Bối Đạo Nhi Trì

Chương 23: 【Say mê】


Đọc truyện Bối Đạo Nhi Trì – Chương 23: 【Say mê】

Hạng Ý bước vào phòng tiện tay ném túi sách xuống sàn nhà, quần áo cũng lười cởi, trực tiếp nằm xuống giường không muốn nhúc nhích. Hoa văn trên trần nhà đều đã cũ kỹ, toàn bộ biệt thự gần như đều được trang hoàng mới mẻ, lắp đặt thiết bị tân tiến, nội thất mới cũng không ít, nhưng chỉ có căn phòng này của cậu, hầu như không có sự khác biệt so với bảy năm trước. Ngoại trừ chiếc giường đôi ban đầu được đổi thành chiếc giường đơn, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.

Nằm một lát liền cảm thấy đói bụng, cậu chống tay ngồi dậy, lấy một quả táo từ trong túi sách ra, lấy tay lau sơ vài cái liền cắn một miếng. Cậu vốn tính ăn cơm tối xong mới về, nhưng không ngờ rằng Mạc Bắc sẽ đến đón cậu. Cả quãng đường người kia luôn đi theo phía sau, làm cho cậu muốn ăn cũng không ăn được, thà đói một đêm còn hơn là đang ăn mà bị hắn nhìn chằm chằm. Không đến vài phát cắn đã xử xong quả táo, bụng vẫn còn đói, chẳng qua cậu cũng đã sớm quen với cảm giác này, ngủ một giấc, ngủ rồi sẽ không đói nữa.

“Cốc cốc.”

Đang lúc mơ màng, Hạng Ý nghe thấy tiếng gõ cửa, cửa phòng cậu không có khóa, từ lâu Hạng Khôn đã cố ý sai người tháo ổ khóa vứt đi. Người tới chỉ gõ cửa, sau đó thử đẩy ra. Hạng Ý từ từ mở mắt, thấy rõ người tới là ai, lập tức biếng nhác nhắm mắt lại.

“Tiểu Ý, lại đây ăn cơm đi.”

Mạc Bắc đặt thức ăn lên bàn, quay đầu nhìn người ở trên giường, “Những món này đều là do đầu bếp làm, anh chỉ mang lên, yên tâm được lắm.”

Hiểu được hàm xúc trong câu nói của người kia, Hạng Ý cảm thấy ngón tay mình chợt cứng lại một chút, nhưng vẫn bình tĩnh nằm im không nhúc nhích.

“Ngày mai Tiểu Lê sẽ đi luyện bắn, nếu em cũng muốn đi, thì đến ăn hết cơm tối, anh sẽ đưa em đi.”

Rốt cuộc Hạng Ý cũng mở mắt ra, ngồi dậy, không thèm nhìn đến Mạc Bắc, ngồi vào bàn mặt không đổi sắc mà bắt đầu ăn cơm tối.

Mạc Bắc vẫn dùng giọng điệu lành lạnh, lúc này nhìn thấy bộ dáng không còn ngoan cố của cậu, âm giọng cũng trở nên dịu dàng xuống, “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn… Có muốn uống chút nước không? Anh xuống lầu lấy cho em…”

Nói còn chưa hết, tay Hạng Ý đã ngừng lại, không ngẩng đầu mà cười lạnh một tiếng,”Anh còn chưa chịu để yên?”

Mạc Bắc cảm thấy trái tim co rút đau đớn một cái, hắn đưa tay đè lại lồng ngực, không nói tiếp nữa.

Tần suất trái tim quặn đau càng lúc càng tăng, thời gian đau cũng kéo dài, bảy năm qua hắn luôn dùng thuốc đều đặn để duy trì nhịp tim bình thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ngừng một nhịp. Mạc Bắc không ngờ di chứng lúc trước lại có thể dần dần biến thành bệnh tê liệt tim gián đoạn, hắn hít vào một hơi thật sâu chờ cho cơn đau chậm rãi qua đi, lúc ngẩng đầu trở lại, Mạc Bắc vô tình nhìn thấy Hạng Ý đang liếc nhìn hắn, thấy hắn ngước lên, lại lập tức cúi đầu xuống ăn.

Mạc Bắc ngẩn người một chút, đột nhiên cảm thấy trái tim đỡ đau hơn nhiều, hắn hơi cong khóe miệng, quay người đi xuống lầu lấy nước, rồi quay trở lại, đặt cốc nước lên mặt bàn, “Em từ từ mà ăn, anh đi.” Trước khi đi còn nghĩ đến cái gì đó, hắn quay đầu nói ra một câu, “Ăn cá nhiều một chút, rất tốt cho cơ thể… Phải rồi, anh có chuyển chút tiền vào tài khoản của em, nếu như không đủ, nhớ phải nói với anh.”

Người kia nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Hạng Ý rốt cuộc buông bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, nhìn một lúc lâu, cậu mới cúi đầu ăn tiếp phần cơm, có điều lại lấy tay đẩy con cá trước mặt cách xa mình một chút.


***

Mạc Bắc ở trong phòng đọc sách y học một lúc lâu, cơn buồn ngủ ập đến, hắn đành phải đứng lên, đi qua đi lại trong phòng mình, vừa đi vừa nhìn, cho đến khi đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, cuối cùng hắn mới thở phào một cái, đặt cuốn sách trở lại lên bàn. Khom người lấy ra một lọ thuốc trị ngoại thương ở dưới bàn, Mạc Bắc đi ra khỏi phòng mình, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra.

Trong phòng rất yên tĩnh, Mạc Bắc bước đến nhìn người đang nằm trên giường, nhịn không được cười cười.

Ha ha, quả nhiên ngủ rồi.

Hạng Ý làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đến 11:30 sẽ lên giường đi ngủ, vừa nãy hắn có bỏ một lượng nhỏ thuốc ngủ ở trong cơm của cậu, thuốc này do tự tay hắn điều chế ra, chỉ cần không có tác động quá lớn, Hạng Ý chắc chắn sẽ không tỉnh. Hắn muốn giúp cậu bôi một chút thuốc lên những vết thương kia, Hạng Ý không bao giờ chịu tiếp nhận, nên hắn chỉ có thể dùng cách này.

Mạc Bắc bước đến giường của y, tận dụng ánh trăng sáng ngắm nhìn cạnh mặt ngủ say của thiếu niên. Y thật sự đã trưởng thành, vẻ ngây thơ dần dần không còn thấy được, đến cả vóc dáng cũng cao lớn hơn hắn rất nhiều. Chẳng qua y vẫn thông minh giống như trước đây, bất cứ thứ gì vừa học đã biết, một chút liền thông suốt, Mạc Bắc nghĩ đến đây liền mơ hồ có cảm giác tự hào.

Đưa tay nhẹ nhàng nâng tấm chăn của y lên, vừa nhìn qua liền khiến cho Mạc Bắc sửng sốt một chút. Đứa nhỏ này… Sao lại để cơ thể trần truồng mà ngủ thế này…

Ngốc ra trong chốc lát, Mạc Bắc hơi buồn cười mà lắc đầu, cũng không nghĩ gì nhiều, liền khẽ cúi người nhìn kỹ một chút phần da lộ ra của cậu, quả nhiên có rất nhiều vết sẹo, không chỉ có trên cánh tay bị thương, đến cả phần đùi và bụng trên cũng có đầy ứ vết bầm. Mạc Bắc đau đớn trong lòng, lấy tay cầm tới một lọ cồn, dùng kẹp gắp một miếng bông, chấm một chút, sau đó cẩn thận sát lên vết thương trên cánh tay của Hạng Ý.

Miếng bông vừa chạm đến da thịt của Hạng Ý, dường như y cảm thấy hơi đau, cánh tay run lên, động tác trên tay của Mạc Bắc càng cẩn trọng hơn, nhanh chóng cẩn thận bôi thuốc cho tốt. Đang lúc tập trung làm việc, bỗng nhiên tiếng thiếu niên thì thào khe khẽ vang lên bên tai.

“Đau…”

Mạc Bắc sững sờ, đau lòng hơi nhíu mày lại, theo thói quen mà dỗ dành y như khi còn bé, “Không đau mà, ngoan, xong ngay thôi…”

“A…” Hạng Ý cau mày, cắn góc môi dưới, “Ca… Mạc Bắc ca ca, đau quá…”

Tay của Mạc Bắc bất chợt cứng đờ, sững sờ ngẩng đầu nhìn y. Nhưng Hạng Ý không nói thêm gì nữa, chỉ nhíu mày cố chịu đựng, khóe miệng mím lại có chút đáng thương. Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, hắn ngây người một hồi lâu, cuối cùng lại tỉ mỉ bôi thuốc cho Hạng Ý.

Xử lý xong vết máu trên cánh tay, Mạc Bắc quay người cầm lấy lọ thuốc mỡ màu trắng, lấy ra một ít, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương. Dưới ánh trăng thân thể trần truồng của thiếu niên ánh lên một vầng sáng mềm mại, làn da mật ong lẫn vào ánh trăng lành lạnh làm tỏa lên một vẻ gợi cảm lạ thường, Mạc Bắc bỗng dưng sững người, không hiểu sao cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, ngay cả cổ họng cũng trở nên khô khốc. Hắn cuống quít cúi mắt xuống, chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương của Hạng Ý, không dám nhìn loạn nữa.


Phần thương tổn ở thân trước được xử lý xong xuôi, Mạc Bắc do dự không biết có nên lật người y lại hay không. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc hắn vẫn vươn tay, nhẹ nhàng chuyển bả vai của Hạng Ý để lật cơ thể y qua, đột nhiên đầu ngón tay có cảm giác nóng lên, bừng bừng, hắn cuống quít thả tay ra, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn về phía tấm lưng trơn bóng của thiếu niên.

Làn da của Hạng Ý vô cùng mềm mịn vững chãi, rèn luyện lâu dài khiến cho khối cơ bắp trên cơ thể trở nên săn chắc đẹp đẽ, trong nháy mắt Mạc Bắc chợt cảm thấy mù mờ. Ấn tượng về Tiểu Ý ở trong đầu tựa như đột nhiên bay mất, chỉ còn lại hình ảnh thiếu niên cao lớn cân đối ở trước mặt. Đầu ngón tay đang bôi thuốc có chút run, hắn không biết mình bị cái gì, trái tim không đau lên giống như ngày thường, tựa như là hốt hoảng, nhịp đập càng lúc càng nhanh.

Cố gắng bình tĩnh lại, Mạc Bắc hít sâu vào một hơi, đến khi bôi xong hết số vết thương trên cơ thể Hạng Ý, cuối cùng hắn mới nhắm mắt lại tựa như trút hết được gánh nặng.

Nhưng đầu óc ngăn không được vẫn luẩn quẩn hình ảnh vừa rồi. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện vóc người Hạng Ý lại cân đối như vậy, hai chân thon dài, bả vai rộng lớn, cơ bắp rắn chắc và…

Mạc Bắc mạnh mẽ lấy lại tinh thần, trời ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy. Hắn cuống quít mở mắt, nhanh dọn dẹp số dụng cụ bên cạnh, rồi lập tức đứng lên đến cả đầu cũng không quay lại mà vội vã mở cửa phòng ra.

Dọc đường đi Mạc Bắc cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh dị thường, cái suy nghĩ chưa bao giờ xuất hiện đột nhiên chạy tán loạn ở trong đầu, khiến cho hắn nhất thời không đỡ nổi.

Mạc Bắc mày, mày điên rồi sao, đó là Tiểu Ý, là em trai của mày, mày nghĩ cái gì vậy!

Mạc Bắc vội vàng đi vào phòng của mình, cùng một ánh trăng chiếu sáng trên giường của hắn, đầu lại không tự chủ được mà nghĩ đến hình ảnh vừa rồi. Mạc Bắc nhéo cánh tay của mình, ngã ập xuống giường nện mấy cái vào đầu mình.

Đến khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Mạc Bắc bần thần ngồi dậy, lấy tay chậm rãi đè lại lồng ngực của mình.

Chẳng lẽ là… Di chứng tái phát? Đúng, nhất định là vậy… Mình không thể kỳ quái như vậy, nhất định là do bệnh…

Mạc Bắc ngốc ra lúc lâu, cắn môi, lại ngã xuống giường mê mang lấy gối đè mặt mình lại.

***

Hạng Ý thức dậy cảm thấy cơ thể rất sảng khoái, cậu mở to mắt chớp chớp, ngồi dậy vén chăn lên. Vừa nhìn qua liền khiến cho cậu bất ngờ, vết thương trên người đã lành hơn phân nửa, miệng vết thương trên cánh tay cũng được ai đó cẩn thận dùng băng quấn lại một vòng, đau đớn khi trước cũng biến mất, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng man mát, rất thoải mái.

Hạng Ý suy luận một chút liền hiểu được, âm thầm phát hoảng, qua một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng, giật miếng vải băng kia xuống, tiện tay ném sang một bên. Miệng vết thương trên da gần như đã khép lại, thứ thuốc trị thương thần kỳ kiểu này chỉ có thể là do một người chế ra.


Hạng Ý lại trầm lặng thêm một lúc, híp mắt. Đống quần áo lộn xộn trên mặt đất cũng được ai đó dọn dẹp, bát đũa tối qua còn lại cũng không thấy đâu, trên bàn còn bày ra vài bộ quần áo mới. Hạng Ý đến liếc cũng không thèm, đi lướt qua bàn bước đến trước tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo cũ, sau đó quay người đến toilet.

Vì phải chạy đến trường sớm để ăn sáng, trước giờ cậu luôn dậy rất sớm, trong Hạng gia vẫn chưa có người nào, Hạng Ý mặc đồ xong, đeo túi sách rồi đi đến cửa chính, mang giày vào xong đi ra ngoài.

Tay vừa chạm lên nấm đấm cửa cậu chợt khựng lại một chút, trên cửa có dán một mảnh giấy note, “Ba giờ chiều nay, anh đến trường đón em, đến sân tập bắn.”

Hạng Ý nhìn lướt qua, khóe miệng bỗng nhiên cười lạnh, đẩy cửa ra, cũng không quan tâm đến mảnh giấy kia, đóng sầm cửa rồi rời đi.

“Em cần gì phải vậy.” Ở góc rẽ, một người đàn ông trầm giọng lên tiếng, có chút bất đắc dĩ.

Mạc Bắc đang trốn phía sau cửa chợt giật mình, quay lại thì thấy Hạng Khôn, nghe gã nói thì cười khổ một chút.

Hạng Khôn nhìn cánh cửa phòng bị đóng sầm, nói tiếp, “Đưa nó đi luyện bắn… Tiểu Bắc, em không sợ có một ngày em sẽ trở thành bia ngắm của nó sao?”

Mạc Bắc im lặng gục đầu xuống, một lát sau mới lắc đầu, “Em nợ y, y muốn báo thù, liền báo đi.”

Hạng Khôn nghe vậy thì híp mắt, không nói gì nữa.

***

Từ sáng sớm Nhan Lập Khả đã vô cùng phấn khích, hôm nay lại được vào rừng rồi, điều này có nghĩa cậu có thể đến gặp Đoàn Đoàn!

Mặc dù bảy năm qua cậu vẫn chưa thể thiết lập được quan hệ hữu nghị với Đoàn Đoàn, nhưng mà chỉ cần cố gắng thêm một chút, ngày tươi sáng đó nhất định không còn xa! Lần trước Đoàn Đoàn đã để cho cậu tới gần ba bước, nếu cứ theo đà này, cậu nhất định có thể thành công sờ được Đoàn Đoàn, nói không chừng số mạng tốt hơn, có thể được giống như Tiểu sư phụ ôm Đoàn Đoàn vào trong lòng muốn sờ muốn bóp thế nào cũng được, dù sao, sớm muộn gì cũng có ngày đó!

Nhan Lập Khả tự động viên mình, bỏ đồ vào ba lô, lấy tiền tiết kiệm mua thịt bò khô rồi gói lại thành từng túi, sau đó đứng lên nhếch miệng cười sung sướng. Nhiều thịt bò khô như vậy, không chừng Đoàn Đoàn sẽ cho mình lại gần thêm nửa mét nữa? Tục ngữ có câu Cật nhân chủy đoản* gì gì đó mà…

*Đầy đủ câu tục ngữ là: Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nguyễn: hiểu đại khái là đã lấy cái gì của người ta thì phải có thái độ tử tế nhã nhặn.

Hạng Lê ngồi ở bên cạnh nhìn Nhan Lập Khả bừng bừng khí thế mà soạng đồ, lưỡng lự không biết có nên thức tỉnh mộng ảo của cậu hay không, ngồi gãi đầu một lát, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà mở miệng chen vào, “Tiểu Khả, để lại cho anh một túi thịt bò khô đi…” Cho Đoàn Đoàn thật là lãng phí, đầu tư nhiều cũng không thể tiếp cận được…

Nhan Lập Khả trừng mắt liếc cậu, tới gần hai bước không hề nể tình mà bụp mạnh lên sau ót Hạng Lê một phát, “Thật không biết xấu hồ, còn đi giành ăn với một em bé bảy tuổi!”


Cài gì mà em bé bảy tuổi, Đoàn Đoàn người ta đã có vợ luôn rồi… Hạng Lê phiền muộn sờ lên sau ót, vẫn không nhịn được mà bổ sung thêm một câu, “Em có cho nó mấy thứ này, nó cũng không để ý tới em đâu, không bằng đưa cho anh ăn…”

Nhan Lập Khả dựng thẳng lông mày, “Anh cái đồ mỏ quạ này, câm miệng cho tôi!”

Anh đưa em đi chích ngừa được không… Hạng Lê bất đắc dĩ thở dài, liếm môi nhìn đống thịt bò trong vô vọng. Nhan Lập Khả vốn định mắng thêm hai câu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của tên này thì thật sự nóng không nổi, cậu hừ một tiếng, tiện tay vứt một túi thịt bò vào thẳng ngực Hạng Lê, “Đó đó, bội thực cho chết anh!”

Hạng Lê cười hắc hắc tiếp lấy, sung sướng vô cùng. Nhan Lập Khả nhìn bộ dáng ngu ngốc của tên kia liền cảm thấy bất lực, nhớ tới hôm nay là thứ sáu, cậu đến gần hai bước, hai tay khoác lên vai của Hạng Lê, than ngắn thở dài, “Đồ ngốc, hôm nay đi luyện bắn đúng không?”

Hạng Lê xé một miếng thịt bò, cắn một cái, gật đầu, ăn ngon thật ~

“Cái đồ tham ăn này, chỉ có biết ăn!” Nhan Lập Khả bóp mạnh hai vai của y, hừ một tiếng, “Đồ ngu ngốc anh, sao có thể là con ruột của ba nhỉ, thật kỳ lạ!”

Vừa nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh khôn khéo của Hạng Khôn, nhìn lại cái tên ham ăn ở trước mặt này, Nhan Lập Khả cảm thấy thể giới này thật sự đang nói đùa mình.

Hạng Lê do dự không biết có nên đút một miếng thịt bò khô cho Nhan Lập Khả hay không, nhưng bả vai bị bóp rất đau, chứng tỏ người này đang bị cậu chọc giận, nghĩ vậy cậu cũng bỏ tay, cười hì hì, “Đương nhiên rồi.”

Tên đần này làm sao mà lớn lên vậy! Nghe không ra cậu đang châm chọc sao! Nhan lập Khả đến cả tức giận cũng không còn, trừng mắt khẽ nói, “Anh ngu ngốc như vậy, về sau bị Hạng Ý ăn hiếp đến cả xương cũng không còn!”

Hạng Lê gãi đầu, “Em đừng ghét ca như vậy… Đối với người khác cũng không tệ lắm, lần trước còn cứu bọn A Tam ở trường…”

Nhan Lập Khả nhịn không được lại đánh hắn một cái, “Anh nghe đây cho tôi, hôm nay nhất định phải thắng tên kia, thua bao nhiêu điểm tôi sẽ không để ý tới anh bấy nhiêu ngày, rõ chứ!”

“Hả…” Thắng Hạng Ý? Cái này… Có hơi khó, có điều Hạng Lê rất thức thời nên không nói ra, thật sự trán rất đau.

Nhan Lập Khả thở dài, sờ cái ót đỏ hồng của Hạng Lê, “Anh, chỉ có tôi được ăn hiếp, người khác không có cửa để ăn hiếp anh! Có hiểu hay không, anh phải hăng hái tranh đấu một chút!”

“A…” Mặc dù Nhan Lập Khả đang trừng mắt, nhưng Hạng Lê chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng, nhoẻn miệng cười ha ha, “Tiểu Khả, sau này chờ anh tự kiếm tiền, anh sẽ xây cho em một phòng thí nghiệm, được chứ? Lớn hơn cái hiện tại của chúng ta, phòng thí nghiệm riêng biệt, em thích không?”

Tuy rằng đối phương hơi khô khan, nhưng đôi mắt đen bóng kia lại trong sạch tựa như ngọc sáng, Nhan Lập Khả bị đôi mắt đó nhìn thẳng vào, bỗng nhiên cảm thấy mặt ửng đỏ lên, cậu vội vàng quay người, cầm ba lô lên, mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài, “Anh cứ ngu ngốc như vậy, chờ anh tích đủ tiền, tôi cũng xuống mồ rồi.”

Hạng Lê cười hì hì, cũng không để ý, lại xé một miếng thịt bò khô bỏ vào trong miệng, hô lớn hướng về bóng lưng của Nhan Lập Khả, “Về sớm một chút nhé!”

Nhan Lập Khả dừng lại, sau đó hừ một tiếng, càng chạy nhanh hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.