia Càng đột nhiên dừng bước, xoay người đối diện Trình Tử Xuân, cười lạnh một tiếng: “Ai nói tôi không thích Lộ Dao?”
Trình Tử Xuân sửng sốt trong chốc lát, phản ứng lại thì châm biếm một tiếng: “Nếu không như vậy, tại sao cô ấy đột nhiên chuyển đến tổ thiết kế nội thất, nếu muốn chuyển thì cũng hẳn là chuyện của năm sau.”
Chu Gia Càng chính vì việc này mà hồi hận, hiện tại lại bị dẫm đến chỗ đau, sắc mặt trầm xuống, lời nói cũng sắc bén hơn vài phần: “Trình Tử Xuân, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, năm nay anh cũng đã 31 rồi đi? Lộ Dao năm nay 21 tuổi, anh không cảm thấy tuổi anh quá lớn sao?’
Trình Tử Xuân bị anh nói đến nghẹn, anh trước nay không nghĩ tới mình….
Lớn tuổi.
Lúc anh thích Lộ Dao cũng không nghĩ đến vấn đề nà, rong lúc nhất thời thế nhưng bị nghẹn đến nói không ra lời.
Chu Gia Càng nhìn đối phương im lặng không nói, cho rằng Trình Tử Xuân đã nghĩ lại, lại tự mình thương thân: “Nếu biết mình già, thì đừng đi trêu chọc Lộ Dao nữa.”
Anh nói xong câu đó, không đợi Trình Tử Xuân phản ứng liền bỏ đi.
Trình Tử Xuân há hốc mồm kinh ngạc cuối cùng cũng phản ứng lại, nội tâm căm giận, già cái gì! Anh sao mà già! Anh mới 31 tuổi! 31!
Thanh niên tài tuấn! Tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Sự nghiệp thành công! Người ta cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim mà?!!!
–
Lễ Giáng Sinh chuẩn bị tới rồi, Kỷ Ngôn Sâm hữu nghị nhắc nhở Chu Gia Càng, ngày lễ con gái thích nhất trừ Lễ Tình Nhân chính là lễ Giáng Sinh.
Gần đây xã giao tương đối nhiều, Chu Gia Càng đã vài ngày chưa thấy qua Lộ Dao, Kỷ Ngôn Sâm biết, liền hỏi: “Vậy cậu có gọi điện hay nhắn tin gì không?”
Chu Gia Càng nói không có, Kỷ Ngôn Sâm hận sắt không thành thép nói: “Cậu nưh vậy thì làm sao có cảm giác tồn tại trước cô ấy được hả? Làm sao người ta thích cậu được?”
Chu Gia Càng vẻ mặt quái dị nhìn anh: “Cô ấy vốn dĩ đã thích tôi.”
Kỷ Ngôn Sâm im lặng, lúc trước là vì theo đuổi bạn gái mà không ngừng tạo cảm giác tồn tại, đã quên mất cái tên trước mắt này cơ bản là chưa từng tán gái lần nào.
Sao anh lại không may mắn như vậy, khổ truy một người những một năm mới ôm được về nhà, cho nên bây giờ càng thêm khinh bỉ Chu Gia Càng: “Nhưng người ta đã nói về sau sẽ không thích cậu nữa, cậu đúng là tự làm tự chịu, lúc trước người ta theo đuổi cậu, cậu làm gì!”
Nhớ tới lời Lộ Dao, Chu Gia Càng im lặng, ngay sau đó chắc chắn nói: “Cô ấy sẽ lại thích tôi!”
………
Đêm bình an, Lộ Dao nhận được hai bó hoa, một bó hoa hồng kiêu diễm, một bó bách hợp trắng tinh thanh nhã.
Hoa hồng là Trình Tử Xuân đưa, lần này để lại tấm card nhưng đã được ký tên.
Bách hợp…… Lộ Dao cầm tấm thiệp nhỏ kia, hơi hơi xuất thần, trong lòng cũng đã loạn thành một đoàn.
Tuy rằng không ký tên, nhưng Lộ Dao nhận ra bút tích của Chu Gia Càng.
Vì sao anh đưa hoa cho cô? Trên đó còn viết: [Lộ Dao, đêm nay cùng nhau ăn cơm, tan tầm anh ở dưới lầu chờ em.]
Lộ Dao nghĩ đến xuất thần, khó được anh giống như Trình Hinh nói vậy, hối hận? Cho nên hiện tại là đang…… Theo đuổi cô sao?
Rõ ràng anh đã đi xem mắt, rõ ràng vui vẻ như vậy, nếu không phải cùng đối phương có cảm giác, sao lại ở đấy lâu như vậy, sao lại biểu hiện vui vẻ như vậy.
Lộ Dao nhìn chằm chằm cánh hoa trắng tinh, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, lúc cô thích anh, lúc cô quấn lấy anh, anh đều lạnh như băng không có một chút tỏ vẻ.
Anh tình nguyện đi xem mắt cũng không thèm thích cô, bây giờ lại đưa hoa cho cô, anh rốt cuộc muốn thế nào?
Nghĩ đến cuối cùng, Lộ Dao ủy khuất lại giận dữ, lúc cô thích anh, mặc kệ cô làm cái gì, anh cuối cùng vẫn không thích cô, còn chạy đi xem mắt.
Bây giờ cô không ở bên người anh nữa, muốn quên anh, bắt đầu quen với sinh hoạt mới, anh lại tới đảo loạn.
Cô không phải là món đồ chơi, không phải mặc cho anh muốn thế nào là thế ấy.
Không để ý tới hắn! Tuyệt đối không để ý tới hắn!
……
Chu Gia Càng sở dĩ không có để lại tên, là bởi vì anh chắc chắn Lộ Dao nhận ra nét chữ của anh, có một lần cô nhìn chữ viết của anh, sau đó cười tươi như hoa: “Sư phụ, chữ anh đẹp quá!”
Sau lại có một đoạn thời gian, cô bắt chước nét bút ký tên của anh, còn luôn hỏi anh viết có giống không.
Lộ Dao gần đây luôn trốn tránh anh, mỗi lần anh tìm cơ hội gặp mặt là cô vừa thấy anh liền chạy trốn.
Hôm nay buổi tối nhất định phải cùng cô nói chuyện rõ ràng.
Hôm nay Chu Gia Càng tan làm sớm 10 phút, khi đến cửa thang máy, lại xoay người trở về, trực tiếp đến tổ thiết kế nội thất, cũng không đi vào mà chỉ đứng ngoài chờ.
Vừa đến giờ tan tầm, đại đa số mọi người đều vội vã hướng cửa thang máy đi đến, đêm nay là đêm Bình An, nên hẹn hò đều đi hẹn hò, mọi người thấy Chu Gia Càng đứng trước cửa, đều cảm thấy có điểm kỳ quái.
Nhưng cũng chỉ là thả chậm bước chân cụp mi rũ mắt chào hỏi, biểu hiện nóng vội muốn tan làm trước mặt ông chủ là không tốt.
Chu Gia Càng nhìn người sắp đi hết, Lộ Dao còn chưa có ra tới, anh đang muốn đi vào đi xem, liền nhìn thấy Trình Tử Xuân từ bên trái tiến lại gần.
Chu Gia Càng liếc xéo anh một cái liền nhấc chân đi vào, hầu như mọi người đã đi hết, chỉ còn lại hai ba người, Lộ Dao không biết đi nơi nào.
“Trương Quân, Lộ Dao đâu?”
Trương Quân là tổ trưởng tổ thiết kế nội thất, lúc thấy Chu Gia Càng đi vào có chút kỳ quái, Hiện tại nghe anh hỏi như vậy càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Lộ Dao không phải nói đi tìm anh sao? Một tiếng trước đã đi rồi.”
Chu Gia Càng im lặng, được lắm! Nha đầu này vì trốn anh, cư nhiên dám lấy danh nghĩa anh đi gạt người, phỏng chừng đã sớm chuồn mất dạng rồi.
Học hư nha! Dám học trốn việc.
Trình Tử Xuân đứng phía sau Chu Gia Càng, trước đó anh đã nhận được tin nhắn của Lộ Dao, tuy rằng vẫn là từ chối lời mời, nhưng bây giờ thấy Chu Gia Càng anh hành còn cay hơn anh, thật là khiến người ta vui vẻ.
Chu Gia Càng xoay người dư quang quét đến thùng rác bên bàn làm việc, bên trong một bó bách hợp đang nằm lẳng lặng, bởi vì bó hoa quá lớn, thùng rác miễn cưỡng chống nó trông giống như một bình hoa lớn, nhưng là không thể phủ nhận…… Nó vẫn là cái thùng rác……
Bàn làm việc bên cạnh thùng rác kia, có một bình hoa chân chính, mặt trên cắm đầy hoa hồng, Chu Gia Càng đi qua, đứng trước bàn hỏi Trương Quân: “Cái này là bàn làm việc của Lộ Dao?”
“Ừ,…..
Hoa hồng kia là tôi đưa.” Trình Tử Xuân giành trả lời trước, lại nhìn về phía bó bách hợp trong thùng rác, cười đến gợi đòn: “Chẳng lẽ bách hợp này là anh tặng?”
Một ngọn lửa chiến vô danh bùng phát, Trương Quân cùng hai người khác yên lặng lui xuống……
Hoa Trình Tử Xuân đưa thì tử tế nằm trong bình, hoa anh đưa thì lại vứt thùng rác! Chu Gia Càng sầm mặt đi ra ngoài, lúc đến trước mặt Trình Tử Xuân, lạnh lùng ném xuống một câu: “Ai nói là tôi đưa? Tôi chỉ là cảm thấy hoa hồng quá tục mà thôi.”
!!!!-_-#
Người này như thế nào có thể tiện như vậy! Lần trước nói anh lớn tuổi, lần này lại nói anh tục!!
“Dù sao tục cũng còn tốt hơn nằm trong thùng rác!” Trình Tử Xuân giận dữ hướng về bóng dáng Chu Gia Càng hô một câu.
Chu Gia Càng khẽ dừng bước, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, đi thẳng.
Lúc Trình Tử Xuân rời đi, nhìn thoáng qua hoa hồng trên bàn và bách hợp trong thùng rác, tục thì tục, đãi ngộ tốt là được.
Tuy rằng Chu Gia Càng không thừa nhận, nhưng sắc mặt đen thui đã bán đứng anh, Trình Tử Xuân chắc chắn bách hợp là anh tặng.
A…..
Hoa hồng anh đưa được tỉ mỉ cắm ở bình hoa, mà bách hợp của Chu Gia Càng bị vứt bỏ ở thùng rác, đãi ngộ khác biệt gì đó thật là khiến lòng người sung sướng.
Mà Chu Gia Càng lúc này đang lái xe, sắc mặt âm trầm, tâm tình thiếu giai, mục đích của anh chính là: Nhà Lộ Dao.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phiên ngoại: Hàng tồn kho xử nam 28 năm.
Khi đó, giám đốc Chu đã ôm được Tiểu Dao Dao về nhà, sống một cuộc sống chung đầy sóng gió với thịt.
Bởi vì người nào đó nhu cầu siêu siêu nhiều, Tiểu dao dao tỏ vẻ kháng nghị: “Một tuần ba đến bốn lần mới là tần suất khỏe mạnh bình thường, anh có thể không cần một buổi tối dùng hết số lần cả tuần không hả!!!!”
Người nào đó mặt dày thập phần vô sỉ đáp: “Sao có thể dùng cho hết, đồ của anh đã tồn 28 năm rồi.”
Tiểu Dao dao bị câu trả lời vô sỉ của anh làm cho mặt đỏ tim đập, nửa ngày mới nói ra một câu: “Thật sự tồn 28 năm?”
Người nào đó thổi gió vào tai Tiểu Dao Dao, thấp thấp cười: “Ừm….
Toàn bộ để lại cho em…..”
Tiểu Dao Dao: (⊙o⊙)……