Bối Đạo Nhi Trì

Chương 40: 【 Đền bù 】


Đọc truyện Bối Đạo Nhi Trì – Chương 40: 【 Đền bù 】

A Lẫm cảm thấy trái tim đóng thành băng, đầu óc mơ màng giây lát, mới vội vàng hỏi, “Vậy phải làm sao? Bị triệu hồi về? Vậy, vậy Tiểu Bắc… Nó sẽ ra sao?”

Karo cúi đầu nhìn cái chai trong tay, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng khó phát hiện. Làn khí vẫn luôn tỏa ra tâm trạng lo lắng, bản thân hắn điềm tĩnh hơn mười năm nay, nhưng mỗi lần gặp linh hồn này đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như có tảng đá đẩy vào trong tim, bắn lên bọt nước không lớn, nhưng càng lúc càng chìm sâu.

Karo lặng lẽ nắm chặt cái chai, “Đây là một tử hồn, nếu như thân thể có sống lại, cũng không có tim đập hay hơi thở, sẽ biến thành… Một cái xác không hồn.”

“Cái… Gì?” Đầu óc choáng váng, đầu ngón tay Mạc Lẫm run lên.

“Có điều, linh hồn này đã ở thế giới này một thời gian dài, thể xác của nó phỏng chừng cũng thối rữa rồi.” Karo dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt A Lẫm càng lúc càng tái, vô thức hạ giọng khuyên nhủ, “Tôi cũng không biết tại sao người kia triệu hồi nó về, nhưng anh yên tâm, Thần Điện chứa rất nhiều linh khí, phép thuật của người kia không xâm nhập vào đây được.”

A Lẫm sững sờ, hơi hoàn hồn, “Ý cậu là…”

“Ừ, để nó ở chỗ tôi, nó sẽ không gặp nguy hiểm.” Karo nâng chai lên, dừng ở làn khí bên trong, dùng ngón tay vuốt ve nơi đoàn khí đang nằm, “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ nó.”

Mạc Lẫm ngơ ngác nhìn làn khí trắng lơ lửng yếu ớt, trái tim co rút một trận, hắn vươn tay ra theo bản năng, muốn nắm lấy cái chai từ trong tay Karo, nhưng vừa đưa ngón tay ra, liền do dự, cuối cùng từ từ hạ xuống.

***

Trên đường về, lòng A Lẫm hỗn loạn, trong đầu đều là hình ảnh khối khí yếu ớt suy nhược kia, hắn nhịn không được siết chặt nắm đấm, yên lặng cắn chặt răng. Hắn không biết phải làm sao mới có thể giúp được cô hồn của Mạc Bắc, điều duy nhất có thể làm là tin tưởng Karo. Người đàn ông áo trắng đó, dáng vẻ bình tĩnh yên lặng, toàn bộ cơ thể đều ánh lên hào quang, đến ánh mắt cũng ấm áp, người như vậy… Hắn có thể tin tưởng…

Lúc A Lẫm trở về Hạng gia, bên ngoài có không ít người, khi ấy hắn không nói gì đã trực tiếp chạy đi tìm Karo, cũng chưa kịp báo tin cho người khác, bây giờ trông thấy Hạng Khôn đứng ngoài cổng đưa lưng về phía hắn, mấy người bên cạnh đều có vẻ mặt lo lắng không yên, bấy giờ mới nhận ra mình có chút vô tâm. Vốn là chỉ hơi phiền lòng, đột nhiên nhớ lại gương mặt tái nhợt của Lăng Diệc Phong, ánh mắt lại chiếu ra bóng lưng vắng lặng của Hạng Khôn, A Lẫm cảm thấy trái tim mình vặn co đến đau đớn.

Do dự tiến lại gần, hắn cũng không biết tại sao mình phải lén la lén lút như vậy, nhưng mà trong lòng có hơi chột dạ.

“Vẫn chưa liên lạc được?” Giọng Hạng Khôn rất lạnh, như băng giá, A Lẫm không nhìn thấy nét mặt của gã, chỉ thấy Tiểu Chu phía đối diện đang run rẩy.

“Tiếp tục tìm.” Giọng rất thấp, hầu như không có âm điệu ác độc, nhưng đám người xung quanh lập tức rời đi ngay sau câu nói.

Mạc Lẫm đau lòng, bóng lưng của Hạng Khôn khiến lòng hắn cảm thấy khó chịu, vừa định bước ra nhận lỗi, chợt nghe tiếng điện thoại Hạng Khôn vang lên, hắn vô thức dừng bước lại.

“Cũng không có?” Ở phía sau, Mạc Lẫm trông thấy Hạng Khôn siết chặt di động trong tay, âm giọng đột ngột cao lên rất nhiều, “Tiếp tục tìm! Không có thì đến nơi ở của Lăng Diệc Thần mà tìm, cái gì cũng hỏi, tôi nuôi một đám phế vật các cậu để làm gì!”

A Lẫm cứng ngắc, sững sờ.

Nơi ở của Lăng Diệc Thần? Tại sao Hạng Khôn phải vào đó để tìm mình?

Bỗng nhiên cả người bắt đầu rét run.

“Tiểu Chu!” Mạc Lẫm cũng run theo, tay run bần bật, hắn sững sờ nhìn đằng sau Hạng Khôn, giọng nói vang lên bên tai hắn, “Đêm qua y gặp người nào?”

Tiểu Chu nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận trả lời, “Có lẽ… A, là con trai trưởng của Lăng Diệc Thần, tôi nhớ tên là Lăng Viêm…”

“Lăng Viêm…” Hạng Khôn hít vào một hơi, lại cầm lấy điện thoại, ấn một chuỗi số, “Arthur, cậu bắt con trai trưởng của Lăng Diệc Thần đến đây cho tôi… Phải, đúng, chính là Lăng Viêm… Ngay bây giờ! Ngay lúc này! Nhanh lên!”

“Lạch cạch.”

Sau lưng chợt vang lên một tiếng động nhỏ, Hạng Khôn đang nói chuyện liền nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, quay nhanh người lại.


Sau lưng, một người đàn ông áo đen gầy gò nấp sau cây đại thụ sững sờ nhìn gã, không biết đã đứng bao lâu.

Hạng Khôn đột nhiên cảm giác sống lưng rét lạnh, tay cầm điện thoại cứng đờ, “A Lẫm…”

Mạc Lẫm lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn tay kia, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt Hạng Khôn, hắn ngây người một lúc lâu, mới khẽ nói, “Anh sớm biết rồi?”

Hạng Khôn và cả đám người xung quanh đều sững sờ một lúc, nhìn nhau, tự giác nhanh chóng lui đi sạch sẽ. Hạng Khôn đứng cứng người trong sân vườn trống, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mạc Lẫm, vô thức bước ra một bước, “A Lẫm.”

Mạc Lẫm run rẩy, không nhúc nhích.

“Em đi đâu thế? Anh tìm cả ngày nay.” Hạng Khôn cẩn thận bước đến từng chút một, lại thêm một bước, cuối cùng chậm rãi đến được trước mặt Mạc Lẫm, “Anh rất lo cho em.”

“Lo cho em?” A Lẫm bỗng “a” một tiếng, cười cười, rốt cuộc chịu không được liền lùi về sau, “Em sợ anh biết, sợ anh sẽ tức giận, sợ anh sẽ… Đau buồn, ha ha, hóa ra… Đều do em nghĩ quá nhiều.” A Lẫm lắc đầu, tựa như tự giễu, giọng cũng nhạt xuống, “Hạng đại ca, nhiều năm như vậy, hóa ra em vẫn đang mơ.”

Đúng vậy, bởi vì thích mới quan tâm, bởi vì quan tâm nên mới có thể… Ghen, không phải vậy sao? Ha ha, hóa ra là do hắn suy nghĩ quá nhiều, tự cho là đúng.

“Không phải như vậy,” Hạng Khôn chưa bao giờ biết cảm giác hoảng hốt là gì, gã chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh thình thịch, dữ dội, yết hầu nghẹn tắc không biết nói thế nào, “Trước đây anh có lỗi với em, vì một hai câu của anh mà em hao phí nhiều năm như vậy, anh chỉ muốn… Chỉ muốn bù đắp tổn thương cho em, không muốn can thiệp vào chuyện riêng của em, anh chỉ…”

“Em biết.” A Lẫm cười cười, giống như trước đây, gật đầu không hỏi gì hết, âm giọng vẫn như mấy năm trước, bình thản không gợn sóng, “Em biết, anh không cần giải thích, em hiểu rồi.”

Em hiểu rồi, anh chỉ muốn đền bù cho em, cuối cùng em cũng biết, anh vốn không yêu em, nhiều năm như vậy, cũng không hề yêu em.

Hạng Khôn cảm thấy bất thường, trực giác mơ hồ nói cho gã biết, có chuyện gì đó không đúng, A Lẫm thoáng chốc trở về như bảy năm trước, ngoan ngoãn, không nói nhiều lời, mỉm cười gật đầu đồng ý với tất cả quyết định của gã, rõ ràng thuận theo như thế, lại tựa như cách nhau bởi thứ gì đó, không nhìn thấy, nhưng thật sự tồn tại. Thế nhưng những năm qua, gã dần dần cảm thấy thứ kia từng chút mỏng đi, dáng vẻ tươi cười của người kia vẫn vậy, có điều từ từ đã có ánh sáng, có thể khiến người ta mong chờ.

Nhưng lúc này, lại biến mất.

“A Lẫm, em hãy nghe anh nói…” Hạng Khôn vội vã bước lên trước, dùng sức ôm lấy người đang mỉm cười vào trong lòng, “Trước đây anh có lỗi, những năm qua anh vẫn luôn…”

“Anh vẫn luôn cố gắng bù đắp cho em, đúng chứ?” A Lẫm cười, không hề tựa lên đầu vai của người nọ, đứng thẳng tắp, “Ừ, em hiểu, Hạng đại ca, em chỉ muốn hỏi anh một câu.”

“…Em hỏi đi.”

“Trong lòng của anh, có phải cả đời này đều không có chỗ cho người khác?” A Lẫm ngẩng đầu, chậm chạp hỏi từng chữ, “Cả đời này, anh chỉ yêu một mình Lê Lê tỷ, có đúng không?”

Cả người gã tức thì cứng ngắc, đôi mắt trầm xuống, trông đáng sợ hơn so với ngày thường, Mạc Lẫm không tránh đi, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Hạng Khôn một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ đẩy gã ra, người kia không hề dùng sức, dễ dàng tách nhau ra, Mạc Lẫm cảm thấy trong lồng ngực lại nổi cơn đau, chẳng qua đã nhiều năm nay, sớm cũng thành quen.

Ai đã nói, còn sống, là còn cơ hội, thật đúng là đùa người.

Người sống, mới chính là người không đủ tư cách nhất. Cả đời này, cũng không bằng với một linh hồn đã mất.

“Em về phòng đây, lời vừa rồi, xin lỗi.”

Chậm chạp bước từng bước lên lầu, người đứng sau không đuổi theo, Mạc Lẫm đi vài bước, tự cười khổ, cuối cùng không quay đầu lại.

***


Trên đường đi hướng phòng thí nghiệm, một mảng vắng lặng, đám người hầu cảm thấy bất thường, đều không dám đi đến hỏi thăm, A Lẫm cũng không có tâm trạng nhìn người khác, chỉ cảm giác bước chân nặng nề, mỗi một bước như được đổ thêm chì. Hắn không có nhiều thứ lắm, nhưng lần lượt, đều khiến cho hắn tuyệt vọng.

Tiểu Bắc…

Thì thầm, bỗng nhiên hắn muốn nhìn Mạc Bắc một chút, y là người thân duy nhất của hắn, cũng là người duy nhất hắn có thể toàn tâm tin tưởng. Bước chân vô thức nhanh hơn, A Lẫm vội vàng đi xuống lòng đất, cửa phòng thí nghiệm khép hờ, không khóa, hắn đi lên đẩy cửa ra, tâm trạng thả lỏng được một chút.

Nhưng Mạc Bắc không có ở trong phòng thí nghiệm. Hắn bất ngờ, nhìn thiếu niên đang nằm sấp trên bàn thí nghiệm, nhất thời nghẹn lời.

“Ai đó?” Thiếu niên nghe thấy tiếng động thì quay lại, gãi đầu, “Mạc Lẫm ca, sao anh lại tới đây?” Thiếu niên nhảy dựng lên, nhanh nhảu bước đến, “Anh tới đúng lúc lắm, anh có biết Tiểu sư phụ đi đâu không?”

A Lẫm thất vọng trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình thường, “Không biết, em không gặp sao?”

“Không thấy, hôm nay không thấy bóng dáng anh ấy đâu…” Nhan Lập Khả buồn bã phồng má, “Hình như anh ấy viết sai một đơn thuốc, em đang định hỏi anh ấy một chút, thảo luận vài cái.”

Lời này vừa dứt liền khiến A Lẫm bất ngờ, Mạc Bắc luôn luôn làm việc cẩn thận, rất ít khi mắc sai lầm, “Đơn thuốc gì?”

Mắt Nhan Lập Khả sáng lên, lập tức giữ chặt tay A Lẫm, một mình cậu xuýt xoa cả một ngày, tự nhiên có người cùng thảo luận sẽ tốt hơn, “Cái này này, rất kỳ lạ, em cảm thấy viết 98% là sai rồi!”

Còn chừa lại 2%… A Lẫm nghe cậu nói thì tâm trạng tốt hơn một chút. Bị kéo đến trước một bàn thí nghiệm, phía trên có một cuốn sổ mở ra, hình như bên trong là ghi chép của Mạc Bắc. Trang mở ra vừa đúng là một phương thuốc, A Lẫm cúi đầu nhìn, chợt rùng mình.

Phương thuốc này là…

Hắn vội càng cầm cuốn sổ lên, giữ thật chặt, cẩn thận đọc số lượng thuốc phía trên.

Cỏ Linh Âm…

Không sai, là cái này, nhất định là cái này…

“Sai cái gì?” Tim A Lẫm đập nhanh dữ dội, tay cũng không biết nặng nhẹ, khiến cho Nhan Lập Khả run lên hai cái, “Phương thuốc này làm sao?!”

Trong ấn tượng của Nhan Lập Khả A Lẫm luôn luôn điềm tĩnh, không nhiều lời, bộ dáng kích động này là lần đầu tiên cậu thấy, khiến cậu kinh hồn bạc vía, “Không có sao, không nghiêm trọng gì, Mạc Lẫm ca đừng lo.”

Sao có thể không lo, đây là… Là thuốc cho Lăng Diệc Phong…

Mạc Lẫm mặc kệ cậu bị đau, ánh mắt cuống cuồng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sai ở đâu!”

Nhan Lập Khả bị siết đến phát run, nhanh chóng nói lớn, “Ai da, không có gì nghiêm trọng… Chỉ là bước cuối cùng bị dư thôi, các bước trên rất hoàn hảo, phối dược rất đặc biệt, là phong cách của Tiểu sư phụ! Nhưng… Bước phun thuốc cuối cùng được thêm vào rất kỳ lạ, nhìn sao cũng thấy như trống đánh xuôi kèn thổi ngược…”

Phun thuốc? Mạc Lẫm nhíu mày, Nhan Lập Khả nhìn mắt hắn rồi nói tiếp, “Đây chỗ này,” thừa cơ thoát khỏi tay A Lẫm, cầm quyển sổ lên, chỉ vào hàng chữ cuối cùng, “Đây chỗ phun này… Trong tủ thuốc C, mấy hôm trước Tiểu sư phụ đã dạy em, chắc chắn không phải dùng như thế!”

Giọng rất tự tin. A Lẫm mím môi, nhìn chằm chằm vào dòng chữ phun thuốc một lúc, trực giác mách bảo có vấn đề, âm thầm hoảng sợ. Đang lúc hoang mang, bỗng nhiên điện thoại vang lên, A Lẫm còn đang thẫn thờ, bị Nhan Lập Khả nhắc mới kịp phản ứng, hoảng loạn lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua, vừa nhìn thấy liền khiến cho hắn sửng sốt, trên màn hình hiện lên nhắc nhở có thư chưa đọc, mà tên người gửi thư đến làm cho lòng hắn càng thêm sốt ruột.

— Lăng Viêm.


A Lẫm nhìn màn hình di động, trái tim không kiểm soát được đập điên loạn. Hắn tiếp xúc với Lăng Viêm nhiều năm, thanh niên đó là người thông minh, sớm biết thân phận của hắn không hề đơn giản, trừ tình huống khẩn cấp ra, người kia chắc chắn sẽ không làm phiền hắn…

A Lẫm cuống quít mở thư ra, hai câu vô cùng đơn giản, nhưng khiến sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

“Lâm thúc, Tiểu thúc uống thuốc xong, bỗng nhiên toàn thân bắt đầu đỏ lên, nhịp tim không phục hồi, đến hô hấp cũng yếu đi. Mong thúc mau chóng phản hồi lại, rất gấp gáp.”

Tại sao… Có chuyện này?

A Lẫm nắm chặt điện thoại, toàn bộ người mờ mịt, đến khi bị Nhan Lập Khả gọi một tiếng mới tỉnh táo lại, “Mạc Lẫm ca? Anh sao vậy?”

A Lẫm cảm thấy không thể hít thở, trái tim co rút thắt chặt, hoang mang đến mức nói cũng không theo ý muốn, “Thuốc… Thuốc kia…”

Nhan Lập Khả kinh ngạc nhìn bộ dáng hoang mang của hắn, cậu gần như không tin nổi người trước mặt này là Mạc Lẫm ca điềm tĩnh của thường ngày, dáng vẻ này của hắn làm cho cậu hơi đau lòng, cậu vội vàng cầm chắc bàn tay A Lẫm, lắc lắc an ủi, “Mạc Lẫm ca, anh nói từ từ, đừng vội.”

“Phương thuốc, em nói phương thuốc này,” A Lẫm siết chặt bả vai Nhan Lập Khả, sợ đến độ run rẩy, “Thật sự có vấn đề, làm sao bây giờ? Có thể chữa không? Có thể cứu không? Tiểu, Tiểu Khả, có cách cứu chữa không? Tiểu Bắc đâu, Tiểu Bắc đi đâu rồi?”

Nhan Lập Khả bị lắc đến choáng váng, cuối cùng nghe rõ điều A Lẫm hỏi, vội váng trấn an, “Anh nói phương thuốc này hả?”

“Đúng, chính nó!”

Nhan Lập Khả thở phào, cậu bị Mạc Lẫm hù tới mức tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bây giờ thoáng yên lòng, “Mạc Lẫm ca yên tâm, phương thuốc này không có vấn đề gì lớn, chỉ có bước phun thuốc cuối cùng làm trở ngại tác dụng của thuốc, để giải quyết cũng rất đơn giản.” Nói xong, cậu mở cuốn sổ ra, nhìn tên thuốc một chút như đang xác nhận, sau đó gật đầu, “Ừm, chỉ chần nấu một nồi nước ấm chưng cách thủy số thuốc kia, sau đó dùng rượu Hùng Hoàng lau qua một lần là có thể xỏa bỏ được lớp thuốc đó. Viên thuốc không có vấn đề gì, chỉ có tác dụng của nó bị cản trở thôi, Mạc Lẫm ca yên tâm, không cần nóng lòng, rất dễ giải quyết.”

“… Vậy, vậy sao…” Mạc Lẫm lầm bầm, không biết suy nghĩ gì, ánh mắt hơi đỏ, tựa như cực kỳ mệt mỏi, cánh tay vô lực nâng lên, ngón tay run rẩy nhập vào phương pháp của Nhan Lập Khả, đến khi ghi đến chữ cuối cùng, Nhan Lập Khả hầu như có thể nghe được tiếng nhịp tim của hắn, trầm trọng, nhưng chậm chạp lạ thường.

Ấn nút gửi, Mạc Lẫm cảm thấy trước mặt thoáng đen đi.

Tại sao, hoảng hốt như vậy?

Tại sao vừa rồi lại có ảo giác như cả thế giới đều đảo lộn…

Hắn ngây người nhìn màn hình, chợt cảm thấy hốc mắt cay lên.

Đi sai một bước, cả đời chỉ có thể sống trong bóng đen.

Nụ cười bao dung của người kia, mặc dù đã biến mất từ bảy năm trước, nhưng khi nhắm mắt, vẫn có thể rõ ràng thấy dược vòng mắt cong cong cưng chiều của người nọ. Người kia còn sống, chỉ có còn sống, mới có thể tiếp tục duy trì cuộc sống của hắn. Thậm chí không tỉnh lại, thậm chí không ở bên cạnh, nhưng ít ra, y vẫn còn sống.

A Lẫm nhắm mắt lại, nuốt xuống mùi tanh vừa xông lên cổ họng.

“Nhưng mà nói tiếp, phương thuốc này thật phức tạp.” Thoáng chốc lại nghe được tiếng rầm rì của Nhan Lập Khả, “Ví dụ như cỏ Linh Âm này, không dễ nuôi trồng, hơn nữa khi thu hoạch cũng cần có kỹ thuật, nếu làm không tốt thì nửa chừng sẽ bị chết, haiz, phương pháp này của Tiểu sư phụ vừa nhìn đã biết là nghiên cứu lâu năm rồi, hẳn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết…”

A Lẫm dần dần bình tĩnh lại, nghe Nhan Lập Khả nói lại thấy hoảng trong lòng, “Ý em là, giai đoạn thu hoạch để làm thuốc?”

“Ừ, đúng vậy, không thể để quá một ngày, thời gian quá lâu sẽ khiến cho dược tính mất đi, hơn nữa sẽ dễ dàng biến thành chất độc.”

Nuôi trông cỏ Linh Âm rất khó khăn, đây là tự hắn rút ra được, bảy năm qua, hắn thất bại mất hai năm cuối cùng mới có thể trồng thành công, cây cỏ thuốc này phải chọn thổ dưỡng chọn khí hậu, không dễ nuôi trồng, không ngờ đến cả cách bảo quản cũng khó khăn đến vậy. Thảo nào bảy năm qua mỗi khi đi rừng về, Mạc Bắc luôn luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm thâu đêm suốt sáng điều chế thuốc trước tiên…

Cây thuốc khó chăm sóc như vậy, hắn trông coi, nhìn ngắm hằng ngày, vậy mà còn có thể xảy ra sự cố, nếu như… Nếu hắn mất đi, nếu đổi lại là người khác, có thể nào… Sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không…

Biến thành chất độc…

Đầu ngón tay rét run, Mạc Lẫm ngơ ngác, nhìn dòng chữ trên quyển sổ, trái tim vặn lên đau đớn.

Phong ca.


Tiểu Bắc.

Rốt cuộc mình nên làm sao đây…

Đôi mắt luôn luôn tỉnh táo dần trở thành mơ màng, A Lẫm cắn chặt răng, qua một lúc mới lặng lẽ đứng dậy, ngây ngẩn đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Nhan Lập Khả ở phía sau muốn gọi hắn, nhưng nghĩ lại liền không dám cất tiếng, tấm lưng của hắn rất cô đơn, có cảm giác hiu quạnh, Nhan Lập Khả vô thức thở dài một tiếng.

Đến khi bóng dáng A Lẫm hoàn toàn biến mất, phòng thí nghiệm trở về yên tĩnh một lần nữa, rốt cuộc Nhan Lập Khả mới chuyển tầm mắt. Hít một hơi thật sâu, hắng giọng một cái, khẽ gọi, “Tiểu sư phụ, anh ấy đi rồi.”

Cánh cửa tủ chứa đồ ở góc tường hơi chuyển động, sau đó, một người đàn ông mảnh khảnh bước ra từ bên trong, Nhan Lập Khả vội vàng chạy đến, giúp hắn mở cánh cửa rộng ra một chút. Mạc Bắc vừa bước chân ra, Nhan Lập Khả lập tức nhảy đến trước mặt, nhíu mi, vẻ mặt không hiểu, “Tiểu sư phụ, rốt cuộc anh có ý đồ gì vậy? Bị Mạc Lẫm ca nhìn chằm chằm, em suýt diễn không nổi, đúng là đáng sợ…”

Mạc Bắc nhìn cậu, yên lặng đi đến bàn thí nghiệm, cầm lấy giấy ghi phương thuốc, khẽ cong khóe miệng, cười đến miễn cưỡng, “Chết đi, rồi lại sống dậy.”

“Hả?”

“Ca lừa mình cả đời, anh chỉ lợi dụng thứ quan trọng nhất trong lòng anh ấy một chút thôi.” Mạc Bắc nhàn nhạt nói, quay người nhìn vẻ mặt mơ hồ của Nhan Lập Khả, “Anh ấy sẽ không cam lòng rời bỏ người kia.”

“Hả? Ai?” Nhan Lập Khả chớp mắt, lại hỏi, “Vừa rồi ai gửi thư cho anh ấy vậy? Phản ứng của Mạc Lẫm ca làm em sợ muốn chết, em chưa từng thấy anh ấy nóng vội như thế.”

Mạc Bắc cúi người, nhìn thẳng vào Nhan Lập Khả, cười cười, “Tiểu Khả, những điều anh dạy cho em, đã hiểu hết chưa.”

“À… Cũng tạm tạm đi, nhưng mà… Hehe, nhất định không tài ba bằng Tiểu sư phụ.”

Mạc Bắc vẫn mỉm cười, xoa đầu cậu, “Anh phải rời đi, đến Tam Giác Bạc.”

“Cái gì?!” Nhan Lập Khả kinh ngạc, giọng không kìm nén được, suýt nữa làm hắn giật mình.

“Hạng đại ca muốn phát triển ở nơi đó, anh đi mở đường. Ca không yên lòng về anh, muốn đi cùng anh, vậy nên anh mới…” Mạc Bắc dừng một chút, nói tiếp, “Anh không thể để y rời khỏi nơi này, so với anh, những người khác sẽ cần y hơn.” Nói xong, hắn đứng thẳng lên, cầm lấy quyển sổ kia, kéo tay Nhan Lập Khả qua, đặt vào tay cậu, “Những thứ quan trọng đều được viết trong đây, tự mình nghiên cứu cho tốt.”

“Không muốn không muốn, đợi chút, anh muốn đi sao? Khi nào? Sao đột ngột như vậy, Tiểu sư phụ không nói đùa chứ?” Nhan Lập Khả nắm lấy quyển sổ, căn bản không nghe vào mấy lời sau, trong đầu chỉ còn việc Mạc Bắc muốn đi, lòng hoảng loạn một mớ.

“Ngày mai, sáng mai.” Mạc Bắc cười, còn nói thêm, “Chuyện hôm nay, phải giữ bí mật, nhé?”

“Biết biết rồi!” Nhan Lập Khả không muốn nghe cái khác, chỉ vội vả hỏi, “Vậy Tiểu sư phụ, khi nào anh về?”

Khi nào… Về?

Trong lòng có chút mệt mỏi, cũng có chút buồn cười, trở về, chuyến đi này, còn có thể trở về sao?

Hắn đứng thẳng, mỉm cười, “Nhanh thôi, đi ba bốn năm, rồi sẽ về.”

“Ba bốn năm?!” Nhan Lập Khả há to miệng, trừng mắt lên án, “Đó cũng gọi là nhanh?!” Cậu ôm lấy Mạc Bắc, hừ hừ miệng, “Không cho đi!”

Mạc Bắc cười ha ha, vỗ một cái lên ót Nhan Lập Khả, đứa học trò này, hắn rất thích, chẳng qua… Có lẽ sau này không còn được gặp lại nữa, nghĩ đến đây, hắn nhịn không được hạ người ôm lấy cậu, “Ngoan ngoãn nghe lời, không nên nóng tính như vậy, đôi lúc phải nghe lời Tiểu Lê, y suy tính chu toàn, biết chứ?”

Nhan Lập Khả dẹp miệng, vành mắt đỏ lên. Cậu biết người này có tính cách ôn hòa, nhưng một khi quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, cậu có ăn vạ cũng không có kết quả gì. Mắt chua chát, Nhan Lập Khả chợt cảm thấy hoảng sợ trong lòng, cũng không biết tại sao, còn có chút bất an.

Giống như người này sẽ càng ngày càng cách xa mình vậy.

Mạc Bắc nhặt cậu về, dạy cậu y học, yêu thương nuông chiều cậu, nếu như không có người này, cậu đã sớm chết đói ở trên đường phố. Người này là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, chính cậu đã thề sẽ dùng mạng mình bảo vệ hắn cả đời. Nhan Lập Khả ngẩng đầu nhìn khóe miệng mỉm cười ôn hòa của Mạc Bắc, ngây ra một lát, cuối cùng ôm chặt đối phương, nói nhỏ một câu, “Sớm trở về một chút, Tiểu sư phụ, đừng quên em ở đây chờ anh về.”

“… Ừ.”

Nụ cười trên khóe môi Mạc Bắc dần mất đi, vỗ về tấm lưng của Nhan Lập Khả, lặng lẽ nhắm mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.