Đọc truyện Bối Đạo Nhi Trì – Chương 33: 【 Ảo cảnh 】
Căn phòng tầng trên cùng của Nhà Tắm Thiên Đường bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, qua một khoảng lâu, cuối cùng cũng có người chịu di chuyển.
“Tiểu Ý…” Karo gọi nhỏ một tiếng, sau đó buông bàn tay đang cầm tay Mạc Bắc ra, đứng dậy xoay người nhìn Hạng Ý cười nói, “Vậy ra, cậu chính là Tiểu Ý.” Nhướng mày, Karo điều chỉnh kính mắt, “Bạn học Hạng Ý, thật không ngờ tới cậu lại có xu hướng bạo dâm thú vị này.”
Ánh mắt Hạng Ý đen lại, không nói gì, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mạc Bắc vừa mới bị Karo nắm. Trong lòng không hiểu sao bốc hỏa, nhưng cậu không làm gì, chỉ híp mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Karo, sao cậu lại ở đây.”
Karo từ tốn cất lại chiếc điện thoại cho ngay ngắn, khoanh tay mỉm cười tủm tỉm nhìn cậu, “Cậu biết tôi sao, thật đáng vinh hạnh nha.”
Hạng Ý bước lên trước một bước, trông thấy Mạc Bắc vẫn nhắm chặt mắt nằm bất động ở trên giường, trái tim giống như bị thủy tinh đâm một nhát. Karo nhìn thuận theo đường nhìn của cậu, khóe miệng nhếch lên một cái, rồi khom người nắm lấy bàn tay Mạc Bắc, lại còn cẩn thận nâng lên, chuẩn bị đặt vào bên trong tấm chăn. Nhưng cổ tay nhanh chóng bị người khác tóm chặt, rõ ràng muốn bóp nát cả cổ tay hắn, đau đến nỗi hắn phải nhíu mày ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy đôi con mắt u ám của Hạng Ý. Đối phương không nói câu nào, chỉ cầm chặt tay của hắn, từ từ kéo, làm cho hắn đứng thẳng lên, sau đó mới buông tay ra.
“Tôi hỏi lại lần nữa, sao cậu lại ở đây.”
Karo giơ cổ tay lên xoa nắn, bình thản chờ cho nó bớt đau, mới ngẩng đầu nghênh ngang nhìn Hạng Ý, “Tôi nghĩ, cậu chắc đã biết sứ mệnh của tôi là gì.”
Hạng Ý đột nhiên cảm thấy đáy lòng thoáng run sợ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, còn nhếch miệng cười khẩy, “Thần linh?”
Karo ngừng động tác, thu lại nụ cười trên mặt, “Tôi thật hối hận vì đã cứu anh ta.”
Vẻ mặt Hạng Ý không thay đổi, nhưng đầu ngón tay lại run run lên.
Karo tựa như rất đắc ý khi nhìn thấy phản ứng này của cậu, đôi mắt cong lại, “Đúng vậy,” hắn chỉ về phía Mạc Bắc, nhướng mày, “Anh ta chết rồi.”
Hạng Ý chấn động, không kịp phản ứng.
Karo xoa bóp cổ tay, rồi khoanh tay lần nữa, miệng mỉm cười càng tươi, “Anh ta chết rồi, hơn nữa còn chết hoàn toàn, hô hấp và tim đều ngừng. Lúc chết vẫn luôn nghĩ tới cậu, trong tâm trí cũng ngập tràn tên của cậu. Cũng vì tâm niệm trước khi chết quá sâu nặng, mới có thể khiến cho tôi dù cách xa ngàn mét vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng mà đáng tiếc, vẫn chết rồi.”
Đại não gần như ngưng trệ, Hang Ý ngơ ngác nhìn môi Karo hết nói rồi lại ngừng, nhưng cậu nghe hoàn toàn không hiểu lời hắn nói. Chết? Cái gì chết? Cậu cứng cổ cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn người đàn ông gầy yếu nhợt nhạt ở trên giường, trong nháy mắt trái tim không hiểu sao quặn thắt đau đớn. Đứng đờ đẫn một lúc lâu, cậu mới chợt sực tỉnh, nhanh chóng đến gần vài bước, cả cơ thể không tự chủ run lên bần bật. Giống như sợ sẽ dọa sợ y, Hạng Ý cẩn thận từ từ cúi sát xuống bên cạnh Mạc Bắc, đầu chậm rãi đưa đến gần lồng ngực của Mạc Bắc, hơi thở gần như mắc kẹt trong cuống họng.
Ngay giây phút kề cận lồng ngực của y, Hạng Ý cảm thấy một cơn hoảng loạn trước đây chưa từng có ập đến, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Thình… … … … Thịch… … … … Thình… … … …
Rất chậm, chậm đến không tưởng tượng nổi, nhưng, vẫn còn đập.
Tứ chi gần như muốn tê liệt ở trên giường, Hạng Ý ngây ngốc một lúc, thật vất vả để lấy lại sức lực, cậu chống người đứng dậy, tìm lại lý trí, từ từ đứng lên, híp mắt nhìn chằm chằm vào Karo, giọng nói bình tĩnh trở lại, “Cậu có ý gì?”
Bộ dáng Karo vẫn rất thản nhiên, còn nhún vai nói, “Tôi còn chưa nói hết, cậu gấp gáp làm cái gì. Anh ta đã chết, nhưng mà, được tôi cứu trở về rồi.” Karo nói xong, nụ cười chậm rãi biến mất, “Nhưng một người đã chết, không phải cứ vì được cứu sống mà có thể quay trở về sống tốt. Hạng Ý, cậu đã giết anh ấy một lần, cũng đừng quên.”
Hạng Ý ép mình tỉnh táo lại, buộc mình phải bình tĩnh, Mạc Bắc không đáng để cho cậu phải hoảng loạn vì hắn. Lúc người đó yếu ớt nằm rũ ở trên giường, cậu đều nhớ rõ khắc sâu hơn ai khác. Lúc ấy cậu không có đau lòng, hiện tại càng không cần phải hoảng hốt. Cậu âm thầm nắm chặt nắm đấm, cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thường, “Tôi giết anh ta? Cậu thấy à? A, người đã chết còn có thể sống lại… Karo, cậu cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao?”
Karo rốt cuộc không thể cười thêm được nữa, lông mày cau lại. Trái tim người này rốt cuộc làm từ cái gì, thế nhưng có thể lạnh lùng đến mức độ này, khó trách linh hồn của người kia đau thương đến như vậy, thứ đau khổ đó cũng khiến cho lòng hắn khó chịu. Hạng Ý nhìn Karo chằm chằm, cười nói, “Tôi không có hứng thú với chuyện ma quỷ của cậu, hơn nữa người này sống hay chết cũng không liên quan đến cậu, coi như chết thật đi, cũng không tới lượt cậu thay anh ta ra mặt.” Hạng Ý bắt chước hắn, nhàn nhã khoanh hai tay, hất cằm, “Đây là phòng của tôi, cậu có thể đi rồi.”
Karo hạ mắt xuống, kính mắt dưới ánh sáng mặt trời hiện lên một vầng sáng, hắn chăm chú nhìn vẻ mặt châm chọc của Hạng Ý một lúc, cuối cùng quay người đi ra phía cửa, nhưng trước khi đóng cửa thì dừng lại một chút, để lại một câu, “Tôi vừa mời bác sĩ đến, vết thương trên người anh ấy vừa mới được bôi thuốc, cậu đừng quá phận.”
Cửa đóng lại, căn phòng trở về yên lặng. Nụ cười trên khóe miệng từng chút thu lại, cơ thể dần dà lạnh như băng, đến đầu ngón tay cũng lạnh đến cứng ngắc. Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó từ từ nghiêng mình, từng bước một đi đến bên giường.
Mỗi một bước đi như được gắn thêm xiềng xích, nặng nề đến nỗi cậu không thể đứng vững. Mỗi bước đi lên, ruột gan lại đau thắt thêm một phần.
Cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc người này sẽ chết. Cậu lạnh nhạt với hắn, lơ hắn đi, thậm chí làm nhục hắn, hành hạ hắn, làm hết mọi thứ để tổn thương hắn, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày người này sẽ chết, có một ngày sẽ thật sự rời xa cậu, thế nhưng lại dám rời xa cậu. Ngay cả khi Sở Mặc nói về sau muốn giết hắn, cậu rõ ràng cũng không có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng thế này. Cậu ngu ngơ quỳ xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mạc Bắc, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng…
Mạc Bắc…
Quỳ gối bên giường, Hạng Ý ngây ngẩn nhìn gương mặt Mạc Bắc, trên cánh tay người này lộ ra từng mảng bầm tím, cậu nhớ rõ đêm qua chính mình đã không hề nương tình mà siết chặt, hận không thể để lại dấu ấn của mình trên khắp mọi nơi trên thân thể người này. Mạc Bắc đau đớn giãy dụa, chịu đựng không nổi hét lên từng tiếng thảm thiết, tất cả giống như một thước phim đen trắng, lần lượt tua về trong đầu cậu.
Tại sao lại đau như vậy? Rõ ràng do chính cậu làm ra, tại sao khi nhớ lại lại giống như bị ai đó đâm cho một nhát vào trong tim, cảm giác đau đớn đến trống rỗng. Hạng Ý cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Mạc Bắc, sống mũi bỗng nhiên cay xè, giây tiếp theo cả trái tim cũng chua xót theo. Hơi thở Mạc Bắc rất yếu, mong manh đến mức gần như không thể thấy được lồng ngực phập phồng, Hạng Ý cảm thấy chính hô hấp của mình cũng muốn biến mất theo hắn, cũng không dám thở mạnh, chỉ ngơ ngác nắm bàn tay của hắn.
“Mạc Bắc… ” Cậu thì thào gọi, hơi ngồi thằng người dậy, ghé sát vào thêm một chút, “Mạc Bắc… “
Không biết phải nói cái gì, chỉ muốn gọi tên hắn thật to, từng lần từng lần gọi, trong lòng giống như an tâm hơn một chút.
“Mạc Bắc…”
“Mạc Bắc…”
Cả gian phòng bị ánh hoàng hôn phủ lên một lớp đỏ sậm, như nhuốm một màu uất ức, luẩn quẩn một tiếng gọi thì thầm vô thức.
***
Mạc Bắc cảm thấy mình đang vùng vẫy đau đớn trong một nơi rét lạnh một thời gian dài, cả người bị nước cuộn quanh, không thể thở cũng chẳng thể cử động, hắn ở trong nước mơ màng nghe được một giọng nói không ngừng gào thét bên tai, vô cùng bi thương khổ sở, giống như đang kiếm tìm thứ gì đó đã mất từ lâu, âm thanh đó nghe rất quen, hắn chăm chú lắng nghe, mơ màng cảm giác đó chính là giọng của mình, hiền hòa điềm đạm, có điều rất bi ai.
“Cho ta.” Giọng nói đó quanh quẩn quanh tai hắn, liên tục vang lên, “Hãy cho ta, cơ thể này, cho ta đi được không?”
“Ngươi và y sẽ không có kết quả, ngoại trừ đau khổ, y sẽ không cho ngươi cái gì khác. Hãy cho ta cơ thể, để ta chấm dứt tất cả, được không?”
“Đưa cho ta… “
Mạc Bắc cảm thấy có thứ gì đó cứ cố kéo hắn ra, giống như muốn xé rách cơ thể hắn. Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy rất nhiều ảo cảnh, trong ảo ảnh ấy có Hạng Ý, trong một giây người nọ đối xử rất tàn nhẫn với mình, một giây khác lại vô cùng dịu dàng, nụ cười thương yêu cưng chiều đó khiến cho hắn ngây dại, ngơ ngác nhìn ngắm mãi, không nỡ nhắm mắt lại. Ảo cảnh xuất hiện nhiều vô cùng, có nhiều thứ không thuộc về trí nhớ của hắn nhưng lại cứ ùa về như nước lũ, liên tục hiện ra trước mắt hắn, làm cho toàn thân hắn đau đớn.
“Những chuyện này ngươi sẽ gặp phải trong tương lai, là tương lai mà chúng ta sẽ gặp phải đấy… Vậy nên, chúng ta kết thúc nó đi, được không? Giao thân xác cho ta, chấm dứt hết tất cả được chứ…”
Mạc Bắc gần như đã chấp thuận, thứ cảm giác này giống như chính hắn đang tự van cầu mình, thậm chí đau lòng cũng rất chân thật, giống như cả hai là một thể. Rõ ràng hắn không hề trải qua những thứ ảo cảnh kia, nhưng cảm giác rất thực, như một thước phim chiếu trước mặt hắn, đến cả việc Hạng Ý dịu dàng ôm chặt hắn như thế trong ảo ảnh, cũng khiến cho hắn không nỡ dứt bỏ.
Lực kéo kia ngày càng mạnh, hắn có thể nhận thấy bản thân đang dần bị lột ra khỏi thân xác, tiếp đó có thứ gì đó đang cố gắng thay thế hắn chen vào trong. Trước mặt tối đen, hắn muốn nhìn rõ thứ đó là cái gì, nhưng thật sự không nhìn thấy được, chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nhẹ, mắt nhìn thấy bản thân mình đang hoàn toàn bồng bềnh trôi nổi.
Đột nhiên, thân thể không hiểu sao run lên một chút, hắn mơ màng cảm thấy bàn tay chợt trở nên ấm áp, nhiệt độ cơ thể quen thuộc lan truyền tới, vết chai sần trên bàn tay Hạng Ý chạm vào tay hắn từng chút, chậm rãi phủ lên bàn tay hắn.
“Mạc Bắc…”
Bên tai bất chợt vang lên giọng của Hạng Ý, từng lần một, tiếng gọi xé lòng đến mức hắn khó thể tin nổi.
“Mạc Bắc…”
“Mạc Bắc…”
Tức thì lấy lại ý thức, Mạc Bắc giãy giụa để khiến cho mình nặng chìm xuống, không ngừng chìm xuống, gắng sức trở về cái thân xác trắng bệch kia. Tiếng gọi bên tai khiến cho tâm hắn hoảng loạn, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghe qua Hạng Ý gọi hắn như thế, quá nặng trĩu, làm cho hắn không chịu được muốn nhanh chóng ôm lấy y.
“Ngươi đi ra! Trả cơ thể lại cho ta!” Mạc Bắc hét lớn với cái thứ kia, bản thân hắn lại cố gắng nhập vào trong thể xác.
“Không…” Giọng nói kia có chút sợ hãi, cầu xin hắn, “Là cơ hội cuối cùng rồi, đây là cơ hội cuối cùng, ngươi không được quay về, cho ta đi, cả hai chúng ta sẽ được giải thoát.”
Mạc Bắc hoàn toàn không nghe lời cái kia nói, hắn muốn tỉnh lại, chỉ muốn nhanh mở mắt nhìn Hạng Ý, an ủi y không cần phải đau buồn đến như vậy, “Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, lại cho ta xem những thứ kỳ quái! Ngươi ra ngoài nhanh, mau ra ngoài!!”
Trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng sáng, Mạc Bắc nghe thấy một tiếng hét sượt qua tai, sau đó bản thân hắn tức khắc chìm xuống dưới, nặng nề chạm vào thân xác cứng ngắc, ngay sau đó, toàn thân cực kỳ đau đớn, nhưng hắn không có thời gian tự hỏi, lập tức mở mạnh mắt ra.
Trước mặt đen tối, Mạc Bắc sững sờ nhìn trần nhà trước mặt, qua một thời gian dài mới hoàn hồn lại.
Đầu óc trống rỗng, lồng ngực cũng trống trải, nhưng cơn đau đớn truyền đến sau đó làm cho hắn không thể suy nghĩ nhiều, hắn nhịn không được cắn môi dưới, chậm rãi hít thở, chờ đợi lý trí tỉnh trở lại.
Trời đã tối rồi, căn phòng rất đen, hắn mơ màng nhìn thấy dược có hai người đang ngủ trên ghế salon bên cạnh, hắn mở miệng muốn gọi, nhưng cổ họng khô khốc đến không thể thốt nên lời.
“Ca…” Hơn nửa buổi mới phát ra được một âm thanh nhỏ, nhưng lại rất khó để nghe được khiến cho hắn cau mày.
Thế nhưng người nằm trên ghế salon lại run lên một cái, tựa như giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi lên, người bên cạnh cũng bị giật mình theo, cũng tỉnh dậy. Hai người ngơ ngác một lúc, tức khắc kịp phản ứng, vội vàng đứng lên chạy đến chỗ Mạc Bắc.
“Tiểu Bắc!”
“Tiểu sư phụ!”
Mạc Bắc chậm chạp hít vào một hơi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mạc Lẫm và Nhan Lập Khả, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Em đang ở đâu?”
Bàn tay bị Mạc Lẫm nắm chặt, người kia như nghẹn ngào, một chút cũng không nói nên lời, mà Nhan Lập Khả bên cạnh cũng ứa nước mắt, trả lời đứt quãng, “Tiểu sư phụ, anh, anh hôn mê sáu ngày, cuối cùng cũng tỉnh… Hức hức…”
Mạc Bắc ngơ ngác, mơ hồ nhớ đến thời điểm bản thân choáng váng mê man. Vốn… Là muốn rửa sạch cơ thể một chút, nhưng lại bị đuối nước… Sau đó…
Mạc Bắc mù mờ mở to mắt, nhưng không nhớ ra được cái gì. A Lẫm ở bên cạnh vất vả lắm để có thể bình tâm lại, quỳ xuống bên giường Mạc Bắc, nhịn không được khom người ôm lấy hắn, ôm một lúc lâu mới chịu buông tay nói, “Tiểu Bắc, về nhà rồi. Không sao nữa. Em bị đuối nước, hôn mê sáu ngày, thương tích trên người… Cũng đỡ hơn rồi, không sao nữa.”
Thương tích trên người?
Mạc Bắc vừa mới tỉnh nên đầu óc còn lộn xộn, thật vất vả mới hiểu được lời A Lẫm nói, toàn thân liền lập tức cứng đờ, “Tiểu Ý đâu? Y…”
Cảm thấy ánh mắt A Lẫm trở nên thâm trầm, bàn tay nắm tay mình siết chặt một chút, Nhan Lập Khả ở kế bên cũng nghiến răng, giọng nói trần đầy tức giận, “Tiểu sư phụ, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ trả thù cho anh!”
Mạc Bắc hoảng sợ. Toàn bộ Hạng gia, chỉ có hắn là người duy nhất quan tâm chăm sóc Hạng Ý, mỗi người ở đây ai cũng ghét Hạng Ý, luôn đợi thời cơ tìm lý do để đuổi y đi. Đêm đó hắn ở chung với Hạng Ý, chỉ cần suy đoán một chút chắc chắn cũng biết ai là người làm hắn bị thương thành như vậy. Hắn mặc kệ việc mình bị xâm phạm, trở tay nắm ngược lại tay Mạc Lẫm, vội vã hỏi, “Ca, các anh làm gì Tiểu Ý rồi? Y… Y đang ở đâu?”
Mạc Lẫm nghiên nghiến răng, nhìn chằm chằm hắn không trả lời, Nhan Lập Khả bên cạnh tức tối giậm chân, giọng điệu như muốn khóc, “Tiểu sư phụ, anh bị trúng tà rồi phải không? Đến nước này còn nghĩ đến hắn? Lúc mọi người vừa bước vào, cơ thể anh bị thương thực sự rất…” Không thể nói ra, cậu nghẹn ngào một lúc mới nói tiếp, “Em hận không thể đem hắn băm vằm cho sói ăn!”
Mạc Bắc nghe cậu nói xong thì sợ hãi vô cùng, trái tim như bị bóp chặt, đau đến mức hắn không thể thở nổi. A Lẫm thấy hắn như vậy càng sợ thêm, mặc kệ cơn tức giận, cuống quít vỗ về lưng hắn, xoa xoa lồng ngực hắn. Nhan Lập Khả cũng lo sợ nên không nói thêm nữa, vừa tức vừa cắn bặm môi. Chờ cho cơn đau của Mạc Bắc dịu lại, A Lẫm một tay vỗ về hắn, cuối cùng cũng khàn giọng mở miêng, “Nó không sao, đang ở trong phòng của nó.” Nói xong, A Lẫm dừng lại, sau đó giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Nếu em xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ tự tay giết nó.”
Mạc Bắc không tự chủ được run người, ngây ngẩn một lúc, hắn nắm chặt tay Mạc Lẫm, im lặng một khoảng lâu, cuối cùng nói, “Ca, anh đừng đổ oan cho y.” Mạc Lẫm híp mắt, không nói gì, Mạc Bắc chậm rãi hít vào một hơi, hạ mắt khẽ nói, “Ca, đêm đó, là em tự nguyện, em thích y, em, em tự nguyện… “
Vừa dứt lời, cả Nhan Lập Khả và Mạc Lẫm đều cứng đờ, khó tin nhìn hắn. Mạc Bắc lặng lẽ cắn răng, rốt cuộc ngẩng mặt lên, từ từ khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, “Ngày hôm sau y phải đến trường, nên em để cho y đi. Sau đó em muốn đi tắm một chút, kết quả lại không, không đứng vững, nên mới ngã xuống hồ. Y… Đó là lần đầu tiên, nên có chút không biết nặng nhẹ, y không cố ý làm đau em.”
Nhan Lập Khả trợn mắt thật lớn, hoàn toàn không thể hiểu. Nhưng A Lẫm lại nhìn thẳng vào đôi mắt Mạc Bắc, trầm ngâm im lặng, thấy Mạc Bắc đang muốn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Ba người dằn vặt có chút lúng túng, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của ai đó, Mạc Bắc bất giác cảm thấy hốt hoảng trong lòng, giây tiếp theo chợt nhìn thấy cánh cửa bị người đó tung mạnh ra, bóng dáng cao lớn của một thiếu niên đập vào trong mắt hắn.
Hạng Ý gầy đi nhiều, trên mặt cũng xuất hiện một lớp râu mỏng ở dưới cằm, cậu ngây người đứng ở cửa, đứng cứng ngắc, bộ dáng lạnh nhạt của ngày trước đã hoàn toàn biến mất. Mạc Bắc còn chưa kịp đau xót, bỗng nghe được giọng nói khàn có chút run rẩy của người nọ vang lên, thật giống với bảy năm trước, nũng niệu thân mật, khiến cho hắn thoáng cái ngây người.
“Mạc Bắc ca ca,” Hạng Ý bước đến gần một bước, rồi tiếp tục một bước, sau đó đột ngột quỳ xuống, vươn tay kéo mạnh hắn vào trong lòng, “Ca ca, anh đã nói sẽ không rời bỏ em, anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi, ” Hạng Ý khe khẽ nói, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt Mạc Bắc thật lâu, sau đó lại gục đầu xuống, siết chặt cánh tay, “Mạc Bắc ca ca, em xin lỗi, lúc trước đều là lỗi của em, xin lỗi, xin lỗi… “
Mạc Bắc ngây người nhìn cậu, không thể suy nghĩ được gì, mọi thứ cứ như một giấc mơ, đến cả cái ôm nóng ấm của người này cũng giống như ảo giác, hắn ngẩn người thật lâu, cho đến khi chua xót trong trái tim chậm rãi lan rộng, hắn mới nâng tay lên một chút, cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên đang run rẩy.
Ánh trăng lành lạnh u mờ, soi sáng bên trong phòng có hai người đang lặng lẽ ôm nhau, không phát hiện ra đôi con mắt của người ở trong ngực của người đàn ông kia đang dần dần híp lại.