Bối Đạo Nhi Trì

Chương 84: 【 Lợi dụng 】


Đọc truyện Bối Đạo Nhi Trì – Chương 84: 【 Lợi dụng 】

Khí hậu ở Monteria ẩm thấp nhưng ấm áp, so với khí hậu mát mẻ khô ráo của thành phố B thì oi bức hơn nhiều. Nhan Lập Khả bước xuống xe hít vào một hơi thật sâu, còn chưa đi qua cổng trang viên, khóe môi đã kìm không được mà giương cao ngất.

Trôi qua một học kỳ, mới rời xa nơi này bốn tháng, nhưng trong lòng vô cùng nhớ nhung, nhất là những ngày cuối cùng gần tới kỳ nghỉ, gần như ngày nào cũng mơ đến nơi này, mong muốn sớm bay tới đây.

Hai tháng, cậu cẩn thận nghiên cứu phương pháp trị liệu cho thế thân, cũng thuyết phục bác sĩ chủ trì của người nọ, thực hiện cách đó trong vài tháng, thân thể của người đàn ông tên Nhiễm Ninh rõ ràng đã có sức sống hơn, ít nhất là không gầy yếu như lúc trước. Nhan Lập Khả nhìn thấy bệnh nhân đã có chuyển biến tốt đẹp nên rất hạnh phúc, đi đến càng thường xuyên hơn, đồng chí bám đuôi Lăng Viêm cũng cười càng tươi hơn…

Nhưng mà xác thực, từ khi Lăng Viêm đồng ý điều kiện của cậu, về sau Hạng Lê không còn đến thăm cậu lần nào nữa, Nhan Lập Khả không biết Lăng Viêm làm cách nào, trong lòng có hơi chột da, càng không dám hỏi Hạng Ý.

Mà cửa phòng bệnh 1707 kia, cậu chần chừ đứng trước cửa phòng vài ngày, cuối cùng vẫn không bước vào.

Ngắm nhìn trang viên trước mặt, Nhan Lập Khả lắc đầu, ép mình gác sang những chuyện ở nơi đó, tâm trí cũng dần vui lên vì ý nghĩ có thể gặp được Hạng Ý. Cậu không biết chuyện cậu tiếp cận Lăng Viêm có đúng hay không, vì vậy quyết định tạm thời che giấu, đợi đến lúc cần thiết rồi nói với Hạng Ý cũng không sao.

Xuống xe, xa xa trông thấy có vài người đứng trước cổng trang viên, người đàn ông đứng đầu mang kính đen, thấy cậu nhìn qua, đưa tay chậm rãi tháo kính đen xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn tuyệt đẹp khiến cho người khác hít thở không thông, mái tóc đen trên trán của y được gió mát thổi nhẹ bay lướt qua khóe mắt, thoáng lộ ra một đôi mắt có chút lành lạnh, có điều cặp đồng tử trong đôi mắt kia tựa như ngọc lưu ly, sáng lóng lánh, đen láy tinh tế, chỉ là một đôi mắt cũng đủ khiến cho người khác lưu luyến không rời. Góc áo của y nhẹ nhàng loang bay trong gió, vóc dáng sâu sắc tuyệt đẹp dường như bởi vì làn gió này mà ôn hòa xuống không ít.

“Tiểu Khả,” Hạng Ý mấp máy môi, âm giọng trầm khàn đầy đê mê tiến lại gần, “Chào mừng trở về.”

***

Ánh mặt trời trong mùa đông ở Tam Giác Bạc thật ấm áp, hoa hồng nở rộ ngập tràn, Nhan Lập Khả đi theo Hạng Ý ngang qua vườn hoa hồng, bàn tay được nhẹ nhàng bảo bọc trong bàn tay to lớn của y.

“Việc học như thế nào? Học có mệt không?”

Nhan Lập Khả lắc đầu, ngẩng lên mỉm cười nhìn vào khóe mắt đẹp đẽ của Hạng Ý, “Rất đơn giản, ôn tập một ngày trước khi thi là có thể qua, haha.”

Hạng Ý dừng chân, đứng trước mặt cậu, vươn tay phủi lá rụng rơi trên vai của cậu, “Vậy nên, em rất có thời gian?”

“Hả?”

Hạng Ý rút tay về, ánh vui vẻ trong mắt dần trở nên giống như cười nhưng không cười, “Rất nhàn rỗi, nhàn đến mức chỉ mới năm nhất đại học đã tự mình đi thực tập?”

Cả người Nhan Lập Khả cứng đờ, đôi mắt mở lớn.

Hạng Ý cười cười, cầm tay của cậu đưa lên, cúi đầu hôn lên ngón tay cậu một cái, “Nghe nói, y thuật của em rất giỏi, thần sắc của người kia hình như đã khá lên rất nhiều.” Thoáng mắt nhìn thấy đôi mắt của Nhan Lập Khả trở nên bối rối, Hạng Ý bật cười duỗi tay kia đặt lên bả vai run nhè nhẹ của thiếu niên, “Làm sao vậy? Làm gì sợ đến như vậy?”

“Tôi…” Nhan Lập Khả ấp úng, vội vàng giải thích, “Tôi thật sự không phải đi theo Lăng Viêm, tôi, tôi không có phản bội anh…”

Hạng Ý cúi đầu hôn lên mép tóc của cậu, trong giọng nói mang theo một chút vui vẻ, “Tôi biết.”

Nhan Lập Khả chợt ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên hào quang, “Anh tin tôi sao?”

“Tất nhiên,” Hạng Ý nắm chặt bàn tay, “Chỉ có em, là người tôi không bao giờ nghi ngờ.” Hạng Ý nói, tựa đầu lên bả vai của thiếu niên, “Hơn nữa coi như em muốn hại tôi, được chết trong tay em, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Nhan Lập Khả lắng nghe âm giọng thủ thỉ kề sát của Hạng Ý, trái tim bỗng cảm thấy đau nhói tê dại, cậu ở trong vòng tay của y im lặng một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói, “Ngày đó tôi nghe anh nói… Đằng Lăng có thể là kẻ thù của anh, cho nên mới…”

“Cho nên mới cố tình tiếp cận hắn, muốn giúp tôi báo thù?” Hạng Ý ngẩng đầu lên, tựa như thở dài, “Sao em lại không nghe lời tôi, em như vậy, tôi rất lo lắng.”

Nhan Lập Khả lập tức lắc đầu, trở tay cầm ngược lại bàn tay của Hạng Ý, “Ý, hãy nghe tôi nói, Lăng Viêm muốn cứu chữa cho một người, vì vậy mới đem một thế thân để thử tôi trước, tôi chưa điều tra được hắn rốt cuộc muốn cứu ai, nhưng chỉ cần tôi có thể chữa khỏi cho thế thân kia, có lẽ sẽ biết được…”

Cánh tay đang ôm của Hạng Ý đột nhiên siết chặt, giống như trong lòng rất đau đớn mà ôm chặt eo của cậu, Nhan Lập Khả còn chưa nói hết, ngây người, do dự vươn tay xoa tóc Hạng Ý, “Làm sao vậy?”

Hạng Ý dựa ở trên vai cậu thật lâu, Nhan Lập Khả gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của y. Hạng Ý tựa như đang tranh đấu, đến cả hô hấp cũng dần dồn dập. Qua một lúc lâu, y mới chịu buông tay ra, nhưng vẫn nắm chặt hai bàn tay của Nhan Lập Khả, “Sau này, đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Nhưng…”


“Nếu em muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết.” Hạng Ý bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “So với gạt em, khiến em lo lắng cho tôi, không bằng nói cho em biết.”

Nhan Lập Khả ầm thầm vui vẻ, cảm giác được Hạng Ý tin tưởng khiến cho cậu cảm thấy hít thở thông thuận hơn nhiều, “Ừ, anh nói đi, tôi nhất đĩnh sẽ nhớ kỹ, sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.”

Hạng Ý lại nhìn cậu thật lâu, sau đó kéo tay của cậu, đi vào trong vườn hoa hồng ngồi lên một tảng đá lớn, sau đó ôm chặt Nhan Lập Khả, giữ cậu ngồi trên đùi của mình, lúc này mới từ tốn nói, “Người Lăng Viêm muốn cứu, tôi biết là ai.”

“Cái gì?” Nhan Lập Khả sững sờ.

“Người đó… Tên Mạc lẫm.”

Mạc Lẫm?

Cảm giác cái tên này rất quen thuộc, Nhan Lập Khả nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ lại, “Đó không phải là anh trai của Mạc Bắc, trợ thủ của cha anh sao?”

Hạng Ý như đang cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng, “Đã từng.”

Nhan Lập Khả không hiểu chớp mắt mấy cái, theo bản năng nắm chặt bàn tay của Hạng Ý, lại nhẹ nhàng vỗ về, “Tại sao người đó ở Đằng Lăng?”

“Hắn là kẻ phản bội,” Hạng Ý híp mặt, giọng lạnh lùng, “Hắn giả vờ nằm vùng bên cạnh cha tôi tám năm, thật ra vẫn luôn cấu kết với Đằng Lăng, Lăng Viêm có một Tiểu thúc tên là Lăng Diệc Phong, người đó trước đây cũng từng sống đời sống thực vật, Mạc Lẫm lợi dụng Mạc Bắc điều chế thuốc cho Lăng Diệc Phong, mỗi tháng hằng năm đều lén lút ra vào Đằng Lăng, hừ, cha tôi ngây thơ đối xử tốt với hắn, chuyện gì cũng nói với hắn, cái gì cũng cho hắn, kết quả là dẫn sói vào nhà, Lăng Diệc Phong tỉnh lại, hắn không cần giả vờ nữa, trong kết ngoài hợp với Đằng Lăng giết hơn nửa số người của Hạng gia chúng ta!”

Hóa ra là vậy…

Nhan Lập Khả lờ mờ nhớ đến Lăng Viêm có lần đã nói, Tiểu thúc gì đó của hắn cũng từng trải qua bệnh trạng tương tự, bệnh đó được chính Mạc Bắc chữa khỏi. Lăng Viêm quan tâm đến Mạc Lẫm như vậy, không tiếc rẻ hành hạ một người vô tội thành tàn phế cũng chỉ muốn bảo vệ chu toàn cho người kia, xem ra, không nghi ngờ gì nữa Mạc Lẫm chắc hẳn là người của Đằng Lăng rồi…

Nhan Lập Khả đau lòng nắm chặt nắm đấm của Hạng Ý, “Vậy… Làm sao anh điều tra được? Thật ra ngày đó tôi đã hỏi Âu Dạng, Âu Dạng nói… nói vốn không biết hung thủ là ai.”

Bàn tay ở bên trong dường như hơi run lên một chút, Hạng Ý rũ mắt nhìn cậu một lát, sau đó tựa như tâm tình đã ổn lại, mệt mỏi nói, “Cha tôi có một thuộc hạ bí mật họ Chu, người đó tận mắt nhìn thấy Mạc Lẫm liên hợp với người của Đằng Lăng giết hơn nửa số thuyền viên của chúng ta khi đang chuyển hàng trên Đại Tây Dương…” Hạng Ý nhắm mắt lại, hít vào một hơi, “Về sau tôi đã cử không ít người thu thập manh mối của hung thủ, cuối cùng tìm thấy một số ảnh chụp, trong đó có vài người… Chính là số sát thủ trong lần tập kích thuyền lần đó, hai nhóm người cùng là một phe.”

Vì vậy, đều là người của Đằng Lăng…

Nhan Lập Khả mím môi, không biết phải an ủi Hạng Ý như thế nào, đành phải dè dặt hỏi, “Kẻ thù của anh, chính là Mạc Lẫm?”

Đôi mắt của Hạng Ý híp lại, màu sắc đồng tử cũng tối hẳn, “Ba người.”

“Hả?”

“Mạc Lẫm, Lăng Diệc Phong, Lăng Diệc Thần.”

“Lăng Diệc Phong?” Nhan Lập Khả nghĩ một chút, “Là Tiểu thúc của Lăng Viêm?”

“Ừ.” Không biết vì sao, Nhan Lập Khả cảm giác ánh mắt của Hạng Ý thoáng chốc trở nên lạnh hơn, giọng điệu cũng tàn độc hơn so với vừa rồi, “Mười năm trước, Lăng Diệc Phong dẫn người giết chết mẹ của tôi, giết hết mọi người trong biệt thự! Mà người lập kế hoạch cho tất cả, chính là Lăng Diệc Thần, hai người này, tôi muốn tự tay giết chết bọn chúng!”

Nhan Lập Khả ngẩn người nhìn đôi mắt đầy căm phẫn của Hạng Ý, lúc này Hạng Ý mang theo một biểu lộ khủng khiếp xa lạ, thứ cảm xúc thù hận cùng đau khổ này vô cùng rõ rệt, khiến cho Nhan Lập Khả chỉ mới nhìn thấy đã cảm giác run rẩy.

Hóa ra, trong lòng người này chất chứa thù hận sâu sắc đến như vậy.

Trách không được… Trách không được chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng cười rộ lên của y.

Nhan Lập Khả đứng lên, cúi người ôm lấy bả vai run rẩy của đối phường, “Vậy tại sao, đến giờ vẫn chưa báo thù?”

Thân thể Hạng Ý cứng một cái, suy sụp gục đầu xuống, “Tôi không tìm thấy bọn chúng.”

“Không tìm thấy?”


“Lăng Diệc Thần là một lão hồ ly, nơi hắn ẩn trú được giữ bí mật, tôi căn bản không tìm thấy tung tích của hắn. Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong có lẽ ở chung với nhau, tôi cũng không có chút manh mối nào…” Giọng của Hạng Ý rất đau khổ, hoàn toàn không còn bộ dáng lạnh lùng của ngày thường, chỉ giống như đứa bé bị lạc đường, giọng điệu mang theo chút tuyệt vọng, “Có nội ứng thì tốt rồi…” Y như đang lẩm bẩm tự nói với mình, âm thanh nghẹn ngào, “Chỉ cần có người nội ứng bên trong thì tốt rồi…”

Nhan Lập Khả ngây người, nhíu mày nâng đầu của Hạng Ý lên, “Nội ứng?”

Hạng Ý dường như lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu, “Không có gì.”

Nhan Lập Khả quan sát y một lúc lâu mới hỏi, “Anh vừa mới nói nội ứng, là ý gì?”

“…” Hạng Ý im lặng một lúc, rốt cuộc ngước mặt lên, như muốn cười, chỉ là nhìn có chút miễn cưỡng, “Chuyện này em không cần lo lắng, được không?”

Nhan Lập Khả nhìn y trong chốc lát, đột nhiên khom người ôm chặt lấy đối phương, “Ý, tôi yêu anh, tôi không thể không lo lắng cho anh, anh như vậy, tôi nhìn rất khó chịu, anh hiểu chứ?”

Hạng Ý ở bên cậu im lặng, cuối cùng thở dài một tiếng, “Tiểu Khả, chuyện này rất nguy hiểm.”

Nhan Lập Khả buông tay ra, tươi cười, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi lạnh buốt của Hạng Ý, “Vì anh, tôi có thể làm tất cả.”

Hạng Ý cảm thấy trong lồng ngực có thứ gì đó mãnh liệt nhảy lên, biểu cảm trên mặt suýt nữa tan vỡ. Y vội vàng ôm lấy cơ thể gầy gò của Nhan Lập Khả, đem mặt của mình giấu ở phía sau người cậu. Người trong ngực như muốn an ủi mà nhè nhẹ vỗ về bờ vai của y, tiếng cười bên cạnh như một giai điệu êm tai, “Lăng Viêm chắc chắn sẽ không nghi ngờ tôi, tôi là người thích hợp nhất, không phải sao?”

Nhan Lập Khả chôn đầu trong ngực của Hạng Ý, giọng nói nhỏ nhỏ của thiếu niên chậm rãi cất lên từ trong lòng.

“Để tôi đi đi.”

“Anh như vậy, tôi nhìn càng khó chịu, tôi muốn giúp anh, để tôi đi đi.”

“Ý, chờ tôi trở về.”

***

Đêm khuya, mật thất dưới lòng đất.

“Ô, tới rồi sao.” Tháp Tu Á đưa mắt nhìn người vừa mới mở cửa bước vào, cười nói, “Tôi nói thật, Hạng Ý, không trao cho cậu một giải Oscar diễn xuất thì thật đúng là có lỗi với cậu đấy.” Tháp Tu Á thấy Hạng Ý đã tới, tiến lại gần thúc cùi chỏ vào bờ vai của y, “Cậu diễn thật khéo nha, Brad Pitt mà so với cậu cũng chỉ là mây trôi.”

Hạng Ý hoàn toàn không bị tác động bởi lời nói đùa vui tầm thường của hắn, chỉ im lặng ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm tách cà phê ở một bên uống.

“Ngủ rồi?”

Tháp Tu Á phóng to màn hình giám sát, để đối diện với Hạng Ý, “Ừ, ngủ rất say.” Tháp Tu Á nhún vai nói, “Theo dõi mấy cái chuyện này nhiều hơn nữa sẽ đau mắt hột mất… Hai người cũng làm quá đi, đại chiến ba trăm hiệp, tôi nhìn muốn kinh hồn bạc vía…”

Lông mày Hạng Ý đột nhiên dựng thẳng lên, ngữ điệu không vui, “Cái đó mà cậu cũng xem?”

Tháp Tu Á chớp mắt vô tội, “Cậu nói tôi theo dõi cậu ta mà, tôi liền theo dõi 24/24 không rời dù chỉ nửa bước, tôi rất có trách nhiệm nhé.”

Hạng Ý hừ một tiếng, đưa mắt nhìn thiếu niên ở trong màn hình. Vừa rồi không hiểu sao, thế nhưng thật sự có cảm giác muốn ôm cậu thật chặt không muốn buông tay, nhìn Nhan Lập Khả suy suyễn hít thở hổn hển, bộ dáng động tình ở trong lòng mình, dục vọng liền không tự chủ được mà dâng lên, căn bản không cần y phải giả vờ.

Nhan Lập Lập Khả xác thực rất xinh đẹp, rất thông minh, đáng tiếc, cậu yêu sai người rồi.

Hạng Ý chuyển mắt, dựa đầu lên ghế nằm nhắm mắt lại từ tốn nói, “Tự y muốn đi nằm vùng, cậu cử thêm vài người đi theo y.”

Tháp Tu Á bất ngờ, “Tự y muốn đi?”


Hạng Ý im lặng một hồi, đột nhiên hỏi hắn, “Lợi dụng người thông minh, cậu biết làm cách nào tốt nhất không?”

“Hả?”

Hạng Ý cuối cùng cũng mở mắt ra, đứng lên chậm rãi tiến tới màn hình giám sát, trong màn hình là hình ảnh thiếu niên đang ngủ say, sau nửa ngày mới âm trầm nói, “So với việc tôi nói cho y biết đi làm cái gì, không bằng để cho y tự chủ động đi làm chuyện tôi muốn y làm.”

Tia vui vẻ trong mắt Tháp Tu Á chợt bay mất, thâm tâm đột nhiên cảm thấy phát lạnh. Hạng Ý, người này làm đồng minh thì là trợ giúp lớn, còn nếu là kẻ thù…

Tháp Tu Á nghiêng đầu nhìn thiếu niên trên màn hình không biết đang mơ thấy gì, khóe môi hơi cong lên, rõ ràng đang rất vui vẻ, nhưng hắn nhìn lại cảm giác có chút bi thương.

“Không nói đến y,” Hạng Ý đi qua bàn tư liệu, “Đàm phán với Lão Tiền thế nào?”

Tháp Tu Á lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh lấy ra một sấp tài liệu, “Đàm phán sao, là Âu Dạng và Ô Lỗ Cáp đi, lão hồ ly kia thật sự dám ép giá, còn muốn chia ba bảy, mọe!”

Hạng Ý mở tài liệu trong tay ra, xem xong rồi, chợt cười nói, “Ba bảy à? Ha, cũng tốt, nói với Ô Lỗ Cáp, tôi đồng ý…”

“Hả?” Tháp Tu Á kinh ngạc, “Ba bảy mà cậu cũng chịu? Cái này không giống cậu.”

Hạng Ý đặt tập tài liệu xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Tháp Tu Á nhướn mày, “Trung bộ Mỹ Latin không phải là Tam Giác Bạc, tôi cũng cần một chi nhánh, thông qua lão dần dần xâm chiếm nơi đó.”

“Chi nhánh? Cậu nói Lão Tiền sao?”

Hạng Ý gật đầu, khoanh tay cười lạnh nói, “Dù sao lão cũng già rồi, mấy thứ này cuối cùng chẳng phải sẽ để lại cho con gái sao, tôi có thời gian, đợi chắc khoảng vài năm.”

Tháp Tu Á chợt cảm thấy trong lòng có chút chua xót, mắt liếc sang nhìn Nhan Lập Khả đang ngủ trên màn hình, chỉ là nhìn thoáng qua như vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy không đành lòng, âm thầm thở dài một tiếng, đau lòng cho Nhan Lập Khả, nhưng người trước mắt này đã sớm trở thành người đàn ông vô tình vô nghĩa.

Hắn biết trong tim Hạng Ý chỉ có một người, người kia đã chết, những người khác đối với y mà nói chẳng qua chỉ là một quân cờ, không còn giá trị nào khác.

“Được rồi, để mai tôi nói với Ô Lỗ Cáp, liên hệ với lão Tiền,” Tháp Tu Á cầm lấy tư liệu, cẩn thấp xếp lại, “À trưa mai có cuộc hẹn với Tiền tiểu thư ở khách sạn Rhea, cậu nhớ đi sớm.”

“Ừ.”

Hạng Ý nhìn chằm chằm vào Nhan Lập Khả trên màn hình, bỗng nhiên nhíu mày, “Chăn đệm trong phòng của y là từ bốn tháng trước sao?”

“Ai? Hình như là chưa đổi…”

“…” Không biết Hạng Ý suy nghĩ cái gì, sau đó gật đầu, “Biết rồi, cậu đi đi.”

Tháp Tu Á cảm thấy không rõ, nhíu mày ôm tư liệu ra ngoài.

Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Hạng Ý lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.

“Âu Dạng sao?”

“A, Đại thiếu gia, muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Hạng Ý ngẩng đầu nhìn màn hình, “Anh cử người mua thêm vài tấm chăn đệm dày dày đem đến phòng Nhan Lập Khả, hiện tại đã là mùa đông, đồ của bốn tháng trước sao vẫn còn để đó?”

Âu Dạng sững sờ, vội vàng gật đầu, “Xin lỗi Đại thiếu gia, là tôi sơ suất, tôi lập tức sai người đi làm.”

“Ừ.”

Cúp máy, Hạng Ý đi đến trước màn hình, đứng một hồi lâu. Sau đó đột nhiên vươn tay, ngón tay nhè nhẹ phác họa hình dáng thon gầy của thiếu niên trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt đang nhắm, ngừng thật lâu.

***

Buổi sáng thức dậy, Nhan Lập Khả theo bản năng sờ bên cạnh một cái, nhưng trên giường trống trải không có người. Cậu dụi mắt, đứng lên đi về phía phòng tắm.

“Ý?”

Vẫn không có ai.


Nhíu mày nghi hoặc, nghĩ chắc là đã đi làm, Nhan Lập Khả cũng không nghĩ gì nhiều, rửa mặt thay quần áo xong rồi đi ra ngoài cửa.

Vệ sĩ đứng ngoài cửa tự động theo sau cậu, Nhan Lập Khả cũng thành quen, đem theo mấy cái đuôi đến nhà ăn ăn uống xong xuôi liền nhắn một tin cho Hạng Ý.

Người kia phản hồi rất nhanh, nói là đang đi làm ăn, buổi tối sẽ về bảo cậu đừng lo lắng. Chỉ cần nhìn vào dòng tin nhắn quan tâm của Hạng Ý, Nhan Lạp Khả đãy cảm thấy vui vô cùng, cầm điện thoại loay hoay thật lâu, mới từ bỏ ý định nhắn lại một tin nữa.

Công việc của Hạng Ý có lẽ rất bận rộn, cậu không nên quấy rầy y.

Quá buồn chán nên đi dạo đường phố, Nhan Lập Khả nhìn lên bầu trời xanh mát, vô thức nghĩ đến nền trời xanh xanh của thành phố B, ở đó không có không khí ẩm ướt giống nơi đây, bầu trời cũng không thoáng đãng sạch đẹp như vậy, thỉnh thoảng còn có gió cát, mưa lớn còn gây kẹt xe, một thành phố như vậy, nhưng tận sâu trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất yêu thích, không muốn xa rời.

Giống như được về nơi mong nhớ tha thiết, cảm giác như được trở về quê nhà.

Cậu vẫn nhớ cách đây không lâu cậu đã thử nói qua ước muốn trong lòng của mình với Hạng Ý.

‘Tôi hi vọng, có một ngày, tôi và anh, chúng ta chỉ là người dân bình thường, tôi mở phòng khám, làm một bác sĩ bình dân, anh làm kinh doanh bình thường, không cần phải lớn, giống như người thường là được rồi, tốt nhất… Chúng ta nên đến Trung Quốc, tốt nhất là ở thành phố B, chúng ta sẽ có một căn nhà nho nhỏ, chỉ hai người chúng ta, một căn nhà nho nhỏ…”

Khi đó Hạng Ý trả lời cái gì? Cậu không nhớ, chỉ nhớ biểu tình lúc đó của người nọ, không bận tâm, lắng nghe rồi nhìn cậu tựa như chế giễu, chưa cho cậu câu trả lời.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy hơi buồn, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, là do tự cậu mơ tưởng hão huyền. Cái ngày đó chỉ là hi vọng xa vời, cậu cũng chỉ nghĩ tới, chưa từng biến nó thành sự thật.

Nhan Lập Khả tự chê cười, ngây ngốc nhìn mây trôi trên nền trời.

Bỗng nhiên, trong đầu thoảng qua một giọng nói.

‘Ha ha, nhà ta rất đẹp, ở ven biển thành phố B, chúng ta có thể đến nhà hàng đối diện để ăn hải sản, à đúng rồi, còn có khu vui chơi nữa, ta rất thích nó khi còn nhỏ. A còn có nhà ma nữa, nhưng mà chắc chắn không dọa được ngươi đâu, người thấy ma còn nhiều hơn thấy người…’

Đây là… giọng nói của ai?

Của mình?

Nhẹ nhàng, hiền hòa, đúng rồi… Là giọng của mình…

Mình… nói với ai?

Trong tai như lướt qua một giọng đàn ông cưng chiều.

‘Vậy Tiểu Bắc, đến lúc đó, ta đưa ngươi về nhà.’

Đầu óc nổ lên tiếng vang thật lớn, Nhan Lập Khả đột nhiên dừng chân.

Đây là…

Ai nói?

Trong đầu hỗn loạn, vài giọng điệu xa lạ cứ vang lên không ngừng, những hình ảnh kỳ quái liên tục lướt ngang qua, Nhan Lập Khả cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, chịu không được mà ôm chặt lấy đầu.

Vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ, vội vàng chạy đến, “Nhan thiếu gia? Cậu sao vậy?”

Nhưng thiếu niên vẫn nhíu chặt lông mày, hít thở dồn dập.

Vệ sĩ sợ hãi luống cuống tay chân, cẩn thận chạm vào Nhan Lập Khả nhưng bị đối phương gạt mạnh ra, “Đừng đụng vào tôi!”

Vệ sĩ càng sợ hơn, ngoan ngoãn đứng yên, nhìn thấy thiếu niên đau đớn thở hổn hển, cố sức vỗ mạnh vào đầu, qua thật lâu mới bình tĩnh lại. Thử đến gần một bước, một vệ sĩ nhỏ giọng hỏi, “Nhan thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Nhan Lập Khả mở to mắt, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Tâm trí rối rắm hỗn loạn, cậu cảm giác cả người mệt không chịu nổi. Thở hổn hển, cố gắng đè nén bối rối trong lòng, cậu ngẩng đầu gượng gạo nở một nụ cười, “Tôi xin lỗi, dọa sợ anh rồi.”

“Không có,” Vệ sĩ vội vàng lắc đầu, “Cậu mệt rồi phải không? Có muốn tìm nơi nào nghỉ ngơi không?”

Cơ thể thật sự rất mệt mỏi, Nhan Lập Khả ngước mặt nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, suy yếu gật đầu, “Vào nhà hàng này đi, chuyện ngày hôm nay đừng nói với Hạng Ý, tôi sợ y sẽ lo lắng.”

Vệ sĩ yên lặng gật đầu, dìu Nhan Lập Khả đi đến tòa nhà có bảng hiệu “Khách sạn Rhea.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.