Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 45
“Xì. Gì vậy? Anh lại lên cơn hả?” nó ngượng ngùng nói chứ không dám đẩy ra.
“Người em mềm mềm thơm thơm y như mấy con gấu bông!”
Mặt của nó càng lúc càng đỏ.
“Này… anh nói chuyện nghe cứ như biến thái ấy!”
“Ha… dễ thương thì anh khen còn không muốn?”
Nó chỉ lẳng lặng cười. Đưa Uy về nhà Hạ, nó để anh đi lòng vòng nhìn ngắm, còn mình thì cho đá ra ly.
Ngồi đối diện nhau ở trên ghế. Anh nhìn nhìn đóa hoa sáng nay nó mua để trên bàn, nghiêm túc hỏi: “Có thật là em chưa có bạn trai không?”
“Này, nếu còn tiếp tục tò mò về chuyện tình cảm của em thì em méc chị Quỳnh là anh có ý đồ với em đó nha!” nó đùa.
“Anh phải biết rõ thằng em rễ mình nó như thế nào chứ, lỡ như em nhìn nhầm người thì sao? Em từ nhỏ đã kém thông minh như vậy, dễ bị người ta lừa lắm. Anh không có quyền lo hả?”
“Anh!” nó trừng mắt “Đang lo cho em hay đang mắng nhiếc em đó??”
Uy bật cười: “Đồ ngốc! Anh thật sự lo cho em mà.”
“Ai cần anh lo. Em tự mình có thể trưởng thành.”
“Học hành của em như thế nào rồi?”
“Sắp thi học kì. Sao vậy?”
“À… không có gì.”
“Uống đi. Ba mẹ anh biết anh về không?”
“Biết.”
“Không về thăm họ hả?”
“Lát nữa sẽ về. Em qua đây ngồi đi.”
Anh vỗ vỗ chỗ trống cạnh mình.
Nó có cảm giác, anh hình như còn thương nó hơn cả Lâm với gia đình…
Nó cười toe toét chạy sang, anh lại kéo nó vào lòng nhào nặn má nó… hình như đây là sở thích!
“Má em thích ghê… nhiều thịt nhéo đã.”
Ý là… má của Lâm, chị Quỳnh và ba mẹ anh không có nhiều thịt như của nó… ý khác là… nó mập hơn cả thảy bốn người họ… sao cảm thấy bị sỉ nhục thế này…
Đang đau khổ đẩy Uy ra thì ba mẹ nó bước vào. Vì anh ngồi xoay lưng về phía họ, nên khi ba mẹ Hạ thấy nó nằm đè lên người con trai nào đó ra sức dúi anh xuống ghế thì mắt to mắt nhỏ trợn lớn đầy kinh ngạc… khuôn mặt đó, quá chi là hài.
Nó lập tức hét lớn một tiếng đẩy Uy ra rồi đứng dậy nhìn ba mẹ. Uy cũng theo hướng nhìn của Hạ ngẩng đầu nhìn. Lập tức đứng dậy khẽ cúi đầu mỉm cười: “Thưa cô chú vẫn khỏe ạ?”
…
Tôi nuốt nước bọt nhìn anh.
Anh nhìn vô cùng bình tĩnh và tự tin giống như đã từng gặp tình cảnh này rất nhiều lần rồi.
Tôi chính thức quan ngại về những gì xảy ra trong khoảng thời gian lúc anh ở bên Mĩ. Rốt cục anh đã tiếp xúc với dạng người như thế nào mà thành ra như vậy!!Sau đó, thay vì ba mẹ tôi lấy hoa rồi về nhà thì họ ở lại cùng với Uy dùng bữa trưa… mất toi ngày chủ nhật ngủ từ sáng đến chiều của tôi…
Ngồi trên bàn ăn… tất nhiên tất cả các mon ngon vật lạ trước mặt tôi đều là do ba tôi mua nguyên liệu và mẹ tôi chế biến.
Tôi ngồi gằm mặt không dám nhúc nhích… để mặc ba người kia nói chuyện với nhau.
“Con về lâu chưa?” mẹ tôi đầu tiên gắp cho anh miếng thịt… ơ này, đáng lý phải cho tôi trước.
Ơ rốt cục có phải thật ra anh Uy là con trai trưởng nhà tôi mà hồi xưa bị mẹ Lâm bắt nhầm không? Sao cái cách đối xử nhau nó cứ xoay vòng như thế này.
Tôi lườm ba mẹ mình một cái rồi lặng lẽ bĩu môi than khóc một mình.
“Con mới về hôm nay.”
Uy mỉm cười.
“Con mới về chắc mệt lắm còn chạy sang đây chăm con Hạ, thật là đáng yêu.”
“…” tôi.
“Đâu có ạ, giỡn với em ấy rất thú vị.”
“Vậy sống bên đó có vất vả lắm không con?” ba tôi hỏi thăm.
“Dạ cũng không có gì mệt lắm, phần có tiền ba mẹ gửi sang với tiền con đi làm thêm cũng đủ sống, còn có chút dư giả con để dành về đây gửi lại cho ba mẹ.” Uy cười cười nhã nhặn nhìn vô cùng thư sinh.
“À, ra vậy. Con nghĩ xem con Hạ nhà cô tới khi nào mới trưởng thành được như con đây cho cô chú được nhờ.”
Câu nói bất hủ của đấng sinh thành xuất hiện rồi đây.
“Con thấy con bé cũng đâu đến nỗi ngốc nghếch ạ.” Uy nói xong xoa đầu tôi… ờ hờ… tên nào ban nãy vừa mới bảo tôi ngốc!!
“Con thật sự thấy nó có thể lớn?” mẹ tôi trợn to mắt giống như vừa nói một điều gì đó thật quái lạ… đại loại như thông báo cho hàng xóm bà vừa phát hiện dưới nhà có trứng khủng long cũng không có vẻ mặt ngạc nhiên như thế.
“Ừm.” Ba tôi gật đầu đồng tình với mẹ tôi.
“Thật ra… có chút chút!”
“Này ba người!!”
“Hahaa…” thế là ba người bọn họ tiếp tục lôi tôi ra làm trò đùa. Mãi đến khi ăn xong rồi, mẹ tôi chỉ tôi cách gọt táo tráng miệng, ba tôi lại hỏi Uy về khoảng thời gian anh sống bên đó.
Nói chuyện với nhau một hồi, tôi mới nhớ là ba mẹ tôi hình như rất thích anh, dường như ngày xưa còn bày trò gán ghép tôi với anh… không khéo lần này anh về cũng vậy…
Tôi trầm mặc…
“Uy, con sang dạy kèm cho con Hạ được không? Dạo này nó chẳng chịu học hành gì hết, sắp thi học kì rồi mà cứ hớn hớn thế nào đâu.”
Đấy thấy chưa… tôi đã nói mà… Thật không biết ảnh cố tình giấu ba mẹ tôi chuyện có người yêu rồi làm gì không biết.
Tôi lập tức từ chối: “Con đâu có hớn, con lười thôi mà.”
“Nói nghe hay ha.” Mẹ tôi ngồi trước mặt lườm tôi một cái.”Chuyện đó cũng được thôi ạ, quan trọng là Hạ có chịu hay không.”
Uy liếc liếc tôi, trên môi là nụ cười khẩy nhìn cứ như lưu manh.
Tôi lườm anh một cái: “Chịu với không gì thì…”
“Vậy cô nhờ con.” Mẹ tôi chen ngang, quay sang mỉm cười với Uy một cái rồi liếc tôi một cái nữa.
“Vậy được thôi ạ.” Uy cười cười lấy miếng táo mẹ tôi đưa cho bỏ vào miệng… được thôi cái chuối!!! Sao tôi khổ thế này, bị người ta đùn đẩy chèn ép như thế này thì phải làm sao!!
“Hôm nay con mới về còn mệt, ngày mai bắt đầu được không?” ba tôi cũng đón lấy táo từ tay mẹ tôi… những miếng táo ngon lành cắt tỉa vừa vặn nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn lại mấy miếng táo trên tay mình… nham nhở như bề mặt mặt trăng… tôi ngậm ngùi tự cho vào miệng, nhai nhai. Táo của tôi chỉ là không đẹp mắt thôi, vẫn rất ngon cơ mà…
Tối đó, tôi nhắn tin cho Lâm: “Mai qua chở tao đi học… còn có chuyện gì thì từ từ tao kể cho nghe.”
Tôi đã phát nản với việc mỗi sớm phải dậy sớm hơn một tí để đi bộ đến trường.
Nó chỉ “Ừ.” một tiếng.
…
Sáng hôm sau vừa ra khỏi nhà, tôi đã thấy anh Uy đứng bên cạnh chiếc SH màu trắng nhìn vô cùng đẹp trai… ực…
Anh nhìn tôi cười cười: “Con Lâm nó kiu anh đưa em đi học.”
Ơ cái con này… đúng là vua lười.
Tôi cười cười: “Chào buổi sáng.”
“Ừ. Lên xe đi không trễ.” Anh mỉm cười leo lên xe.
Tôi gật đầu rồi đi theo anh qua đó… cả nón bảo hiểm tôi treo trên xe của Lâm bây giờ cũng đẩy sang cho anh giữ luôn… không phải nó định để anh thành tài xế cho tôi luôn ấy chứ?
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm cái nón bảo hiểm, anh mỉm cười giải thích: “Lát nữa tan học anh sẽ đến đón em.”
“S… sao vậy? Có phải con Lâm nó uy hiếp gì anh không?”
Anh bật cười: “Thôi lên xe đi cô nương, trễ giờ thì đừng có trách anh.”
Vừa lên xe, ảnh đã rồ một cái khiến tôi giật mình.
“Xin lỗi, lâu rồi không chạy xe máy, không quen.”
“…” hình như lúc nói câu đó, ảnh cười!
Tôi đến được trường cứ như vừa bước xuống từ tàu lượn siêu tốc. Ảnh chạy nhanh đã đành còn lượn lách đánh võng… chỗ vắng xe thì chạy từ từ như rùa bò, còn chỗ đông xe thì phóng như sắp chết.
Tôi gần như phát điên, thậm chí giữa đường còn nhảy xuống xe mặt nặng mày nhẹ không để anh chở đi học nữa… lúc đó Uy mới phì cười: “Thôi xin lỗi mà, lên xe đi, anh chỉ đùa thôi.”
Đùa cái gì chứ… tôi sáng sớm đã bị anh vắt kiệt năng lượng thì lấy sức đâu ra mà học đây. Tôi nhớ ngày xưa anh đâu có như lưu manh thế này, rõ ràng ngày xưa anh rất hiền, lại rất dịu dàng!!Cuộc đời đưa đẩy anh về đâu…
Tôi xuống xe, đưa nón cho anh, anh móc nó vào xe. Tôi đưa tay chào tạm biệt, cứ tưởng anh sẽ chạy đi, rốt cục lại xuống xe. Tôi trợn mắt khi thấy anh dắt xe ngang qua tôi vào trong trường.
Tôi đứng đực mặt ra, một hồi lâu mới chạy theo anh: “Uy! Anh làm gì vậy?”
“Lâu rồi không về, hôm nay thăm thầy cô.” Ngắn gọn… súc tích… tôi biết, tôi lại sắp không yên nữa rồi.
Bởi vì dáng người cao lớn với khuôn mặt tuấn tú điển trai, cộng thêm đi bên cạnh chiếc xe đắt tiền, anh cư nhiên trở thành người nổi bật nhất trong khuôn viên trường.
Nữ sinh và cả nam sinh ai cũng nhìn theo anh.
Tôi không thích bị chú ý, liền quay sang nói với Uy, cụ thể là đang tìm đường chuồn: “Em đi trước. Anh ở chơi vui vẻ.”
Nhưng người còn chưa kịp bước đi, cặp tôi đã bị giữ lại.
Anh gỡ ba lô trên vai tôi ra, một cách thuần thục, đeo lên người mình rồi mỉm cười: “Giữ làm tin. Em phải hộ tống anh đến phòng giáo viên.”
“Này!”
Kết quả, ảnh bơ tôi dắt xe vào trong.
Cái cặp tôi bị giữ làm tin… tôi đành ngượng ngùng đi theo Uy.
Sau khi chờ anh gửi xe xong, tôi đi bên cạnh anh đến phòng giáo viên… thật ra mà nói, tôi không biết phòng giáo viên nằm ở đâu hết, nên phải hỏi đường mấy bạn học sinh khác… nghĩ cũng thấy mình thật nhục nhã.
Nhưng cũng không thể trách tôi, trường tôi rộng quá, cũng có một rừng phòng, tôi không biết phòng giáo viên là phòng nào trong cái đống phòng đó cũng không phải là kì lạ gì.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kì quái, ngày xưa ảnh đâu có đam mê gì học hành, lại càng căm ghét trường học với cả giáo viên, tại sao ngày hôm nay lại về trường thăm thầy cô?
Đang trên đường đến phòng giáo viên, đột nhiên có tiếng gọi tên tôi…
Tôi quay đầu nhìn về phía giọng nói thì toàn thân cứng ngắc.
Băng đi cạnh Khải mỉm cười tươi rói, trong khi gương mặt hắn gần như vô cảm, không có chút biểu cảm nào.
Tôi tự nhiên giật mình nhìn sang anh, cảm thấy hơi chột dạ, dù biết là chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng tôi vẫn không dám để hắn thấy tôi thân mật với chàng trai nào.
Băng cười cười: “Người yêu bà hả?”
“K…”
“Khỏi giấu đi hôm qua tụi này thấy hai người ôm nhau ngay giữa sân bay thân thiết quá trời.” Băng tiếp tục nói. Tôi chết lặng…
Tụi này… tức là có thêm Khải nữa? Tức là… Khải đã thấy rồi?!
Tôi nhìn sang hắn, hắn vẫn một mảng u tối nhìn về tôi, không nói một lời. Dù ánh mắt tôi có cầu xin hắn cho tôi thấy một chút cảm nhận về chuyện đó… hắn vẫn trầm mặc.
“Không phải. Anh và em ấy chỉ là bạn từ nhỏ thôi.” Anh Uy thay tôi trả lời trong lúc tôi chỉ biết đứng nhìn Khải.
Một cái gì đó đâm vào tôi. Tôi gượng cười: “Vậy, tụi này đi nha.” Tôi vẫy tay rồi kéo Uy đi về phía phòng giáo viên.Phía sau, Khải đứng im lặng nhìn chằm chằm vào cái ba lô trên lưng Uy… nhếch mép.
…
“Nói, anh tới trường làm gì?” tôi tra hỏi “Cứ làm như anh thích đi học lắm không bằng.”
“Haha, anh nhớ trường thật. Lâu rồi không thăm cô chủ nhiệm, thấy nhớ nhớ.”
“Đúng rồi, cô chủ nhiệm của anh hồi lớp 11 cũng chính là cô chủ nhiệm bây giờ của em đó.” Tôi hào hứng kể.
Uy chỉ cười, tôi nghe thấy ảnh lầm bầm gì mà: “Vậy càng tốt.”
Tôi quay sang hỏi: “Tốt gì vậy?”
“Không có gì.”
Sau khi đưa Uy đến phòng giáo viên, ảnh vào trong… đem luôn cái cặp của tôi vào trong đó. Tôi nhìn đồng hồ, còn tới 10 nữa mới tới giờ vào học, hậu quả của việc chạy như bay.
Tôi ngồi lên ghế đá bên cạnh chờ anh.
Ban nãy phản ứng của Khải như vậy, có phải là không thèm quan tâm gì đến tôi hay không? Không có chút xíu phản ứng nào như thế, biểu cảm thậm chí còn không thèm nhúc nhích. Có phải là dấu hiệu để báo cho tôi biết, tôi đã out rồi không… càng nghĩ càng suy sụp. Tôi thở dài.
Trước mặt tôi xuất hiện một đôi chân, tôi ngẩng đầu theo phản xạ.
“Khải!” tôi giật mình gọi lớn.
“Ừ.”
“…” tôi quan sát một lượt, ba lô biến mất, trên tay ôm một sấp giấy.
“Tui vào trong.”
Hắn nói rồi quay người vào trong phòng giáo viên… hình như là bị sai vặt.
Không lâu sau, Khải trở ra. Tôi im lặng len lén nhìn hắn. Rõ ràng là bước chân hắn định rời đi, nhưng sau đó không biết suy nghĩ thế nào lại rẽ về phía tôi, im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi. Hai đứa chỉ ngồi im không nói.
Tôi run run, còn hắn chỉ im lặng.
Cảm giác lúc này thật sự rất khó chịu.
Hắn là người lên tiếng trước: “Anh ta… là người bà thích phải không?”
“Không.” Tôi lắc đầu.
“Ừm… vậy, anh ta thích bà?”
“Không.” Tôi vốn định hỏi, hắn tại sao lại quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi, bởi vì lúc này tôi đang hy vọng…
Nên để bản thân tiếp tục chìm vào giấc mơ do chính tay mình vẽ ra, hay là tự mình nhéo mình một cái để choàng tỉnh… câu hỏi đó liên tục xoay vòng trong đầu tôi, khiến tôi không biết nói gì hơn.
…
Câu nói hôm trước Kha đã nói với hắn… bảo hắn đi tỏ tình với Hạ, hắn đang phân vân… thật ra thấy Hạ ở bên chàng trai kia, hắn như mất hết lí trí, bắt đầu đảo lộn. Trước kia hắn trong một vùng an toàn. Biết là hắn không thể đến với Hạ, nhưng con người ta rất ích kỉ, chỉ cần bên cạnh nó không xuất hiện một người con trai nào, hắn tự sẽ thấy yên tâm. Bây giờ người đó xuất hiện, lại còn ôm Hạ như vậy, lại còn là bạn từ nhỏ, không khéo hai người này thích nhau.
Hắn thật sự rất rối. Nếu như Hạ thật sự thích người kia thì… hắn không dám nghĩ tới.
Lúc này, hắn mới thật sự muốn giành lấy Hạ, hắn thậm chí còn thầm chửi rủa, rõ ràng cô nàng đâu có gì đặc biệt, tại sao xung quanh xuất hiện quá nhiều con trai theo đuổi như vậy, cuộc đời này thật hư cấu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như hắn ngày càng trẻ con rồi.
Hắn lắc đầu… còn cố tình chạy đến đây để nghe ngóng tình hình, hắn thật sự sắp điên lên rồi. Hắn quay sang nói với Hạ:
“Ừ. Tui về lớp trước.”
Nó gật đầu: “Ừm. Bye.”
“Bà ngồi đây chi vậy?”
“Chờ anh Uy. Ảnh giữ ba lô của tui rồi.”
Hạ vô tư nói mà không biết vừa cho Khải một đòn thẳng vào mặt… còn hơn cả một cái tát.
Sau đó Khải rời đi, để lại nó ngồi một mình… đập muỗi chờ Uy.
Một lát sau anh mới ra, ngang nhiên khoác vai nó đi thẳng: “Đi thôi. Lớp cưng ở đâu dẫn anh đi nào.”
Nó mè nheo: “Đưa lại ba lô cho em đã.”
“Có anh xách giùm sướng gần chết, còn nháo cái gì. Mau đưa anh đi, sắp đến giờ vào học rồi.”
Nó bĩu môi, tức chết.
“Anh đến lớp em làm gì?”
“Vào học.” trả lời tỉnh bơ như vậy.
“Cái gì? Vào học cái gì?”
“Anh muốn trải nghiệm lại khoảng thời gian học cấp ba, lựa ngày hôm nay cũng không tệ đúng không? Mà chọn lớp em càng tốt hơn mà.”
Câu trả lời kiểu đấy là kiểu thế nào đây…