Bối Đạo Nhi Trì

Chương 14: 【 Nằm vùng 】


Đọc truyện Bối Đạo Nhi Trì – Chương 14: 【 Nằm vùng 】

Hoắc Kiêu không thể hiểu được làm sao đứa con gái luôn suy tính cẩn thận của hắn có thể vì một nguyên nhân nực cười này mà đi đắc tội với một tổ chức lớn như Đằng Lăng, hắn vốn muốn tra tìm hung thủ để báo thù, nhưng không ngờ sự thật là do con gái của hắn giết em trai bọn họ trước nên mới tự rước họa vào thân. Thù này sao có thể báo? Từ trước đến nay Hoắc Kiêu làm việc đều vô cùng tàn độc, nhưng chưa lần nào có cảm giác thiếu tự tin như bây giờ.

Hoắc Kiêu hít sâu một hơi, im lặng xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, Sở Mặc lập tức đi theo sau, trong phòng giờ chỉ còn lại cha con Hạng Khôn và Mạc Bắc. Mạc Bắc không nhìn vào màn hình nữa, đi đến gần lay lay Tiểu Ý, đứa nhỏ lấy lại tinh thần, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Ca… ”

Mạc Bắc đau nhói trong lòng, lấy tay lau khóe mắt của Tiểu Ý, vô thức giọng nói cũng trở nên dịu dàng, “Hạ thúc thúc là ai?”

Hạng Ý cắn môi, cúi đầu nói nhỏ, “Chú ấy là vệ sĩ của mẹ, luôn luôn vậy, Hạ thúc thúc chỉ nghe theo lệnh của mẹ, người này bị chú ấy giết, cũng chỉ có thể do mẹ đã ra lệnh giết hắn…”

Mạc Bắc âm thầm kết nối các thông tin, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Nguyên nhân là do Hoắc Lam sai người này đi giết em trai của ông trùm Đằng Lăng Lăng Diệc Thần, vậy nên Đằng Lăng mới dẫn người giết hết cả nhà bọn cậu để trả thù. Lý giải là như vậy, nhưng Mạc Bắc có cảm giác, có điều gì đó không đúng, có điều đầu óc lại trống rỗng, làm cho cậu muốn nhớ cũng không nhớ ra được nguyên nhân.

Hạng Khôn đi đến bên cạnh hai người, thần thái tái nhợt, Tiểu Ý khẽ gọi một tiếng ba, Hạng Khôn miễn cưỡng nở ra một nụ cười ôm lấy nó, một tay còn lại xoa đầu Mạc Bắc bên cạnh, đưa hai đứa nhỏ đi ra khỏi cửa phòng. Ba người vừa mới bước ra khỏi phòng, thì thấy Hoắc Kiêu đang đứng ở trước cửa sổ, Sở Mặc cúi đầu đứng ở sau lưng hắn. Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Kiêu quay mặt nhìn bọn cậu, tựa như cố nén tâm tình, để cho người khác không thể nhìn ra được là vui hay buồn, “Mạc Bắc, cậu lại đây.”

Mạc Bắc vừa định đi qua, Tiểu Ý ở đằng sau bỗng đẩy Hạng Khôn ra rồi nhảy xuống, đi theo sau lưng cậu, Mạc Bắc mỉm cười, chân tiếp tục bước đi, đi đến đối diện Hoắc Kiêu thì dừng lại, “Ngài muốn hỏi điều gì sao?”

Hoắc Kiêu hơi híp mắt lại, âm thầm quan sát thiếu niên điềm đạm trước mắt trong chốc lát. Đứa nhỏ này rất thông minh, hắn cho Sở Mặc điều tra lai lịch của đứa nhỏ này, rõ ràng là con nuôi do Hạng Khôn nhặt được, thế nhưng lại nói ra Hoắc Lam để tự bảo vệ mình, lại còn đơn độc một người mang Tiểu Ý không tổn hại đến một cọng tóc từ Trung Quốc sang đến Myikita, người như vậy, nếu như ở dưới trướng hắn chắc chắn sẽ trở thành một trở thủ đắc lực, còn nếu như vì mục đích khác…

Thiếu niên đối diện nhìn rất bình tĩnh, Hoắc Kiêu trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Cậu và Tiêu Ý đi đến Mykita như thế nào?”

Mạc Bắc suy nghĩ một chút, trả lời từng cái, “Đầu tiên là rời thung lũng đi đến thành phố B, sau đó đi tàu hỏa đến thành phố K, tiếp đó ngồi xe đi đến một huyện Lô Thủy, cuối cùng là đi bộ vượt biên đi vào Myanmar, chuyện sao đó ngài cũng đã biết, chúng tôi gặp A Mục thúc, chú ấy đưa chúng tôi đến đây.”

Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm vào Mạc Bắc một hồi lâu, mới chậm rãi hỏi, “Lộ trình này, nhiều nhất cũng không quá nửa tháng, tại sao hai người hơn một tháng mới tới nơi?”

Mạc Bắc hơi nhíu mày, không rõ Hoắc Kiêu muốn ám chỉ điều gì, đành phải thành thật trả lời, “Tôi bị thương, Tiểu Ý trúng phải độc, chúng tôi cần phải chờ cơ thể khỏe lên mới có thể…”

“Tiểu Ý trúng độc?” Hoắc Kiêu đột ngột nheo mắt lại, “Có phải loại độc giống như độc của Hạng Khôn, cả người vô lực, cơ thể nóng bừng?”

Mạc Bắc ngạc nhiên, nhẹ gật đầu.

Âm giọng Hoắc Kiêu trở nên lạnh như băng, “Chỉ có một mình nó trúng độc? Còn cậu thì sao?”

Mạc Bắc nghe vậy bỗng nhiên giật mình, đầu óc mông lung một chút, lời nói ra khỏi miệng cũng có chút mơ màng, “Lúc đó tôi không có trúng độc… ”


Phải rồi, bản thân mình lúc ấy không có trúng độc, toàn bộ thuộc hạ của Hoắc Lam, thậm chí bao gồm cả Tiểu Ý đều trúng phải độc đó, vậy tại sao mình lại…

“Cậu không chỉ không trúng độc, mà còn giải độc giúp Tiểu Ý?” Đôi mắt của Hoắc Kiêu đột nhiên đen lại, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm nghị.

Trong đầu Mạc Bắc rối loạn một đoàn, chỉ luôn có cảm giác có thứ gì đó mắc kẹt ngay tại điểm mấu chốt, giống như bị tắc nghẽn làm thế nào cũng không thông suốt được.

Vẻ mặt mơ màng của Mạc Bắc càng làm cho Hoắc Kiêu thêm nghi ngờ, hắn đến gần một bước vừa định tra hỏi tiếp thì lại thấy Tiểu Ý chợt nhảy vào giữa hai người, cuống quít giải thích thay Mạc Bắc, “Mạc Bắc ca ca rõ ràng cũng bị trúng độc mà, hơn nữa, hơn nữa anh ấy đã nghiên cứu sách y học nhiều năm, cực kỳ lợi hại! Thuốc giải cũng do tự ca ca điều chế ra, ông ngoại không thể nghi ngờ anh ấy!”

Hạng Khôn ở một bên cũng hấp tấp nói đỡ, “Cha, đứa bé này từ nhỏ đã say mê y học, con và Lam Lam cũng mời nhiều thầy thuốc về chỉ dạy cho nó, về mặt này nó rất có thiên phú…”

Hoắc Kiêu liếc nhìn Hạng Khôn một cái, cười lạnh một tiếng, “Hừ, cậu còn nhặt được cả một thiên tài?”

“Con… ”

Hạng Khôn còn chưa nói hết, đã nghe âm thanh non nớt kèm theo một chút tức giận của Hạng Ý vội vã nói ra, “Ông ngoại, Mạc Bắc ca ca anh ấy,… Trên đường đi bời vì cháu mà anh ấy bị thương rất nhiều, nhiều lần suýt nữa đã mất mạng,.. Trên đời này chỉ có anh ấy, chỉ có anh ấy là tuyệt đối sẽ không lừa gạt cháu! Ông không tin ba, đến cả Tiểu Ý cũng không tin sao?”

Mạc Bắc run người, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến cho cậu cảm giác cả thân thể từ trong ra ngoài đều thật ấm áp. Cậu lặng lẽ cúi đầu xuống, không nói gì, nhưng lại nhịn không được khẽ nhìn qua Tiểu Ý ở bên cạnh, khóe môi cũng không kìm được mà cong lên một đường.

Sắc mặt Hoắc Kiêu thay đổi dịu xuống, cả hai ông cháu nhìn chằm chằm vào nhau vẫn không nói gì, qua một lúc lâu, Hoắc Kiêu mở miệng thở dài, xoay người xoa đầu đứa nhỏ. Tiểu Ý theo đó chớp mắt, sắc thái cũng buông lỏng một ít, nhưng vẫn còn quật cường mà nhìn thẳng vào ông ngoại, Hoắc Kiêu bất đắc dĩ than một tiếng, đành phải hạ giọng dỗ dành đứa nhỏ, “Được rồi được rồi, ông ngoại chỉ hơi lo lắng thôi, không có ý gì khác.”

Tiêu Ý mím môi, đưa tay nắm lấy góc áo Hoắc Kiêu, “Ông ngoại, cháu cam đoan với ông, Mạc Bắc ca ca nhất định sẽ không phản bội chúng ta, nhất định sẽ không…”

“… Ừ.” Hoắc Kiêu miễn cưỡng gật nhẹ đầu, ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, tuy ánh mắt vẫn còn lạnh lùng, nhưng ngoài miệng lại không nói thêm gì nữa, “Được rồi, các người đi đi.”

Mạc Bắc ngẩng đầu, im lặng một lúc rồi hướng về phía Hoắc Kiêu cúi chào, sau đó quay người nắm tay Tiểu Ý đi lên lầu hai. Bên cạnh Hạng Khôn cũng nhanh chóng chào tạm biệt, đi theo hai người bọn cậu lên lầu.

Vừa lên lầu hai, cả ba dừng chân lại, Hạng Khôn thở dài một hơi, đau lòng nói, “Xin lỗi, con đừng để trong lòng.”

Mạc Bắc lắc đầu, “Không sao, với tình huống hiện tại, khó trách ngài ấy nghi ngờ nhiều hơn một chút.” Cậu ngước mắt nhìn ánh mắt yêu thương của Hạng Khôn, cảm thấy rất ấm áp, suy nghĩ một chút, liền thăm dò hỏi thử, “Có chuyện này… ”


Hạng Khôn hơi cúi đầu nhìn vào cậu, “Sao?”

“Trước kia tôi… Gọi ngài như thế nào?”

Hạng Khôn tươi cười, nhéo chóp mũi Mạc Bắc một cái, “Vừa nãy ba đã nghe Tiểu Ý nói, con bị mất trí nhớ đúng không?”

Mạc Bắc mím môi, gật đầu, liền cảm nhận được Tiểu Ý nắm chặt bàn tay cậu tựa như muốn an ủi.

Hạng Khôn nhìn đôi mắt mềm mại của Mạc Bắc, mỉm cười nói, “Con cũng gọi là ba, giống với Tiểu Ý.”

Mạc Bắc ngập ngừng một hồi, mới thử gọi một tiếng, “Ba…”

“A, ngoan lắm, ” Hạng Khôn giơ tay vuốt mái tóc ngắn của thiếu niên, cười nói, “Chuyện trước kia, không nhớ cũng không sao, ta vẫn là ba của con, Tiểu Ý là em trai của con, chúng ta là gia đình của con, mặc kệ con có nhớ hay không, luôn luôn là như vậy.”

Đáy lòng Mạc Bắc hơi run run lên, đến cả tay cũng phát run theo, cậu cố kìm nén cảm động, nhẹ nhàng gật đầu.

Hạng Khôn đứng thẳng lên, cười nói, “Tốt rồi, quay về phòng đi, chuyện hôm nay, đừng để trong lòng, quay về nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vâng.” Mạc Bắc gật đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của người này có chút đau lòng, “Ba, ba cũng đừng quá đau buồn…”

Hạng Khôn gượng ép nở nụ cười, không nói gì thêm, đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, rồi xoay người rời đi. Mạc Bắc nhìn theo tấm lưng người đó đang rời đi, trong lòng cảm thấy chua xót, ngây người cả buổi rồi mới đưa Tiểu Ý trở về phòng của hai người.

***

Cảnh đêm sâu thẳm, Hạng Khôn nằm ở trên giường, hai tay gối sau ót nhìn trần nhà, không biết đang suy ngĩ cái gì, một lát sau ngồi dậy, đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn bầu trời đen đặc ở bên ngoài rồi đứng thất thần.

Ánh trăng trên cao tỏa ra một ánh sáng lành lạnh, trong đêm đen lại càng trở nên lạnh giá. Hạng Khôn nhìn thật lâu rồi thu hồi mắt, xoay người mở cánh cửa ở đằng sau. Sau cửa là nhà vệ sinh, là nơi duy nhất trong Hoắc gia không được lắp đặt camera, đây là nơi kho che dấu dữ liệu, là nơi hắn đã tìm thật lâu mới biết được.

Từ trong túi áo bên trong lớp áo khoát lấy ra một thiết bị truyền tin siêu mỏng, Hạng Khôn ấn lên chiếc nút màu cam chính giữa, qua một lúc thì nghe được âm thanh tít tít phản hồi lại. Nhanh chóng ấn lên một dãy số, hắn lại im lặng chờ đợi trong chốc lát, rồi áp sát máy truyền tin vào bên tai.


“Tiến triển đến đâu rồi?” Một giọng đàn ông sốt ruột truyền ra từ trong máy.

Gương mặt Hạng Khôn không cảm xúc, giọng điệu bình thản, “Rất thuận lợi, bọn chúng đang bắt đầu điều tra Đằng Lăng.”

“Tốt quá, bọn chúng không nghi ngờ gì sao?” Giọng người kia rõ ràng rất vui sướng.

Hạng Khôn ừ một tiếng, “Tiểu Bắc cung cấp thông tin, còn có con trai tôi làm chứng, nên Hoắc Kiêu tin.”

“Vậy là ổn rồi…” Người kia suy nghĩ một chút lại hỏi, “Chứng cứ thu thập được thế nào?”

“Anh yên tâm, ảnh chụp bọn người Đằng Lăng giết chết Hoắc Lam đều ở trong tay tôi, đủ để định tội Đằng Lăng bọn họ rồi. Hoắc Kiêu chuẩn bị báo thù, đoạn ghi ẩm về Đằng Lăng tôi cũng đang giữ, động cơ như vậy là quá rõ.”

Người bên kia thở phào, bởi vì câu nói của hắn mà im lặng một lúc, “Ay, khiến cho cậu chịu khổ rồi… ”

Hạng Khôn híp mặt, chợt cười, “Ngay từ đầu đã là giả tạo, đến bây giờ tôi cũng không có thật lòng, đau khổ cái gì.”

Người kia thở dài một tiếng, “Được rồi…. Chuyện này kết thúc, nhiệm vụ của cậu cũng hoàn thành, có thể trở về.”

“Ừ, chờ xác định được thời gian địa điểm hai bên bọn họ quyết chiến với nhau, tôi sẽ liên lạc với anh.”

“Được… Phải rồi, sổ sách ghi chép giao dịch thuốc phiện của Hoắc Kiêu mấy năm qua còn không?”

Hạng Khôn thò tay vào túi áo trong kiểm tra, bình tĩnh nói, “Ừ, vẫn còn.”

Người bên kia chậc lưỡi, “Vậy được, tôi chờ tin tốt của cậu.”

“Được.” Hạng Khôn khẽ đáp lại, bỗng nhiên cắn cắn môi, gọi đối phương, “Trần Cục.”

“Hả? Sao vậy?”

“Mộ của Lê Lê… Anh đi thăm giúp tôi, năm nay tôi lại không thể đi được rồi.”

Bên kia im lặng thật lâu, mới mở miệng lại, “Được, cứ yên tâm.”


“Cảm ơn.”

Tắt máy truyền tin, Hạng Khôn rút tay ra từ trong túi áo. Trong lòng bàn tay, hắn đang cầm một ổ cứng HDD màu đen, ánh mắt đen đục của Hạng Khôn nhìn chằm chằm vào cái ổ cứng kia thật lâu, sau đó nhếch miệng, lạnh lùng cười mỉa một tiếng.

***

Sau khi trở lại phòng Mạc Bắc ngồi ngẩn người trên giường. Kỳ thật Hoắc Kiêu nghi ngờ cũng không sai, chính cậu cũng cảm thấy mơ hồ, tại sao không trúng độc? Tại sao chỉ có một mình cậu là không bị trúng độc?

Trái tim lại co thắt, cậu ho khan vài tiếng, đưa tay đè lại lồng ngực rồi xoa xoa.

Lẽ nào vào ngày Đằng Lăng đến thảm sát cậu không hề uống nước hay sao? Dường như chỉ có thể giải thích như vậy. Cậu nhịn không được gõ đầu mình vài cái, cũng không đúng, đầu óc vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Có một bóng người đi đến ngồi vào bên cạnh cậu, cậu nghiêng đầu nhìn sang người đó, bất giác đưa tay ôm lấy cơ thể nó, “Buồn ngủ chưa?”

Tiểu Ý lắc đầu, đưa tay nắm lấy ngón tay của Mạc Bắc, “Ca, không nhớ ra cũng đừng cố.”

Mạc Bắc yên lặng, Hạng Ý nhìn cậu, nghiêng đầu nhích người sát vào trong lòng Mạc Bắc, “Em tin anh.”

“…”

Mạc Bắc cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Ý đang mỉm cười, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào cậu, “Dù sao anh cũng mãi mãi ở bên em, có đúng không?”

Mạc Bắc gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng mỉm cười một cái, “Ừ.”

Hạng Ý nghe thế thì vui lên, nhảy dựng lên ôm lấy cổ Mạc Bắc, hôn lên má cậu một cái, “Em sẽ không cho anh rời xa em!”

Mạc Bắc bất ngờ xoa đầu đứa nhỏ, ôm lấy đối phương cùng ngã xuống giường. Tiểu Ý vùi mình ở trong ngực Mạc Bắc một hồi lâu, cuối cùng mới ngoan ngoãn chịu nhắm mắt lại ngủ.

Hơi thở của đứa nhỏ lả lướt trên cổ của mình, Mạc Bắc cảm thấy nhồn nhột, cúi đầu ngắm nhìn người trong lòng. Gương mặt khôi ngô của Tiểu Ý trong đêm tối có chút mờ ảo, trong giây lát Mạc Bắc như lại nhìn thấy một gương mặt khác, tựa như toàn bộ ngũ quan của Tiểu Ý lớn lên, gương mặt đều trở nên anh tuấn. Cậu ngây ngốc một lúc, cảm nhân được trái tim không hiểu sao co rút đau đớn một nhịp, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Chờ cho cơn đau tan biến, Mạc Bắc mở lớn hai mắt, nhìn thấy Tiểu Ý chẹp môi một cái, bàn tay nhỏ nhắn di chuyển, ôm ngang eo của cậu, cả cơ thể cũng áp sát vào.

Mạc Bắc ngây ngẩn hồi lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay ôm lại Tiểu Ý.

Bất luận như thế nào, chuyện trúng độc này thật sự có chút kỳ lạ, cậu cần phải âm thầm điều tra một chút…

Nghĩ vậy, cậu lấy tay đắp lại chăn cho cả hai, rồi cũng nhắm mắt chậm rãi chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.