Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 6
Nói chuyện xong với ba tôi, Khải đưa lại điện thoại cho tôi, cả người hắn lại lười nhác tựa hẳn vào ghế.
“Cậu… sao lại nhận bừa ba tui như vậy? Vậy cậu đi giúp tui đi.”
“Tại sao? Tui chỉ có nhiệm vụ trả lời điện thoại của ba cậu thôi. Còn việc ai đến chỗ hẹn với ba cậu thì cậu tự mình xử lí.”
“Này! Cậu nói như vậy mà nghe được hả? Cậu thích thú nhận lời như vậy, bây giờ bảo tui nhờ ai đây? Ba tui già nhưng thính tai lắm, nếu tui nhờ người khác, chắc chắn ông sẽ nhận ra giọng nói bị khác đi. Cậu… cậu định giết tui hả?”
“Tui chỉ muốn làm khó cậu thôi.” Khải lại cười khẩy “Ai lại nỡ giết một người ngây thơ như cậu?”
Hắn nói rồi xé bánh ngọt của tôi ăn ngon lành.
“Này này! Trả bánh đây!” tôi tức giận chộp lấy cái bánh trên tay Khải, đồng thời hét vào tai hắn “Cậu phải giúp tui!”
“Nếu tui giúp cậu thì cậu phải làm cho tôi thêm một việc nữa. Tổng cộng là cậu đang nợ tôi hai việc.” hắn trầm tĩnh nói, cứ như từ nãy đến giờ chỉ có tôi là bị tác động trong cuộc trò chuyện này thôi.
Khải đột ngột xoay người sang phía tôi, hắn đặt tay lên lưng ghế của tôi. Cứ như tôi đang trong lòng hắn. Khải lại từ từ áp sát tôi, dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm “Thế nào? Nếu vậy thì tôi đi.”
Áp đảo…
Làm sao tôi thắng nổi?!
…
Tôi lăn qua lăn lại trên giường. Còn Lâm thì đang dùng nhà tắm.
Mẹ Lâm xuất viện rồi, nên nó cũng về luôn. May là không có gì quan trọng, nên mẹ Lâm nằng nặc đòi về. Ba Lâm cưng chiều bà cuối cùng phải đưa bà về nhà, nhưng vì lo lắng nên hằng ngày vẫn cho bác sĩ đến kiểm tra lại.
Điện thoại kêu lên một tiếng. Tôi trở mình cầm lên xem.
Kha: Ăn tối chưa? 😀
Tôi: Rồi. Có gì không? 🙂
Từ ra chơi sáng nay đến giờ, tôi và Kha liên tục nhắn tin. Mà đúng hơn là hắn ta hỏi còn tôi trả lời. Cả trong giờ học tôi cũng buông hết tập vở ngồi nhắn tin với Kha. Phải công nhận là tên này ăn nói có duyên hết sức. Mới gặp không bao lâu, mà hắn tạo cho tôi cảm giác giống như hai đứa đã thân thiết từ lâu rồi, vô cùng thoải mái và dễ chịu. Chả bù với khi tôi nói chuyện với bạn hắn… cái tên bạn chết giẫm và trời đánh kia…
Kha: Ra ngoài chơi không? 🙂 Đi với tui đi.
Tôi hào hứng, sau đó liếc nhìn đồng hồ rồi tiếc nuối nhắn nhanh mấy kí tự: Này này… tám giờ tối rồi còn muốn đi đâu hả?
Kha lập tức trả lời, như thể cậu ta đã biết trước tôi sẽ nói câu đó nên soạn sẵn tin này trước ấy: Đi đi mà… hôm nay nhà tui có việc, tui không muốn ở nhà. Nếu về muộn một chút thì tui đưa bà về. Đi coi phim với tui đi. *icon khóc nước mắt lưng tròng*Tôi suy nghĩ một lát mới nhắn lại: Vậy rủ Lâm cùng đi nhé.
Một lúc lâu sau, Kha mới gửi đến một tin nhắn, thật chẳng giống với tác phong của cậu ta: Vậy tui rủ Khải. Bốn chúng ta cùng đi. *icon nháy mắt lè lưỡi*
Tôi: Ấy ấy! Sao lại rủ tên đó! *icon trợn mắt*
Kha: Vậy tại sao bà lại rủ theo Lâm. Tui muốn đi cùng với bà thôi.
Tim tôi đột nhiên gợn sóng. Một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Má tôi nóng lên, môi bất giác nở một nụ cười. Câu này là ý gì chứ?!
Câu này là ý gì chứ?! _ tôi không kìm được nhắn luôn hỏi Kha.
Cậu ta liền đáp lại: Mặt nghĩa như mặt chữ. Mau chuẩn bị nhé. Tui qua nhà bà rước.
Tôi: Ơ sao biết nhà tui?
Kha đã offline.
Ơ… tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn vào cái màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại xem từ sáng đến giờ mình đã nói cho Kha biết địa chỉ nhà tôi sao?
Đến tận khi Lâm bước ra từ phòng tắm, tôi mới giật mình. Đã là năm phút sau.
Tôi hét lên một tiếng rồi chạy ù vào nhà vệ sinh chải chuốt với mặc quần áo.
Lâm thắc mắc, nhìn tôi phì cười: “Mày làm cái gì mà vội vội vàng vàng như gà đi đẻ vậy?”
“Mày ở nhà ngủ sớm đi. Tao đi đây chút! Hôm qua mày có ngủ được gì đâu.” Tôi tròng đầu qua cổ áo.
“Ờ. Tao ở nhà. Mày đi đi.” Lâm gật đầu rồi ngáp dài “Tao mệt quá. Ngủ luôn đây. Mày đi thì cứ đóng cửa rồi khóa bên trong nha. Tối khi nào về thì gọi, tao xuống mở cửa cho.”
“Ừ. Cảm ơn.”
Sau khi tôi sửa soạn xong, thì vừa vặn tiếng chuông cửa vang lên đều đều mấy hồi kính cong…
Ơ vậy là tên này thật sự biết nhà tôi á?
Tôi nhanh chóng vơ lấy cái ba lô chạy xuống nhà, rồi phóng ra cửa.
Kha đứng bên cạnh chiếc AB màu đen cực kì chất.
Toàn thân hắn mặc mỗi một màu đen, từ pull đen đến jean đen, vans cao cổ đen. Cả cái cây đen của hắn sẽ chìm vào màn đêm nếu làn da hắn không phải màu trắng.
Nhìn lại bản thân mình, tình cờ tôi cũng mặc pull đen, nhưng mà với sọt ngắn và Converse cổ cao phối hai màu trắng với đen. Thêm cái ba lô đầy gai góc. Nhìn chúng tôi kha khá giống một cặp đôi.
Tôi mở cửa, Kha cũng có hơi ngạc nhiên khi phong cách cả hai đứa tựa tựa nhau. Hắn mỉm cười: “Thật không nhìn lầm người. Tui biết tui với bà có sở thích giống nhau mà.”
“Ừ. Nhưng sao ông biết nhà tui?”
“Không nói nhiều nữa, đi thôi đi thôi. Nếu không sẽ không kịp giờ xem phim.” Kha vừa nói vừa đẩy đẩy vai tôi, đưa cho tôi cái nón bảo hiểm, đồng thời đánh trống lãng. Có trời mới biết hắn đã nhắn tin hỏi Jenifer _ nhỏ với Kha từng là bạn cùng lớp thời cấp hai, mà Jen thì biết quá rõ nhà tôi đang ở đâu.
Ngồi trên xe, gió đêm thổi mát rượi, tôi liền chồm người lên phía trước hỏi Kha: “Chúng ta đang đi đâu vậy?
“Chúng ta đi xem phim kinh dị. Buổi tối như thế này xem phim kinh dị là tốt nhất.””Được được! Tui với ông có thêm một điểm chung nữa. Thật hoàn hảo quá.”
“Hì… tui biết mà. Ừm… Bitexco nhá.”
“Đi đâu cũng được, tui không ý kiến.” Tôi cười ngoác miệng, điện thoại trong túi tôi run một cái.
Con với thằng nhóc đi chung cũng được. Tối ngày mốt đến Mo mo Paradise. Ba mẹ chờ hai con.
Tôi nhìn dòng tin nhắn đó mà thở dài… thật đáng ghét. Tại sao số phận cứ đưa đẩy tôi vào những tình huống không thể nào tệ hơn như vậy, rõ ràng tôi ăn ở rất có đức nha.
Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Khải, hy vọng hắn ta hôm đó đừng có mà được nước làm tới, khiến tôi phải khó xử trước mắt ba mẹ.
Tôi nhanh chóng chuyển tiếp tin nhắn đến cho Khải. Sáng này tôi và hắn có lưu số điện thoại của nhau để tiện liên lạc, thật bất ngờ khi mà người đề nghị việc này lại là Khải. Tôi cứ nghĩ hắn rất lười nhác và vô cảm với cuộc sống, những thứ như giúp đỡ người khác và hoàn toàn không có lợi gì cho mình hắn sẽ chẳng thèm bận tâm mà thuận theo tình huống sau đó mới nghĩ cách đối phó. Lần này có lẽ là tôi nghĩ sai cho hắn rồi…
Khải chẳng buồn đáp lại. Tôi chỉ nghĩ là hắn chưa thấy nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Kha đi giữ xe, tôi đứng chờ cậu ta ở cửa, ngồi bên mấy cột đá nhỏ. Tôi vô tình ngồi thuận chiều gió khiến tóc tôi rối hết cả lên, biết thế này thì ban nãy tôi đã cột nó lên rồi, bây giờ nhìn tôi không khác nào con điên.
Vuốt vuốt tóc một chút, Kha chạy đến mỉm cười với tôi rồi đi vào trong trước. Tôi đi theo sau hắn.
Kha luôn miệng bắt chuyện, tôi lại phát hiện ra tôi và hắn có chung rất nhiều sở thích. Thế là cứ cười cười nói nói, chúng tôi đến tầng chiếu phim từ khi nào không hay.
“Cho tôi hai vé phim này.” Kha đưa thẻ thành viên và tiền ra đặt trên bàn.
“Hai người đợi một chút.” Cô nhân viên mỉm cười gật đầu.
“A,… để tui trả tiền…”
“Không cần đâu, cứ xem như hôm nay tui mời bà đi.”
“Thế sao được.” tôi rút ra tờ tiền dúi vào tay Kha.
“Sao tui có thể lấy tiền của bà chứ? Mau cất vào đi.”
“Này. Nếu không chịu lấy thì sau này tui không đi xem phim với ông nữa đâu.” Tôi cau mày vờ làm căng lên.
“Được rồi được rồi… vậy để tui trả tiền vé xem phim, bà đi mua bắp với nước đi.”
“Ừ.” Tôi nhoẻn miệng cười rồi chạy sang quầy bán thức ăn. Gọi một lượt, tôi mới hài lòng gật gù mỉm cười.
Một lát sau, Kha xuất hiện ở sau tôi từ khi nào không biết. Hắn nghiêng đầu mỉm cười: “Mua xong chưa? Chúng ta vào trong thôi.”
Ôm ba phần bắp với hai ly nước cùng với hai bịch snack trên tay, tôi mỉm cười đáp lời: “Được rồi, vào trong thôi.”
Kha méo mặt khi thấy một đống thức ăn kia, vừa nói như than thở vừa đưa tay ôm hết chúng giúp tôi: “Con gái gì mà ăn kinh vậy, bà không giảm cân hả?”Tôi chỉ đùa: “Mập mập một chút ôm mới thích.”
…
Xem phim xong, tôi mới phát hiện ra, chúng tôi lại có một sở thích khác người khác… chính là… khi mà phim đến mấy hồi gây cấn, hai chúng tôi cùng lúc hét lên… hét cho thỏa thích, hét đến nỗi mọi người xung quanh đều ngoái đầu nhìn chúng tôi. Sau khi chúng tôi hét xong mới đến phần kinh dị, khiến mọi người bủn rủn chân tay… trong khi chúng tôi vô cùng thư thái.
Kha cười sặc sụa: “Từ trước đến nay khi đi xem phim kinh dị với lớp, tui mà làm vậy sẽ bị cả bọn nhào vô xử hội đồng đó.”
Tôi cũng vui vẻ không kém: “Ha ha… xem cái bản mặt của mấy cặp đôi kia nhìn hài chết được, nhất là mấy thằng con trai, giận đến tím mặt tím mày luôn.”
“Ừ… haha vui ghê đó… lần sau đi xem tiếp đi.”
“Tất nhiên, khó khăn lắm mới tìm ra được một người giống mình đến từng chi tiết như thế này cơ mà.” Tôi cũng cười tít mắt.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mà dài như cả tuần đã trôi qua, tôi có thêm một người bạn thân mới, mà người bạn thân này lại là con trai… cũng là người giống với tôi nhất, như thể Kha là tôi mà giới tính nam.
…
Hôm sau khi đến trường, giờ ra chơi như thường lệ, tôi và Lâm xuống căn tin, nhưng hôm nay bên cạnh chúng tôi còn có sự xuất hiện của cả lớp và Minh.
Lần trước, Jen vốn đã định tổ chức tiệc chào mừng Minh rồi, nhưng vì có một số chuyện kì lạ xảy ra nên kế hoạch bị dời lại đến tận hôm nay.
Jen của chúng tôi điều động lũ con trai kê bàn sát nhau, đồng thời sắp xếp ghế cho đủ, lại bảo một lũ con trai khác đi mua đồ ăn thức uống bày đầy ra bàn, trong khi lũ con gái chúng tôi ngồi chơi xơi nước hết sức nhàn hạ.
Sau khi chuẩn bị đâu đó xong xuôi, nó đứng ở đầu bàn bên đây, làm người quản trò, lấy chai nước đưa lên miệng nói như micro: “E hèm… các khanh nghe đây, trẫm xin tuyên bố, hôm nay, chúng ta tụ họp về đây để chào mừng thành viên mới của lớp, cũng là thành viên đẹp trai nhất 11A4 này. Các chị em phụ nữ hãy hoan nghênh.”
Cả lớp tôi hét ầm lên rồi cười rần rần, khiến cả thảy những người trong căn tin đều nhìn cái tụm của chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ và tò mò.
Cả thảy đều nhìn Minh cười toe toét với ánh mắt sáng lấp lánh, khiến cậu ta ngượng ngịu cười nói: “Cảm ơn cả lớp đã giúp đỡ mình, chúng ta cùng cố gắng.”
Cả đám lại hét lên, vô cùng náo loạn và mất trật tự. Lâm nhà tôi còn lấy hai cái muỗng đập vào nhau leng keng. Trong khi mấy đứa khác thì cầm bịch snack lên lắc lắc, bánh bên trong va vào cái bịch kêu tiếng giòn giã.
Jen ổn định trật tự: “Được rồi các đồng chí. Màn dạo đầu cũng xong rồi, chúng ta đến phần chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Tụi bây…”
“Nhào vô ăn thôi.” Tất nhiên là cả lớp mất kiên nhẫn cắt ngang lời con bé, mạnh bạo xé hết mấy bịch bánh ra nhai lấy nhai để.
Nam Điên liếc Jenifer: “Chờ mày nói xong có mà hết luôn giờ ra chơi của tụi tao!”
Huy Gay cười cười: “Minh đẹp trai ăn đi, ngồi đó nhìn cái gì?”
Thủy Điệu nhếch mép: “Người ta chính là hot boy dịu dàng, ai sổ sàng như đám khỉ tụi bây.”
Phương từ xa chạy đến, làm bộ làm tịch mỉm cười với lớp tôi: “Mọi người làm gì vậy? Làm tiệc chào mừng Minh hả? Tui tham gia với được không?”
Đám con gái thì liếc cô ta một cái, trong khi đám con trai vô cùng hào hứng: “Được được thôi, sao có thể từ chối người đẹp. Mau đến đây ngồi đi.”
“Tui ngồi kế Minh nha.” Phương thể hiện tình cảm ra mặt, khiến Minh có chút khó xử, còn con gái chúng tôi vô cùng khó chịu, trong khi đám con trai trong phút chốc im bặt.
Phong Khùng bĩu môi: “Xời ơi, tụi bây nghĩ tụi bây là ai hả? Hot girl người ta chỉ xứng với hot boy thôi. Tụi bây ham hố với ảo tưởng quá. Ha Phương?”
Phương không nói gì chỉ đỏ mặt thẹn thùng.
Tôi khạc nhổ trong thâm tâm, vô cùng khinh bỉ con nhỏ đó. Dịu dàng gì chứ, thẹn thùng gì chứ? Cái thái độ đó khác nào ngầm thừa nhận là cô ta có tình cảm với Minh, cái kiểu biểu hiện đó khác nào mượn tiếng của thằng Phong mà sẵn tiện thổ lộ với Minh tình cảm của mình!? Thật đáng ghét!
Tôi nhìn qua Lâm… ặc!! Nó bẻ sắp cong luôn cái muỗng rồi trời ơi.
“E hèm… chúng ta lại ăn thôi.” tôi khều khều nó “Mày càng thể hiện sự tức giận của mày chỉ tổ làm cho nó thêm khoái trá với hứng thú. Suy nghĩ một tí đi Lâm.”
“Tao biết mà tao vẫn khó chịu thì mảy bảo tao phải làm sao đây?”
“Vậy thì phải làm sao mày mới hết khó chịu, nhìn mày như vậy tao cũng tức giận không kém.” Tôi nhăn nhó gặm mặt cái bánh mì ngọt một miếng lớn.
“Mày diễn trò yêu thương với thằng Huy Gay cho tao xem đi.” Nó nhếch mép đầy kiêu ngạo yêu cầu. Tôi còn đang há mồm chưa kịp nhặt răng thì sau lưng vang lên tiếng cười.
Jen ở đâu lò mặt ra: “Đúng đó đúng đó. Mày làm cứu tinh cho đám con gái tụi mình đi Hạ.”
“Tụi bây im hết đi.” Tôi đen mặt lại liếc tụi nó một cái rồi nhăn nhó uống một ngụm lớn nước ngọt.
“Haha…” Lâm thì cười rồi nhai, trong khi Jen cười lớn rồi tiếp tục làm người quản trò.
Thật tình mà nói thì, cái lớp của tôi lúc này thật sự rất gây sự chú ý a, cả căn tin đều nhìn chằm chặp chúng tôi.
Điện thoại tôi run lên. Tôi cười cười mở tin nhắn của Kha.
Kha: Lớp bà vui nhờ. *cười*
Tôi liền trả lời: Tất nhiên. Tụi này đang chào đón thành viên mới. *nhe răng*
Kha: Huhu… thằng Khải dạo này bị gì ấy, nó cứ lạnh lạnh lùng lùng đến cả tui mà nó cũng thể hiện thái độ.
Tôi: …
Kha: Sao vậy?
Tôi: Cậu ta có nói cái gì về tui không?
Kha: Không. Sao thế?
Tôi vốn biết tụi con trai không giống đám con gái chúng tôi, có chuyện gì cũng đi kể hết cho nhau nghe. Tụi nó giữ kín như bưng, lúc nào cũng tự mình giải quyết vấn đề, mà buồn cũng buồn một mình nữa.
Khải lại là cái tên hoàn toàn không thể nào có chuyện hắn ta đi kể cho bạn thân nghe về buổi gặp mặt của hắn và ba mẹ tôi. Dĩ nhiên, việc tôi hỏi Kha chỉ là cho có lệ.
Nghe Kha nói vậy, tôi bất chợt nghĩ là Khải khó chịu vì tôi đã nhờ hắn hay không? Dù chúng tôi là đang trao đổi, nhưng thật lòng hắn suy nghĩ như thế nào, làm sao tôi biết được.