Bồi Thường Hôn Nhân

Chương 12


Bạn đang đọc Bồi Thường Hôn Nhân – Chương 12


 
 
“Không, tôi chỉ muốn ăn bánh mì!” Chu Gia Càng nói xong liền duỗi tay cầm một cái bánh mì.

 
Lộ Dao im lặng ăn bánh bao nhỏ của mình, nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, nhất thời lại nhớ không nổi nơi nào kỳ lạ.

 
Cho đến khi cô ăn hết bánh bao còn thừa, mới nhớ tới, cô chưa rửa tay……….

.

 
Mà tay cô vừa rồi dính nước miếng của anh……Sau đó, cô và anh giống như là hôn gián tiếp….

.

 
Chu Gia Càng không hiểu tâm tư của cô, chỉ là cảm thấy kỳ quái, không khí vừa mới hòa hoãn xuống, như thế nào đột nhiên lại xấu hổ.

 
Anh nghiêng đầu nhìn Lộ Dao, như thế nào lại còn đỏ hơn lúc trước.

 
Không khí quỷ dị vẫn chìm đắm trong xe, âm nhạc nhẹ nhàng cũng vô dụng.

 

Toàn bộ lộ trình Lộ Dao vẫn luôn nhìn tay mình phát ngốc, mặt toàn bộ đỏ ửng.

 
Chu Gia Càng im lặng lái xe, bản thân anh ít nói, Lộ dao ngày thường rất thích cùng anh nói chuyện, bây giờ cô trầm mặc, anh lại càng không lên tiếng.

 
Một người chuyên tâm lái xe, một người chuyên tâm phát ngốc.

 
Tác giả có lời muốn nói: Thực xin lỗi đại gia vốn dĩ nói hai chương o(╯□╰)o về trễ cho nên chỉ có thể đăng một chương, qua 12 giờ đêm mới đăng chương còn lại.

Ngày mai bổ khuyết thêm một vạn từ, dêm nay ta tăng ca, viết nửa chương, sau đó chiều mai viết nửa chương còn lại, buổi tối viết một chương và tăng ca viết một chương cho hôm sau, ta như vậy an bài được chưa a o(╯□╰)o.

Mấy chương này viết còn tương đối chậm.

——————————–
 
Bởi vì Chu Gia Càng lái xe quá chuyên tâm, nên hành trình cần mất 3 giờ đi xe thì chỉ mất 2 tiếng rưỡi đã tới nơi.

 
Xe vừa vào thành phố Y, cảnh vật quen thuộc đập vào mắt, Lộ Dao cuối cùng cũng không phát ngốc nữa, hưng phấn nhìn thành thị quen thuộc ngoài cửa sổ, về đến nhà rồi!
 
Chu Gia Càng cũng không biết cô đột nhiên hưng phấn là vì cái gì, cho là cô chờ mong đến công trường.

 
Nếu thích như vậy, về sau mang cô ra ngoài xem nhiều một chút.

 
Khi xe đi ngang qua tiểu khu quen thuộc, Lộ dao kích động đến muốn khóc, nháy mắt quên mất phía trước sự kiện xấu hổ của hai người, tươi cười nhìn về phía Chu Gia Càng, trong thanh âm khó che giấu được sự vui mừng nhảy nhót: “Sư phụ, nhà em ở bên kia, tiểu khu có bia đá màu đỏ ấy nha!”
 
“Nhà cô ở chỗ này?” Chu Gia Càng kinh ngạc, bất quá thực mau liền hiểu rõ, trách không được cô muốn đến đây, nguyên lai là nhớ nhà.

 
“Vâng, đúng vậy! Em nửa năm rồi chưa có về nhà.

” Lộ Dao thanh âm chậm rãi yếu xuống, mang theo cầu xin: “Sư phụ, chúng ta lại ở chỗ này bao lâu a? Buổi tối em có thể hay không về nhà a?”
 
Âm thanh đáng thương như vậy, anh đương nhiên cự tuyệt không được, “Cô muốn trở về liền trở về đi! Chúng ta đại khái ở đây hai ngày mới có thể đi, buổi tối cô có thể về nhà.


 
“Thật sự! Thật tốt quá! Cảm ơn sư phụ!” Lộ Dao hưng phấn không thôi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho mẹ già, lúc trước không xác định được có thể về nhà hay không, cho nên cô còn không có nói cho lão mẹ đâu! Liền sợ đến lúc đó vạn nhất trở về không được, lại làm mẹ không vui.

 
Chu Gia Càng nghe cô nói chuyện điện thoại với mẹ, âm thanh hưng phấn, làm nũng ngữa khí, anh có thể tưởng tượng đến gương mặt tươi cười của cô bây giờ so với ngày thường càng ngọt ngào hơn.

 
A! Thật là một tiểu nha đầu.


 
Lộ Dao mãn nguyện cúp điện thoại, trên mặt còn treo nụ cười, tự nhiên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà: “Sư phụ, tối nay đến nhà em ăn cơm đi! Mẹ em làm cơm rất ngon.


 
Chu Gia Càng trong nghề là kiến trúc sư nổi tiếng, người muốn mời anh ăn cơm rất nhiều, nhưng chưa từng ai mời anh về nhà ăn cơm,từ trước đến nay toàn là ăn ở nhà hàng phong cảnh ưu nhã.

 
Mỗi lần tới thành phố Y đều sẽ có người chuẩn bị việc ăn uống cho anh, lần này hẳn là cũng không ngoại lệ, nhà đầu tư khẳng định đều đặt trước, phỏng chừng người đều đã chờ ở đó.

 
Bất quá tiểu đồ đệ đã thành khẩn như vậy, anh vẫn là không đành lòng cự tuyệt.

 
“Sư phụ, không đi cũng koong sao.

” Lộ Dao thấy anh không trả lời, cảm thấy mình quá đường đột, không kìm lòng được có cảm giác mất mát.

 
“Tôi nói không đi sao? Lần đầu tiên đồ đệ mời cơm, nào có đạo lý nào lại không đi, hơn nữa cô nhiệt tình như vậy, không đi nói ra cũng không được.

” Anh làm ra vẻ miễn cưỡng.

 
Lộ Dao rất cao hứng, sư phụ cũng có lúc nói giỡn sao! Lời nói với cô cũng dần dần nhiều lên, cô có thể hay không cho rằng sư phụ chính là tính cách ngạo kiều trong truyền thuyết!
 
“Sư phụ, anh muốn ăn món gì?” Lộ Dao cầm điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn, nhắc mẹ chuẩn bị đồ ăn, ít nhất nấu vài món anh thích ăn!
 
“Cũng giống cô, không kén ăn.


 
Lộ Dao im lặng, sư phụ…… Loại chuyện này chúng ta có thể đều quên đi được không?
 
*********

 
Hai mươi phút sau, xe tới khách sạn Hào Thiên, bởi vì còn đang thi công, công trường hiện tại tương đối hỗn độn, rất nhiều đồ vật đều chất đống trên mặt đất.

 
Chu Gia Càng dặn dò Lộ Dao: “Nhìn đường, trên mặt đất khả năng sẽ có đinh.


 
Hai người đến cổng lớn liền có người ra đón, nói một tràng lời khách sáo, thỉnh thoảng còn nhìn Lộ Dao phía sau Chu Gia càng, tựa hồ rất kỳ quái, Chu Gia Càng vì sao đem phụ nữ đến đây, hơn nữa thoạt nhìn tuổi tác còn rất nhỏ.

 
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Gia Càng đến đây, trước khi chuyển giao dự án đến tay Kỷ Ngôn Sâm đều là anh đến đây xem xét, mỗi lần đều mang theo trợ lý nam.

Lần này lại mang theo một cô gái đáng yêu, tư liệu gì đó đều tự mình cầm, trong tay cô gái chỉ có máy ảnh kỹ thuật số, chính vì nguyên nhân này mới khiến người ta tò mò.

 
Sau khi vào trong, có người đưa đến cho hai người hai cái nón bảo hộ mới, Chu Gia Càng nhận lấy, đem một cái đưa cho Lộ Dao, một cái thì thuần thục đội lên, ngón tay linh hoạt khóa một cái, nón bảo hộ liền vững vàng trên đầu.

 
Lộ Dao bên này lại không may mắn như vậy, lần đầu tiên mang loại nón bảo hộ như vạy, hơn nữa, hình như đây là cỡ lớn nha! Có một chút buồn cười khi đeo nó trên đầu, cô duỗi tay muốn điều chỉnh một chút, nhưng khóa thế nào cũng không được.

 
Chu Gia Càng nhìn thấy, duỗi tay tiếp nhận máy ảnh trong tay cô, nhìn cô vẫn khóa không được, liền nói: “Để tôi nhìn xem, có phải hỏng rồi hay không?” Nói xong liền hơi hơi cong lưng, tay thực tự nhiên với qua.

 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.