Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 113


Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 113

Đột nhiên, chiếc xe của Khải vụt ngang qua trước mặt tôi.

Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, không quay lại nhìn tôi lấy một lần.

Rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra với Khải. Hắn rõ ràng là đang tránh mặt tôi.

Cả ngày hôm nay… tâm trạng tôi trở nên tệ hẳn đi.

Cứ nghĩ bữa tiệc buffet này là tiệc ăn mừng tôi và Khải quay lại với nhau, cũng không nghĩ rằng nó lại trở thành nơi cho tôi trút giận.

Thấy tôi cứ ra sức dồn kem vào miệng, con Lâm chống cằm nhíu mày nhìn tôi: “Nói cho tao nghe… rốt cuộc thì mày bị làm sao vậy? Tối hôm qua vẫn còn hào hứng kể là Khải mới tỏ tình với mày mà… rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra nữa rồi?”

“Không có đâu… tao với Khải chẳng xảy ra gì cả!! Chẳng qua là tự tao ảo tưởng!!”

“Hả? Mày nói làm sao cho tao hiểu được đi…”

“Mày không cần hiểu đâu… chỉ cần biết là vừa rồi tao đã ảo tưởng đi… hắn đối với tao chẳng có là cái gì hết!!!”

“…” nó với vẻ mặt không tin tưởng nổi tôi, nhưng cũng bó tay, không biết nên làm gì hơn.

Tôi sụt sịt mũi, tu một hơi hết ly nước.

“Tao đi rót nước đây.”

Chẳng qua là… sau đó tôi thật sự rất hối hận vì mình đã đi lấy nước ngay vào lúc đó.

Tôi vừa bước ra khỏi bàn ăn, thì va trúng một người.

Cô ấy lảo đảo ngã về phía sau.

Tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ cho cô ấy khỏi ngã… tình cờ, tay tôi chạm phải người đàn ông đứng phía sau.

Tôi ngẩn người… người đó trông thấy tôi cũng vô cùng ngạc nhiên…

Con Lâm bên cạnh ngẩng đầu hóng chuyện, thấy người con trai đó cũng vô cùng bất ngờ.

“Khải?”

“Hạ…” giọng của Khải lí nhí… ánh mắt hắn vẫn chưa khỏi bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhìn hai bàn tay to lớn của hắn đang giữ chặt hai bên vai của cô gái ban nãy tôi va vào… có hơi sửng sốt: “Đây là…”

“…” Khải nhìn tôi, rồi xoay đầu nhìn chỗ khác.

Cô gái xinh đẹp kia từ nãy giờ chẳng hiểu mô tê gì, bây giờ mới chậm rãi lên tiếng: “Đây là… bạn của anh à?”

“Ừm… ừ… bạn thời cấp 3.” Khải khó khăn trả lời.

“…” bạn thời cấp 3… thì ra tôi trong mắt hắn chỉ có như vậy…

Cô gái này mỉm cười xinh đẹp: “Chào chị, em là Kiều Linh, hôn thê của anh Khải.”

Tôi ban nãy vẫn còn đang sượng vì cái mối quan hệ Khải đặt tôi vào, bây giờ càng chết đứng khi nghe về mối quan hệ của cô gái này và Khải.

Phải rồi… mấy ngày hôm trước, chị Như còn bảo với tôi Khải sắp đi xem mắt…


Tôi cười trừ: “Vậy, hai người cứ đi ăn vui vẻ.”Con Lâm bên cạnh kín đáo siết lấy cổ tay tôi… tôi biết nó đang muốn trấn an tinh thần cho tôi.

Tôi mỉm cười thêm một cái rồi đi lướt qua hai người họ, bước thẳng về phía nhà vệ sinh.

Chui bừa vào một phòng nào đó, tôi ngồi thẫn thờ, trên tay vẫn cầm theo cái ly thủy tinh được cách điệu cầu kì.

Hàng quy tắc chung khi đi vệ sinh ở trước mặt tôi, và tâm tình của tôi lúc này thật sự rất không tốt.

Tim tôi đau nhói, cả cơ thể cũng đột nhiên trở nên nặng nề… như thể có một tảng đá lớn đè nặng lên mình.

Dù cho tôi và Khải trước đó cũng chẳng có một mối quan hệ rõ ràng, nhưng bây giờ khi nghe nói hắn có vị hôn thê xinh đẹp như vậy… tôi vẫn cảm thấy rất mất mát… như thể món đồ của mình vừa bị cướp đi.

Ngồi trong nhà vệ sinh bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết khi bên ngoài có tiếng con Lâm gọi mình, tôi mới yếu ớt lên tiếng trả lời: “Tao trong này.”

Nó nhìn tôi thẫn thờ ra đó, khuôn mặt cũng biểu lộ vài phần khó chịu giúp tôi: “Mày làm cái gì trong này vậy… nếu mày thật sự thích ổng thì chạy ngay ra đó kéo ổng về phía mình!!”

“Tao về trước đây.”

Nói rồi tôi đặt cái ly lên bồn rửa tay, đi lướt qua con Lâm ra ngoài.

Nó gọi với theo: “Chờ tao chở mày về.”

Tối hôm đó, tắm xong, tôi nằm dài lên giường, dụi mặt vào gối, nước mắt không chảy, nhưng thà chảy còn hơn. Ít ra sau khi khóc xong, thì tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Điện thoại tôi đột nhiên reng lên, phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng của căn nhà.

Tôi lười nhác nhìn màn hình điện thoại… là Khải gọi điện cho tôi.

Tôi không bắt, chỉ nằm yên đó nghe tiếng chuông, khóe mắt bắt đầu cay cay.

Việc tôi làm bây giờ cứ như đang giận hắn vậy.

Tôi với hắn… cũng đâu có là gì. Tôi lấy cái tư cách gì để mà giận Khải đây.

Tôi biết nếu tôi giận hắn như thế này, Khải chắc chắn sẽ biết được tình cảm của tôi lúc này dành cho hắn… nhưng rồi sao? Dù cho tôi có thích hắn đi chăng nữa thì hắn cũng đã có hôn thê rồi… sau này hai người họ sống chung lâu dài, không ít thì nhiều cũng sẽ nảy sinh tình cảm… tôi khi đó chẳng qua chỉ là bạn học thời cấp 3 mà thôi.

Điện thoại tôi cứ reng rồi dứt reng rồi dứt, tôi vẫn mặc kệ, đến lúc nó nóng lên rồi tự mình tắt nguồn vì đã hết pin, tôi mới thẫn thờ ngồi thẳng người, nhìn ra ánh sáng vàng nhàn nhạt từ cây đèn đường trước nhà.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi giật mình đánh rơi cái điện thoại xuống đất.

Không phải chứ… đừng nói với tôi đây là Khải đến… bây giờ đã là 10 giờ tối rồi.

Tôi hoảng hốt chạy vội xuống nhà, vừa đi vừa dụi mắt cho nước mắt biến mất hết đi. Nhưng quả thật, cuộc sống không bao giờ như những gì mình mong muốn.Không phải là Khải, mà là Lâm. Nó đứng bên ngoài cười toe: “Haha… để quên cái bóp tiền trong túi của mày… cho tao xin lại.”

Tôi cố nặn ra nụ cười, trong khi trong thâm tâm cảm thấy vô cùng mất mát.

“Chờ chút tao lấy cho mày.”

Tôi nói rồi chạy lên tầng tìm cho nó cái bóp tiền… nước mắt lại chực trào… tôi cố gắng kìm nén.


Sau khi đưa bóp tiền cho nó thì nó hí ha hí hửng leo lên xe ôm ngang eo Minh để cậu ta đưa về.

Hai người họ tạm biệt tôi rồi chạy đi mất.

Tôi nhìn theo hai đứa nó mà thở dài, xoay người bước vào nhà, vừa đi được vài bước thì chuông cửa lại reo.

Tôi nhíu mày quay lại, trừng mắt nhìn bóng đen bên ngoài: “Mày lại quên cái gì?”

Người bên ngoài không nói gì.

Tôi mở cửa… nhìn thấy người trước mặt, liền nhanh chóng đẩy tay đóng cửa theo phản xạ.

Người đó gọn gàng chụp lại được tay tôi, nhanh chóng đẩy cửa ra, bước vào nhà.

Tôi nhìn Khải đứng một bên, nhíu mày khi trên người hắn mùi rượu nồng nặc: “Này… có chuyện gì?”

Hắn không nói, chỉ đứng yên ở đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không có đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt đó, liền đưa mắt đi nơi khác, cụ thể là nhìn ra đường, không thấy chiếc xe của hắn đâu.

“Xe ông đâu?”

Hắn vẫn không nói gì.

Tôi nhíu mày, đóng sầm cửa lại rồi đi vào nhà… mặc kệ tên đang say khướt là hắn.

Dường như hắn đang lẽo đẽo theo sau tôi.

Tôi tức điên người đẩy hắn ngồi xuống sô pha, còn mình vào trong nhà bếp, tốt bụng pha cho hắn ly nước chanh giải rượu.

Cảm giác này là cảm giác gì đây chứ. Ban nãy còn mong chờ hắn đến, bây giờ Khải đến rồi, tôi lại cứ có cái cảm giác bực bội chết tiệt này.

Xem trái chanh là cái đầu của Khải, tôi cắt mạnh xuống.

Cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Tôi đem theo ly nước chanh lên phòng khách, nơi hắn đang nằm dài trên sô pha. Hai mắt Khải nhắm nghiền, nhưng hàng chân mày vẫn xô vào nhau, nhìn hắn có vẻ đang cảm thấy khó chịu.

Cái sô pha là quá nhỏ so với kích cỡ của Khải, nên nhìn tướng hắn nằm có hơi…

Tôi nhìn bàn tay của Khải, trên đó vẫn giữ chặt cái điện thoại đang gọi cho tôi.

Gọi gì chứ… chẳng phải tôi đã tắt nguồn, mà cũng chẳng phải là hắn đã ở cạnh tôi rồi sao? Không phải là đến đây mà không biết là mình đã đến đó chứ?

Tôi cũng thành ra ngớ ngẩn theo Khải… ngồi yên ở đó nhìn hắn nằm ngủ trên ghế.

Hắn đột nhiên xoay người, tư thế vô cùng khó khăn, nên tôi quyết định sẽ đem hắn lên phòng ngủ của mình… xem như nhường nó cho hắn ngày hôm nay vậy.Dù cho tôi có đang giận hắn đến thế nào chăng nữa, thì dù sao hắn cũng là sếp của tôi.

Nếu đồn đại ra ngoài là tôi ngược đãi sếp mình thì còn gì là hình tượng bấy lâu nay tôi xây dựng.

Tôi nghĩ là làm, đưa tay lay lay người Khải. Nhưng kết quả là hắn chẳng có tí phản ứng nào.


Tôi hít sâu một hơi… không lẽ tôi phải đem hắn lên tới trên phòng mình sao??? Chuyện này là không thể nào…

Dù cho tôi có khỏe đi chăng nữa, nhưng có khỏe đến cách mấy cũng không thể vác nổi con người cao 1m85 kia.

Tôi thử lại lần nữa, liên tục đập vào người hắn: “Này!! Dậy đi…”

“Này… muốn ngủ thì lên phòng tui đi rồi ngủ.”

“Khải… có nghe thấy gì không? Mau dậy đi.”

A… cái cảm giác bất lực.

Giờ thì tôi nhớ rồi… năm năm trước lúc Khải về quê ngoại tôi ngủ qua đêm… hắn đúng là rất khó để gọi dậy.

Lăn từ trên giường xuống sàn vẫn còn ngủ được cơ mà. (Nên nhớ là chị cũng vậy nha…)

Tôi cố gắng thử lại lần nữa, lần này thì không thèm gọi hắn dậy, mà trực tiếp dựng người Khải lên.

Hắn nghiêng nghiêng ngả ngả, lúc này cứ như người không xương, dựa qua dựa lại.

Tôi thật tức điên người… sau một hồi dằng co với Khải, tôi và hắn vẫn chưa nhích ra được khỏi cái ghế.

Tôi thở dốc buông hắn ra, quay người vơ lấy ly nước chanh sau lưng tu một hơi, dù ban đầu là ly nước này được pha cho hắn.

Tôi sau một hồi nghỉ ngơi vẫn còn thở dốc không thôi.

Hắn thành ra bộ dạng như thế này… làm sao ban nãy có thể lết đến nhà tôi chứ… đó là điều khiến tôi thắc mắc từ nãy đến giờ.

Tôi uống nước xong thì ngồi bệt xuống đất bên cạnh hắn, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Chẳng qua là… tôi muốn những giây phút bình yên bên cạnh hắn như thế này kéo dài thêm một chút.

Được rồi, tôi thừa nhận là tôi chẳng có phấn đấu gì.

Phủi mông đứng dậy, tôi cố gắng thêm một lần nữa.

Xoay người, hai tay tôi đặt lên hai vai hắn…

Đột nhiên có một bàn tay nhanh nhẹn đặt lên eo tôi, kéo tôi ngã nhào lên người Khải. Vì tư thế đứng quá chơi vơi mà tôi dễ dàng bị kéo xuống, mặt tôi vừa vặn đáp xuống mặt hắn, cũng may là tôi kịp ngẩng đầu, không thì trán hai đứa đã có một cục u rồi.

Sau khi nằm trên người hắn, tôi tá hóa, vừa í ới vừa cố gắng đẩy người mình lên, nhưng với cái tư thế này thì có chút khó khăn.

Bàn tay trên eo của tôi đột nhiên thít chặt hơn một chút.

Tôi ngẩng đầu nhìn: “Khải?”

Hắn đã tỉnh dậy, đôi mắt mơ hồ nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt đó của hắn như thiêu như đốt từng tấc da thịt…Mặt tôi lúc này nóng ran, cảm thấy mở miệng nói gì đó cũng thật khó khăn: “Có thể… buông… buông tui ra…”

Hắn không nói mà đột nhiên cúi đầu, rúc mặt mình vào hõm vai của tôi. Da tôi có thể cảm thấy từng hơi từng hơi thở của hắn cứ đều đều. Không phải là lại xem tôi như gối ôm mà ôm ngủ tiếp rồi đó chứ?

“…” loại tình huống gì đây.

Vì mới tắm xong, nên tóc tôi vẫn còn ướt, từng giọt rơi lên vai áo hắn, vậy mà Khải không chút động đậy.

Tôi tạm thời bơ hắn, cố gắng đứng dậy, nhưng hoài công vô ích.

Thật tình thì… tôi chưa thấy con ma men nào phiền nhiễu như con ma men này.

Đột nhiên, có một làn hơi nóng phả lên cổ tôi, giọng của hắn khàn khàn nhỏ xíu vang lên: “Mùi hương của em thật dễ chịu.”

“…” A! Giết chết tôi đi!!


Mặt tôi, người tôi, đều đang nóng lên.

Như thế này khác nào giết người không cần dao.

Mà… hắn đang nói cái quái gì vậy!! Có phải là đang tưởng tượng tôi là cô nào đó… lại đem mấy lời đường mật này nói ra.

Tôi càng thêm tức giận, thẳng tay đẩy hắn ra, nhưng tay còn chưa kịp đẩy thì đã bị kéo xuống, lần thứ hai.

Bàn tay còn lại của hắn không biết từ khi nào lại đặt sau gáy của tôi, tay còn lại thít eo tôi một chút… trong khi tay bên này dùng sức đem gáy tôi nhấn xuống.

Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, môi chạm chính xác vào môi mỏng của ai kia.

Tôi không kịp đẩy ra, mà nói chính xác hơn là không thể đẩy ra, khi mà bàn tay kia cứ liên tục ép tôi dính chặt vào hắn. Lực của hắn không mạnh, nhưng tôi vẫn không thoát ra được.

Môi tôi dễ dàng bị tách ra, lưỡi hắn ngay lập tức thừa khoảng trống mà tiến vào, khuấy động tất cả mọi thứ.

Đã bốn năm rồi… đến nụ hôn cũng trở nên khác biệt như vậy.

Vốn sẽ nằm im cho hắn làm gì thì làm, nhưng nghĩ tới khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của cô bé hôn thê của hắn, tôi lại cảm thấy tức giận không thôi.

Không phải là hắn nhầm tôi với cô bé ấy nên mới như thế này phải không?

Tôi đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy thì hắn càng lấn tới.

Tôi sau một hồi suy nghĩ lung tung cũng bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, mọi thứ bắt đầu mơ hồ… tôi cũng không biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.

Mùi rượu từ miệng hắn thản nhiên xộc sang miệng tôi, tạo nên một tầng khí nóng, cũng bắt đầu khiến tôi mơ màng.

Tôi bắt đầu khó thở, thì Khải buông ra.

Hắn nhanh chóng xoay một vòng đặt tôi nằm bên dưới, còn mình ở trên, bình thản nhìn khuôn mặt đỏ rần vì khó thở của tôi.

Tôi ngược lại với sự dễ chịu của hắn, tâm tình đang cực kì không tốt, nhíu mày chất vấn: “Ông làm vậy là ý gì?”

Khải cũng nhíu mày, trong đôi mắt của hắn hiện ra một tầng sương mờ, biểu cảm trên khuôn mặt hắn rõ là đang không biết mình đang nói cái gì…

Hắn cúi sát phả hơi nóng vào mặt tôi: “Em còn vờ không biết…? Anh đã nói rồi còn gì…”

“Nói là mình đi xem mắt?” tôi bĩu môi tỏ vẻ khó chịu.

“Đáng yêu quá…” hắn hơi nghiêng người, nhìn có vẻ lảo đảo. Khải nhếch môi cười vui vẻ “Em đang ghen à?”

Mặt tôi một lần nữa lại bị hắn thiêu đốt.

“Mau tránh ra khỏi người tui… hôm nay nhường cho ông cái giường trên phòng.” Tôi quyết không trả lời mà đánh trống lãng. Nói chuyện với người say thật sự rất đau đầu… tốt nhất đừng nghiêm túc nói với họ cái gì cả.

“Được thôi… làm trên giường dễ hơn làm trên ghế…” hắn lèm bèm rồi đứng thẳng người dậy.

“L… làm cái gì?!!!” tôi vẫn còn nằm đó trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

Tại sao Khải lại thành ra dạng người này rồi?

Hắn cười khẩy: “Đi thôi…”

Nói rồi, mặc kệ tôi vẫn còn nằm đó, hắn lảo đảo tự mình mò lên tầng.

Tới lúc này, tôi mới lồm cồm bò dậy, nhìn theo dáng đi xiu vẹo của hắn, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang phức tạp vô cùng…

Sau khi tôi chạy lên tầng, vào trong phòng, đã thấy Khải ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm lại, ôm theo con gấu bông, gật gà gật gù.

Thấy hắn đã an toàn trong phòng, tôi mới an lòng: “Vậy ông ngủ đi, tui xuống nhà, có gì thì gọi.”

“Tại sao em cứ giả vờ như không nhìn thấy tình cảm của anh…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.