Đọc truyện Bối Lạc Gia Tác Tình – Chương 1
Gió thu ào ào thổi, núi non trùng trùng điệp điệp , hai thân kỵ tuấn mã gồm hai gã nam tử đứng trên ngọn núi lồng lộng.
-Bẩm bối lạc gia, qua hết ngọn núi này chính là Trịnh huyện.
Nam tử dáng vóc lực lưỡng , bên hông buộc một chuôi trường kiếm, phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy chân núi giao với huyện với là chỗ đồng bằng trống trải.
-Ừ. Dọc đường đi chúng ta không thấy chuyện gì , rốt cục đã đến nơi.
Nam tử được gọi là bối lạc gia , diện mạo đẹp đẽ , thân ảnh ung dung , đôi mày dài anh tuấn thoáng nheo lại.
-Bối lạc gia , tiếp theo chúng ta làm thế nào ?
-Ta sẽ vào thành trước, người quay lại đón nhóm người đi sau rồi chúng ta sẽ gặp nhau tại đây.
-Bối lạc gia, một mình người đi vào, thuộc hạ chỉ e….
Bị nam tử kia nhìn trừng mắt lại, người to cao lập tức im bặt không dám nhiều lời nữa.
-Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi mau chóng dẫn đoàn quân mã ấy đến, lần này ta nhất định phải dẹp sạch đám loạn đảng này.
Người nam tử tuấn vĩ thể hiện phong thái kiên quyết, đánh tan mọi nghi ngờ về quyết định của hắn.
Ta không hy vọng rời xa được vòng tay ấm áp của chàng Chỉ có thể làm chuồn chuồn lướt nước không cảm xúc Và âm thầm chịu đựng … ** * Mùa thu đi dạo ở ngoại thành, gió núi xoáy lộng từng cơn, lá cây từng đợt xào xạc rơi rụng, ở vùng ngoại ô thưa thớt người , một con ngựa nhàn nhã cúi đầu ăn cỏ , bên cạnh có xa phu canh giữ , vì đã qua giờ ngọ nên buồn ngủ gục gặc đầu, dựa lưng vào kiệu nhè nhẹ đưa giấc chu công.
-Tiểu thư , trời không còn sớm , chúng ta không nên dềnh dàng nữa !-Thiếu nữ áo xanh, vẻ mặt còn vương nét trẻ thơ nói.
-Ừ! Bình Nhi, ta còn chưa xong mà, ngươi chờ một chút.Nói xong, người thiếu nữ dung nhan mỹ miều quỳ xuống đất, vỗ vỗ hai tay, đối mặt một tảng đá cẩm thạch, kính cẩn nói:
-Cha, nếu cha trên trời có linh thiêng , xin phù hộ nữ nhi bình an, mọi chuyện thuận lợi.
-Nguyệt Hà, tế bái xong chưa con ? Chúng ta phải đi về thôi. Tiếng người thiếu phụ dáng điệu uyển chuyển phụ họa vào.
-Không có gì, cô mẫu, chúng ta có thể về được rồi.
Người thiếu nữ khí chất thanh khiết dịu dàng này tên gọi Hoa Nguyệt Hà, hôm nay là ngày giỗ của phụ thân nàng, cùng nàng đến viếng mộ ngoài trừ nha hoàn còn có cô mẫu đi cùng.
-Cha, con phải về rồi.
Hoa Nguyệt Hà nói xong vẫn mãi quỳ lạy, lưu luyến không muốn rời đi.
-Đại ca, chúng em phải đi về rồi, anh sống khôn thác thiêng phù hộ chúng em. Ai! Đều là người thân bằng quyến thuộc, ai đâu như loại người long lang dạ sói lòng tham không đáy.- Hoa Phù Dung hướng về bia mộ huynh trưởng cất lời than vãn.
-Cô đừng nói nữa, là do cháu vô dụng. Đừng để cha dưới suối vàng còn phải lo lắng cho cháu.- Hoa Nguyệt Hà dàu dàu mặt hoa nói.
Dạo gần đây , cô cháu hai người bị người họ hàng rình rập như hổ đói, gần như hết đường xoay sở. Bọn họ coi thường Hoa Nguyệt Hà còn trẻ dại, vì nàng đã mãn tang rồi nên thúc giục nàng nhanh chóng yên bề gia thất, để chiếm đoạt tài sản nhà nàng.
Lạc mắt nhìn cây cỏ chung quanh bia mộ phụ thân, Hoa Nguyệt Hà nước mắt lưng tròng, đã ba năm qua, nàng vẫn chưa thể nhận thức cái chết đột ngột của phụ thân đã thực sự xảy ra.
-Kì lạ thật, Bình Nhi đâu rồi? Sao không thấy con bé ?-Hoa Phù Dung định gọi nha hoàn cùng về, nhưng trong nháy mắt đã không thấy cô bé ấy đâu.
-Ủa không phải nhỏ ấy ở trong này sao ? -Nguyệt Hà cũng ngạc nhiên.
-Á! Tiểu thư !
Tiếng hét thảng thốt từ phía sau hậu viện của huyệt mộ vọng đến.
-Là Bình Nhi. Bình Nhi , ngươi làm sao vậy ?
Phía sau hậu viên của mộ là ranh giới với Trịnh huyện, nhìn ra xa là một khoảng trống trải, đường đi gập ghềnh khúc khuỷu, lệch khỏi qũy đạo của Trịnh huyện, vì vậy vết chân bị vùi lấp mất.
-Tiểu thư , người lại đây xem này!-Bình Nhi nhìn thấy hai người hoang mang chạy đến, hoảng sợ nói.
Hoa Nguyệt Hà theo hướng Bình Nhi chỉ, thấy một nam tử đang nằm sóng xoài giữa đường.
-Sao lại thế này?-Cả ba đều nhất thời la lên, tâm tư rối loạn.
Sau một lát, Hoa Nguyệt Hà tuy rằng sợ nhưng vẫn một mình tiến đến gần nam tử nhìn như đang ngủ say.
-Để ta đi xem.
-Cẩn thẩn đó, Nguyệt Hà!
Hoa Phù Dung cùng Bình Nhi hai người đứng chết trân một chỗ, không hẹn mà gặp cùng lo cho an nguy của Hoa Nguyệt Hà .
-Được rồi, không sao đâu!
Se sẽ đến gần nam tử ấy, một bước, hai bước, Hoa Nguyệt Hà khẽ dừng lại, cúi mình hỏi:
-Công tử, công tử, người mau tỉnh lại, vì sao người lại nằm ở đây ?
Nam tử vẫn hai mắt nhắm nghiền, không hề phản ứng.
-Tiểu thư, hắn bị làm sao vậy ? -Bình Nhi hốt hoảng hỏi.
-Không biết, kêu như vậy mà vẫn không dậy. Bình Nhi , ngươi chạy đi gọi A Phúc đến đây.- Hoa Nguyệt Hà quan sát nam tử đang hôn mê bất tỉnh, quay đầu lại sai bảo Bình Nhi.
-Vâng , tiểu thư.-Bình Nhi nghe lời nàng, vội vàng chạy đi gọi bác xa phu.
-Nguyệt Hà, ngươi định đem người nam tử này về nhà sao ?-Hoa Phù Dung hoài nghi hỏi
-Vâng, thưa cô, cháu sẽ nhờ Văn thúc cứu hắn.
-Như vậy được không ? Chúng ta đâu biết hắn là ai, cứu một nam tử xa lạ…
-Cô mẫu, mặc dù trên người hắn không thấy dấu máu , nhưng chắc chắn đã bị thương, mạng người quan trọng, chúng ta trước mắt đem về hắn cứu trước rồi tính sau đi.
-Thôi được rồi, lòng người khó dò, cứu một người bị bất tỉnh vẫn phải cẩn thận một chút mới tốt, kẻo sau này lòng người khó dò, có chuyện gì xảy ra…- Hoa Phù Dung vẫn không ngớt căn dặn.
Không để ý một hồi càm ràm của Hoa Phù Dung , Hoa Nguyệt Hà nháy mắt mỉm cười trấn an, láu lỉnh nói : _ Cô mẫu suy nghĩ nhiều quá rồi.
Hoa Phù Dung là người cẩn trọng, kín kẽ lén nhìn nam tử đã bị ngất, thầm nghĩ cháu mình quá thiện lương, thấy lòng gợn chút lo lắng.
* * *
-Văn thúc, chú đến xem thử, vị công tử này bị làm sao vậy ?
Tại Hoa gia đại trạch, Hoa Nguyệt Hà nhìn nam nhân đang bất tỉnh nằm yên trên giường lo lắng thúc giục.
-Ừ, để chú xem-Nam nhân tự nhận là Văn thúc bước đến gần.
Văn Trọng là người dày dặn kinh nghiệm, ông cẩn thận kiểm tra người nam tử nằm trên giường. Một lúc sau, không tìm thấy trên người vết thương ngoài da nào. Ông tự cởi bỏ áo ngoài của nam tử, cúi đầu tìm kiếm cặn kẽ, cũng không tìm ra dấu vết châm kim, hay ám khí.
-Kì lạ thật, chuyện là như thế nào đây ? -Văn Trọng thì thầm tự hỏi.
Vặn Trong vận khí, dùng nội lực kích thích huyệt vị hôn mê bên tai của nam tử, đây là phương pháp độc môn công phu, chuyên dùng để khiến người đang mê man phải thức tỉnh trong nháy mắt, nhưng ngoài dự kiến, người này vẫn mê man không nhúc nhích.
Văn Trọng cũng không khỏi nghi ngờ y thuật chính mình , ông đoán nam tử này đã bị tà thuật trên giang hồ ám hại.
-Văn thúc, hắn bị làm sao vậy?-Nguyệt Hà nhìn thấy châu mi của Văn Trọng nhíu chặt, xem ra nam tử này lành ít dữ nhiều.
-Không rõ lắm, tuy nhiên, chắc hắn không bị ngọai thương gì, ta sẽ bắt mạch.
Văn Trọng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay nam tử.
-Kỳ lạ…Nhịp thở nhanh nông, mạch tượng lại nhẹ và chậm, xem ra hắn đã trúng độc.
-Hả? Hắn bị trúng độc? Có nặng lắm không ? -Nguyệt Hà mày châu nhíu lại, lo lắng hỏi.
-Đừng lo! Chú nghĩ đúng vậy rồi.-Văn Trọng vạch mí mắt nam tử xem xét. Rồi ngẩng đầu nói- Chú muốn cởi bỏ y phục của người này, cháu tránh đi nhé.
-A! Văn thúc, chú cứ làm đi.
Nguyệt Hà thẹn thùng, nhanh chóng xoay người lại.
Văn Trọng thấy nàng mất hồn, nhếch môi cười nhẹ, ông nhìn sơ đã biết, và hiểu được sự cảm tình giữa nam và nữ. Nam tử này bộ dạng tuấn tú, dáng vẻ cao lớn vạm vỡ, khó trách tâm tư của cô bé bị lay động. “Năm canh tuổi trẻ nhiễu vấn đầu
Một thước lụa đỏ biết về tay ai”
Ai, ông cảm thán , hiểu sao cho hết chi luyến nam nữ trên đời.
Một tiếng thét thất thanh truyền đến như cơn gió lạnh ập đến, Nguyệt Hà hết hồn, mặt hoa đỏ bừng như hồ lô nướng trên than nóng.
-Nguyệt Hà, tốt lắm!-Văn Trọng nhìn cái kim châm bạc đổi màu gật gù.
-Văn thúc, có phải hắn thật sự trúng độc không ? Làm sao bây giờ ? Có thể cứu được không ?Nguyệt Hà hỏi dồn.
-Ừ, may mắn là cháu đã tìm đến chú, nếu ca này mà gửi đến mấy tay lang băm gần đây thì chỉ mất mạng, bó tay thủ sách thôi.-Văn Trọng dõng dạc tuyên bố.
Văn Trọng trước phản ứng nam nhân này đã tìm ra chẩn đoán cuối cùng, chắc chắn hắn đã trúng độc.
-Phải vậy không ? Ai là lang băm vậy, ở Mông Cổ đến sao ?-Phù Dung bước vào phòng, mỉa mai nói.
– Bà nói cái gì ?Mỗi khi nhìn thấy Hoa Phù Dung, Văn Trọng lại một phen phát hỏa.
-Cô mẫu !-Thấy bà thình lình đi vào, Nguyệt Hà kinh ngạc kêu lên.
-Nguyệt Hà, cháu đừng nghe cái tên lang băm Mông Cổ này nói bậy, hắn mà biết cái gì. Chẳng qua lần trước “chó ngáp phải ruồi” chữa được bệnh của cháu, không ngờ sau đó mặt dày ở hoài không chịu đi.- Phù Dung chanh chua nói.
Hai năm trước, Nguyệt Hà vô ý trượt chân ngã xuống ao, bệnh của nàng là sợ hãi quá độ cộng với nỗi nhớ phụ thân, nên mười phần nguy ngập, tất cả đại phu được vời đến đều lắc đầu bó tay. May mắn Bình Nhi nhất nhất không chịu tiểu thư tức tưởi chết đi như thế , khóc sướt mướt chạy vạy mọi cách tìm thầy chữa trị. Có lẽ trời xanh cũng động lòng, không muốn mái đầu xanh sớm lìa trần, nên Bình Nhi làm bừa vậy lại kéo được Văn Trọng. Nhờ thế Nguyệt Hà lượm lại được cái mạng.
Cũng vì cơ duyên này mà một người phiêu bạt không nhà như Văn Trọng được Nguyệt Hà vô vàn cảm kích, mời tá túc lại Hoa phủ.
-Cái gì? Là ai đến từ Mông Cổ ! Dám nói tôi là đại phu Mông Cổ hả ? Có bản lĩnh thì bà đến trị đi, bà cho là cứu người bằng miệng sao? Hừ, không biết mà cứ rống cho to, ngu ngốc !
– Cái gì? Ông dám mắng tôi ngu ngốc à ?Mày liễu Hoa Phù Dung dựng thẳng, thở hổn hển, kêu lên.
Thân hình Hoa Phù Dung hướng thẳng, giận trừng trừng, hình thể bà so với ông ta rất chênh lệch.Văn Trọng cường tráng, nhưng trang phục lôi thôi, râu tóc dài tua tủa, toàn thân cao thấp tìm không ra một tia nhã nhặn. So với người phu quân quá cố của bà quả thật cách biệt một trời một vực, ông ấy tính cách ôn hòa, đối đãi với bà rất ôn nhu một mực chăm sóc, nếu không phải đột nhiên lâm bệnh nặng…bà buồn phiền, liền nỗi trận lôi đình .
-Cô mẫu, đừng giận nữa. Văn thúc cũng không phải to tiếng làm gì !Hoa Nguyệt Hà vội vàng nhỏ nhẹ lên tiếng.
-Hừ !Văn Trọng bực mình hừ nhẹ.
Đối với đôi oan gia này luôn đối đầu, thực làm Hoa Nguyệt Hà vào tình thế khó xử, hai người bọn họ cứ chạm mặt là gây, giống như nước với lửa, làm cửa nhà huyên náo không thôi.
-Cô mẫu vào đây có chuyện gì sao ?Hoa Nguyệt Hà hỏi.
-Phải, bị người kia chọc giận phát hỏa, làm cô xém nữa quên mất. Nguyệt Hà, thúc thúc của cháu, nhị ca của cô đang ngồi ở phòng khách đó.
– Cái gì? Mau như vậy à ? Hôm naymới đi bái tế phụ thân, nhị thúc đã đến hối việc hôn nhân rồi sao ?
-Đúng vậy! Phiền chết người, lão quậy ở sảnh một hồi, nói cái gì là phải gặp được cháu mới chịu rời đi, haizz…
-Vậy à ? Thôi được rồi, nói chú ấy đợi cháu một lát, cháu lo xong việc trong đây rồi ra tiếp.
-Được rồi ! Cô sẽ ra nói như thế.-Phù Dung liếc nhìn người cháu gái, rồi lặng lẽ đi ra. Phù Dung rời đi, Nguyệt Hà e dè hỏi :
-Văn thúc, bệnh tình vị công tử này có nặng lắm không ?Tâm tư của nàng vẫn cứ lo lắng cho người nam tử này.
-Hắn hả ? Không sao đâu, chú sẽ bốc cho hắn một thang thuốc, cháu đưa các thím bên dưới sắc cho hắn uống là được.
-Vâng, cháu sẽ làm như vậy, nhưng sự tình của hắn…
-Không cần lo lắng. Cháu vẫn chưa tin tưởng vào tay nghề y thuật của chú sao? Chú bảo đảm trong vài ngày nữa, sẽ trả lại cho cháu một công tử khỏe mạnh như vâm cho mà xem.
-Văn thúc, chú chỉ hay nói đùa !Bị Văn Trọng chế nhạo, nàng không khỏi đỏ ửng mặt. Nàng không nghĩ đến Văn Trọng nhanh chóng nhìn ra sự quan tâm của nàng đối với vị nam nhân nằm trên giường kia, không lẽ trong lúc chộn rộn nàng đã để lộ quá nhiều tâm tình rồi chăng ?
-Yên tâm đi ! Hắn sẽ bình phục thôi, Nguyệt Hà ạ.
Văn Trọng không phải nói phét, ông đã chẩn đoán ra, thuốc nam nhân này bị trúng là mê dược, nhưng không phải thứ bột bình thường, mà là « câu ma tán», ông nhất thời không nghĩ ra cách giải thích tường tận với nàng, nên mới thuận miệng hô là nam tử bị trúng độc.
-Mọi chuyện ở đây trông cậy vào Văn thúc, cháu rời đi trước.-Nguyệt Hà tuy rất quan tâm, nhưng nàng đã bất lực, cuối cùng chỉ có thể nghe theo lời của Văn Trọng.
* * *
Phớt lờ cái nhìn trừng trừng của Hoa Phù Dung, Hoa Tông Ngôn ung dung ngồi trên ghế thái sư, ngắm nhìn chung quanh tòa gia sản gã đã mơ ước từ lâu, Hoa gia đại trạch.
Gã không hiểu đại ca tính toán kiểu gì, chẳng lẽ đai ca không hiểu « nữ nhi bất tài chi đức » con gái không tài mới là hay sao? Tự nhiên cho nó đi học đủ thứ y như nam giới, từ thi thư, đến tính toán, dạy nàng buôn bán, thậm chí cả kết toán sổ sách.
Ba năm trước, đại ca đang khỏe phây phây bất ngờ lăn đùng ra chết.Thế là cái sản nghiệp Hoa gia từ trên trời rơi xuống tay hắn, cho gã một khoản tài sản cả đời ăn không hết, không phải lo nghĩ gì nữa cả. Ai ngờ cái nữ tử này, nhất quyết không buông tha sản nghiệp, đứng ra tự mình quản lý, làm gã thấp thỏm không yên.
Vô luận thế nào, một khi con bé đó đã thỏa mãn lòng tò mò, ngay sau khi mãn đại tang, gã phải đem con bé gả tống đi, để khỏi đêm dài lắm mộng.
Tiếng nói Nguyệt Hà nhè nhẹ cất lên, đánh gãy dòng ý nghĩ xấu xa của Hoa Tông Ngôn. Hoa Tông Ngôn vội khoác lên vẻ mặt đạo mạo che dấu tâm địa tham lam.
-Nguyệt Hà, cuối cùng cháu cũng xuất hiện đấy. Làm con cháu không nên để trưởng bối chờ lâu như thế hử?-Gã khinh khỉnh nói, lấy cớ khiển trách sự chậm trễ của nàng.
-Nhị ca, nếu vậy trước khi đến anh nên đưa thiếp báo đến trước, để em và Nguyệt Hà còn biết mà rải thảm đỏ đứng trước cửa hoan nghênh anh đại giá quan lâm.
Thấy gã cả vú lấp miệng em , Hoa Phù Dung gai mắt quá mỉa mai nói.
– Cái gì, làm thúc thúc mà còn phải gửi thiếp báo danh trước, trưởng bối đến gặp hậu bối mà phải khúm núm vậy à ?Hoa Tông Ngôn đối đáp lại.
-Sao mà bàn được ? Nhị ca, trước khi mắng người khác, anh nên xem lại mình, không phải ai cũng rảnh rỗi như anh không có việc gì làm chỉ la cà đủ nơi…
-Cô nói ai đi la cà đây ?
-Đúng vậy còn gì, em coi như khách khí rồi đấy, không chửi anh chơi bời lêu lổng…
-Thúc thúc, cô mẫu, hai người đừng to tiếng nữa, là cháu không đúng, làm hai vị nổi nóng lên- Nguyệt Hà phải can ngăn. Nàng biết tính nhị thúc cố chấp nóng nảy, muốn dòm ngó gia sản nhà nàng, đã không thể xoay sở được, hôm nay gã lại đến đây càn quấy.
-Hừ, ta không thèm chấp nhặt với đám đàn bà.-Tông Ngôn được nước còn làm tới. Không cho Phù Dung kịp đáp trả , Nguyệt Hà hỏi :
-Thúc thúc đường xa xôi đến có chuyện gì ?
Tông Ngôn như được mở lời, hồ hởi nói :
-Nguyệt Hà à, nếu chú nhớ không lầm hôm hay là ngày mãn tang cha cháu.
-Đúng vậy, thúc thúc, đã 3 năm.-Ngày này 3 năm trước phụ thân nàng đã qua đời.
-Nguyệt Hà à, cháu đã trưởng thành, cha và mẹ cháu ở tuổi này đều đã thành hôn rồi. Cháu cũng nên tìm một mối lương duyên đi. Để ta lo cho cháu, nếu không cha mẹ cháu ở suối vàng cũng lo lắng.
Nguyệt Hà mặt đỏ bừng, nàng bất quá không có thời gian nghĩ đến, nay bị gã nhắc đến, giống như lâu nay nàng đẩy chuyện hôn nhân đại sự ra xa không hẹn tới.
-Nhị ca, anh không cần lo lắng, Nguyệt Hà tự đã có tính toán.-Không để Tông Ngôn chặn đầu nói tiếp, Phù Dung khách khí xem vào.
– Cái gì ? Có tính toán gì là sao? Từ lâu nay việc chung thân đại sự đều cha mẹ định đoạt, cháu nó không còn cha mẹ tất nhiên chú phải lo toan giùm, có gì không phải ? – Tông Ngôn hét lên. Hoa Nguyệt Hà không lên tiếng , trước sau đều im lặng, mày châu nhíu nhẹ, chăm chăm nhìn Hoa Tông Ngôn.
Tông Ngôn nhất thời vẻ mặt hay đổi, tươi cười , nói với Nguyệt Hà :
-Mấy ngày nay, chú khổ công cực khổ, vì hôn sự của cháu bôn tẩu khắp nơi, chính là hy vọng cháu tìm được lang quân như ý.
Bưng bát trà lên hớp một ngụm, Tông Ngôn lôi ra trong lòng một cuốn sổ nhỏ, đắc chí nói :
-Đây là thành quả mấy ngày nay của chú đấy. Cháu nhìn qua xem .Triệu công tử nhà Giao huyện, giàu có, chưa lập gia đình. Lý công tử Thôn Lý cũng giàu có nhất nhì chưa có hôn phối, chú nghe nói công tử này….
Nguyệt Hà bất động, để gã thao thao bất tuyệt, « mưa xuân » phun đầy phòng, nói không ngừng. Chưa đầy một khắc, vẻ mặt bàng quang không để ý của nàng làm Hoa Tông Ngôn tức giận , nói toạc móng heo:
-Nghĩa là mọi người không có ý kiến gì, coi như hôn sự Nguyệt Hà do ta quyết định. Nửa tháng sau, người của Lý gia sẽ qua đón dâu.
-Nhị ca, anh quá đáng rồi ! Coi thường nữ nhân chúng ta sao ?_Thấy gã cứ mặc sức làm càn, Hoa Phù Dung tức giận mắng.
Nguyệt Hà mắt hạnh trừng lên, thấy đến lúc phải nói ra chủ trương quyết định hôn sự của nàng.
– Thưa chú, cha cháu sinh thời đã cho cháu quyền tự quyết định hôn nhân đại sự của mình. – Không chấp nhận sự bài bố của Hoa Tông Ngôn, Nguyệt Hà đưa ra chính kiến của mình.
-Cháu nói cha cháu từng nói như vậy, cháu nghĩ ta tin sao ? Đại ca ngày hôm qua về báo mộng cho ta , ông rất lo cho hôn sự của cháu, nhờ ta giúp đấy.-Gã cười nhạt, trả miếng lại Hoa Nguyệt Hà.
-Nhị lão gia, lời tiểu thư nói là sự thực.-Từ sảnh chính Bình Nhi nãy giờ im lặng, đột ngột lên tiếng.
-Nha đầu chết tiệt, thân phận ngươi là cái gì ở đây mà dám mở miệng hử ?- Hoa Tông Ngôn ngạo mạn mắng chửi không coi ai ra gì.
-Nhị lão gia, nếu nô tì không nói ra, người sau này nhất định sẽ làm trò cười cho thiên hạ, người muốn thì nghe nô tỳ nói đây-Bình Nhi không hề tỏ ra yếu thế, to miệng cãi lại.
-Ngươi nói bậy bạ gì đó ?Hoa Nguyệt Hà đỏ bừng mặt ngăn lại.
Nguyệt Hà thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết Bình Nhi muốn làm gì nữa.
-Kỳ thực, tiểu thư nhà mình đã có chồng rồi.-Tiếng Bình Nhi vang lên lanh lảnh, như phát súng giữa phòng , khiến mọi người đều há hốc kinh ngạc.
– Bình Nhi ! Nguyệt Hà đỏ bừng mặt kêu lên.
– Cái gì! Nguyệt Hà , cháu…. – Hoa Tông Ngôn cứng người. Trong khi mọi người còn đang mắt tròn mắt dẹt, Bình Nhi vẫn tiếp tục rành rọt :
-Đúng vậy, phu quân của tiểu thư nhân dáng tuấn tú, tình tình rất tốt, lại một lòng một dạ với tiểu thư.
-Nha đầu thúi, người tám phần là nói phét.-Hoa Tông Ngôn chen vào, mắng chửi loạn xị.
-Bình nhi không hề nói lung tung , điều nó nói là sự thực.-Phù Dung đột nhiên lao vào phụ họa. Ngoài vẻ mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh như không của Hoa Phù Dung, mọi người nhất thời đều há hốc mồm.
Này…Sao lại thế này ? Cố gắng giữ vững tâm tư, Nguyệt Hà hết đảo mắt qua Bình Nhi lại qua cô mẫu, rốt cuộc thì hai người này định làm gì đây, sao cả hai lại hợp lực diễn cái màn này ?
-Tháng trước, cả ba người chúng tôi cùng nhau đến Thanh Liên tự dâng hương, ở đó gặp một nho sinh dự thi tú tài. Nam tử ấy hào hoa phong nhã, văn chương tuyệt phú, tiểu thư vừa gặp đã đem lòng mến mộ. Nô tỳ nhớ lúc ấy nghe tiểu thư nói có thể tự mình quyết định hôn sự nên mọi người cùng cổ vũ và họ đã đính ước với nhau.-Bình Nhi tự mình thao thao lưu loát bịa ra câu chuyện hoàn hảo, làm Hoa Phù Dung chỉ có thể gục gặc đầu, chấp nhận lời nói dối của nàng. Chuyện tìm chú rể thật sự sẽ từ từ bàn sau, quan trọng bây giờ là ngăn việc bắt buộc của Hoa Tông Ngôn, giờ chỉ có cách « té nước theo mưa » câu chuyện « bịa » của Bình Nhi.
-Loạn rồi, thực sự loạn rồi ! Không có sự đồng ý của trưởng tôn đã tự mình đính ước chung thân, ta cực lực phản đối.-Hoa Tông Ngôn ngăn cơn sóng dữ, thở phì phò nói.
Gã có quan tâm gì đến chuyện hôn sự an bài gì không cho cam. Cái hắn lo nhất hiện tại là nếu vị hôn phu của Nguyệt Hà biết đâu có tư tưởng giống hắn, sau cưới ở lại Hoa gia không chịu đi, một tay chiếm luôn tài sản của Hoa gia, vậy gã chẳng mất trắng đó sao ?
-Nhị lão gia, ông phản đối cũng vô dụng, không chừng tiểu thư đã hoài thai nhi , sắp có tin mừng rồi.-Bình Nhi thấy đã « leo lên lưng cọp », thôi đã « phịa » thì «tới » luôn cho trọn bộ.
Nguyệt Hà trước mặt không biết có nên mắng Bình Nhi dám vô phép, tự điên loan đảo phượng. Nhưng nàng nhìn qua Hoa Tông Ngôn đang bừng bừng giận dữ, điên tiết, cố nén tiếng phì cười . Kỳ thực, nàng nên lớn tiếng mắng tỳ nữ dám uống gan hùm mật gấu sao dám nói xằng nói bậy, nhưng tốt nhất bây giờ phải bẫy cho nhị thúc , vì nàng nhất thời cũng nghĩ không ra cách, đành bất đắc dĩ để nữ tỳ nói hươu nói vượn.
Hoa Tông Ngôn nhất thời bị ba người liên thủ trêu chọc, cảm thấy yếm thế nên oán giận nói :
-Nếu ta thực sự đã có cháu rể, thì cung nên danh chính ngôn thuận, hắn khi nào thi xong trở về thì diện kiến ta nhé, Nguyệt Hà.
– VângBị hắn quắc mắt căn dặn, Nguyệt Hà tâm hốt hoảng, không biết lên tiếng thế nào. Hoa Tông Ngôn tuy rằng không có học vấn nghề nghiệp gì , nhưng dù sao cũng là người từng trải, dày dặn kinh nghiệm, kiến thức rộng rãi, chắc chắn không đơn giản nghe lời một phía của các nàng như thế.
-Một tháng sau, ta sẽ dẫn toàn bộ dòng họ đến, gặp người rể mới của Hoa gia. Đến lúc đó, nếu không có bóng người nào, đừng trách thúc đây ở trước mặt mọi người tự tiện quyết định hôn nhân đại sự của cháu đấy.-Hoa Tông Ngôn vẻ mặt từ xấu hổ chuyển thành đe dọa, phất tay áo rời đi.
-Làm sao bây giờ tiểu thư ? Bình Nhi đáng chết, tự ý thay tiểu thư chuốc lấy phiền toái rồi.-Vì thay tiểu thư ngăn sự đeo bám của Hoa Tông Ngôn , cô bé đã lớn mật đưa ra một câu chuyện dối gạt như vậy, diễn đâm lao phải theo lao.
-Không can hệ đến ngươi , Bình Nhi-Nguyệt Hà lạnh lùng nói. Tuy Bình Nhi tự động bịa đặt câu chuyện, nhưng hồi nãy nàng cũng không hề phủ nhận câu chuyện ấy nên bây giờ cũng không thể trách phạt được.
-Tiểu thư, chúng ta chỉ cần trong một tháng cũng có thể tìm thấy người gọi là chú rể ấy nha.
-Nói dễ hơn làm đó. Chọn người chứ có phải chọn rau xanh đâu , ngươi cho là trên đường đi có thể tùy tiện vơ được một tú tài sao , Bình Nhi ?- Phù Dung chen vào.
-Phù Dung phu nhân , nhị lão gia chủ yếu chỉ cần xem một người nam nhân mà thôi, hắn có cần biết đó có phải là tú tài hay tú sinh gì đâu.
– Này!Phù Dung nghĩ, cảm thấy Bình Nhi nói vài phần có lý, bà lập tức quay sang hỏi ý tứ Hoa Nguyệt Hà.-Nguyệt Hà, cháu thấy sao ? Rõ ràng bây giờ ta phải đi tìm người. Chúng ta chọn còn hơn để nhị ca ta chọn , cháu thấy thế nào ?
-Cô mẫu, Bình Nhi, không cần tìm nữa, cháu đã tự có quyết định. -Nguyệt Hà sớm đã có chủ kiến, không nghĩ dựa vào người khác nữa.
-Hả ? Hoa Phù Dung ngỡ ngàng.
Phù Dung nhìn chăm chú nhìn gương mặt đượm chất nữ tính mềm mại của người cháu gái, hai người tuy danh nghĩa là cô cháu, nhưng tình như chị em, chuyện vui hay buồn đều có thể kể nhau nghe. Nhưng giờ đây, gương mặt hạnh dài bình tĩnh làm người đối diện không thể dò ra tâm tư Nguyệt Hà thực sự đang dự tính gì. * * *