Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 29


Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 29

                 

                 

Bóng đen của người phía sau tôi in lên bàn dần dần tuột xuống rồi biến mất. Sau đó Khải trở về chỗ ngồi, chống tay lên bàn nhìn tôi cười khẩy: “Ăn đi rồi uống thuốc, tui rửa chén xong sẽ về.”

“Ấy… vậy sao được???” Tôi giật nảy, trợn mắt nhìn hắn.

“Ăn đi.” Khải nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, lại khiến tôi răm rắp nghe theo.

Trong lúc chờ tôi ăn, Khải đi một vòng quanh bếp, lâu lâu lại chạm vào cái này, nhấc cái kia lên xem, có vẻ hắn rất thích những thứ như trang trí nội thất.

Tôi vừa ăn vừa ngắm người yêu trong một của mình, miệng không khỏi vẽ ra một đường cong.

Khải đột nhiên lên tiếng, trên tay vẫn cầm con búp bê bằng gỗ mà lần trước đi Nga mẹ tôi đã mua tặng tôi và Lâm mỗi đứa một con: “Nhà con gái mà… cũng bừa quá hả?”

Ầy… thú thật, việc lau dọn nhà cửa tôi không hề động vào, chỉ có một tuần một lần, giúp việc đến dọn dẹp rồi ra về, hoặc là vào dịp lễ tết, cả lớp sẽ kéo sang nhà từng đứa giúp dọn dẹp, ngoài ra, tôi còn chẳng động tay vào cây chổi.

Nói gì thì nói, tôi không làm là vì tôi lười chứ không phải tôi không làm là vì tôi không biết đâu, bây giờ chẳng lẽ nói với Khải là tôi lười??

“Ừ thì… tui hậu đậu lắm, riết rồi mẹ không cho đụng tay vào mấy thứ như vậy nữa.”

À… cái này không hẳn là phịa chuyện nói dối. Gì chứ tôi mà đụng vô cái gì thì cái đó vài ngày sau chắc chắn một là mất hai là không toàn vẹn… cũng chẳng biết tôi mang cái vía như nào mà làm gì cũng hỏng.

“Phì…”

Khải cười nhàn nhạt rồi bước đến trước mặt tôi: “Ăn xong rồi phải không? Tui dọn nha.”

Tôi liền giành lấy cái tô, khư khư giữ nó trong tay, còn nhăn nhó nhìn Khải: “Không được! Không được đụng vào!! Để tui làm!!”

Phải nói là… tôi có thể tự tưởng tượng bản thân của mình lúc này. Thật ra hành động và biểu cảm này tôi đã làm rất nhiều lần rồi, lần nào cũng là làm trước mặt con Lâm… mà nó lại có nhận xét như sau: “Nhìn mày cứ như mấy con gấu mẹ vĩ đại bảo vệ con ý.”

Tôi là vô thức làm trước mặt Khải, bây giờ thì ngượng chết đi được… chắc là nhìn kinh dị lắm.

Vậy mà Khải lại cười, nhưng hắn càng cười tôi càng thấy mình thật thảm hại.

Tôi ngượng ngùng chẳng biết nói gì. Không cho hắn làm… chẳng lẽ lại đuổi hắn về. Thật ra, điều tôi muốn bây giờ là hắn ngồi im ở đó nhìn tôi dọn dẹp, cảm giác ấm áp giống như một gia đình nhỏ.

Cả hai rơi vào im lặng, mà mỗi lần im lặng như thế này là tôi lại thấy bối rối, cả người nóng ran hết cả lên. Tay tôi vô thức vẽ vòng tròn trên bàn, mãi sau này nhờ ai đó tiết lộ tôi mới biết đến thói quen này của mình.

Nhìn những vòng tròn vô hình trên mặt gỗ, Khải nhếch mép cười khẩy, đồng thời đưa tay ra phía trước, tiến tới cái tô trên tay tôi: “Vậy… đưa tui cái t…”Thấy tay hắn đang lại gần, tôi theo phản xạ ôm chặt cái tô, mắt càng trừng lớn, hai má phồng to, giấu cái tô một bên.

Bàn tay của Khải dừng lại trong không trung… tôi cũng cứng đờ trong giây lát. Mãi một lúc sau, Khải mới cười lớn, cười một trận thật sảng khoái, hai tay ôm bụng gập người mà cười.


Tôi bặm môi nhíu mày… hắn… hắn trêu tôi!!!

Cơ mà nhìn thấy nụ cười thoải mái và tiếng cười giõn giã của Khải, tim tôi tự nhiên đập mạnh. Từ khi gặp Khải đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười một cách… chân thực đến vậy??

Giống như từ trước đến giờ cứ giả vờ lạnh lùng, bây giờ phá lên cười, lấy hết bao nhiêu chuyện hài hước từ trước đến giờ ra mà cười cho bằng hết.

Khải thấy tôi mắt to mắt nhỏ nhìn mình thì cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn không kiềm được, còn lại mấy tiếng khục khúc thú vị.

“Nè.”

Khải đặt lên bàn một bọc nhỏ, bên trong có mấy viên thuốc. Không chờ tôi hỏi thêm, Khải lập tức giải thích: “Thuốc cảm tui đi mua cho bà đó. Mới ăn xong bụng còn no thì mau uống đi rồi đi ngủ.”

Hức… thế này là thế nào, quan tâm tôi như vậy là sao chứ… rõ ràng đang áp bức tinh thần người khác mà!!

“Ờm mà còn nữa, thuốc này tui không có dặn là bác sĩ là không gây buồn ngủ, nên uống vào buồn ngủ thì phải đi ngủ đi không được gượng.”

“Ừ.” Tôi gật đầu mà nước mắt lưng tròng. Cứ thế này thì làm sao tôi từ bỏ được đây.

Nhưng sau ngày hôm nay, tôi thấy vô cùng hạnh phúc vì ít ra cũng còn biết được, Khải không có ghét tôi, chẳng có ai lại đi quan tâm chăm sóc người mình chẳng ưa.

“Vậy tui về nha.” Khải cười cười, để lộ hàm răng trắng đều đặn.

Tôi gật đầu rồi cùng với Khải rời khỏi căn bếp. Đột nhiên hắn quay lại, tủm tỉm cười: “Đưa tui dọn cho.”

Tôi một phen giật mình trừng mắt, biểu cảm hỗn tạp nhiều thể loại, chắc là khó coi lắm.

Khải nhìn mặt tôi một hồi thì nụ cười mỉm mở rộng, hàm răng trắng đều lại lộ ra, như trêu ngươi tôi. Hắn xoay người, che miệng cười đến hai vai run lên.

“Ê!!”

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường, tay đưa lên vò tóc một hồi mới hai mắt trừng lớn!

Nhìn mình trong cái gương đối diện, tôi lại nhớ tới bản thân mình hôm qua. Lúc này tôi mới xác định một điều, ngày hôm qua Khải đến đây là sự thật chứ không phải là tôi đang mơ.

Cơ mà tại sao tôi lại nhớ đến mình hôm qua??

Lúc vừa tỉnh dậy, mới hạ sốt xong nên cả người tôi thảm hại hết sức. Đầu tóc rối tung lên như tổ quạ, đã thế, mặt mũi bơ phờ như mấy con bệnh ấy… thật là mất mặt trước Khải quá đi mất!!

Bây giờ, tình trạng của tôi cũng chẳng khác là bao.


Tôi trầm mặc nhìn mình một hồi, đưa cái gối lên che mặt rồi hét: “AAA!!!”Quắn quéo một hồi trên giường, tôi mới bò đi làm vệ sinh này nọ rồi mò xuống bếp, tôi giật mình khi thấy trên bàn ăn có một hộp cháo dinh dưỡng, bên cạnh có tờ giấy nhỏ.

Xin lỗi tự tiện vào nhà bà lần nữa, nhưng mà tui biết bà chưa đổi mật khẩu, với cả tui mua đồ ăn sáng cho bà. Hâm nóng rồi ăn đi. À, có thuốc để kế bên nữa, nhớ là ăn xong mới được uống.

p.s: Sau này ngủ nhớ sửa tướng đi. Con gái con đứa đá văng hết cả chăn.

Tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy ngại ngùng.

Tiếp xúc với Khải mới biết, hắn không lạnh lùng như vẻ ngoài của mình, cũng biết quan tâm người ta, cũng hài hước với cả giỏi ở việc trêu chọc người khác!!

Được người ta quan tâm, tất nhiên cả người tôi tràn trề năng lượng, cảm thấy vô cùng sảng khoái, thế là cả ngày chỉ biết cười ngu ngơ như con dở. Cơn bệnh hôm qua như hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, giống như tất cả mọi thứ ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Tôi ngoan ngoãn ăn xong cháo của người ta, uống thuốc đâu đó liền bò lên phòng khách nằm lướt facebook.

Tin nhắn trong group lớp tôi lên tới con số hàng ngàn… tụi nó nói cái quái gì kinh vậy không biết?!!

Tôi lười đọc, chỉ để lại một tin: Có chuyện gì mà hot vậy?? *icon hoang mang* sau đó đi thẳng xuống bếp lấy chai nước lạnh tu một hơi, sau khi trở về lại với cái điện thoại, nhìn dòng tin nhắn của Jen mà tôi tá hỏa: Mày đang ở đâu?! Ra Tao Đàn ngay lập tức!!

Mấy đứa kia bon chen nhảy vào giải thích cho tôi: Tiếp tục giữ nguyên nhóm mà lần trước đã phân để đi Vũng Tàu ấy. Tụi mình có cuộc thi flashmod toàn trường.

Flash… mod.

Tôi thở không ra hơi, chạy thẳng đến chỗ tụi nó. Jen thấy tôi liền nhíu mày: “Mày làm gì cả ngày hôm qua không onl? Tụi tao hẹn ngày giờ này nọ chẳng thấy mày với con Lâm buồn lên tiếng.”

“Lâm hả? Nó sao lại không lên tiếng?” tôi vừa thở vừa hỏi, trong lòng bội phần hoang mang.

“Ơ cái con này, tao hỏi mày sao mày hỏi ngược lại tao?” Jen trợn mắt, sau đó nó nói tiếp “Mà mày gọi nó tới đây đi. Tụi mình tập nhảy.”

Tôi gật đầu “Để tao.” rồi quay sang tay liên tục bấm điện thoại. Bên kia chỉ có mấy tiếng tút tút dài đằng đẵng. Tụi xung quanh bu lại một cục nghe ngóng thông tin.

Sau ba cuộc gọi nhỡ, cuối cùng Lâm cũng bắt máy, tôi còn chưa kịp nói gì thì nó đã càu nhàu bên kia: “Tụi bây đang bày cái trò gì vậy? Tính phá nát cái điện thoại của tao hả? Để có mấy tiếng không đụng vào mà cạn hết cả pin?!!!”

“Tụi nó lo cho mày, sao hôm qua giờ không liên lạc được với mày?”

“Nội tao dưới quê có việc.” Lâm ậm ừ. Tiếng sóng biển bên kia văng vẳng qua điện thoại chui vào tai tôi.

“À… vậy thôi. Tại tụi mình sắp có cuộc thi nhảy, định sẽ ra công viên tập nên gọi cho mày.”

“Thi cái gì?””Thôi mày có việc gì cứ làm đi. Khi nào mày về lại đây tụi tao sẽ giải thích sau.”


“Ok. Tao về sớm thôi.”

“Ờ. Bye mày.”

Tôi tắt máy rồi quay sang báo lại tóm tắt cho tụi nó nghe. Jen nhìn sang Tuấn rồi nhướn mày ra hiệu. Cậu ta gật đầu: “Vậy tụi mình tập trước.”

Lúc này, tôi mới để ý thấy Khải và Băng đang ngồi trên ghế đá trò chuyện. Chẳng qua là lúc tôi nhìn thấy họ, Khải đang hướng ánh mắt về phía tôi, mà sau khi thấy tôi nhìn mình, Khải lập tức quay đi chỗ khác, giống như đang tránh tôi…

Ơ vậy thái độ quan tâm ngày hôm qua của hắn dành cho tôi tất cả là sao, bây giờ lại trở nên lạnh lùng và xa cách như vậy…

Tim tôi ngày hôm qua và sáng hôm nay ngập tràn ánh nắng bao nhiêu, bây giờ như rơi vào mắt bão, một chút sức lực cũng không còn nữa.

Cứ ngỡ hắn và tôi đã cải thiện mối quan hệ trở thành bạn bè bình thường đi, tại sao bây giờ đùng một cái lại quay mặt làm ngơ nhau.

Tôi cười nhạt. Ừ thì tôi lại tự mình suy nghĩ, bây giờ còn có thể trách ai ngoài bản thân của mình…

Chúng tôi tập ở đó tới tận trưa mới kéo nhau đi ăn. Hai lớp chúng tôi từ khi nào như trở thành một, nháo cũng nháo um lên không còn ngại ngùng gì hết, thậm chí sở thích,… cũng đại loại từ một khuôn mà ra, nhất là cái mặt dày vô đối. Người người đi ngang qua trông thấy tụi tôi loi choi như mấy con ếch biết nhảy, vậy mà cả đám vẫn trơ mặt ra, xem như không có gì, tiếp tục hành nghề.

Jen nhà ta đứng ra làm mẫu cho cả lũ tập theo, nó làm thì thấy không có gì, đến khi mình làm mới thấy động tác khó quá. Tôi ấy mà, động tác dễ thì lười tập nên không tập, động tác khó thì không làm được nên cũng không thèm tập nốt, kết quả cả sáng hôm nay tôi chẳng làm được gì ngoài chạy ra chạy vào mỗi khi bị chúng chửi.

Cũng phải biết thương cảm cho tôi đi nha. Tôi _ một con bé hôm qua bị sốt đến 41 độ, hôm nay lại bị hành hạ tinh thần bởi người mình thích nha.

Hôm qua, Khải quan tâm chăm sóc tôi như thế, tôi vẫn cứ nghĩ quan hệ giữa chúng tôi đã vượt mức người dưng trở thành bạn bè bình thường đi. Mà việc trở thành bạn bè đó nó cao xa lắm hay sao mà mãi chẳng có tí triển vọng nào hết.

Dù đã tự bảo bản thân phải bình tĩnh và suy nghĩ thật kĩ nhưng dù gì sâu trong thâm tâm tôi vẫn cứ nghĩ, cậu ta không ưa tôi thì việc gì phải ở lại nhà tôi đến tận nửa đêm để chăm sóc cho tôi, hơn nữa còn mua đồ ăn sáng cho tôi… chí ít thì… Khải cũng phải có cái gì đó với tôi, chẳng hạn như sự quan tâm của một người bạn. Hoặc nếu chỉ giúp tôi vì cái bản chất tốt bụng của cậu ta thì sau ngày hôm qua, cảm xúc của Khải cũng phải có tí gì đó tiến triển một chút…

Tôi thở dài lắc đầu, khuôn mặt vô cùng ảo não.

Khải thái độ với tôi đã đành đi, tại sao còn cùng với Băng diễn trò tình cảm trước mặt tôi!!!! Thật là đáng ghét!!!

Tập xong đi ăn, đi ăn xong lại tiếp tục tập, mãi đến chiều tôi mới được về nhà. Về đến nhà tôi cảm thấy đầu óc xây xẩm, hình như lại bệnh chăng???

Tôi tu một hơi hết hộp sữa, đi tắm rồi lăn lên giường ngủ tiếp.

Sáng hôm sau dậy đã thấy Lâm ngồi một đống trước mặt tôi. Nó nhìn tôi chăm chú, vừa thấy tôi mở mắt ra đã hỏi tới tấp: “Nghe bà hàng xóm nói hôm qua có thằng nào ở nhà mày tới tận khuya hả?! Nói coi!!!”

“Hàng xóm cứ nói quá lên. Mà mày nhỏ tiếng tí đi.”

Tôi bĩu môi. Dù tỏ vẻ bất cần đời, nhưng trên môi vẫn thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười mãn nguyện. Hôm qua Khải xem tôi như người dưng, nhưng ít ra vẫn để lại cho tôi những ký ức và kỷ niệm khó quên như vậy, cũng xem như an ủi tôi đi vậy.

Mà Lâm nhắc đến Khải, tôi lại nhớ tới Khải và Băng hôm qua, hai người đó cứ dính nhau như sam, khiến người ta cứ phải buồn rầu.

Thấy tôi im lặng quá lâu, Lâm mất kiên nhẫn lên tiếng: “Ê! Có kể không thì bảo?!!”

Nó hét lên xong rồi nhảy đến đè tôi ra mà cù.

“Ahaaha!! Kể!! Haaha!! Kể mà!!!”


Cánh quạt lười biếng quay chậm rãi, cơn gió mùa thu từ bên ngoài ùa vào nhà qua khung cửa khiến mọi thứ man mát nhẹ nhàng, tiếng chuông gió lách cách vui tai.

Lâm trợn mắt: “Á đù… lúc tao đi đã có phim hay gì thế này!!”

Tôi bật cười trước biểu cảm của nó: “Phim hay gì chứ!? Ngày hôm qua tao cứ như con hâm… tưởng là đã cải thiện quan hệ với Khải đi, rốt cục bị người ta quăng cho một cục bơ to tướng.”

Nó gãi đầu: “Thật ra thì… không phải mày nghĩ quá lên đó chứ?! Khải đang ngồi đó nói chuyện với Băng, thấy mày chẳng lẽ bỏ nhỏ ngồi một mình chạy lại chào mày một tiếng?”

“Ờ… ha??”

Giờ thì thật tình nhận ra hình như mình hơi làm quá lên rồi?!!

Mắt tôi lấp lánh hơn ban nãy rất nhiều… oa!! Thì ra là do tôi tự suy nghĩ tiêu cực, báo hại cả hôm qua tôi chẳng có tí cảm hứng tập nhảy, làm tụi nó chửi tôi như dân chợ búa.

Tôi liền tươi tỉnh hẳn ra: “Mày đi tập nhảy trước đi. Mai tụi mình dợt lại lần cuối đó.”

“Ờ. Tập cho tao.”

“Ok, chờ xíu tao lên mạng tìm nhạc.”

Tôi cười toe toét lôi điện thoại ra bấm. Thỉnh thoảng mới có cơ hội chỉ cho Lâm làm cái gì đó, tôi thấy tự hào nha!

Cơ mà vừa lên mạng thì tin nhắn của Kha lập tức nhảy tới: Đi uống trà sữa đi!!

Lâm nghe tiếng tin nhắn là mắt sáng như sao, lập tức nhảy tới giật lấy cái điện thoại của tôi, không để tôi kịp phản ứng lại, liền nhắn tin cho Kha: Ok. Ở đâu?

Tôi trừng mắt nhìn nó, nó chỉ cười khẩy nhìn tôi với đôi mắt theo nó cho là giống như Khổng Minh thời xưa có thể nhìn thấu tương lai: “Để tao lo cho.”

Mười phút nữa tui qua nhà bà.

Ok.

Nhắn xong cho Kha, nó thõa mãn nhìn tôi: “Ha… người ta công khai theo đuổi như vậy… hay là mày thử thích Kha coi.”

“Mày cứ làm như dễ. Được thì tao cũng đã làm từ lâu rồi, còn đợi mày nhắc??!” tôi vừa cười vừa mếu trả lời nó.

“Ầy… cái đó… mà thôi. Tùy mày đi. Tình cảm của mày tao cũng không có quản nổi.”

“Ờ mà… mày hay ha. Tao đi rồi giờ ai tập nhảy cho mày?”

“…”

“…”

“Mượn điện thoại mày coi.”

Nó đầy đề phòng nhìn tôi. Tôi cầm điện thoại nó bấm một lượt xong quăng lại cho nó, nhếch mép cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.