Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 15


Đọc truyện Bói Nhân Duyên Trên Taobao FULL – Chương 15


Thẩm Sở Sở nghe được hai chữ Bit Media, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Nếu thật sự có thể đầu quân cho Bit Media, cô khẳng định là cách ngày trở thành siêu sao không xa.
Thế nhưng hợp đồng quản lý của cô vẫn còn hơn mấy tháng nữa.

Nếu đột nhiên rời khỏi, còn phải trả tiền phạt vi phạm hợp đồng nữa.

Chẳng qua nghĩ tới Trần Tây Lệ đã từng vì Vu Dịch Đình trả tiền bồi thường, Thẩm Sở Sở mắt sáng lên.
“Nhưng mà hiện tại tôi đã có công ty quản lý rồi.”
Trần Tây Lệ hơi chau mày, hỏi: “Công ty nào vậy?”
Thẩm Sở Sở đáp: “Mỹ Gia giải trí.”
Trần Tây Lệ nhíu mày, quay đầu nhìn liếc qua màn hình hiển thị ngoài cửa kính.

Thẩm Sở Sở cũng dõi theo ánh mắt cô mà nhìn qua, trên màn hình hiện thị đúng lúc đang phát đoạn quảng cáo trang sức của chính mình.
Sau khi xem xong, Thẩm Sở Sở chờ xem hồi đáp của Trần Tây Lệ.
Chỉ thấy Trần Tây Lệ có chút tiếc nuối mà nói: “Ồ, vậy làm phiền rồi.”
Nói xong, Trần Tây Lệ gật đầu sau đó rời khỏi tiệm bánh ngọt.
Thẩm Sở Sở liền ngơ, đây là có ý gì! Ê này, cô sao không nói thêm vài câu với tôi.

Tôi còn có vài tháng nữa là hết hạn rồi, nếu thật là không được, phí bồi thường tôi tự trả cũng được mà!
Im lặng nhìn theo phương hướng Trần Tây Lệ biến mất, Thẩm Sở Sở thất vọng mà ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Cô biết, Trần Tây Lệ tuyệt đối không phải vì vấn đề thời hạn hợp đồng nên không có hứng thú nữa.

Rõ ràng là trước đó không nói gì cả, chỉ là sau khi xem xong quảng cáo lại đột nhiên không nói nữa.

Vì vậy, vấn đề chính là do cái quảng cáo kia.

Thẩm Sở Sở ngồi trên taxi, xem quảng cáo trang sức của mình, cho dù xem đến ngán rồi, thì vẫn cảm thấy mình thật đẹp.

Thật không biết tại sao Trần Tây Lệ lại dứt khoát không quan tâm đến cô nữa, thật là đáng tiếc! Công ty giải trí như Bit Media không phải là cô muốn vào là có thể vào đâu!
Nếu thật không được, chỉ có thể chờ đến lúc hợp đồng của cô hết hạn lại đi thử xem vận khí, đến tìm Trần Tây Lệ nói chuyện, hỏi xem cô ấy có nguyện ý nhận cô.
Cuộc đời thật là đại hỉ đại bi a.

Vừa rồi Thẩm Sở Sở còn đang vì tình yêu lãng mạn của Nguyên khí tiểu miêu mà cảm thấy hạnh phúc, thì lúc này lại vì bỏ lỡ Trần Tây Lệ mà cảm thấy bi thương.

Sau khi về đến nhà, đối với người đã lâu không ra ngoài như cô, ra ngoài một chuyến thật là quá mệt mỏi.

Cô quyết định rồi, nếu không có chuyện gì đặc thù, tuyệt đối sẽ không lại ra khỏi nhà nữa!
Về đến nhà rồi ngủ bù được một giấc, Thẩm Sở Sở xem qua hệ thống nhân duyên của Nguyên khí tiểu miêu.

Thấy được không có khác biệt gì so với lúc trước, hệ số hạnh phúc hôn nhân vẫn là bốn sao, Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy nhẹ người.
Qua đi vài ngày, fan trên Weibo của Thẩm Sở Sở cũng tăng tới hai mươi nghìn người.

Tối thiếu là trong số hai mươi nghìn người này có một nửa thật sự bởi vì bản thân cô mà tới, trong lòng cô liền không đến nỗi kém nữa.
Trong lúc cô vẫn đang dùng trình độ gà mờ của mình để bói nhân duyên, khổ luyện diễn xuất không quá đúng cách, không biết được là có người đang tính kế cô.
*********
Vì cố ý muốn thay đổi Thẩm Sở Sở, sắp xếp một người mới mà mình vừa ý lên, kết quả không chỉ bị Tập đoàn Hàn thị cự tuyệt, người mới đó cũng bị lộ là làm tiểu tam, hơn nữa bị nguyên phối (vợ chính) chỉnh cho một trận.

Những chuyện này, tùy tiện lấy ra một cái, đều làm cho Tân Minh trong công ty có chút không ngẩng đầu lên được.
Ở bên trong công ty Mỹ Gia giải trí này trước nay vẫn là nâng cao đạp thấp, vì thế, mọi người thấy Tân Minh đen đủi như vậy đều không ngại mà đạp lên anh ta.
Tân Minh đối với tình huống như thế này trong lòng cũng rất khó chịu.
Nhưng anh ta không có cách nào, chỉ cần vẫn còn muốn lăn lộn trong công ty này, anh ta liền phải nhẫn.

Chờ đợi cơ hội chuyển mình.
Trong lúc chờ thang máy, bên cạnh Tân Minh có một người đi tới.


Tân Minh liếc qua người đó, mỉa mai nói: “Sao thế, chị Vạn cũng định đạp tôi một cái? Chị nếu thật sự muốn dẫm, bây giờ liền nhanh chóng dẫm.

Miễn cho có ngày tôi lại đắc thế, chị muốn dẫm lên cũng không còn cơ hội nữa.”
Van San San nghe được câu này thì cười, bình tĩnh nói: “Minh ca đây là nói lời gì thế, tôi là kiểu người như thế sao.”
Tân Minh khinh thường liếc nhìn Vạn San San, thầm nghĩ, cô là người như thế nào mọi người đều rõ ràng rồi.

Mọi người lại không phải là ngày đầu tiên ngây người ở công ty, ai còn không biết cụ thể ai nữa.
Chỉ nghĩ vậy, thang máy đã đến tầng một, hai người một trước một sau đi vào.
Sau khi vào trong, Vạn San San liền giả vờ vô tình nói: “Minh ca, tôi nhớ là dưới tay anh có một nghệ sĩ tên là Thẩm Sở Sở phải không? Gần đây có lịch trình gì không?”
Tân Minh vừa nghe đến tên của Thẩm Sở Sở, mắt nheo nheo.

Trên dưới công ty ai còn không biết, dưới tay anh có một nghệ sĩ không thật nghe lời, tên là Thẩm Sở Sở.

Hơn nữa, anh ta hiện tại mất mặt như vậy cũng là do cô ta.
Nhìn cái người vừa rồi còn nói là sẽ không cười nhạo anh lại đang mang dáng điệu cười cợt anh, Tân Minh bỗng dưng cảm thấy rất là châm chọc.
“Sao? Hối hận rồi, giờ lại muốn xem trò cười của tôi à?” Tân Minh khinh thường nói.
Vạn San San nhìn sang Tân Minh, giả dạng vô tội, nói: “Minh ca, anh đây là lại nói đi đâu thế, tôi đã nói là sẽ không cười anh thì sẽ không cười.”
“Vậy cô nhắc tới Thẩm Sở Sở làm gì?” Tân Minh thấy thang máy đã đến tầng mình muốn đi, nhìn qua Vạn San San lần cuối, nói,”chẳng lẽ cô còn muốn giả vờ không biết bộ dạng hiện tại của tôi đều là vì Thẩm Sở Sở?”
Sau khi nói xong, Tân Minh bước ra khỏi thang máy.
Vạn San San vừa rồi không chọn tầng, thấy Tân Minh đi ra cũng theo bước Tân Minh đi ra.
Tân Minh thấy Vạn San San đang đi theo sau mình, cau mày, nói: “Cô đi sai tầng à? Hay là vừa rồi còn chưa nói đủ, bây giờ còn muốn nói tiếp?”
Vạn San San hôm nay thay đổi thái độ có chút khó chịu trong dĩ vãng, trở nên rất là dễ chịu.

Nhìn trái nhìn phải không có ai, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe nói, anh trước đây có phải là đắc tội với Trần tổng?”
Tân Minh nghe được tên của Trần tổng, sắc mặc lại càng thêm khó coi.


Anh ta sở dĩ đắc tội Trần tổng cũng là bởi vì Thẩm Sở Sở.

Từ lúc ký hợp đồng với Thẩm Sở Sở, anh ta liền chưa có ngày nào qua được thuận lợi.

Anh gần đây không được hài lòng, hơn nửa đều đến từ cái ngôi sao chổi Thẩm Sở Sở này.
“Đúng vậy, thì làm sao?” Tân Minh không vui vẻ gì mà nói.
Vạn San San nghe được đáp án của Tân Minh, đi theo Tân Minh vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
“Gần đây có một cơ hội hòa hoãn với Trần tổng, anh có muốn nắm được không?”
Tân Minh thấy Vạn San San hôm nay khác với dĩ vãng, còn đi theo anh vào phòng làm việc, anh liền biết là cô ta có việc muốn tìm anh, nếu không sẽ không cứ đi theo anh, hơn nữa còn hỏi han về việc của Thẩm Sở Sở.
“Cơ hội gì?” Tân Minh tò mò hỏi.
Vạn San San nói: “Ở đây có một bữa ăn, Trần tổng sẽ đến đấy, vừa hay, anh nhân cơ hội này xin lỗi, mọi chuyện liền giải quyết được tương đối rồi.”
Tân Minh nghe thấy hai chữ bữa ăn, mím môi, anh ta cũng có thể đoán ra phần nào ý tứ của Vạn San San.
“Vế sau của cô còn chưa nói xong đi? Có phải là còn muốn tôi mang theo Thẩm Sở Sở? Tôi khi đó tại sao lại tranh cãi với Thẩm Sở Sở chứ, thiết nghĩ cô sớm đã nghe ngóng được rồi hả? Tôi là muốn cho cô ta đi bồi Trần tổng uống ly rượu, kết quả cô ta đến đi cũng không đi.

Quan hệ của bọn tôi gần đây càng thêm ác liệt hơn rồi, cô cảm thấy Thẩm Sở Sở sẽ tuân theo sắp xếp của tôi sao?”
Nói đến đoạn sau, Tân Minh cười lạnh một tiếng.
Vạn San San đương nhiên là đã nghe ngóng qua hai người Thẩm Sở Sở và Tân Minh, còn cả chuyện với Trần tổng nữa.

Nếu như chưa hỏi được rõ ràng, cô cũng sẽ không đến đây bàn chuyện.
Nghĩ tới đây, Vạn San San nụ cười bất biến mà nói: “Minh ca, lần này với lần trước đây của anh không giống nhau.

Anh nên biết nghệ sĩ Đào Đào của chúng ta gia nhập vào ngành điện ảnh rồi.

Gần đây vừa hay có một vai diễn phù hợp, rất nhanh sẽ ký kết.

Nhưng mà nhà đầu tư là Trần tổng, Trần tổng biết được Đào Đào và Thẩm Sở Sở là cùng một công ty quản lý, nói muốn cho Thẩm Sở Sở một vai đấy.

Anh nói, cơ hội tốt thế này, Thẩm Sở Sở liệu có nắm lấy hay không?”
Tân Minh nghe Vạn San San nói vậy nheo mắt, cầm cây bút trên bàn xoay xoay vài vòng, sau đó chậm rãi nói: “Không phải là vì vai của Đào Đào còn chưa ký được, nên cô muốn lợi dụng Thẩm Sở Sở để giúp cô một tay à?”
Vạn San San sau khi nghe được câu này, sắc mặt hơi đổi, rồi nhanh chóng cười lên che giấu suy nghĩ thật trong lòng.


Cười một lát, Vạn San San nói: “Ây dà, Minh ca, anh đây là nói gì thế.

Thẩm Sở Sở cô ta tính là cái gì chứ, không phải chỉ là một tân nhân quay được vài cái quảng cáo thôi sao.

Người mới như cô ta, mỗi năm có bao nhiêu người.

Cô ta lại còn đắc tội với anh, đắc tội công ty, ai sẽ nâng cô ta chứ?”
Tân Minh nghe xong càng thêm khẳng định được ý định của Vạn San San, anh ta chỉ mở ngăn kéo, lấy ra giấy ráp, chậm rãi chà sát móng tay mình.
“Cho nên, liền giống như cô nói, Thẩm Sở Sở đắc tội tôi, cũng có thể thấy là không hot lên được.

Cô sao còn muốn giúp cô ta đây?”
Vạn San San thấy bộ dạng này của Tân Minh, cũng hiểu được mấy câu mình vừa nói thật là có nhiều lỗ hổng.

Cô gượng gạo cười một lát, sau lại châm chọc cười nói vài câu muốn che đậy mấy câu vừa nói.

Kết quả, thấy Tân Minh vẫn một dáng nghiêm túc giũa móng tay, cô cuối cùng cũng thu lại mặt cười cười.
Nhìn dáng vẻ thoải mái nhàn nhã của Tân Minh, Vạn San San trong lòng âm thầm thở ra.

Giống như những gì Tân Minh vừa nói, mọi người đều là đồng sự nhiều năm, ai cũng hiểu ai.

Hơn nữa, Tân Minh so với chính mình còn vào công ty lâu hơn một chút, làm người đại diện cũng làm lâu hơn một chút.
Nghĩ vậy, Vạn San San nhìn sang Tân Minh, trực tiếp nói thẳng ra: “Minh ca, vẫn là bị anh nói trúng rồi, bộ phim đó của Đào Đào còn đang trong giai đoạn cân nhắc cuối cùng.

Trần tổng là người đầu tư, chúng tôi muốn tranh thủ sự ủng hộ của ông ta.”
Mấy lời này của Vạn San San, Tân Minh chỉ coi như chưa nghe thấy, vẫn tiếp tục mài móng tay.

Chờ đến khi mười đầu móng tay đều mài xong, Tân Minh mới vừa ý mà nhìn ngón tay mình, chầm chậm thu dọn giấy ráp, rồi cất ngay ngắn vào chỗ cũ.
Sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn vào Vạn San San đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện mình, cười nói: “Này còn không sai.

Cô sớm nói thế không phải được sao, cầu người ấy mà, cần có được bộ dáng đi cầu người.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.