Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 126: Extra 1: Hai tuần


Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 126: Extra 1: Hai tuần

Đã có một lần, Hạ vô cùng vô trách nhiệm, giao con gái của mình cho Lâm giữ giúp.

Khải đi công tác ở New York 2 tuần, cô nàng nằng nặc đòi theo, nhưng lại không chịu đem theo bé Mân, định gửi ở nhà ba mẹ, nhưng ba mẹ cô cũng đi du lịch hết rồi. Bởi thế, ai bảo mùa xuân là mùa đi du lịch cơ.

Kết quả, Hạ quẳng đứa con mới 7 tuổi của mình sang nhà Lâm. Trong khi cô nàng còn phải chăm thêm thằng nhóc 6 tuổi nhà mình. (Tại sao mà cưới sau lại có bé trước nhỉ =)))))

Mân và An từ còn bé đã thường hay chơi cùng nhau, bởi ba mẹ hai đứa là bạn thân, hơn nữa, còn là một đứa là bé trai, một đứa là bé gái, cho nên ba mẹ hai bên ra sức ghép đôi hai đứa. Dù bé gái có lớn tuổi hơn bé trai, nhưng đối với bốn con người với những suy nghĩ kì lạ và ngớ ngẩn đó, thì chuyện đó chẳng là gì.

Sáng sớm hôm đó, Lâm đang ôm Minh ngủ trên giường thì chuông cửa liên tục reo, thể hiện sự vội vã của người đang đứng bên ngoài.

Không giống như Hạ và Khải, sau khi cưới xong, Lâm và Minh sống trong một căn hộ ở chung cư cao cấp. Trong khi hai người kia mua một căn nhà nhỏ rồi ở đó.

Lâm đá đá vào người Minh: “Anh ra mở cửa đi.”

Minh không nói không rằng, dụi dụi mắt ngồi dậy. Trong cái tiếng chuông dồn dập đó cũng không quên cúi người đặt lên trán Lâm một nụ hôn chào buổi sáng như mọi khi.

Anh bước xuống giường, đi thẳng ra cửa với tốc độ nhanh nhất, tránh để tiếng chuông cửa phiền toái phá hỏng giấc ngủ ngon của con trai và vợ anh.

Hạ và Khải đứng ở bên ngoài, hai người nắm tay bé Mân đang đứng ở giữa.

Hôm nay bé mặc một cái đầm màu trắng rất xinh, ngay eo còn thắt một dải lụa.

Khuôn mặt bụ bẫm, làn da trắng trẻo, cùng với nụ cười tươi rói của Mân đủ để khiến người khác ngoái lại nhìn: “Chào ba Minh.”

Minh cười nhẹ nhìn Mân, rồi ngẩn đầu nhìn Khải, hắn đưa cho anh cái ba lô thật lớn, bên trong có chứa quần áo của Mân.

“Con gái, vào nhà nào.”

Mân chạy thẳng vào trong, nhanh tay mở cửa phòng An.

Ba người lớn nhìn theo bé gái, trong lòng ấm áp. Minh lên tiếng: “Được rồi, cứ giao bé Mân cho tụi này, hai người đi cẩn thận.”

Hạ và Khải gật đầu, trước khi đi, Hạ còn quay lại cười tươi với Minh: “Cảm ơn nhiều nha. Đúng là bạn tốt.”

Minh khẽ cười rồi đóng cửa.

Minh đặt cái ba lô lên ghế rồi vào lại trong phòng ngủ, nằm lên giường ôm Lâm tiếp tục ngủ.

Trong khi ở căn phòng bên cạnh, Mân lay lay người An: “Dậy đi An, dậy chơi với chị.”

Hôm nay là chủ nhật, bên ngoài trời mưa lất phất, đem nhiệt độ của cả thành phố hạ xuống.

Không khí mát mẻ khiến cho bé An thoải mái cuộn mình trong chăn, không quan tâm đến người bên cạnh có lay đến thế nào.”An!! Dậy đi.”

Cuối cùng bé An cũng chịu dậy. Bé dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy Mân liền mỉm cười: “Chị Mân đến chơi ạ?”

“Ừ, kể từ hôm nay, chị sẽ ở đây trong vòng 2 tuần.”

An trợn tròn mắt: “Thật ạ?”

“Ba Khải và mẹ Hạ đều đi du lịch cả rồi, chị Mân không ở nhà một mình được, nên đến ở cùng với An nhé.”

An gật đầu rõ mạnh, trán hai đứa va vào nhau một cái cốp.

Sau đó thì hai bên xoa đầu cho nhau, cười tươi rói: “Đau ơi bay đi.”

Minh chống tay hai bên người Lâm: “Vợ, có muốn tập thể dục buổi sáng không?”

Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn khuôn mặt điển trai bên trên mình: “Ưm… đang mưa mà, tập thể dục gì chứ?”

“Tập thể dục trên giường.”

“…”

“Muốn không?” hơi thở ấm nóng của anh phả đều trên mặt Lâm.

“Lưu manh.”

Minh cười khẩy, cúi xuống hôn lên má Lâm, còn định hôn tiếp thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.

Mân dắt tay bé An, hai đứa đứng ngay cửa phòng nhìn chăm chú ba Minh và mẹ Lâm: “Tụi con đói rồi.”

Minh và Lâm: “…”


Sau khi hai đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời ra phòng ăn trước, Minh nói nhỏ vào tai Lâm: “Ngay hôm nay đi mua khóa phòng.”

“…”

Bốn người sau khi dùng xong bữa sáng, thì quây quần bên chiếc ti vi trong phòng khách. Mẹ Lâm và ba Minh giành hai chỗ tốt nhất, ngay đối diện ti vi, đá hai đứa con qua một bên, còn tỉnh bơ nói là: “Ba mẹ biết đọc chữ rồi, nên mới cần ngồi đối diện để coi, hai đứa không cần đọc chữ, chỉ có thể coi hình, thì ngồi bên đó đi, không bị lé đâu.”

Vì lập luận quá logic của mẹ Lâm, mà hai bé nhỏ An và Mân vô cùng ngoan ngoãn và tình nguyện ngồi bên ghế bên cạnh.

Minh nhìn vợ mình bắt nạt con nít mà cười dịu dàng.

Ti vi hôm nay chiếu cảnh hai nhân vật chính làm đám cưới, tiếng kèn, tiếng nhạc, mọi người ở bên cạnh nhau cười đùa thật rất vui.

Cô dâu rạng rỡ trong váy cưới, chú rể tươi cười cùng với bạn bè trêu chọc nhau… khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.

Mấy đứa nhỏ… đương nhiên thích nhộn nhịp rồi.

“Chị Mân, sau này cưới em đi.”

Ngụm trà trong miệng Lâm phun thẳng ra ngoài.

Minh bên cạnh, mặt cứng đờ nhìn về phía thằng con trai của mình.

“…”

Mân tỏ vẻ người lớn, nói: “Mân không tin đâu, sau này lớn rồi, khi An đi học, sẽ có rất nhiều cô gái thích An, lúc đó, An sẽ không còn thích chị nữa.”

“Không có. Trong mắt An, chị Mân là người đẹp nhất.”

Hai người bên kia: “…” con mình nó học cách tán tỉnh người khác ở đâu ra vậy?!!!Trời ơi! Tụi nó mới có 6 tuổi…

L-là ai dạy nó… ai dám dạy tụi nhỏ mấy câu này!

“Chị xinh thật sao??” Mân đỏ đỏ mặt, gò má phúng phính hồng hồng rất đáng yêu.

An nhìn thấy rất muốn cắn một cái!

“Chị xinh thật mà. Xinh hơn mẹ An nữa.”

Lâm “…” con trai tui… chưa gì mà nó đã theo phe gái bỏ mẹ nó rồi.

Minh không biết nghĩ gì mà quay sang nhìn cô tỏ vẻ an ủi: “Em yên tâm, trong mắt anh, em đẹp hơn bé Mân.”

“…” ai cần anh an ủi kiểu đó!!!

Mà khoan đã!!! Hình như trọng tâm vấn đề không phải cái này!

Mân tỏ vẻ buồn rầu: “Nhưng trong lớp có một bạn nói Mân xấu xí, bạn đó không thích chị.”

An nhíu nhíu mày: “Là ai nói chị Mân xấu xí, em sẽ tính sổ với người đó.”

Lâm chịu hết nổi, hét lớn: “An!! Ai dạy con hai chữ tính sổ vậy?”

Minh bên cạnh lau mồ hôi trên trán.

An không chút dè chừng, chỉ thẳng tay về phía Minh: “Ba Minh dạy con.”

“…”

“Anh vô tội!!! Lần đó… là tại cái lần đó, a-anh… anh…”

“Anh làm sao??? Có ngon thì nói tiếp đi!!!”

Minh cười khổ, rồi đứng lên chạy đi.

Lâm đứng dậy khỏi ghế, rượt theo Minh: “Anh còn không mau giải thích rõ ràng cho em!!!”

“Em bình tĩnh một chút đi!!!!”

An nhìn theo nhếch mép: “Ba mẹ chơi mèo đuổi chuột rồi, chúng ta qua ghế bên đó xem hoạt hình đi.”

Mân gật gật đầu.

An leo xuống ghế trước, rồi chìa tay ra trước mặt Mân. Bé Mân đặt tay mình vào tay An, hai đứa nắm tay nhau qua ghế đối diện ti vi ngồi.

Hai bé nửa nằm nửa ngồi, tay An bấm chuyển kênh liên tục, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Mân. (Soái quá em ơi~~~)


Hai vợ chồng trẻ con kia sau khi rượt nhau chán rồi, trở về phòng khách, nhìn hai boss nhỏ ngồi trên ghế xem ti vi mà mồ hôi chạy dọc thái dương.

Bé con nhà hai người… là cố tình đuổi hai người đi để chiếm dụng ghế dài cùng với vợ nó?

L-lại là ai chỉ nó cái trò này vậy??

Hai vợ chồng mặt nặng mặt nhẹ nhìn hai đứa nhỏ rồi lủi thủi vào phòng mình, đóng cửa, len lén khóa cửa bằng cái khóa mới mua, trong đó chơi trò chơi. (…)

Khải sợ con gái mình… nói ra, nếu mà bạn Hạ đọc được chương này có khi sẽ tổn thương mà đem dép đi quăng vào mặt bạn Khải, nhưng tui đây vẫn phải nói. Chẳng qua hắn sợ con gái mình… ăn hại như vợ mình. Đến tận 17 tuổi vẫn không biết nấu nướng gì hết, cho nên ngay từ nhỏ đã huấn luyện cho cô bé những bước cơ bản. Và bây giờ đối với Mân, cầm dao gọt trái cây là chuyện hết sức đơn giản.

An bên cạnh nhìn Mân chuyên tâm gọt vỏ táo, trái tim của cậu bé 6 tuổi cảm thấy thật ấm áp, cậu muốn chị Mân của mình cứ ở đây mãi như thế này.Cắt xong một miếng, Mân quay sang đưa miếng táo ở trước mặt An: “A.”

Bé An ngoạm chính xác lấy một miếng, sau đó đẩy ngược miếng táo lại chạm vào môi nhỏ của Mân.

“Táo ngon, ăn đi.”

Bé Mân gật gật đầu, há miệng cắn một miếng. Hai đứa nhỏ cứ thế ngồi trên ghế xem hoạt hình, chị một miếng, em một miếng.

Bé An thi thoảng nhìn về phía cánh cửa phòng đóng kín của hai vợ chồng, nhếch mép cười một cái.

Cả ngày hôm đó trời cứ mưa âm ỉ không dứt, ai cũng không muốn ra khỏi nhà. Mân và An nằm trên giường bên cạnh nhau, đọc mấy cuốn sách dành cho thiếu nhi trên ipad.

Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng tựa sách của bé An lại là: Những chuyện về kết hôn.

Cuốn sách nhỏ giành cho thiếu nhi, rất nhiều hình ảnh đầy màu sắc, cùng với những dòng chữ thật lớn.

Đính hôn.

Cậu nhóc lớp 1, có thể đọc chữ, nhưng là đọc một cách chậm rãi. Sau nửa tiếng nghiên cứu trang chữ, cuối cùng An quay sang nói với Mân: “Chúng ta đính hôn đi.”

“Đính hôn? Là làm gì??”

“Chúng ta bây giờ đính hôn trước, khi nào đủ tuổi thì kết hôn.”

“À, vậy thì được thôi.”  Mân gật gật đầu.

(Bởi vậy mới nói, cho tụi nhỏ ôm ipad chơi quá sớm là gây hại đó!! Mẹ ơi hồi xưa con không được chơi sao bây giờ em con được chơi TT.TT con hờn!)

Bữa tối hôm đó.

Minh gắp một gắp thức ăn vào chén cơm của Lâm.

Cô nàng thích thú ăn, vừa mới bỏ cá vào miệng, đã nghe thấy phát ngôn gây sốc của con trai: “Ba, mẹ, con muốn đính hôn với chị Mân.”

Cá trong miệng Lâm văng hết ra ngoài, Minh sặc nước bọt, ho khan liên tục.

Hai người lớn ngồi một bên ho như sắp chết, hai đứa trẻ bên cạnh chăm chú nhìn.

“Khụ khụ. Ba mẹ bây giờ mà tổ chức tiệc đính hôn cho hai đứa sẽ bị bắt đi bóc lịch đấy. Tối nào cũng xem cô dâu tám tuổi, con phải biết cưới sớm không tốt.” Mẹ Lâm mặt đỏ ửng khổ sở giải thích.

“Phim đó là cưới, tụi con chỉ là đính hôn.”

“…”

“Con không muốn chị Mân của con bị mấy thằng khác để ý.”

“…”

Trong lòng cô than lớn… Hạ ơi tao xin lỗi!!

Mân gật gật đầu: “Đúng vậy, An dễ thương như vậy, sau này đi học sẽ bị các bạn nữ khác chú ý đến, nếu con không viết tên mình lên trước, em ấy sẽ bị giành mất!”

Minh ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Khải. Bên kia không thèm bắt máy.

Chắc là đang tò te hú hí với vợ rồi.

Anh đành phải để lại cho Khải một tin nhắn: Hai đứa nhỏ sắp cưới rồi.


Hạ ngay lập tức nhắn lại cho Minh bằng số điện thoại của cô ấy: Hả???Minh đưa điện thoại của mình cho Lâm, để hai nàng ngồi tán dóc.

Bé Mân sau khi ăn xong thì dọn dẹp chén dĩa. Minh nhìn thấy động tác thuần thục của bé mà ngạc nhiên, dù vậy vẫn phải nói: “Cứ để đó ba Minh làm cho. Mà sao con giỏi việc nhà vậy nhỉ?”

Tay bé Mân vẫn nhanh nhẹn dọn thức ăn thừa: “Nói ra… ba Minh không được nói cho mẹ Hạ đâu, nếu không ba Khải sẽ không có nhà để về nữa.”

“…”

“Ba Khải không muốn con ăn hại giống mẹ Hạ.”

“…”

Lâm ngay lập tức nhắn tin cho Hạ: Bé Mân nói chồng mày không muốn con gái mày ăn hại giống mày.

Ở đâu đó nửa kia trái đất, Khải trong phòng họp hắt xì hai cái, rồi cảm thấy sống lưng lạnh toát, phải nhờ người tăng độ máy lạnh lên một chút, không hề hay biết đang có điều gì chờ đợi mình ở phía trước.

Đêm hôm đó,…

“Không thích!! Con muốn ngủ cùng chị Mân.” An nhíu nhíu mày.

“Không được, con là con trai, còn Mân là con gái… hai đứa sao ngủ cùng được?” ba Minh trợn mắt nhìn con trai mình.

“Ba mẹ cũng là một người con trai, một người con gái. Hai người vẫn ngủ cùng nhau mà.”

“…” Lí lẽ này… anh làm sao mà trả lời.

“Cái này… cái đó, là vì ba mẹ là vợ chồng.” Lâm ở bên cạnh xấu hổ trả lời con trai.

“Ban nãy con cầu hôn chị Mân rồi, hai đứa tụi con coi như là vợ chồng giống ba mẹ.” Nói rồi, An chạy đến nắm tay Mân. Cô bé mặt hơi đỏ lên.

“…” hai người kia.

Minh và Lâm chỉ có thể ngẩng mặt lên trời than trách! Là ai dạy hư con chúng tôi??

“Được rồi, hai đứa có thể ngủ chung, nhưng nhớ là phải ngủ sớm, không được thức khuya, hiểu không?”

Bé An và bé Mân đương nhiên đồng loạt gật đầu.

Sau khi hai ba mẹ đã ra khỏi phòng, thì hai đứa lại mở ti vi xem hoạt hình.

An suy nghĩ gì đó, tắt đèn trong phòng, kê cái ghế ngay cửa ra vào, rồi leo lên giường, chui vào chăn cùng với bé Mân.

Mân nhìn An làm một loạt những hành động mình không hiểu, thắc mắc: “Em làm vậy để làm gì?”

“Tắt đèn để họ nghĩ mình đã ngủ rồi, chặn ghế là vì…” không muốn bị phá hỏng chuyện tốt.

An không nói tiếp, Mân cũng không tò mò, hai đứa tiếp tục xem ti vi.

Tối hôm đó, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, An tắt ti vi.

Mân vốn cũng là đứa trẻ ngoan, không nói không rằng nằm xuống.

An cười, vươn tay mở đèn ngủ, cầm cái điều khiển máy lạnh, hỏi nhỏ: “Chị có lạnh không? Em tăng nhiệt độ phòng.” (bé ơi em mới có 6 tuổi…)

“Không lạnh.”

An gật đầu, để cái điều khiển lên tủ đầu giường rồi nằm xuống bên cạnh Mân.Mân theo thói quen, kéo một cánh tay của An ra, rồi nằm lên đó, cả người giống như chui vào lòng An.

Bé ngẩn người nhìn cái người trong lòng.

Mân cũng nhìn ra hành động của mình hơi kì dị, cười gượng giải thích: “Tối nào mẹ Hạ cũng ôm chị Mân ngủ, như vậy sẽ ngủ ngon hơn. Hai tuần này, em thay mẹ Hạ ôm chị đi.”

An gật gật đầu, dụi mặt vào tóc Mân.

Mân có mái tóc đen, dài, mềm mại, hơi xoăn ở phần đuôi, đặc biệt lúc nào cũng có một mùi hương thoang thoảng nghe rất dễ chịu, An rất thích tóc Mân.

Hai đứa nhỏ cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mặc cho ba Minh và mẹ Lâm có ra sức la hét bên ngoài, hai đứa nhỏ nằm ở trong phòng vẫn ngủ rất thoải mái.

Mọi khi cũng vậy, phải có người lay dậy, An mới tỉnh ngủ, cho nên nếu bé đặt cái ghế lớn chắn ngay cửa ra vào, ba mẹ sẽ không vào phòng được, bé và chị Mân sẽ ngủ thật ngon. (chuyện tốt của bé =)))

Lâm hầm hừ bên ngoài: “Thằng con kia!!! Có mau dậy không hả????”

Lại một ngày hè mưa âm ỉ, mẹ Lâm và ba Minh đều đi làm.

Nếu như mọi ngày thì hai người đó sẽ giao An qua nhà ông bà ngoại nhờ ông bà ngoại chăm giúp, nhưng hôm nay có thêm Mân, hai người không sợ bé An ở một mình buồn chán, nên để hai đứa ở nhà. Chẳng qua để hai đứa nhỏ ở nhà một mình cũng không tốt, cho nên Minh và Lâm còn chu đáo thuê người chăm trẻ, đảm nhiệm việc nấu ăn và chăm cho mấy đứa đi ngủ.

Sau khi bốn người dùng bữa sáng, ba Minh và mẹ Lâm đi thay quần áo chuẩn bị đi làm, hai đứa nhỏ nằm dài trên sô pha xem chương trình dạy nấu ăn. Nói cho chính xác thì Mân xem ti vi, còn bé An bên cạnh xem khuôn mặt thích thú của Mân khi nghe người trên ti vi nói về các mẹo khi nấu nướng.

Cũng nhờ ba Khải huấn luyện từ nhỏ mà bây giờ Mân vô cùng thích làm việc nhà.

Sau khi chị giúp việc đến thì ba Minh và mẹ Lâm rời khỏi nhà.

Chị ấy tên là Chi, năm nay tròn 19, nụ cười của chị ấy nhìn rất thân thiện, ngay lập tức chiếm được cảm tình của hai đứa nhỏ.


Nấu cơm cho hai đứa nhỏ xong, chị ấy lấy máy tính của mình ra làm bài tập. Mân với An tò mò thích thú ngồi một bên nhìn. Bị hai ánh mắt lấp lánh kia rọi thẳng vào mình, Chi không thể tập trung được, cuối cùng đưa máy cho tụi nhỏ chơi game.

Chơi chán thì kéo nhau đi ăn trưa, ăn trưa xong hai bé vô cùng ngoan ngoãn tự mình vào phòng ngủ trưa.

Và… chuyện hai đứa nhỏ có tình cảm với nhau, đương nhiên Chi có thể phát giác được.

Cuối ngày, cô nói nhỏ với Lâm: “Ừm… chị, hai đứa nhỏ, hình như là…”

Lâm xấu hổ cười gượng, để người ngoài nhìn thấy cô giáo dục con cái không đúng cách mất rồi: “Haha… hai đứa nhỏ thích nhau, cũng không phải là không tốt, tụi nó thân thiết vậy… ừm…”

Chi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm, vô cùng thông minh cười: “Không có gì đâu ạ, em chỉ thắc mắc vậy thôi, hai đứa trẻ rất ngoan, cũng dễ ăn nữa. Ngày mai em lại đến, bây giờ em về nhà.”

“Ừ, để chị bảo anh Minh đưa em về.”

Chi vội xua tay: “Không cần đâu ạ, hai người cứ nghỉ ngơi, em về.”

Sau khi chị Chi về rồi, hai đứa nhỏ nằm dài trên sàn vẽ vời cái gì đó, mà mỗi đứa một bức.

Lâm cười hỏi: “Hai đứa đang vẽ cái gì vậy?”

“Vẽ người mà mình thích nhất ạ.” Hai đứa nhóc đồng thanh trả lời, ánh mắt ngời ngời.

Học sinh cấp 1 đương nhiên không thể vẽ đẹp như họa sĩ, nhìn vào không phân biệt được ai là ai, chỉ biết Mân vẽ một người con trai, còn An vẽ một người con gái.

Ba Minh và mẹ Lâm thấy hai đứa nhỏ tự chơi với nhau, hai người ngồi trên ghế sô pha dựa nhau xem tin tức.

Lâm kể khổ cho Minh nghe về cả ngày làm việc của mình, nhận lấy cái xoa đầu đầy dịu dàng của Minh.

Hai đứa nhỏ đem theo hai tờ giấy đến trước mặt hai người.

Mân và An hào hứng giơ cao bức tranh mình vừa vẽ được ra phía trước, vui vẻ hỏi: “Ba mẹ, thấy tụi con vẽ có đẹp không ạ?”

Nàng Lâm nhà mình mắc chứng bệnh cuồng phim truyền hình… vào khoảnh khắc đó, ảo tưởng rằng con trai mình chính là con trai nữ chính trong phim, vẽ người mình thích nhất chính là vẽ mình, đương nhiên cười tươi rói: “Tất nhiên là đẹp rồi, tấm nào cũng đẹp hết.”

“Mân của con đương nhiên phải đẹp.”

An vừa dứt lời, Mân liền đỏ mặt. Lâm lúc đó… khuôn mặt từ hớn hở chuyển sang đen xì. Minh đương nhiên nhận ra ban nãy vợ anh đã ảo tưởng cái gì, che miệng cười vui vẻ.

Anh hỏi Mân: “Vậy còn con, con vẽ ai?”

Mân đỏ mặt cười: “Vẽ An ạ.”

Hai người lớn: “…”

Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười.

Lâm ngay lập tức tịch thu hai bức tranh, chụp hình gửi qua cho Hạ: Cảm thấy bị phản bội~

Cả tuần sau đó cứ bình yên như thế mà trôi qua.

Ba Minh mẹ Lâm nhìn mấy đứa nhỏ cứ thể hiện tình cảm công khai, hoảng hốt đến mức ngày nào cũng nhắn tin cho Hạ, hỏi ý cô nàng về tình hình hai đứa nhỏ.

Mà cô nàng Hạ xem ra chẳng có ý kiến gì, thậm chí còn cố ý thúc đẩy tình cảm của hai đứa nhỏ.

Lâm nhìn Mân gọt táo, còn An thì rảnh tay đút cho cô bé ăn, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Hai đứa thân thiết với nhau thì tốt, nhưng mà yêu sớm quá cũng không tốt.

Minh an ủi cô: “Em đừng lo quá, hai đứa nhỏ đều là những đứa bé ngoan, còn thông minh nữa, không sao đâu.”

Lâm gật đầu.

Ngày mà Hạ và Khải bay về nước, việc đầu tiên bọn họ làm chính là chạy thẳng đến nhà Lâm và Minh đón bé Mân về nhà.

Cô bé mặc áo thun quần sọt, chạy vội đến chỗ của Hạ, sà vào lòng cô.

“Con gái!!”

An nhìn Mân cười toe toét trong lòng mẹ vợ tương lai, đứng một bên nhìn bé với ánh mắt dịu dàng.

Lại thấy ánh mắt thằng con trai của mình dành cho An, Lâm nức nở:

“Hức… tao xin lỗi mày. Lỗi tại tao dạy con trai không tốt, để nó đi dụ dỗ con gái mày… hức hức…”

Hạ ngoắc ngoắc An lại gần mình. Bé chạy lại gần, đứng thẳng người bên cạnh Mân, lúc này vẫn còn thấp hơn Mân 5 cm.

“Con có hứa sẽ luôn ở bên cạnh chị Mân không?”

“Vâng, đó là chuyện duy nhất con muốn làm.”

“Vậy được, mẹ giao con gái cho con.”

An cười tươi rói. Lâm đứng một bên đơ người, vậy là phí công cô lo cho tụi nhỏ cả hai tuần vừa rồi à?

(còn tiếp…)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.