Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 116


Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 116

“Mỏi chân không?” Khải khẽ cười nhìn bộ dạng thê thảm của tôi.

“Không.” Tôi gật đầu.

Hắn cười phá lên, xoa xoa đầu tôi đầy dịu dàng: “Được rồi, đi tìm quán cà phê nào ngồi thôi… xem ra hôm nay chị ấy rất quyết tâm.”

“Không cần đâu… như thế này cũng được.”

Tôi leo lên cái thùng giấy gần đó ngồi, tiếp tục chơi game trên điện thoại… sau nửa tiếng lăn qua lăn lại, tôi bất chợt ngẩng đầu liếc sang Khải, thấy hắn đang nhìn tôi mỉm cười đầy dịu dàng, đôi mắt như chứa bao nhiêu ánh sáng.

Tôi có hơi giật mình trước ánh mắt đó của hắn, tim như bị một cây búa nhỏ bé đập vào khẽ run rẩy.

Biết là mình đã bị phát hiện đang nhìn lén, nhưng Khải vẫn không quay người nhìn chỗ khác, vẫn bình thản đặt tầm mắt lên khuôn mặt tôi.

Tôi đỏ mặt, cả người nóng lên, cảm thấy cơ thể mình thật thừa thãi, không biết nên đặt tay chân như thế nào.

Tôi xấu hổ níu tay áo hắn: “Nãy giờ toàn nhìn tui thôi hả?”

Thay cho câu trả lời, hắn vươn tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán tôi qua vành tai. Hơi ấm từ tay hắn làm mặt tôi càng đỏ lên.

Thật tình thì… đối với một bà cô 22 tuổi như tôi, cứ hỡ ra lại đỏ mặt cũng thật là…

Tôi tuột xuống khỏi cái thùng giấy, đi qua chỗ hắn thò mặt ra ngoài nhìn về phía cổng nhà mình. Không còn bóng dáng ai ở đó nữa, tôi quay sang đập cái bốp vào vai Khải: “Này! Chị ấy về rồi! Ông còn đứng ở đây!!”

“Vậy à?” khuôn mặt hắn vẫn như cũ, ánh mắt không ngừng nghỉ nhìn thẳng vào tôi, trên môi nở nụ cười nhạt đầy trêu chọc.

Chẳng qua là nhìn hắn lúc này, tôi có cảm giác được cưng chiều, dù hắn chẳng làm gì.

“Vậy… về nhà thôi.” Nói rồi tôi lẻn đi mất… Khải vẫn ở phía sau cười cười đi theo tôi.

Sau khi ăn sáng xong, tôi và hắn… đi giặt quần áo.

Thật ra mà nói thì chính là đem rổ quần áo bẩn từ trên phòng tôi xuống máy giặt trong phòng tắm… và người đem cái rổ chính là Khải, tôi ở bên cạnh cười nói ầm ỉ.

Thỉnh thoảng hắn lại chen vào vài câu, còn lại thì toàn cười và cười.

Sau khi để cho máy giặt làm việc, tôi và hắn lết lên phòng khách xem phim… tất nhiên vẫn là thể loại ưa thích của chúng tôi _ Conan.

Bốn năm trước kể từ khi sang nước ngoài du học, phải chia tay Khải, tôi chẳng còn hứng thú gì với loại phim trinh thám giết người mãi không thấy điểm dừng này… thật ra, tôi bắt đầu chán ghét nó phần lớn là do mỗi khi xem Conan tôi sẽ nhớ đến Khải, nhớ đến khuôn mặt cùng nụ cười đó, với những hôm tôi và hắn cùng xem phim trên xe buýt.

Gez… chỉ vì một người mà thay đổi sở thích của mình, tôi đã nói từ ban đầu là mình chẳng có tí chủ kiến nào, đôi khi tôi còn tự thấy thất vọng về mình.Bốn năm lặng lẽ trôi qua, có biết bao nhiêu movie mới ra.

Xem ra Khải cũng thật giống tôi, từ khi hai đứa chia tay, cũng không động đến cuốn Conan nào. Bây giờ cả hai nằm dài trên ghế xem phim uống nước ngọt ăn bánh snack… vẫn cái cảm giác của bốn năm trước. Thật hoài niệm.

Khải xem ra cũng đang nhớ tới thời điểm mấy năm trước… Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu nhìn tôi. Kết quả là cuối cùng cũng có sự khác biệt của năm này so với bốn năm trước. Sau hai tiếng xem phim, tôi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc bộ phim này đang nói về cái gì, bởi vì từ đầu chí cuối trong đầu tôi chỉ xuất hiện có mỗi hình bóng của Khải.

Chúng tôi ôm nhau nằm đó nhìn nhau, thỉnh thoảng lại trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng… hai tiếng nằm nhìn nhau, như để cho thỏa mãn nỗi nhớ suốt bốn năm.

Cả ngày hôm đó, dù là làm cái gì, hai đứa tôi cũng dính nhau như sam, không rời nhau lấy một bước. À tất nhiên vấn đề đi vệ sinh thì không thể làm gì khác.


Tối hôm đó, trong khi chờ hắn nấu ăn thì tôi ngồi trên phòng khách xé tờ giấy đôi làm đơn nghỉ phép.

Thật sự thì tôi cảm thấy cái công ty này rất biến thái. Thử hỏi các công ty khác khi nhân viên nghỉ làm có cần phải làm đơn xin nghỉ như thời học sinh thế này không. Đúng là bất cứ cái gì liên quan tới Khải đều không được bình thường.

Tôi ngồi cắn bút, bắt đầu suy nghĩ lí do nghỉ làm ngày hôm nay để ghi vào đơn. Lâu rồi không trải nghiệm lại loại cảm giác này, thấy mình hôm nay thật là trẻ con.

Đang viết thì tôi có cảm giác nhồn nhột khi ai đó đang nhìn mình, chầm chậm ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy Khải đang đứng một bên, hai tay đút túi quần nhìn tôi… vẫn ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều đó. Tim tôi nhảy cẫng lên một nhịp.

Tôi phát hiện dạo gần đây hắn rất thường hay nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng này… toàn khiến tim tôi như phát điên lên được.

Tên này dù cho đang mặc tạp dề trắng ren rúa thì vẫn có nét nam tính quyến rũ ánh nhìn người khác.

Tôi thấy hắn nhìn mình viết đơn, bao nhiêu ý tưởng đều bị đá bay hết.

Ở cùng với sếp cả ngày, viện lí do là gì thì cũng sẽ bị tên này phát giác, thế nào cũng bị xem là nói dối cấp trên… bảo tôi viết như thế nào mới được.

“Bây giờ tui viết lí do nghỉ làm thế nào đây?”

“Cứ nói là nghỉ phụ sản.” Hắn dùng khuôn mặt bình tĩnh nhất để nói ra loại câu nói bá đạo này

“…”

“…”

“Tổng giám đốc, sếp có bao giờ thấy người khác nghỉ phụ sản trong một ngày chưa.” Tôi bắt đầu bẻ bút.

“Không cần quan tâm người khác như thế nào. Nếu chưa có ai từng làm, thì để mình mở đầu trào lưu cũng được.” Nói rồi hắn quay người vào trong bếp, để lại cho tôi một câu “Không cần xin đâu, tui đã sắp xếp hết với phòng nhân sự rồi.”

Tôi hoảng hốt đứng bật dậy, đuổi theo hắn: “Này, làm như vậy là không ổn đâu!! Tui còn là nhân viên thực tập đó, như vậy người khác nhìn vào sẽ nói là tui có ô dù.”Khải nhanh tay đảo đống rau củ trên chảo: “Như vậy cũng tốt, biết là bà có ô dù, sẽ không có ai dám ăn hiếp bà.”

“…”

“Không cần lo. Tui có bao giờ làm gì hại đến bà chưa?”

“Tui vẫn thấy nó…”

“Đã nói không cần lo, mau qua lấy giúp tui chén dĩa bày thức ăn ra.” Đôi tay hắn thoăn thoắt, nhanh nhẹn tắt bếp.

Nhìn hắn như vậy, tôi chỉ biết cười khổ.

Quỳnh Dao ghé sát tai tôi nói nhỏ:

“Nghe nói hôm qua chị xinh đẹp kia lại đến tìm sếp, mà sếp không đi làm…”

Tôi nghe vậy thì chột dạ, hy vọng nó không nhận ra gì đi… Nhưng đời không như mơ, nó suy nghĩ gì đó rồi trợn lớn mắt nhìn tôi “Giờ mới để ý, ngày hôm qua mày cũng nghỉ làm?”

“Hôm qua sếp cũng nghỉ hả? Chắc là tình cờ thôi.” Tôi tỏ vẻ không quan tâm, ngồi trên ghế đệm đánh máy liên tục, mà cảm thấy như mình đang ngồi trên gai.


“Thiệt không đó…” nó kéo dài chữ, điệu bộ nghi ngờ.

Tôi lườm Dao, đá ghế nó một cái trượt dài: “Mày còn không trở về làm việc đi.”

“Haha… ngượng rồi, ngượng rồi.” Nó cười lớn trêu tôi…

“…” tôi nhớ là lần đầu gặp mặt, Quỳnh Dao là một cô nàng hết sức dịu dàng cùng đằm thắm, thế nào chỉ trong vài tháng liền biến thành dạng này.

Rồi không biết từ khi nào, cái tin tôi và Khải cùng nghỉ làm ngày hôm qua lan truyền khắp công ty, bao nhiêu câu chuyện tình hấp dẫn được thêu dệt lên, mà nhân vật chính là tôi và Khải.

Tôi thật chỉ muốn trốn luôn trong nhà vệ sinh mà ăn trưa.

Tại sao lại là tôi và hắn, không lẽ ngày hôm qua chỉ có mình tôi và hắn nghỉ làm thôi sao?? Ví như tôi nghỉ làm với Quỳnh Dao thì mọi người sẽ viết thành truyện bách hợp??

Tôi thở dài dùng bữa trong ánh mắt soi mói của mọi người. Quỳnh Dao bên cạnh tỏ vẻ hết sức thản nhiên, xem ngày hôm nay như mọi ngày. Hai cô nàng kia cũng vậy, chỉ có tôi là ăn mãi cũng không vào.

Phía sau lưng tôi đột nhiên có một bóng người xuất hiện, bàn tay chậm rãi đặt lên vai tôi.

Tôi giật mình, hai vai rụt lại, xoay người nhìn theo phản xạ, miệng lắp ba lắp bắp: “Phúc…”

“Chuyện tin đồn em với sếp tổng đang quen nhau… có thật không?”

“Cái đó…”

“Không phải là anh muốn tra hỏi em hay gì, chẳng qua là anh muốn hỏi thăm vậy thôi…”

“Chuyện đó… em thật ra…”

“…”

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh ấy, tôi cũng không biết nên làm sao, cúi cùng đành phải cúi đầu: “Em xin lỗi.”

“Haha…” anh ấy cười gượng, đưa tay xoa đầu tôi: “Tại sao phải xin lỗi anh, vậy ra hai người thật sự yêu nhau?”

“Không nên có những tin đồn như thế trong công ty ạ…” tôi chọn cách trả lời lấp lửng.Phúc lại mỉm cười: “Anh hiểu rồi, không làm phiền em nữa, vào làm việc đi.”

Tôi gật đầu, định bước đi thì anh ấy lại níu cổ tay tôi: “Khoan đã.”

Tôi xoay người nhìn, chỉ thấy anh ấy nhét vào tay tôi một cây bánh Oreo, cười dịu dàng: “Cho em, làm việc đói thì ăn.”

“Em cảm ơn.”

Còn không đợi tôi nói hết ba chữ đó, anh ấy đã xoay người bước đi.

Tôi cầm cây bánh trên tay, cảm thấy có chút vô lực.


Sau khi vào phòng làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của Khải: Tan làm chờ tui ở bãi giữ xe.

Dù cho hắn có ý đồ gì đi chăng nữa thì tôi là tuyệt đối không thể từ chối lời nhắn của hắnOk.

Giờ làm việc nhanh chóng trôi qua, tôi đứng chờ Khải dưới bãi giữ xe ở tầng hầm.

Lúc đầu tôi có hơi kì thị sắc màu của chiếc xe này, bởi nó quá là gây chú ý, nhưng sau khi đỗ nó trong bãi giữ xe, lại thấy màu sắc này thật tiện lợi, làm nổi bật chiếc xe của hắn, như vậy sẽ không phải tốn thời gian đi tìm xe của mình trong một rừng xe như thế này.

Khải… bản thân con người hắn đã vô cùng nổi bật, mà chiếc xe của hắn cũng không bị bất cứ thứ gì làm cho lu mờ…

Khải xuất hiện từ xa đã khiến tôi dời sự chú ý lên hắn. Người đàn ông mang trên mình khí chất cao ngạo không ai sánh bằng, một bộ vest xám khói, một sơ mi trắng đầy lãng tử.

Bước từng bước dài, Khải mang theo bộ mặt hầm hầm tiến tới, đặt bàn tay to lớn lên đầu tôi xoa lấy xoa để.

Tôi bị hắn làm cho tóc tai bù xù, tức giận đẩy tay Khải ra mà í ới: “Làm cái trò gì vậy?” Khi không vừa mới gặp nhau không nói không rằng lại xoa đầu người ta như thế này!

Hắn hoàn toàn mặc kệ phản ứng của tôi, tiếp tục xoa đầu.

Tôi giãy dụa một lát, biết rằng mình sẽ không thể làm gì được hắn, mới bĩu môi đứng yên cho hắn làm gì thì làm.

Sau khi xoa cho đã đời, hắn mới rít khẽ “Sau này không được để cho tên khác xoa đầu nữa…”

“Ai xoa… xoa cái gì?” tôi nhất thời ngô nghê.

Bàn tay từ đỉnh đầu tôi chuyển nhanh xuống trán, búng cái bóc vào đó.

Tôi nhăn nhó xoa trán lườm hắn. Khải nhíu mày lẩm bẩm: “Còn giả vờ không biết, cái tên bên phòng marketing đó. Rõ ràng là tui trẻ hơn hắn, đẹp trai hơn hắn, giàu hơn hắn. Bà nên nhớ điều đó.”

Nói xong hắn cũng không quan tâm tôi có hiểu hay không, quay người một hướng tiến thẳng đến chiếc Audi của mình.

A… thì ra là chuyện ban sáng.

Tôi cười thầm trong lòng, một cỗ ngọt ngào dâng lên. Là đang ghen kìa!

Tôi thế là hớn hở chui vào trong xe, ngồi ở ghế lái phụ, thích thú nhìn Khải.

Hắn liếc nhìn tôi: “Đã vậy… lúc được hỏi về mối quan hệ của chúng ta, nhất định phải nói thật lớn tôi và anh ấy đang hẹn hò… phải vậy mới đúng.”Tôi cười ngọt ngào: “Biết rồi.”

“Còn nữa, không được ăn thức ăn của người đàn ông khác ngoài tui… mà thôi, ngoại trừ tui và gia đình bà, thì tuyệt đối không được nhận thức ăn của ai hết, cả nam lẫn nữ.”

“Ừ…” tôi gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn, nụ cười trên môi vẫn không nhạt đi dù chỉ một chút.

“Cười cái gì? Có gì đáng cười?”

Hắn lườm tôi một cái.

Tên này sau bốn năm tại sao lại càng ngày càng trẻ con như vậy. Đã trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn, còn không thể trưởng thành thêm một chút?

Tôi vẫn cười: “Tui đâu có cười đâu.”

“Còn nói không?”

Hắn tặc lưỡi, đột nhiên chồm sang tôi.

Tôi giật mình theo phản xạ ngã người ra lưng ghế, tránh hắn càng xa càng tốt.

Khải quay mặt nhìn tôi, nhếch mép trước khuôn mặt đỏ lựng của tôi, cảm giác như cuối cùng hắn lại trở thành người chủ động rồi.

Bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng kia nhanh nhẹn kéo giúp tôi dây an toàn, rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi.


Tôi bối rối, cả người cứng ngắc, ánh mắt liên tục tránh khuôn mặt của hắn.

Đột nhiên hắn từ từ tiến lại gần, ánh mắt rớt trên đôi môi của tôi.

Tim tôi đập thình thịch, càng ngày càng tựa sát vào lưng ghế, chân tay càng ngày càng cứng đờ ra đó… Khuôn mặt đẹp trai của hắn thì nhìn càng gần càng thấy đẹp trai, khiến nhiệt độ cơ thể tôi càng ngày càng tăng.

Mà tại sao cái tốc độ của hắn còn thua cả ốc sên chạy!

Khi khoảng cách giữa hai đứa chỉ còn có vài cm, hắn lại trở về chỗ ngồi, thả một hơi thở mạnh.

Trong xe, không khí như bị hâm nóng thêm vài phần.

Khải nhanh chóng lái xe rời đi, tôi vẫn còn ngượng ngùng, cả người vẫn chưa thể thả lỏng.

Hắn nhếch mép nhìn tôi: “Mong chờ?”

“Mong chờ con khỉ!!”

“Nếu bà thích, tui sẽ mua cho bà một con khỉ.”

“…”

Cả quãng đường về nhà, tôi không nói với Khải dù chỉ một câu. Hắn cũng chỉ lẳng lặng lái xe.

Hắn còn ghé ngang siêu thị.

Thấy Khải đột nhiên rẽ vào siêu thị, tôi ngồi thẳng người: “Cần mua gì hả?”

“Ừ. Tủ lạnh nhà bà chẳng còn gì hết.”

“Ừm… ông, bỏ áo vest lại trong xe đi.” Tôi chọt chọt bắp tay hắn.

“Tại sao?” Khải vừa hỏi vừa lùi xe vào bãi đậu.

“Ông… đừng gây chú ý. Người ta sẽ nhìn.”

Khải nhếch môi thích thú, bẹo má tôi một cái: “Sợ người khác tăm tia bạn trai mình hả?”

Tôi không nói mà đỏ mặt, cúi đầu.

Khải cười thành tiếng, hôn nhanh một cái lên má tôi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Tôi ôm má nóng bừng nhìn theo hắn.

Khải đi sang bên này, mở cửa cho tôi, mà đưa tay chặn không cho tôi ra ngoài. Hắn một lần nữa khom người, đặt khuôn mặt sát vào tôi: “Sau này khi chỉ có hai đứa ở riêng, tuyệt đối đừng nói mấy câu đáng yêu như vậy.”

Tôi lại đỏ mặt, đẩy hắn một cái, bước ra ngoài.

Khải ngoan ngoãn nghe lời tôi cởi bỏ vest ngoài, bỏ luôn cà vạt, bỏ áo ra khỏi quần, mở nút áo đầu, xắn tay áo.

Nhìn hắn lúc này chỉ đơn giản là áo sơ mi quần âu đen… nhưng vẫn mang khí chất khiến người khác ngưỡng mộ… hơn nữa còn trẻ trung hơn ban nãy.

Hừ, dù cho có bỏ vest ra, hắn vẫn tỏa sáng như vậy, người khác cũng sẽ vẫn tăm tia Khải của tôi. Sau này nhất định tôi sẽ dành thời gian một buổi chiều để suy nghĩ cách làm cho hắn bớt nổi bật đi.

Tôi vươn vai, chạy theo hắn, đầu tiên phải làm là ôm lấy cánh tay hắn để đánh dấu chủ quyền.

Khải nhìn từ trên xuống vì tôi quá thấp, từ góc độ đó sẽ không thể thấy rõ biểu cảm của tôi, nhưng hắn vẫn xoa đầu tôi, cười vui vẻ: “Dễ thương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.