Đọc truyện Bói Nhân Duyên Trên Taobao FULL – Chương 17
Thẩm Sở Sở lúc này đã nghĩ là đứng lên rời đi, nhưng cô cảm thấy bản thân cứ thế đi cũng không khỏi không nể mặt người ta.
Nhất là anh Vương ở đối diện, thông qua tán gẫu vừa rồi, rất hiển nhiên, là một nhà sản xuất rất đứng đắn.
Còn có Lý Vũ Đào và Vạn San San bên cạnh, tuy là cô không nhìn được ra hai người ngày đến cùng là có ý gì, nhưng cô cứ cảm thấy hai người họ không cần phải hại cô.
Đang lúc cô do dự, Trần tổng mờ lời.
“Sở Sở à, khéo vậy, cô cũng ở đây à.”
Thật sự là trùng hợp sao? Thẩm Sở Sở thầm nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc mới bắt đầu chút không khỏe giờ cảm giác càng thêm khó chịu.
Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá? Nhưng theo như tửu lượng trước giờ của cô mà nói, hẳn là không nhanh như thế đã say mới đúng.
Vạn San San thấy Thẩm Sở Sở đứng đó không động đậy, sợ cô làm hỏng chuyện tốt của mình, vội nói: “Sở Sở, cô đứng đó làm gì.
Trần tổng cũng không phải cô không biết, nhanh tới bồi Trần tổng mới phải.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Thẩm Sở Sở đứng tại chỗ, cau mày không nói.
Lúc này cô có loại cảm giác như trời đất quay cuồng, phải cố gắng ổn định thân thể đứng cho vững.
Đúng lúc này, Vạn San San cầm ly rượu chạm vào cánh tay Thẩm Sở Sở, thúc giục cô: ” Sở Sở, ngẩn ngơ gì vậy, mau kính Trần tổng một ly.”
Thẩm Sở Sở lúc này nhìn thấy biểu tình có thâm ý của Vạn San San, càng ngày càng thấy không đúng.
Giống như là có một loại nguy hiểm không rõ đang đến gần.
Chỉ là, thân thể cô ngày càng không ổn, mọi thứ trước mắt cũng dần dần có chút mơ hồ, cô dùng sức lắc lắc đầu.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nghĩ vậy, cô nhịn xuống cảm giác khó chịu trong người, muốn mở miệng nói, kết quả thực sự là vô cùng phí sức.
Cô gắng hết sức kiềm chế sự hoảng loạn trong nội tâm, từ từ cất tiếng: “Xin lỗi, hôm nay là tôi không đúng.
Thân thể tôi có chút không được thoải mái, xin về trước vậy.
Hôm khác lại bồi tới bồi các vị.”
Nói vậy, cô quay người muốn rời khỏi.
Kết quả, Vạn San San thấy Thẩm Sở Sở muốn chạy, tự mình kéo một cái giữ cô lại, trong giọng nói có chút uy hiếp nói: “Sở Sở, cô đây thật là không nể mặt Trần tổng! Cô hôm nay đến đây là vì cái gì, cô cũng đừng quên nha.
Hơn nữa, cô sau này chính là còn tại giới giải trí này phát triển, vẫn là nên suy nghĩ cho thông mới tốt.
Có một số người ấy mà, không phải là cô có thể đắc tội được đâu.”
Không biết vì sao, Thẩm Sở Sở cảm thấy càng ngày càng chóng mặt, cơ thể còn có cảm giác không nói ra được, cô chịu đựng chút thanh minh còn lại, nhìn sang Vạn San San, lành lạnh nói: “Chị Vạn, chị đây là có ý gì?”
Mới nói vậy, người đã có chút đứng không vững rồi.
Trước khi ngã xuống, cô muốn bám vào cái bàn bên cạnh, thế nhưng lại không chạm được vào cạnh bàn.
“Sở Sở, cô làm sao thế, uống nhiều quá không đi được sao? Tôi đỡ cô.” Tiếng của Trần tổng vang lên bên tai.
Thẩm Sở Sở tuy là không ngã, nhưng cảm giác cả người đều đang nổi da gà da vịt, trong dạ dày cũng bắt đầu đảo lộn, buồn nôn không chịu được.
Cô gắng sức muốn đẩy Trần tổng ra, nhưng cánh tay mềm nhũn, có chút không dùng được lực.
Đúng lúc này, cô lại nghe thấy một giọng nói khác.
“Trần tổng, Sở Sở nhà chúng tôi đành phiền anh chiếu cố rồi.
Ài, anh xem cô ấy kìa, tửu lượng kém vậy còn uống nhiều thế, tiểu cô nương chính là không hiểu chuyện.”
Thẩm Sở Sở nghe mấy câu này, trong lòng chấn động, liều mạng muốn quay đầu.
nhìn xem lúc này biểu tình trên mặt Vạn San San như thế nào.
Còn chưa chờ được cô quay đầu, giọng nói khiến người ta muốn nôn của Trần tổng lại vang lên: “Ha ha, đúng là không hiểu chuyện như cô.”
“Vậy vai diễn của Đào Đào nhà chúng tôi…” Vạn San San tiến tới, không yên tâm hỏi thêm một câu.
Trần tổng cười haha nói: “Tự nhiên là không có vấn đề gì rồi.”
Thẩm Sở Sở dường như nghe thấy cái anh họ Vương kia còn nói một câu gì đó, khoảng cách quá xa, cô nghe không rõ.
Nhưng câu sau đó của Vạn San San, cô lại nghe được rõ ràng.
“Ai dà, anh Vương, anh đừng lo lắng, anh cũng nhìn thấy rồi, Sở Sở nhà chúng tôi và Trần tổng đã sớm quen biết rồi, vừa rồi chỉ là đang giận dỗi thôi.
Đào Đào, còn không nhanh kính anh Vương một ly.”
Vạn San San một bên nói, một bên giúp Trần tổng mở cửa, Trần tổng còn khen cô ta một câu: “Cơ trí.”
Thẩm Sở Sở đến giờ liền vô cùng chắc chắn là bản thân căn bản là không phải uống nhiều, mà hẳn là bị người ta chuốc thuốc rồi.
Cô gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn vào Vạn San San.
Giữ lại một tia hi vọng cuối cùng, muốn mở miệng cầu chị ta giúp cô.
Nhưng cô vừa mở miệng, thanh đới lại giống như bị thứ gì chặn lại.
Liền liên tưởng lại vừa rồi âm thanh yếu ớt cũng không phát ra nổi, chỉ có vài hơi, lời nói đứt đoạn không hoàn chỉnh, chỉ có thể kịch liệt thở dốc.
Vạn San San giả bộ như không hề thấy tín hiệu cầu cứu của Thẩm Sở Sở, còn ẩn ý cười nói: “Sở Sở, cô nếu đáp ứng người đại diện của mình đến đây, cô tự nhiên trong lòng rõ ràng đúng không? Ây dà, cô xem cô kìa, có phải là không thoải mái hay không, không quan trọng, Trần tổng sẽ giúp cô.”
Nói đến đây, tia hi vọng cuối cùng của Thẩm Sở Sở cũng tan biến.
Cô đáp ứng Tân Minh lúc nào, Tân Minh căn bản không hề nói với cô là sẽ có chuyện như thế này.
Lần trước xảy ra chuyện tương tự, Tân Minh là nói rõ ràng với cô.
Cô đúng là không nghĩ tới Tân Minh sẽ làm chuyện như vậy.
Điều này thật sự không giống với phong cách của Tân Minh.
Còn Vạn San San và Lý Vũ Đào.
Không cần biết chuyện này đến cùng là kế hoạch của ai trong số họ, hoặc có thể là tất cả đều tham gia vào…!Thẩm Sở Sở thề, cô nhất định sẽ báo thù, nhất định sẽ đáp lại mười lần trăm lần.
Nếu như cuộc đời cô bị hủy rồi, vậy thì mọi người cùng nhau bị hủy là được.
Cô tuyệt vọng bị Trần tổng đỡ đi vài bước, cô không muốn bị ông ta đỡ đi đâu, nhưng cơ thể cô làm thế nào cũng không dùng sức được.
Nơi bị Trần tổng chạm vào giống như có nghìn vạn con kiến đang bò vậy, cảm giác cổ họng bị chặn lại này khiến cho người ta muốn tắc thở.
Hơn nữa sức của Trần tổng rất lớn, cô căn bản là không giãy ra được.
Đi đến hành lang, Thẩm Sở Sở tuyệt vọng nhìn không gian trống vắng xung quanh.
Hôm nay cô thật sự là đen đủi thế sao? Năm nay cô mới 22 tuổi, cô còn chưa có bạn trai, cô không muốn cuộc đời biến thành như thế này.
Chính vào lúc này, từ góc thang máy có một người bước ra.
Nhìn thấy người này càng ngày càng gần, Thẩm Sở Sở mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn qua.
Chỉ đáng tiếc, vừa nhìn người đó một cái, đường nhìn của cô đã bị Trần tổng che lại.
Thẩm Sở Sở nhanh chóng đấu tranh một chút.
Lực từ mười ngón tay của Trần tổng lại mạnh thêm một chút, sau đó còn gật đầu với người đàn ông kia.
Thẩm Sở Sở rốt cục dùng hết sức lực, mới có thể nhìn thấy người có chút mơ hồ ở đối diện.
Mở miệng muốn phát ra tiếng.
Chỉ tiếc là người kia gật đầu chào Trần tổng xong, hình như có chút tò mò liếc qua cô, sau đó liền nhìn về phía trước rời đi.
Nhìn vào thang máy đã tới gần, Thẩm Sở Sở cảm thấy đời cô xem như xong.
Nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được mà rơi.
Cánh cửa thang máy trước mắt giống như niềm hi vọng trong tim cô, từng chút từng chút đóng lại.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Sở Sở.
Mà cửa thang máy sắp đóng lại cũng dần dần mở ra.
Trần tổng gặp lại người vừa rời đi lại quay lại, cười mà nói: “Hàn tổng, anh cũng muốn dùng thang máy sao?”
Hàn Hành Ngạn nhìn đến tiểu cô nương bị đàn ông ôm chặt trong lòng, lúc này lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt đỏ bừng, thần tình lúc nhìn thấy anh giống như nhìn thấy cứu tinh.
Tuy là cô một tiếng cũng không nói ra, nhưng Hàn Hành Ngạn lại cảm thấy cả người cô ấy từ trên xuống dưới đều viết hai từ: Cứu tôi.
“Sở Sở, cô sao lại ở đây?”
Thẩm Sở Sở thời khắc này thực sự cảm thấy người đàn ông trước mặt trên người mọc ra một đôi cánh trắng.
Tuy rằng cô không biết người đàn ông trước mắt này tại sao lại biết tên cô, nhưng rõ ràng là người đàn ông vừa rồi chỉ đi lướt qua này nhận được tín hiệu cầu cứu của cô.
Trần tổng vừa nghe lời này, lòng phát lạnh, động tác tay cũng không quá dùng lực nữa.
Ông ta lần trước đã bị Thẩm Sở Sở cự tuyệt rồi, sau này ông ta ám thị người đại diện của Thẩm Sở Sở đông lạnh cô.
Không ngờ được Thẩm Sở Sở này sau đó còn có thể quay quảng cáo của Tập đoàn Hàn thị.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự quen biết với Hàn tổng sao? Hay là nói, cô ta thực ra là…!người phụ nữ của Hàn tổng?
Nghĩ đến đây, Trần tổng thấy là Thẩm Sở Sở chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, muốn đẩy ra.
Ông thế mà lại chọc vào phụ nữ của Hàn tổng, hơn nữa lại còn bị Hàn tổng phát hiện.
Không may, Thẩm Sở Sở lúc này không có chút sức lực nào, thần trí cũng dần dần không còn thanh tỉnh.
Cơ thể cô hoàn toàn không nghe lời, đầu càng ngày càng choáng, không biết chính mình đang ở đâu.
Đúng lúc cô cảm thấy mình sắp ngất đi, một cỗ lực lượng kéo cô lại.
Cô đột nhiên từ một bên cả người mùi hôi đến trong vòng tay cả người là hương thơm đạm đạm, kết quả cả người đứng không vững, mắt thấy sắp ngã rồi.
Hàn Hành Ngạn vội vàng đỡ cô.
Nhìn thấy động tác của Hàn Hành Ngạn, sắc mặt Trần tổng liền biến, có chút hoảng loạn mà nói: “Hàn tổng, đây là công ty quản lý của cô ấy đem cô ấy đến cho tôi.
Thật đấy, nếu như anh không tin thì đi đến sảnh Bách Hợp hỏi một chút.
Tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nếu như biết trước khẳng định sẽ không làm như thế này đâu.”
Hàn Hành Ngạn ngửi thấy mùi rượu truyền tới từ đầu mũi, khó chịu nói: “Ồ? Phải không?”
Trần tổng nghe được lời của Hàn Hành Ngạn, nghĩ tới tài lực của Tập đoàn Hàn thị sắp tới có khả năng sẽ báo thù, nhanh chóng nói: “Đúng vậy, Hàn tổng.
Tôi cái gì cũng không biết, là người đại diện của cô ấy gọi cho tôi để tôi đến, tôi vừa đến thì người đại diện của cô ấy liền giao cô ấy cho tôi, tôi cái gì cũng không biết.
Anh nhất định đừng hiểu lầm.”
Hàn Hành Ngạn thực có chút không nghe nổi nữa, chuyện như thế này anh thấy qua không ít, rốt cục là chuyện gì xảy ra mọi người ít nhiều đều hiểu được.
Hơn nữa, trọng điểm là, cô gái đang bám vào anh thở ra khí luồn vào trong cổ anh, anh có chút ngứa ngáy khó chịu.
Dứt khoát đưa tay nâng eo cô bế lên, nhìn Trần tổng trong thang máy, nói: “Tôi thây Trần tổng cũng không có ý muốn đi, phiền anh ra ngoài trước.
Tôi vội.”
Trần tổng nhìn bộ dáng Hàn Hành Ngạn, nhanh chóng từ trong thang máy đi ra, nghĩ tới Thẩm Sở Sở đã bị chuốc thuốc, có chút ân cần và ái muội nói: “Chúc anh có một buổi tối vui vẻ.”
Hàn Hành Ngạn vì câu này của ông ta, khẽ nheo mắt.
Từ lúc nhìn thấy Hàn Hành Ngạn, đầu Thẩm Sở Sở lại càng thêm choáng váng, hơn nữa dần dần thần trí không rõ ràng.
Không chỉ thế, ngửi được mùi hương trên người Hàn Hành Ngạn, cô cảm thấy cả người đều rạo rực.
Rõ ràng là ngày mùa đông, cô mặc cũng không nhiều, nhưng chính là nóng đến mức muốn cởi đồ.
Do đó, cô dù đang ở trong lòng Hàn Hành Ngạn, nhưng tay lại bắt đầu không nghe lời.
Nhấc tay lên muốn cởi cúc áo ngoài, nhưng một cánh tay khác lại đang ở sau lưng Hàn Hành Ngạn.
Sờ lần nữa ngày, tay vẫn còn có chút vô phương, cô càng thêm cố sức.
Hàn Hành Ngạn không nhịn được nữa, nhìn xuống cái người ý thức không còn thanh tỉnh, nói: “Đừng động.”
Quả nhiên, sau khi nghe câu này, cô gái trong lòng liền không loạn động nữa.
Hàn Hành Ngạn cũng âm thầm thở phào.
Thấy thang máy cuối cùng cũng đến tầng trên cùng, Hàn Hành Ngạn ôm Thẩm Sở Sở đi ra.
Thẩm Sở Sở trong trạng thái này không thích hợp ra ngoài, hơn nữa anh cũng không rõ nhà cô ở đâu.
Cách tốt nhất chính là trước tiên tìm một căn phòng để đặt cô ấy xuống.
Hàn Hành Ngạn mở ra căn phòng mình đã ở nhiều năm, đi vào phòng ngủ đặt Thẩm Sở Sở xuống.
Đang lúc Hàn Hành Ngạn đang thở ra một hởi định đứng lên, tay Thẩm Sở Sở nắm chặt cánh tay anh làm thế nào cũng không chịu buông.
Hàn Hành Ngạn vỗ tay cô, muốn cô buông ra, kết quả Thẩm Sở Sở lại không để ý, thậm chí lại càng thêm dùng sức.
Hàn Hành Ngạn vốn là thương hương tiếc ngọc, cũng không dùng nhiều lực.
Nhưng thấy Thẩm Sở Sở mãi không buông tay, hơn nữa tư thế cúi người này của anh cũng hơi khó chịu, trên tay cũng dần dùng lực mạnh hơn.
Cuối cùng, tay Thẩm Sở Sở bị tách ra.
Hàn Hành Ngạn đang định đứng thẳng lên, điện thoại trong túi bỗng reo.
Còn Thẩm Sở Sở, trên tay không có thứ gì để nắm, cơ thể càng thêm nóng nực khó chịu.
Cô hừ một tiếng, tay huơ loạn trong không khí, một tay nắm được một thứ, sau đó đúng sức nắm.
Chỉ nghe thấy phịch một tiếng, chiếc giường hạ xuống vài phân.
Thẩm Sở Sở giống như cảm giác được nóng nực trong người tìm được lối ra, trong họng không tự giác phát ra một tiếng hự thỏa mãn.
Cà vạt của Hàn Hành Ngạn bị Thẩm Sở Sở bắt được, cả người không thể di chuyển.
Cảm thụ được mềm mại dưới thân, nghe được tiếng hừ êm tai, máu cả người lập tức tăng tốc.
Tuy vậy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên đề tỉnh anh.
Anh lại một lần nữa muốn đứng dậy, chỉ là cô gái bên dưới lại đưa tay ra ôm anh, làm anh không di chuyển được.
Anh nghĩ tới tối nay vẫn còn chuyện cần làm, vất vả lấy ra điện thoại trong túi.
Nhìn thấy là điện thoại của trợ lý nhà mình, Hàn Hành Ngạn lại một lần đấu tranh để đứng dậy nghe điện.
Không nghĩ tới Thẩm Sở Sở nhìn gầy yếu mà sức lại lớn vậy, làm cho Hàn Hành Ngạn cố gắng hồi lâu cũng không thoát ra được.
Mà ngay khi anh còn đang trong quá trình vật lộn, tay không cẩn thận lại chọn nghe.
“Hàn tổng, Trương tổng của Bác Quan vẫn đang chờ anh.”
Hàn Hành Ngạn nhịn xuống việc cà vạt bị người kéo, cảm giác áp bách vì cổ sắp bị kéo gãy, đè nén nói: “Tôi biết rồi, cậu trước cứ để họ chờ một lúc, tôi bên này có chút chuyện, sẽ qua ngay.”
“Nóng quá.” Giọng nói mềm mại của Thẩm Sở Sở truyền tới.
Vừa rồi lúc ở sảnh Bách Hợp, người có vẻ nhiều, không gian lớn nên tiếng cô nói không có ai nghe được, cũng có thể lúc đó mọi người đều giả vờ là không nghe thấy.
Còn loại âm thanh này trong một căn phòng trống lại trở nên rất rõ ràng.
Hơn nữa, điện thoại ở ngay cạnh miệng cô, giọng nói của cô truyền rõ ràng qua loa.
Hàn Hành Ngạn và thư ký Vương đều ngừng nói.
Không chỉ vậy, tay Thẩm Sở Sở lại bắt đầu không thành thật.
Sờ sờ chỗ này, sờ sờ chỗ kia.
Hàn Hành Ngạn lại nhịn thêm một lần mà nói: “Thành thật chút.”
thư ký Vương nghe mà tiếng này, rùng mình một cái.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy sếp của mình dùng…!ừm, giọng nói như thế nói chuyện.
Anh làm một người đàn ông, nghe cũng có chút say.
Không đúng, trọng điểm không phải là sếp mình rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ…!anh đang quấy rầy chuyện tốt của sếp? Nếu đúng là như thế, anh đúng là tội lớn.
Điều này làm thế nào mới tốt đây.
Nghĩ rồi lại nghĩ, thư ký Vương vẫn là nói: “Chuyện đó, sếp, nếu không thì tôi nói với Trương tổng một tiếng, lần sau lại…”
Lời còn chưa nói xong, liền bị Hàn Hành Ngạn cắt đứt: “Không cần, tôi một lát nữa sẽ qua.”
“Ồ, được thưa sếp.” Nói xong, thư ký Vương nhanh chóng cúp máy.
Sếp nói một lát sẽ qua, cũng chính là nói thời gian này chính là vào thời điểm quan trọng.
Anh vẫn là đừng quấy rấy sếp nữa.
Nhìn vào điện thoại đã ngắt máy, Hàn Hành Ngạn đau đầu nhìn cô gái dưới thân.
Kết quả, thông qua ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ, Hàn Hành Ngạn lại cảm thấy Thẩm Sở Sở sắc mặt đỏ ửng lại có một vẻ đẹp khác.
Có một khoảnh khắc, tim anh đột nhiên nhảy lên bất thường.
Tuy nhiên, rất nhanh, anh liền hồi phục trở lại.
Lúc này, Thẩm Sở Sở không chỉ có tay, đến cả chân cũng dùng đến, cả người giống như con bạch tuộc bám vào người anh.
Được, anh gỡ từng cái một.
Đầu tiên, bước thứ nhất, anh phải cứu cái cổ của mình đã.
Kéo vài lần, Hàn Hành Ngạn dứt khoát không lấy lại cà vạt nữa, chầm chậm nới lỏng, sau đó rút đầu ra khỏi cà vạt.
Cuối cùng hô hấp cũng thuận lợi, sắc mặt Hàn Hành Ngạn cũng không còn khó coi nữa.
Lúc này, Thẩm Sở Sở giống như là có ý thức bình thường, đưa tay ra kéo Hàn Hành Ngạn trở lại.
Hàn Hành Ngạn mất cảnh giác mà bị ôm chặt.
Mắt thấy môi sắp gắn liền, Hàn Hành Ngạn nghiêng nghiêng đầu, môi liền chạm vào má Thẩm Sở Sở, sau đó chạm tới tai Thẩm Sở Sở.
Vốn là sự gần gũi của Hàn Hành Ngạn khiến cho Thẩm Sở Sở cảm thấy sự xao động trong người có chút dễ chịu, lại thêm vào cô thấy như có người thổi vào tai cô một hơi, ngưa ngứa, rất là dễ chịu.
Cô vô thức mà phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Hàn Hành Ngạn cảm nhận được xúc cảm mềm mại, cùng với đường cong của cô gái bên dưới, thực sự là thấy mình sắp nổ rồi.
Vả lại, trọng điểm là có một đôi tay nhỏ nhắn không ngừng chu du trên người mình.
Điều này khiến cho anh bị sờ đến dần dần có phản ứng rồi.
Anh biết rằng nếu anh đoán không sai thì cô gái nằm bên dưới đã bị người chuốc thuốc.
Sự chủ động này không phải là do ý định của cô ấy.
Nhưng không có cách nào, cơ thể anh chính là bị trêu đến mức cũng như là ăn cùng một loại thuốc vậy.
Anh cố chịu sự tỉnh táo của một chính nhân quân tử, ngẩng đầu lên, khàn giọng uy hiếp: “Cô đang trong tình trạng này, cẩn thận tôi thật sự làm cô.”
Nếu như là Thẩm Sở Sở lúc tỉnh táo, nghe được câu này tuyệt đối sẽ dừng lại động tác.
Nhưng một Thẩm Sở Sở đã bị hạ thuốc thì liền có chút không biết sợ là gì.
Tất cả mọi thứ đều là làm theo cảm giác, cô giống như lúc này hận không thể khiến cho người đàn ông này đến làm thịt.
Cô cảm thấy cả người khó chịu muốn bạo phát rồi.
Đặc biết là được nghe một giọng nói dễ nghe như vậy.
Cô thật muốn nếm thử vị đạo của âm thanh kia.
Một bàn tay cố dùng sức, khuôn mặt của Hàn Hành Ngạn lại một lần nữa bị kéo lại gần.
Mà lần này, anh thực là không có chuẩn bị trước, bị Thẩm Sở Sở đắc thủ.
Vào thời khắc hai môi chạm nhau, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được thuốc giải.
Xúc cảm lạnh lẽo lại có phần mềm mại giống như là thạch hoa quả được ăn lúc nhỏ, không chỉ vậy, sự xáo động ẩn trong người vào lúc này dường như tất cả đều tập trung trên môi, kêu gào muốn ăn miếng thạch hoa quả này vào bụng.
Động tác vào lúc vừa ý thức được đã bắt đầu thực hiện, Thẩm Sở Sở trước tiên liếm liếm môi Hàn Hành Ngạn, sau đó còn chưa thỏa mãn lại hút vào.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy không thực sự hài lòng, còn mở miệng ra cắn cắn.
Phải nói là Hàn Hành Ngạn vừa rồi còn muốn nổ tung, mà lúc này chính là đã bạo phát luôn rồi.
Anh dù có nhịn cũng không nhịn được sự trêu chọc từ cô gái dưới thân.
Lúc này, anh đã quên mất cô gái dưới thân ý thức không còn tỉnh táo, cũng quên luôn là cô chủ động như vậy là vì đã bị chuốc thuốc.
Anh phản khách thành chủ, dùng lực ôm lấy cô gái dưới thân, động tác dưới miệng cùng không giống như cô gái kia không có phương pháp gì.
Theo bản năng mà động chạm, liếm mút, môi lưỡi như đang cùng múa.
Thẩm Sở Sở cảm thấy trong người dường như xuất hiện một dòng nước thanh mát, toàn thân trên dưới đều chìm trong vui sướng.
Cô còn muốn nhiều hơn, hơn nữa.
Bởi vì tranh đấu, áo ngoài của cô dần dần bị cởi ra.
Mà tây trang của Hàn Hành Ngạn cũng từ từ mà không biết đã đi đâu mất.
Chính lúc ý thức của cả hai người đều có chút say sưa, điện thoại của Hàn Hành Ngạn lại một lần nữa kêu lên.
Hàn Hành Ngạn vốn là không muốn tiếp, nhưng điện thoại lại cứ không ngừng kêu.
Lúc này, Hàn Hành Ngạn cũng dần dần thanh tỉnh, có chút vội vàng hấp tấp mà tìm điện thoại, nhìn rõ được tên người hiển thị trên màn hình.
Hàn Hành Ngạn lúc này mới nghĩ tới người khách còn đang chờ.
Anh nhìn sang Thẩm Sở Sở trên giường vẫn đang không ngừng vặn vẹo, bất đắc dĩ mà tiếp điện thoại.
“Nói.” Hàn Hành Ngạn lúc này giọng càng thêm khàn, nhàn nhạt mà nhả ra một chữ.
“Sếp, tôi chính là muốn nói với anh một tiếng, Trương tổng vừa rồi trong nhà gọi điện, có thể là trong nhà có chuyện gì đó, vội vã đi mất, trước khi đi có bảo tôi nói xin lỗi với anh.
Chuyện chỉ có vậy, sếp anh cứ tiếp tục, tôi không làm phiền anh nữa.” Nhanh miệng nói cho xong chuyện, thư ký Vương vội vàng cúp máy.
Tuy là sếp chỉ nói một chữ, nhưng anh có thể tự động suy ra một bài báo cáo.
Sau khi để điện thoại xuống, Hàn Hành Ngạn nhìn Thẩm Sở Sở đang nằm trên giường, lại nhìn qua chiếc giường lộn xộn và cơ thể đã có biến hóa.
Anh cười khổ một lát.
Từ khi nào anh cũng biến thành một sắc quỷ rồi? Anh thế này so với Trần tổng lợi dụng người lúc khó khăn có gì khác nhau.
Cho dù sức lực của Thẩm Sở Sở có lớn đi nữa, cũng không hơn được anh.
Anh chẳng qua là không thực sự dùng sức thôi.
Còn may là điện thoại kịp thời gọi tới, làm cho anh không phạm phải một sai lầm lớn.
Vì vậy, lần này, không cần biết là Thẩm Sở Sở có làm gì trên người anh, anh cũng nhất quyết ôm Thẩm Sở Sở vào trong phòng tắm.
Nước lạnh ngắt từ vòi sen phun ra, Hàn Hành Ngạn cảm thấy bản thân càng thêm thanh tỉnh.
Xao động trong người cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, mở mắt ra người còn lại đang ở dưới vòi sen, anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, anh tối nay thực sự sẽ làm sai mất.
Nhìn bộ dạng này của Thẩm Sở Sở, anh trực tiếp cầm vòi sen lên, không lưu tình mà đem nước lạnh phun lên người Thẩm Sở Sở và cả người mình.
Kết quả, vẫn là có chút hiệu quả.
Vì ân thanh của Thẩm Sở Sở từ ưm ưm biến thành một tiếng A rất lớn! Sắc mặt cũng dần dần chuyển từ đỏ rực sang hồng hào, dần dần cũng hồi phục bình thường.
Tiếp tục ngâm thêm một lúc, Hàn Hành Ngạn cảm thấy ổn ổn rồi, liền dừng lại.
Lúc này, Thẩm Sở Sở đã không còn phản ứng gì nữa, giống như chỉ đang ngủ vậy.
Hàn Hành Ngạn bế Thẩm Sở Sở lên, vốn là định trực tiếp đặt lên giường, nhưng nghĩ tới cô cả người ướt rượt, vẫn là đặt lên trên chăn.
Tiếp đó, anh gọi điện cho thư ký Vương: “Gọi một nữ phục vụ lên đây.”
Sau khi nghĩ ngợi, lại nói: “Để cho cô ấy mang theo một bộ đồ nữ lên.”
Thư ký Vương bị đông lạnh, hỏi: “…!Sếp, size nào ạ?”
Hàn Hành Ngạn mím mím môi, size nào đây, anh làm sao mà biết được.
Tóm lại, hình như khá lớn.
“Mua size lớn đi.” Hàn Hành Ngạn nghĩ, nhỏ có thể là mặc không được, to thì khẳng định là không vấn đề.
“…!Được thưa sếp.”
Chờ nhân viên phục vụ lên đến nơi, Hàn Hành Ngạn đã cởi y phục trên người xong, thay thành áo choàng tắm.
Phân phó xong cho nhân viên phục vụ, Hàn Hành Ngạn liền ra phòng khách ngồi.
Nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ từ bên trong đi ra.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Hàn Hành Ngạn lại không có dũng khí đi vào.
Nhưng nghĩ tới tình huống của Thẩm Sở Sở, anh vẫn là có chút lo lắng, không nhịn được mà đi vào.
Dù sao người là do anh cứu, anh vẫn nên phụ trách đến cùng.
Sau khi bước vào trong, Hàn Hành Ngạn phát hiện Thẩm Sở Sở đang nằm yên trên giường, trên người đã được đổi một chiếc chăn sạch sẽ, quần áo cũng được thay thành áo ngủ của khách sạn.
Thấy mày Thẩm Sở Sở hơi nhíu lại, Hàn Hành Ngạn vô thức mà vươn tay ra muốn giúp cô kéo giãn.
Sau đó nghĩ tới chuyện gì đó lại thu tay về.
Anh cũng để tay bên ngoài chăn sau đó kéo Thẩm Sở Sở lên trên.
Giơ tay ra nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi.
Máy tính không có ở cạnh người, anh cau mày, thôi không làm việc nữa.
Hôm nay dứt khoát nghỉ ngơi sớm vậy.
Hàn Hành Ngạn vốn định lấy cái chăn trong tủ ra, kết quả lại phát hiện bên trong trống không, anh mới nhớ ra là vừa rồi cái chăn ướt đã được nhân viên phục vụ đổi đi rồi, cái chăn đang đắp trên người Thẩm Sở Sở chính là chăn dự phòng.
Nghĩ tới chăn của khách sạn không biết có ai từng dùng, cau mày tính toán một lúc, Hàn Hành Ngạn định tối nay khỏi cần đắp chăn nữa, trực tiếp nằm ngủ trên sô pha là được.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng cũng khá cao, anh đem áo khoác đắp lên người, nằm trên sô pha đi ngủ.
Sáng hôm sau sau khi tỉnh lại, Thẩm Sở Sở cảm thấy đầu đau muốn nứt, người cũng quay cuồng.
Cô kẹt mất ba giây, sau đó nghĩ tới chuyện hôm qua.
Chẳng lẽ hiệu lực của thuốc trong người vẫn chưa hết sao?
Thẩm Sở Sở cảm thấy có chút nóng, bỏ tay trong chăn ra.
Nhìn thấy trên người mặc rõ ràng là áo ngủ của khách sạn.
Cô nhìn sang bên cạnh, trên chiếc giường lớn chỉ có mình cô.
Lúc này, nước mắt cô cũng nhịn không được mà rơi.
Mới đầu còn âm thầm lặng lẽ khóc, sau đó, vào một lúc nào đó, biến thành khóc lóc gào thét.
Khóc đến đứt ruột đứt gan, khóc đến phá hủy mọi thứ.
Thật sự là người hỏi thương tâm người nghe rơi lệ.
Hàn Hành Ngạn cũng bị tiếng khóc này gọi tỉnh.
Không rõ là bị tiếng khóc của cô gái gọi tỉnh hay là có chuyện gì, đầu anh đau lợi hại, cả người cũng quay quay cuồng cuồng.
Nhưng, vẫn là nhịn không được mà an ủi: “Đừng khóc nữa, tôi sẽ phụ trách mà.”
Vừa mở miệng, âm thanh lại không hiểu sao khàn khàn..