Đọc truyện Bối Phụ Dương Quang – Chương 16
Sáng sớm, mặt trời đỏ rực mọc lên ở phương đông, đem thế giới chiếu rọi dị thường sáng sủa.
Trên cành, chim chóc bắt đầu gọi bạn ríu rít, khu biệt thự luôn luôn an tĩnh khiến cho tiếng hót thanh thúy truyền rất xa trong không gian.
Một hồi mưa rền gió dữ, một lần nữa thế giới lại thức tỉnh, lại toả sáng bừng bừng.
Từ khi có tiếng chim hót, Lâm Tư Đông đã tỉnh lại, y cảm thấy tâm tình thư sướng, tinh thần khoái trá, thân thể càng thoải mái cực kỳ. Y vốn định thống thống khoái khoái mà duỗi người, rồi ngồi dậy, bỗng nhiên nhớ tới bên người còn có người yêu đang nằm ngủ, liền ngưng động tác, quay đầu nhìn lại.
Đêm qua, Lâm Tư Đông đem Giải Ý ôm vào phòng ngủ, đưa hắn cùng mình đi tẩy rửa sạch sẽ rồi mới cùng nhau ngủ. Nửa đêm, Lâm Tư Đông tỉnh, thấy đã tới giờ uống thuốc của Giải Ý liền lây tỉnh hắn, bắt hắn uống thuốc.
Giải Ý mệt cực kỳ, lại đang phát sốt, thân thể rất suy yếu, mơ mơ màng màng mà uống thuốc không kịp suy nghĩ người đang chăm sóc mình là ai liền ngã đầu xuống ngủ say.
Hắn uống mấy viên thuốc này vốn là thuốc cảm có chút thành phần an thần trong đó. Cho nên hắn ngủ thẳng đến tận trời sáng, ngay cả trở mình cũng chẳng trở lấy một lần.
Đây là Lâm Tư Đông cùng Giải Ý ở với nhau đêm thứ hai, y phát hiện người thanh niên này khi ngủ phi thường an tĩnh, cơ bản bất động, lúc ngủ tư thế nào thì tỉnh lại cũng là tư thế đó. Đây là lần đầu tiên y gặp người an tĩnh đến như thế. Khí tức hắn hô hấp cũng rất trong sạch, tinh thần như nước trong hồ. Không giống như những người lúc trước y từng quen biết, tuy rằng tướng mạo cũng được nhưng thân đầy trọc khí, có khi còn mùi nước hoa nồng nặc, lên giường rồi lại khiến y phiền chán không ngớt, có khi không nhịn được đành phải đuổi đi.
Chính vì y không hợp tình hợp lý như vậy, làm tình xong thì đuổi đi, khiến bị một ít người buôn chuyện ra ngoài, nói y lãnh khốc, tuyệt tình, bá đạo, ỷ thế hiếp người……
“Có tiền giỏi lắm sao?” Lời này truyền vào tai y, y cũng chỉ cười cười mà thôi.
Những người đó căn bản không biết y muốn gì. Y tìm kiếm lâu như vậy, thử qua nhiều người như vậy, cũng chỉ để tìm người hợp với y mà thôi. Hảo hữu của y, Trình Viễn thường châm biếm: “Loại gia hỏa không học vấn không nghề nghiệp như ngươi, biết ái tình là gì? Chỉ sợ ngươi cũng chẳng hiểu chính ngươi rốt cuộc muốn cái gì luôn?”
Đúng thế, y trước đây không biết, sở dĩ chỉ mò mẵm mà tìm đại. Bất quá, giờ thì y biết rõ rồi, người y muốn tìm, chính là con người bên cạnh này.
Y chậm rãi chuyển mình, nghiêng người nhìn Giải Ý.
Hắn hơi cuộn mình lại, phảng phất như bị lạnh. Gương mặt tái nhợt khiến hàng mi dài càng thêm nổi bật, tóc đen mềm mại nhè nhẹ rơi xuống che vầng trán. Cái cổ thon dài cùng bờ vai gầy gầy đều lộ cả ra ngoài chăn, sáng bóng như trân châu.
Lâm Tư Đông giơ tay kéo lại chăn cho Giải Ý, đem người hắn bao kín trong chăn, tránh bị cảm lạnh. Tay y nhẹ nhàng lướt qua người Giải Ý, đến khi biết được hắn đã hạ sốt lúc này mới yên tâm.
Y vươn tay ra, cách chăn mà ôm lấy hắn, muốn ngủ lại một lúc nữa, nhưng điện thoại tại phòng sinh hoạt lại vang lên. Y vốn định không nghe, thế nhưng tiếng chuông lại cứ vang lên không dứt, vô cùng dai dẳng.
Tuy rằng cách một cánh cửa, tiếng chuông không phải rất lớn nhưng Giải Ý vẫn bị giật mình, hàng mi thanh tú nhíu nhíu, tựa hồ đã bị đánh thức.
Lâm Tư Đông không có biện pháp, một bên nghiến răng nghiến lợi một bên đứng dậy. Từ tủ quần áo, y lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài, nhìn một chút số điện thoại gọi đến, nhấc máy lên mà mắng xối xả: “Ngươi ầm ĩ cái gì hả? Nếu như không bắt máy, tức là có chuyện bận. Lúc nào rãnh, ta gọi lại. Sớm như vậy, gọi điện thoại tới làm gì hả?”
Đây là quản lí Trần Hưng mà y phái đến Thiên Tân thảo luận công trình. Tuy rằng bị y mắng có chút sửng sốt, nhìn nhìn lại đồng hồ đã hơn 11 giờ, Trần Hưng cũng không dám nói lại “Hiện tại đã sớm trưa rồi.”, chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi, Lâm tổng, tại vì bờ biển Dương Quang bên kia, ngày hôm qua có nói lại, tin tức nhắn nhủ rất trọng yếu, ta đã xác định rõ rồi mới lập tức gọi cho ngài, lại không nghĩ rằng ngài bận. Thực sự xin lỗi, ảnh hưởng ngài rồi.”
Vừa nghe thấy vậy, Lâm Tư Đông lập tức tập trung chú ý.
Bờ biển Dương Quang là công trình của tập đoàn Đại Năng tại Thiên Tân. Để dễ dàng thuận tiện, bọn họ tại Thiên Tân đăng kí thành lập một công ty công ty bất động sản, chủ yếu để chuẩn bị cho công trình này. Bọn họ muốn làm bến du thuyền cùng biệt thự nghỉ mát, chủ yếu nhằm vào những công tử nhà giàu thích tiêu xài phung phí, công trình này chắc chắn kiếm bộn tiền, kết quả nội bộ công ty xuất hiện vấn đề, các cấp lãnh đạo đề cử toàn hoàng thân quốc thích, con ông cháu cha cho nhiều vào, đều là tay ngang nhưng lại luôn hô ta đây giỏi giang lắm, tranh quyền đoạt lợi, cãi cọ không ngừng, đến nay đã hai năm mà không có khởi công. Phỏng chừng chưởng môn nhân Dung Tịch của tập đoàn Đại Năng phát hỏa rồi, hiện tại quyết định áp đặt, đem công trình cùng công ty chuyển sang cho người khác, như vậy có được khoảng tiền chuyển nhượng đỡ phải trả thuế, cũng đỡ phải lục đục nội bộ, lại không phải nuôi một đám con ông cháu cha thành sự bất túc, bại sự có thừa.
Đó cũng là bệnh đặc thù của công ty nhà nước, Lâm Tư Đông cũng rất hiểu. Y đã nghiên cứu qua tương quan tư liệu, kỳ thực mảnh đất bờ biển Dương Quang là một món hời lớn, làm được công trình này kiếm tiền dễ như chơi. Nghe nói không hề ít công ty có tiếng trong giới bất động sản phái người tới Thiên Tân, thòm thèm chỗ này lắm, động tác Lâm Tư Đông cũng không chậm, lập tức liền thành lập tổ đàm phán nhỏ, phái Trần Hưng đem cả đội đi, tranh thủ tìm thời hớt được công trình này.
Nghe được bên kia có hồi âm, y đương nhiên rất quan tâm, liền không hề tức giận nữa. Y xoay người nhìn ra cửa sổ nhìn hoa viên bên ngoài, khẩu khí trở nên hòa hoãn nhiều, hỏi: “Bọn họ nói như thế nào?”
Trần Hưng có chút nghi hoặc: “Bọn họ nói, mấy vị cấp trên tập đoàn Đại Năng có ý tứ muốn đưa hạng mục này cho công ty chúng ta, bất quá, chúng ta phải biểu hiện ra có cách làm sáng tạo mà làm công trình này, bằng không bọn họ cân nhắc công ty khác. Ta nói bóng nói gió, hỏi thế nào biểu hiện? Thì họ mới đầu không chịu nói, sau lại mịt mờ mà tỏ vẻ, nói tới việc gọi thầu của chúng ta tại cao ốc Hoan Nhạc. Bọn họ cho rằng, công ty Tân Cảnh Giới là lựa chọn lý tưởng nhất, mong muốn chúng ta cân nhắc. Lâm tổng, ta vừa hỏi qua Vu tổng, Tân Cảnh Giới đã vào tới vòng cuối của giai đoạn bình thẩm, ngươi xem việc này… ta trả lời họ thế nào?”
Lâm Tư Đông mặt nhăn, suy tư hỏi lại: “Ngươi hỏi qua coi là ý của ai vậy? Chúng ta muốn đền đáp, cho nhân gia mặt mũi, cũng phải biết là cho ai a.”
“Vâng, ta biết.” Trần Hưng nói nhanh. “Ta cũng nhiều lần hỏi qua, hình như tổng tài tập đoàn Đại Năng cùng lão bản Tân Cảnh Giới có giao tình, muốn chi trì bọn họ một chút. Ta nghe nói, hạng mục bất động sản của tập đoàn Đại Năng ở Hải Nam cũng là Tân Cảnh Giới làm.”
“À…” Mặt Lâm Tư Đông chuyển biến âm trầm, nhịn không được nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ. Y phi khoái mà tưởng, suy nghĩ một hồi, trong lúc nhất thời vô số ý niệm trong đầu lướt qua.
Trần Hưng đợi một hồi, không thấy hắn nói, liền thử thăm dò: “Lâm tổng, người xem… ta trả lời họ như thế nào?”
Lâm Tư Đông cắn răng: “Không cần phải nói, bỏ luôn.”
“Cái gì?” Trần Hưng sửng sốt. “Việc này…cứ như thế bỏ sao? Vì sao? Lẽ nào công ty Tân Cảnh Giới không được? Chúng ta nhất định không thể đưa công trình cho bọn hắn làm sao?”
“Ít nói nhảm, bảo bỏ thì cứ bỏ.” Lâm Tư Đông lạnh lùng nói. “Chẳng lẽ không làm hạng mục này, tập đoàn Hoan Nhạc chúng ta sống không nổi hay sao? Ngươi cũng đừng vội trở về, đến Bắc Kinh xem, nếu có hạng mục tốt thì tiếp xúc một chút.”
“Được, Lâm tổng, ta hiểu được.” Trần Hưng lập tức cung kính mà nói. “Ta đây đáp lời lập tức, nói chúng ta không làm nữa.”
“Tốt.” Lâm Tư Đông nói xong, đem điện thoại ném một bên, oán hận nói. “Hừ, ta dù có đem công trình cho Tiểu Ý thì cũng là nhân tình ta cho hắn, đâu thể để hắn lĩnh tình của ngươi. Muốn hắn? Ngươi đừng có nằm mơ.”
“Phải làm thế sao?” Thanh âm Giải Ý bình tĩnh vang lên phía sau hắn. “Chỉ vì chút chuyện như vậy?”
Lâm Tư Đông quay lại nhìn.