Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 15
“Nhìn theo Kha, cậu ta sẽ chỉ cho chúng ta cách làm.”
Jenifer ngay lập tức ngồi cái phịch xuống cạnh tôi. Lam Lười ngồi ngay sau lưng tôi. Chếch sau lưng tôi liền bị con Linh Lé chiếm chỗ…
Ngồi giữa ba con nhỏ bựa nhất lớp như thế này, đột nhiên tôi có linh cảm không hay.
Quả nhiên như tôi nghĩ. Tôi thậm chí còn đang suy nghĩ tới sự nguy hiểm của tụi nó thì ba con này nhân lúc Kha bận rộn hướng dẫn mọi người làm lồng đèn. Jen và Linh liền chộp lấy giữ chặt hai tay tôi. Con Lam nhào đến cù tôi phát khóc. Tôi cố gắng bặm môi nhịn để không phát ra tiếng động, không gián đoạn sự hướng dẫn tận tình của Kha. Nhưng vì tôi đang ngồi cạnh hắn, nên mọi trò lố mà đám này làm đều bị thu hết vào mắt của những người kia rồi…
Cù cho đã tay, tụi nó mới buông tôi ra. Con Jen liền nhếch môi: “Mày có bồ hồi nào khai mau. Không ta chém chết!”
“Bồ bịt gì mày. Tao với nó chỉ là bạn thôi.”
“Bạn này thì bạn!!” Lam vò tóc tôi rối hết cả lên.
Kết quả là tôi trừng mắt lên với nó, im lặng gỡ sợi thun ra cột lại tóc, nhưng giữa chừng thì thun đứt, tôi đành thả luôn nó ra. Dù sao hôm nay cũng không nóng cho lắm.
“Khai mau. Mày quanh năm ở trong lớp, sao quen được một thằng hot như vậy?” Linh kề sát tôi cười gian. Mấy con còn lại cũng gian không kém.
“Mày không kể thì ngày mai cả lớp sẽ biết mày quen với bạn nam ý. Muốn sao?”
Jen hất hàm. Ực… con này có nói có làm nha. Không có nhờn với nó được đâu…
“Tao đã nói tụi tao chỉ là bạn thôi mà. Tụi bây nhây nhờ!” tôi lập tức tỏ ra nghiêm túc để tụi nó tin.
“Nói dối! Mau khai đi!”
Tôi khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Tôi là đang nói sự thật, mà tụi nó cứ bảo tôi nói dối, bảo tôi nói sự thật… thì tôi phải nói như nào đây?!!
“Tụi mày không tin thì thôi. Tao chả thèm quan tâm tụi bây nghĩ gì.” Tôi tỏ vẻ giận dỗi… đây là cách cuối cùng rồi.
“Ờ thôi được rồi. Tao tin đó được chưa. Chán ghê… cứ tưởng có kịch vui xem.” Con Lam lầm bầm rồi chạy sang góc khác có thể ngắm bàn tay điêu luyện của Kha cẩn thận hơn.
Jenifer cũng nhếch mép: “Mai mày chết chắc rồi.” xong thì nó cũng đi sang chỗ khác.
“Thôi để chỗ này riêng cho hai đứa bây tâm tình.” Linh cười cười rồi đi theo Lam.
“…”
Có một lũ bạn như đám này… nên vui hay nên buồn nhỉ?
Sau khi hoàn thành một mớ… khá là hỗn độn nhưng nhìn chung rất… nghệ thuật chúng tôi lật đật chạy sang nhà mở.
Lúc này cũng đã gần giữa trưa, trời nắng gắt rọi thẳng xuống da khiến người tôi nóng rực, mồ hôi nhễ nhại. Nghĩ thấy cũng ngu thật… tôi không hề nghĩ đến việc này, kết quả là không đem theo áo khoác, thậm chí còn không đem theo nón. Giờ thì nóng hừng hực như thế này.Kha ngồi phía trước tôi còn phải chạy xe đạp, đã vậy còn đèo một con heo như tôi thì nóng như nào… chính vì vậy tôi ngồi phía sau dù không vất vả gì nhưng như ngồi trên lửa, cảm thấy vô cùng… thương cho Kha.
Tôi hai tay hai bịch vải chứa lồng đèn và nến, cũng không thể lấy tay che bớt nắng cho tôi và cậu ta, mà theo như Kha nói thì từ nhà ông chú sang nhà mở tận mười lăm phút đạp xe.
Lúc dừng đèn đỏ, Kha đột nhiên cởi bỏ áo sơ mi ngoài quăng xuống cho tôi, đồng thời lấy cái nón ở trên đầu mình ra đặt gọn gàng lên đầu tôi sau đó không nói không rằng quay lên.
Tôi liền không yên vị chồm người lên hỏi.
“Ê… đội đi. Đưa tui làm gì?”
“Bà là con gái, dễ nhiễm cảm hơn con trai tụi tui nên bà đội đi. Với cái áo của tui dù có chút mồ hôi, nhưng mà bà cứ khoác thêm lên cho đỡ nắng.”
Câu trả lời của Kha khiến tôi thấy vài phần cảm động. Trái tim cũng đột nhiên đập mạnh một cái, trong lòng tôi cũng thấy ngọt ngào ấm áp.
Kha không những tốt bụng mà còn cực kì nam tính nha.
Nếu mỗi lần tham gia hoạt động như thế này có thể nhìn ra được vài điểm tốt của Kha thì tôi càng hăng hái và hứng thú hơn.
Sau khi cả đoàn đến được nhà mở thì lưng áo của mấy thằng con trai đã hoàn toàn ướt đẫm. Dù vậy lũ con gái tụi tôi vẫn thấy tụi nó thật dễ thương khi đèo tụi tôi mà không có tí than phiền nào. Thật ra mọi khi tụi nó không có được nam tính như vậy đâu, chẳng hiểu sao khi tiếp xúc với xã hội, cái sự ga lăng nó mới lòi ra được một chút.
Cả đám tập trung điểm danh sơ qua một lần mới tiến vào bên trong. Lúc đó ở sảnh lớn, các em nhỏ đang ngồi xoay quanh tụi trường tôi. Minh ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ, trên tay ôm cây ghi ta, nhìn vô cùng đẹp trai.
Ầy… thành thật thú nhận là dù Minh là người con bạn thân của tôi thích thì lúc này tim tôi vẫn đập một cái thật mạnh.
Xung quanh Minh, mấy đứa còn lại và mấy em nhỏ đều ngồi bệt dưới đất ca hát theo tiếng đàn của Minh.
Chúng tôi bước vào trong, cánh cửa mở ra khiến khí nóng bên ngoài tràn vào phòng, càng làm không khí bên trong nóng rực lên.
Mấy đứa nhỏ thấy lại có thêm một đoàn anh chị bước vào thì vô cùng phấn khích, có mấy em còn hét lên đầy thích thú.
Vài em phấn khởi đứng lên khỏi chỗ ngồi tiến đến kéo tay chúng tôi vào trong ngồi.
Minh ngừng đánh ghi ta đợi ổn định trật tự. Lúc này, một chị mười hai đi cùng chúng tôi sang nhà ông chú ban nãy cất tiếng:
“Từ sáng đến giờ các em chơi có vui hay không?”
“Vâng.” Cả sảnh lớn rền vang.
“Vậy các em có mệt chưa?” chị ấy lại dùng chất giọng nhí nhảnh hồn nhiên.
“Chưa ạ.”
“Vậy… có đói không?”
Sau câu hỏi này, cả hội trường có vẻ xôn xao, mỗi đứa mỗi trả lời:“Có chút chút chị ơi.”
“Đói ạ!”
“Được, vậy chúng ta ăn kẹo với bánh nhé.”
“Vâng.”
Chúng tôi lại đứng lên khỏi chỗ ngồi, mỗi người cầm trên tay một bịch kẹo lớn hoặc một gói bánh lớn, lấy ra từ bên trong mỗi một cái đi đến từng em nhỏ đưa cho chúng.
Lũ trẻ đứa nào cũng vô cùng ngoan ngoãn, nhận bằng hai tay cùng với nụ cười thật tươi và câu cảm ơn đầy cảm kích… thật sự rất ngoan!
Sau khi phát xong quà bánh, chúng tôi bắt đầu phát đến lồng đèn và nến
Dù là kế hoạch ban đầu của ban tổ chức là phát lồng đèn để buổi tối lũ trẻ có thể chơi, nhưng không ngờ tụi nhỏ quá phấn khởi, vừa nhận lồng đèn trên tay đã lo cắm nến vào trong, nhanh chóng chạy đến bên chúng tôi xin lửa.
Do thế trận quá chênh lệch, cuối cùng người lớn chúng tôi phải chịu thua lũ nhóc. Chúng tôi đi vòng hết sảnh, đóng hết cửa chính cũng như cửa sổ để hạn chế bớt ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, sau đó bảo tụi nhỏ xếp hàng từng đứa một để chúng tôi có thể thắp nến cho tụi nó, đồng thời căn dặn cách chơi lồng đèn an toàn.
Lúc đó… nhìn trên môi mỗi đứa đều là một nụ cười thật vui… tôi mới có thể cảm thấy bản thân mình từ trước đến nay đã sống quá sung sướng rồi.
Sau khi chơi thỏa thích cũng đã quá trưa. Chúng tôi ngồi quanh Minh hát tập thể thêm một bài cuối cùng với các em rồi xin phép ra về để lũ nhỏ có thể nghỉ ngơi.
Buổi sáng đó quả thật là một buổi sáng vô cùng ý nghĩa.
Nhưng đến chiều… sóng gió lại ập thẳng vào người tôi.
Tôi và Lâm đang nằm chèo queo trên ghế sô pha ở phòng khách xem ti vi thì mẹ tôi gọi đến.
“A lô con hả?”
“Dạ con đây.” Tôi chép miệng đáp lời, đồng hời cho thêm một ít bắp rang vào miệng nhai chóp chép.
“Tối nay đi ăn với nhà Minh.” Mẹ tôi phán một câu với giọng điệu cứng rắn lạnh lùng hiếm gặp. Mẹ tôi từ trước đến giờ mà dùng thể loại giọng nói này thì tôi biết chắc tôi không qua khỏi. Nhưng dù gì cũng phải thử đấu tranh.
“Mẹ à… Con đã nói con có người yêu rồi… lần trước gặp Khải mẹ còn thấy cậu ấy không tốt sao?” tôi đau khổ.
“Mẹ nói là phải nghe. Tối nay ở chỗ cũ.” Mẹ tôi nói xong liền cúp máy.
Ôi trời… tôi nhìn cái điện thoại trên tay chỉ muốn phang thẳng nó vào cái màn hình ti vi trước mặt.
Vì quá bận tâm vào việc tính toán góc phang và lực phang mà tôi không hề hay biết, từ nãy đến giờ có một ánh mắt rất kì lạ cứ phóng thẳng vào tôi.
Mãi một lúc sau tôi mới thấy có một luồng hơi lạnh cứ là lạ đáp lên da thịt tôi.
Tôi nuốt nước bọt quay đầu, chỉ thấy Lâm đang dùng bộ mặt cá mặt quỷ nhìn tôi chăm chú. Sau khi thấy tôi đã chú ý đến mình, nó mới trừng mắt hét lớn:“Khải là người yêu mày rồi?”
“Haha… tao chưa kể mày hả?” tôi rùng mình trước ánh mắt tóe lửa đó.
Ực… tôi có người yêu mà giấu Lâm, nó đã phản ứng như thế này. Nếu tôi nói trưa nay có một giây phút nọ tôi đã tim đập chân run trước Minh thì nó sẽ như thế nào, có khi đi thẳng vào phòng bếp cầm dao phay phóng vào giữa trán tôi.
Tôi kể đại khái cho nó nghe về việc xảy ra giữa tôi và Khải. Nghe xong, nó ôm cái gối trong lòng rồi co giò ngồi thẳng người: “Hờ… nghe như phim. Hư cấu quá mày. Có thật là không có gì giữa hai đứa bây không?”
“Dù có hay không thì hắn cũng là hoa có chủ rồi… hơn nữa cô chủ này còn xinh đẹp và dịu dàng như thiên thần ấy. Tao có muốn cũng chẳng địch nổi đâu.”
“Nói vậy chẳng lẽ mày thích Khải?” nó búng tay cái bóc.
“Suy diễn lung tung. Sao tao nói một đằng mày hiểu một nẽo vậy hả? Tao đâu có thích hắn ta… chỉ là… chẳng qua là… thấy có một cô gái như vậy vì hắn… tao lại thấy hơi khó chịu.”
“Vậy là thích chứ gì!” nó gần như phát hỏa.
“Tao nghĩ nó là hiệu ứng cầu treo ấy. Lúc tao đang khó khăn hắn giúp đỡ tao cho nên tao mới có mấy suy nghĩ kì quái như vậy thôi.”
“Đồ cứng đầu. Không chịu giật để coi vài ngày nữa thấy nó đi với con nào thì khóc lên khóc xuống với tao!”
Lâm nói rồi đứng dậy te te chạy vào nhà bếp lấy chai nước tu ừng ực.
Đôi khi tôi thấy con bạn tôi rất đáng sợ.
Nhưng quan trọng hơn, lúc này tôi không có hứng muốn cãi nhau với nó vì tối nay phải đến nhà hàng gặp ba mẹ Minh.
Tôi bất giác thở dài.
…
Tôi bước xuống khỏi taxi, nhìn cửa nhà hàng phía trước… thật là cảm thấy quá ngột ngạt.
Nhà hàng này theo phong cách hiện đại, tường đều làm bằng kính có thể quan sát hết mọi thứ bên trong, thứ mà tôi nhìn thấy chính là thứ làm tôi chết đứng.
Trời đã về chiều nhưng vẫn nóng hừng hực, chẳng hiểu sao tôi lại thấy toàn thân lạnh cóng.
Tôi run run đẩy cửa bước vào, tiến thẳng đến cái bàn có bốn người đang ngồi sẵn ở đó.
Khải giương mắt nhìn tôi… gương mặt lạnh lùng đó khiến tôi phát hoảng.
Có mấy hôm không gặp thôi mà hắn cứ như một người khác, vừa lạnh vừa nóng… nhìn vô cùng đáng sợ, giống như trong cơ thể hắn có hai luồng khí đang đấu tranh với nhau. Ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn tôi một lượt. Dù trước đây hắn có hay gây chuyện với tôi, nhưng chưa bao giờ Khải cau có với tôi như thế, tại sao lần này lại đáng sợ đến như vậy.
Ơ nhưng mà việc hắn ở đây là sao? Rõ ràng tôi đâu có báo gì cho Khải…
Mẹ tôi nhìn tôi cười cười. Một dòng điện xẹt ngang người tôi. Đừng nói là bà ấy gọi đấy chứ… có khi nào vì đột ngột như vậy nên hắn giận không?!
Tôi lại len lén liếc qua Khải. Hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, vẫn giữ khuôn mặt đó nhìn tôi.
Ba Minh mỉm cười lên tiếng: “Con tới rồi hả? Mau ngồi đi. Đừng đứng đó nữa.”
Minh ở bên kia cũng nhìn tôi… có chút khó xử rồi đây.
Rốt cục ba mẹ tôi đang có ý đồ gì…
“Gọi đồ ăn nhé.” Mẹ Minh mỉm cười với tôi… hự… sao tôi cứ cảm thấy vô cùng áy náy thế này!!! Tôi là đang nói dối những người đáng yêu như vậy?
Tôi bấu lấy gấu váy ngồi xuống bên cạnh Khải, cũng chính là bên cạnh Minh.
Tôi cười một lượt với hai người họ đầy ngượng ngùng.
“Cho hai phần thịt ba chỉ kho nấm rơm, canh tôm chua kiểu Thái,… *một đống thứ khác*”
Tôi giật mình. Khải dị ứng nấm rơm cơ mà… thật là xui xẻo. Rõ ràng mẹ và ba tôi đâu có thích ăn nấm rơm, tại sao đến nhà hàng nào cũng có những món làm từ nấm thế này không biết.
Tôi nhìn qua hắn, khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào… không phải mẹ tôi làm công tác tâm lý gì với hắn rồi ấy chứ?!
Tôi thò tay sang véo tay hắn dưới gầm bàn một cái, Khải vẫn không đổi biểu cảm mà nhìn sang tôi, tôi đánh mắt sang mẹ tôi ra hiệu. Hắn liền hiểu ý, nhưng chỉ chậm rãi nhắm mắt trấn an tôi, sau đó liền rụt tay lại rồi thẳng đầu nhìn về phía trước…
Gì thế này, tôi là vi khuẩn chắc!
Sau khi gọi xong món, ba mẹ tôi và ba mẹ Minh ngồi nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, hệt như mấy ngày trước, cũng không đề cập gì đến sự xuất hiện của Khải. Rốt cục ba mẹ tôi đã giới thiệu Khải là cái gì của tôi mà sự việc lại thành ra thế này…?!
Tôi, hắn và Minh thì ngược lại, chính là tràn ngập khó xử. Khải thì tôi không biết vì khuôn mặt than đó cứ dửng dưng hiện ra. Minh thì liên tục thở dài, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Tôi ngồi cứng đờ người không dám nhúc nhích cử động.
Tôi có cảm giác mình chỉ cần xoay người một cái thì toàn thể mọi người sẽ chú ý đến tôi, soi tôi một lượt từ trên xuống dưới không bỏ một chi tiết.
Điện thoại tôi run một cái. Tôi mở ra xem, là tin nhắn của Minh: Khải làm gì ở đây?
Tui cũng không biết nữa. Để hỏi thử.
Nhắn trả Minh tin đó, tôi lập tức nhắn cho Khải: Ông làm cái gì ở đây? Mẹ tui gọi hả?
Nhắn xong tôi tắt màn hình rồi liếc liếc qua Khải, vậy mà hắn chẳng có tí biểu hiện nào, chỉ chăm chăm nhìn xe chạy ngoài đường. Hừ… nó thì có gì hay mà nhìn chứ, nhìn… tôi chẳng phải tốt hơn sao?!
“…”
Tôi vừa suy nghĩ cái gì thế này…
Tôi véo hắn một cái rồi đưa cái điện thoại của mình lên ra hiệu, hắn chỉ nhún vai một cái.
Rồi… hiểu luôn. Quên đem.
Tôi thở dài, đưa cho hắn cái điện thoại của tôi, phần tin nhắn ban nãy tôi gửi đi. Hắn nhấn nhấn một hồi rồi quăng nó lại cho tôi.
Mẹ bà gọi tui.
Đúng như tôi nghĩ. Tôi vô thức liếc mắt lên nhìn mẹ tôi. Bà ấy đang có mưu đồ gì… không phải muốn lên kế hoạch gì đó thật kì lạ ấy chứ?
Món ăn được dọn lên, mẹ tôi lần lượt cho vào chén của Minh, của tôi và của Khải thức ăn. Thấy có hình dạng của cái nấm trong gắp thức ăn của mẹ tôi đang hướng đến Khải. Tôi liền la oai oái lên: “Mẹ! Con thích nấm rơm! Cho con đi!”
“Hả? Con thích nấm rơm từ khi nào thế? Chẳng phải con rất ghét nấm sao?”
“Không có, con thích mà.” Tôi nắm chặt tay lại… mẹ à… mẹ có thể chỉ đơn giản bỏ nó vào chén của con hay không?!
/?M