Đọc truyện Bối Phụ Dương Quang – Chương 130
Lâm Tư Đông bồi hồi đứng trong siêu thị, nhìn Đái Hi cùng Giải Ý ở xa xa.
Hai người bọn họ nhàn nhã đẩy xe, bỏ các loại thực vật, đồ uống, hoa quả vào xe. Hình như Đái Hi thường thường nói đùa cùng hắn, đùa đến mức Giải Ý không ngừng mà cười, có một lần còn thẹn quá hoá giận, nhấc chân đá y, lại bị y né được.
Nhìn một màn đó, Lâm Tư Đông ước ao đến con mắt phát xanh, trong lòng cay đắng không chịu nổi. Cuộc sống như vậy, y cho tới bây giờ chưa từng có. Đã từng có lúc, y đã được Giải Ý yêu thương, tin cậy, nhưng y chưa từng cùng hắn qua một cuộc sống chơi rông vui vẻ như thế. Cho dù cả hai ở cùng một chỗ, cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Trong lúc đó, bọn họ đầy rẫy sinh ý, xung đột lợi hại, mơ ước, tính toán, hãm hại, y bá đạo mà muốn hắn, yêu hắn, sủng hắn, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi, do dự, phòng bị. Y chưa từng cho Giải Ý tình yêu tôn trọng bình đẳng, chưa cùng hắn qua cuộc sống như một đôi tình lữ bình thường.
Nhìn bọn họ thân mật khăng khít thế, trong lòng Lâm Tư Đông dâng lên sự ghen tỵ cường liệt, song song cũng bởi vì đố kỵ này mà kịch liệt đau đớn.
Giải Ý hiện tại càng thêm phiêu lượng, hoàn toàn đã không còn khí tức thế tục, khí chất sạch sẽ, phiêu dật, quang minh, rộng rãi. Hắn đi tới đâu cũng đưa đến biết bao ánh mắt tán thưởng, kinh hãi cùng ái mộ.
Nhìn lại Đái Hi, Lâm Tư Đông khó chịu nói không nên lời. Y đã điều tra qua người này, biết gã là chủ tịch thành viên ban giám đốc tập đoàn tài chính Đái thị ở Singapore, mệnh danh cường nhân trong thương giới Đông Nam Á.
Đái Hi 26 tuổi đạt được học vị MBA Harvard, rồi tiếp nhận chức vụ chưởng môn nhân Đái thị, lập tức chỉnh đốn lão hủ, sửa đổi tác phong bảo thủ. Thành lập thể chế quản lý khoa học, cấp tốc đem một xí nghiệp gia tộc như mặt trời sắp lặn một lần nữa toả sáng sinh cơ. Gã đối ngoại thái độ cường ngạnh, thủ đoạn tàn nhẫn, rồi lại có chừng có mực, rất nhanh mở rộng công ty, đưa Đái thị lên một tầng cao mới, thành siêu xí nghiệp khiến quốc tế chú mục.
Tập đoàn tài chính Đái thị tiến quân vào đại lục Trung Quốc, bắt đầu đầu tư, khiến chính phủ địa phương rất hoan nghênh. Nếu bàn về tiền tài quyền thế, tập đoàn Hoan Nhạc của Lâm Tư Đông cùng công ty tại đại lục Trung Quốc của gã là tương xứng, thậm chí y còn chiếm thượng phong, nhưng muốn đấu với gã thì tài chính Đái thị rất có lực, đến tối hậu cũng chính là lưỡng bại câu thương mà thôi. Hơn nữa, y cũng sẽ không làm như vậy.
Lâm Tư Đông nhiều năm qua giành lấy giang sơn, oai phong một cõi, tâm tính cao ngạo, khí thế bá đạo, muốn y cùng người khác tranh giành tình nhân, làm cái gì âm mưu quỷ kế, đó mới thực là vũ nhục tự tôn của y. Hơn nữa, đầu tư Đái thị tại nội lục Trung Quốc chủ yếu là khách sạn, mậu dịch, trang phục mốt, điện tử… giao thiệp với bất động sản không nhiều lắm. Bởi vậy, hắn cũng không tùy tiện đụng chạm nhưng cũng không ở sau lưng dùng ám chiêu, làm tiểu nhân đê tiện.
Cho tới nay, chỉ cần là người hay chuyện Lâm Tư Đông coi trọng. Y đều là quang minh chính đại mà cướp lấy. Mà đối với Giải Ý, y tuyệt không xem thường mà buông tay. Ba năm trước đây, Giải Ý nản lòng thoái chí, nói rõ ai cũng không tiếp thu, giữ cửa cực nghiêm, y cũng vô kế khả thi, lại không có khả năng bá vương ngạnh thượng cung như xưa, nhưng mà hiện tại Giải Ý đã chịu tiếp thu Đái Hi, như vậy cũng có thể một lần nữa tiếp thu y.
Y nghĩ bối cảnh Đái Hi, như gia tộc Đái thị bắt nguồn xa, dòng chảy dài, danh môn vọng tộc như thế, có khi còn truyền thống xưa cổ, coi trọng mấy thứ luân lý đạo đức hơn của người Trung Quốc ấy chứ, chỉ sợ Đái Hi rất khó công khai đoạn tình cảm này, càng đừng mong phụ mẫu người nhà gã đồng ý, nhất là lão tổ tông kia của Đái thị, tuyệt đối là nhân vật đáng sợ bảo thủ. Dù Đái Hi tại thương trường được xưng là “Hàn băng sát thủ”, chỉ sợ cũng không lay chuyển được lão tổ phụ kia.
Lâm Tư Đông nhìn Giải Ý tính tiền trong siêu thị, tỉ mỉ chọn hàng, thần tình dễ dàng khoái trá, trong lòng cũng thập phần mâu thuẫn, hắn hy vọng Đái Hi rời khỏi hắn, rồi lại không hy vọng Giải Ý bị thương tổn lại một lần nữa.
Dáng người y cao to, luôn luôn làm người khác chú ý, lúc này một đường theo Giải Ý, đã khiến cho Đái Hi chú ý. Nhưng gã vẫn giả không biết, bất động thanh sắc cùng Giải Ý, đẩy xe đi tới bàn thu ngân.
Giải Ý thanh toán, bọn họ một người xách hai bao lớn, mỉm cười đi ra ngoài.
Đái Hi lái xe đưa Giải Ý trở về nhà, liền lấy lý do muốn đi khách sạn xem xét, xuống lầu.
Lâm Tư Đông để xe dừng ven đường, nhìn bọn họ biến mất trong căn nhà, do dự một lát, rốt cục quyết định tạm giấu mặt. Y đang muốn lái xe rời đi, Đái Hi lại lái xe đi ra, chặn ngay trước xe y.
Hai người ngồi ở trong xe, đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị tựa như đạn, chạm vào nhau tại không trung, trận trận tia lửa bùng lóe.
Đái Hi hạ cửa sổ xe.
Lâm Tư Đông cũng thế.
Đái Hi lạnh lùng thốt: “Chúng ta đổi địa phương nói chuyện, ta không muốn để Dennis thấy.”
Lâm Tư Đông tự nhiên đồng ý: “Ngươi dẫn đường, đi nơi nào đều được.”
Đái Hi cũng không đi khách sạn của mình, mà là tìm một quán cà phê không gần công ty của cả hai.
Ngồi xuống, bọn họ tùy tiện gọi cà phê, Đái Hi liền nói thẳng: “Lâm tiên sinh, ngươi ở tại gần chỗ chúng ta quanh quẩn, rốt cuộc có dụng ý gì, xin nói rõ.”
Lâm Tư Đông đạm đạm cười: “Ta là muốn đến thăm Tiểu Ý, chẳng liên quan đến ngươi.”
Đái Hi mặt như sương lạnh, lạnh lùng mà nói “Xin thứ cho ta nói thẳng, Lâm tiên sinh, về tình về lý, ngươi dường như hầu như chẳng có lý gì đến thăm hắn. Lúc trước ngươi đối xử hắn thế nào, không cần ta nói lại chứ?”
Lâm Tư Đông cười lạnh một tiếng: “Đái tiên sinh, ngươi thật là điều tra quá khứ Tiểu Ý rất kỹ đó. Yêu một người không phải như thế. Ngươi ngay cả tư ẩn cá nhân của hắn cũng không tha, thế tôn trọng ở đâu?”
Đái Hi mặt lộ vẻ châm chọc, xem thường nói: ” Lâm tiên sinh, ai cũng có thể nói như vậy, chỉ có ngươi là không thể, bởi vì ngươi chưa từng tôn trọng Dennis. Hắn vốn là một người hoàn mỹ như vậy, hiện tại bụng lại có một vết thương thật sâu, sợ là vết thương trong lòng còn sâu hơn cả vết dao mổ ấy chứ, đó là ai tạo thành chứ? Là cái nguyên nhân gì tạo thành? Ta nghĩ ngươi so với ta rõ ràng hơn nhiều.”
Lâm Tư Đông cứng người lại, khí thế nhất thời bị nghẹn lại, trên mặt vẫn bất lộ thanh sắc, lãnh tĩnh mà nói: “Ta thừa nhận ta đã từng thương tổn qua Tiểu Ý, ta chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Chỉ là, người không phải thánh, ai cũng sẽ có sai lầm. Ta phạm sai lầm, tự nhiên ta sẽ đi cải chính. Ngươi là ngươi, ngươi không phải hắn, ngươi không thể thay mặt Tiểu Ý. Ngươi quyền lực gì chỉ trích ta?”
“Ta đương nhiên không thể thay mặt hắn.” Thái độ Đái Hi càng thêm trấn định. “Lâm tiên sinh, hiện tại lập trường của ta là hảo bằng hữu của hắn, hoặc chính xác mà nói, ta là người yêu của hắn. Ta tuyệt không để ngươi thương tổn hắn nữa, đó cũng là nguyên nhân ta nói chuyện với ngươi. Lâm tiên sinh, có một số việc, làm sai còn có thể sửa đổi, thế nhưng, có một số việc, nhất thất túc thành thiên cổ hận, quay đầu lại đã trăm năm trôi qua, vô luận như thế nào cũng không vãn hồi được nữa rồi. Ngươi nếu như thật sự yêu hắn, thì xin ngươi buông tay, không muốn là âm hồn không tiêu tan nữa, đừng bao giờ xuất hiện tại xung quanh chúng ta, lại càng không tham gia vào cuộc sống Dennis.”
Lâm Tư Đông nghe xong, trong lòng tức giận không ngớt, nhưng Đái Hi nói từ ngữ chính đáng, rồi lại khiến y tìm không được kẽ hở phản kích. Y cầm tách cà phê, chậm rãi uống một ngụm, lúc này mới lãnh tĩnh mà nói: “Đái tiên sinh, ta mặc kệ ngươi hiện tại là người nào của Tiểu Ý, cuộc sống hắn do chính hắn quyết định, ngươi không có quyền can thiệp vào tự do kết bạn của hắn. Trừ phi hắn không chịu gặp ta, nếu thế ta tôn trọng ý nguyện hắn. Nếu như là ngươi không muốn nhìn thấy ta, nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Sau này lúc ta gặp Tiểu Ý, sẽ nói trước cho hắn, đến lúc đó ngươi tránh là được.”
Đái Hi nghe được không biết nên khóc hay cười: “Ta vì sao phải tránh? Ngươi nói không sai, nếu như Dennis bằng lòng gặp ngươi, ta đương nhiên sẽ không phản đối. Thế nhưng, Lâm tiên sinh, ngươi nghĩ chưa, vì sao Dennis thủy chung đối với ngươi ôn hoà như thế? Đó không phải vì tình cũ chưa xong với ngươi, mà là hắn trời sinh tính rộng rãi ôn hòa, không muốn làm ngươi bẽ mặt. Thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ cho hắn không? Ngươi đã từng thương tổn hắn như vậy, thiếu chút nữa bức tử hắn, ngươi cho rằng thương tổn thật sự có thể như mộng xuân một chút cũng không có dấu vết sao? Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm thế không? Hắn mỗi lần thấy ngươi, thương trong lòng chỉ sợ lại đau thêm một lần nữa, ngươi sao lại nhẫn tâm thế? Cái này gọi là yêu sao? Cái đó gọi là ích kỷ. Lâm tiên sinh, ngươi đừng có vì mình mãi thế, hãy nghĩ cho hạnh phúc Dennis đi. Hắn nếu như cùng người khác mà hài lòng, ngươi nên vì yêu mà buông tay mới đúng.”
Lời Đái Hi mạnh mẽ sang sảng, tựa như trọng quyền giáng vào tử huyệt Lâm Tư Đông, làm y một thời không thở nổi.
Sắc mặt Lâm Tư Đông khẽ biến, cơ thể cả người căng cứng. Một hồi lâu, y mới nhìn Đái Hi, từng chữ từng chữ mà nói: “Đái tiên sinh, nếu như ngươi đối tốt với Tiểu Ý, vậy ta chúc phúc các ngươi, cũng bảo chứng sẽ không quấy rối cuộc sống các ngươi. Bất quá, thế sự khó liệu, thân phận của ngươi chỉ sợ không cho phép ngươi làm càn, sung sướng vụng trộm có thể duy trì bao lâu? Hiện tại ngươi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chỉ trích ta, ta cũng đành tiếp thu. Thế nhưng, chỉ mong tương lai ngươi sẽ không phụ hắn.”
Đái Hi nhất thời không kịp phòng bị, tựa như bị y trọng trọng đánh thẳng vào mặt, đầu kêu ông ông, một thời lâu chưa hồi phục tinh thần.
Lâm Tư Đông cười lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc kêu nhân viên phục vụ: “Hóa đơn.”
Người phục vụ kia nhìn một chút cà phê trước mặt bọn họ, lễ phép mà nói: “Cảm tạ, năm mươi đồng ạ.”
Lâm Tư Đông rút ra năm mươi đồng tiền mặt đưa cho cậu, lập tức thẳng thắn: “Đái tiên sinh, cáo từ.” Liền đứng dậy rời đi.
Kết cục B