Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 110
Khải nhìn chân tôi đang yên vị trên chân mình, khẽ cười một tiếng: “Cô nàng hấp tấp…”
Lúc này, có thể nói cả người tôi đang nóng hừng hực lên được.
Hắn lách người qua: “Vào đi.”
Tôi ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu, cứ nhìn chăm chăm vào hai ly mì trên tay, đi thẳng đến bàn tiếp khách của hắn đặt xuống: “Ăn… ăn đi.”
Khải chậm rãi bước đến chiếc ghế đối diện chỗ tôi ngồi xuống, lại chậm rãi nhìn ly mì trên bàn, rồi dời ánh mắt sang nhìn tôi.
Tôi lại cảm thấy rất không tự nhiên… ban nãy tại sao tôi lại nấu luôn phần mì của tôi chứ… chỉ cần nấu một ly cho hắn là được rồi mà…
Gez… tôi thật sự đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Đành vậy, phải ăn cho thật nhanh rồi chuồn về nhà trước.
Chưa đợi mì chín hết, tôi đã bưng ly mì lên ăn. Khải nhìn tôi hấp ta hấp tấp, đương nhiên có thể đọc được suy nghĩ của tôi lúc này.
Hắn cười khẩy: “Làm gì mà gấp vậy, định chuồn về sớm à?”
Tôi đứng hình, lưỡi đang bỏng rát chết được, không thể cãi lại hắn để ngụy biện cho bản thân…
“Âu… ó…”
Hắn đưa tay che miệng, cười phì một tiếng.
“…” tôi.
Tức điên lên được… dường như tôi đang trở thành trò hề cho hắn xem.
Nói gì thì nói, tôi có ăn nhanh đến mức nào cũng không bắt kịp tốc độ của Khải.
Sau khi tôi ăn xong thì hắn đã quay trở lại làm việc từ tám kiếp.
Cơ mà… Khải làm việc còn không lo tập trung làm việc, cứ thi thoảng lại liếc mắt nhìn sang phía tôi đang ngồi… mà tôi thì đang vừa ăn vừa nhìn hắn. Cứ mỗi lần hắn quay sang nhìn tôi thì tôi lại bị bắt gặp đang len lén nhìn hắn… còn gì xấu hổ hơn cái cảm giác lúc này.
Sau khi ăn xong, tôi đứng dậy khoác áo khoác ngoài vào, tằng hắng một tiếng để điều tiết âm lượng, mới nói với Khải: “Ừm… vậy ông cứ ở lại làm việc vui vẻ, tui về trước đây.”
“Để tui đưa bà về.” Khải thấy tôi đứng dậy, hắn cũng vội đứng dậy.
Tôi giật mình vội xua tay: “Không cần không cần. Tui đi taxi về là được rồi.”
Khải liếc nhìn đồng hồ, kim ngắn đang dần tiến tới giữa số 9 và số 10, tay nhanh chóng với lấy cái áo vest trên lưng ghế.
“Trễ rồi, con gái về một mình nguy hiểm lắm.”
Tôi vẫn ương bướng cố chấp: “Tui đâu có về một mình, tui về với bác lái xe mà. Ông cứ tiếp tục làm việc đi. Tui tự về là được.”
Tôi vừa nói vừa xoay lưng bước ra cửa.
Tay đặt trên nắm cửa vừa mở được cánh cửa, đang kéo ra thì phía sau có một thứ gì đó sượt ngang qua má tôi, đập rầm vào cánh cửa.Cánh cửa đáng thương vừa hé ra được một chút lại bị lực đạo mạnh mẽ kia đóng sầm lại.
Tôi giật mình, trong phút chốc nhất thời không kịp phản ứng.
Đến tận khi hoàn hồn rồi mới nhận ra thứ vừa rồi mới xẹt ngang người tôi là cánh tay mạnh mẽ của Khải.
Dường như ngay lập tức, một cánh tay nữa vụt ngang qua khoảng trống còn lại của tôi, tạo thành hai bức tường lớn, giam tôi ở giữa cánh cửa và người ta.
Tôi đang quay lưng về phía hắn, cả người nóng hừng hực cả lên… và tất nhiên, tôi không có can đảm quay mặt lại.
Khải ở sau lưng tôi chậm rãi lên tiếng: “Quay người lại đây.”
Tôi cúi đầu, không dám hó hé, chầm chậm quay người lại nhìn hắn, cả cơ thể cố gắng hết sức dựa vào cánh cửa… đứng càng xa hắn càng tốt. Vậy mà Khải cứ tiến lại gần.
Hắn lại tiếp tục ra lệnh: “Thế nào… có muốn tui đưa về không?”
“Đ… đã nói không cần mà…” tôi lí nhí.
“Tui hỏi.” Hắn gằn giọng “Có muốn tui đưa về không?”
“Không…” tôi lại lí nhí.
“Đừng để tui hỏi lại lần thứ ba.” Giọng hắn bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Loại câu hỏi chỉ có một phương án trả lời này là sao đây…
Tôi quyết định chọn không trả lời, cúi đầu.
Đột nhiên bóng đen phía trên tôi vụt lên một cái, áp sát tôi đang run rẩy.
Khải áp mặt lại gần tôi, nhìn thật lâu vào mắt tôi.
“C… có.”
Nghe câu trả lời này của tôi, Khải vui vẻ gật đầu, còn xoa xoa đầu tôi đầy cưng chiều.
Khoan đã… đầy cưng chiều gì chứ!!
Tôi lại đang ảo tưởng sao…
Tự nhủ với lòng, đây chẳng qua là cách mà sếp lớn đối xử với nữ nhân viên thôi. (A… công ty nào có sếp như vậy… ta đây tình nguyện làm việc không lương!!)
Vẫn chưa chịu buông tha cho khuôn mặt lúc bấy giờ đã đỏ ửng của tôi, hắn tiếp tục cúi sát, đến khi chóp mũi của hai đứa chỉ còn cách nhau có 2cm.
“Nói, sau này có còn dám ương bướng cãi lời nữa hay không?” Hắn dùng chất giọng giống như đang răn đe người yêu mà nói với tôi, làm tôi tim đập chân run, mặt nóng hừng hực.
Này… đã nói không được nghĩ lung tung… hắn là sếp, tôi là nhân viên… đây chắc chẳng qua là cách sếp dạy dỗ nhân viên thôi. (Yêu cầu chị cho em biết tên công ty có sếp dạy nhân viên bằng cách này…)
Cảm thấy mình vừa bị đe dọa, tôi vô cùng ấm ức nhưng không thể phản kháng… đành gật đầu chứ tuyệt đối không nói.
Một tay hắn bóp nhẹ cằm tôi, kéo tôi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thẳng vào mắt hắn: “Trả lời thành tiếng.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng đó, người tôi mềm nhũn ra, cả suy nghĩ cũng một phát trở thành ngoan ngoãn nghe lời, không thể kháng cự: “Ừ… sẽ không ương bướng nữa.”A… thật hận bản thân! Tôi thật là con người không có chính kiến!!
Tôi len lén ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặt Khải nhìn vô cùng thõa mãn. Biểu cảm của hắn xem ra lúc này đang vô cùng vô cùng thoải mái, tràn ngập vui vẻ thế kia.
Khải nhanh chóng rời khỏi người tôi, nắm lấy cổ tay kéo tôi một cái về phía sau lưng… hắn mở cửa, đẩy tôi ra ngoài trước, tắt hết đèn, sau đó mới theo tôi bước ra.
Thấy tôi cứ lóng ngóng ngoài cửa, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
Tôi lại rơi vào tình trạng ngơ ngơ ngác ngác… đây lại là cách mà sếp đối xử với nhân viên sao… (Một lần nữa yêu cầu chị… à mà thôi…)
Cổ tay tôi nằm trong bàn tay to lớn đó trở nên nóng rực, cơn nóng lan ra khắp người tôi… sau đó, còn khiến cho tim tôi đập nhanh đến kinh hãi.
Không khí trong xe nhỏ bé chật hẹp, tôi càng được dịp run rẩy không thôi… mặt nóng, cổ nóng, cả người cũng nóng, dù cho điều hòa có đang chỉa thẳng vào người.
Cơ thể tôi bây giờ có thể xem như khối khí nóng di động đi…
Sau màn nóng mặt ban nãy, Khải cũng không nói gì thêm, tất nhiên tôi càng không mong mình sẽ là người bắt chuyện.
Chẳng qua là có sự việc như thế này xảy ra.
Khi đỗ xe trước cổng nhà tôi, Khải đột nhiên chồm về phía tôi, lại thích áp sát mặt tôi vào mặt hắn. Khải khẽ cười một tiếng: “Ngủ ngon.”
“Ng… ngủ ngon.”
Sau khi tôi rụt rè chúc lại, hắn lại trở về vị trí cũ, mở khóa cửa xe cho tôi.
Ờ thì chỉ có việc là chúc ngủ ngon… tại sao hắn lại phải dính sát vào người tôi như vậy… lại làm tôi tim đập mạnh… mặt nóng ran.
…
Sau khi đưa Hạ về nhà, Khải quay đầu xe trở lại công ty…
Vừa rồi tất nhiên chỉ là hắn viện cớ đã xong việc để đưa nó về nhà…
Làm sao hắn yên tâm khi để cô nàng ngốc nghếch dễ dụ đó về nhà một mình khi trời đã tối như thế này.
Lái xe từ trước đến nay đối với hắn mà nói là việc vô cùng nhàm chán, không biết tại sao hôm nay lại vui như vậy… Trên xe, hắn cứ tủm tỉm cười suốt khi nhớ tới khuôn mặt đỏ ửng của Hạ dưới ánh đèn trắng trong phòng làm việc ban nãy.
Thật là khiến hắn phát nghiện!
…
Vài hôm sau đó, trong công ty, tôi nghe thấy một tin đồn: “Hôm nay mĩ nhân lại đến tìm sếp tổng của chúng ta, không biết là làm cái gì nha!”
Tay tôi đang đặt trên bàn phím đột nhiên cứng đờ lại. Tôi quay sang nhìn Quỳnh Dao: “Cái đó… là sao?”
Cô ấy vô cùng hào hứng, dùng chân đẩy một cái, chiếc ghế xoay của cô nàng nhanh chóng trượt đến chỗ ngồi của tôi. Dao áp sát tôi: “Mày không biết hay giả vờ không biết vậy hả?”
“…”
“Chà… mày có ý gì với tổng giám à? Lần đầu thấy mày tò mò mấy kiểu tin đồn kiểu này.””…” tôi chọn im lặng.
“Được rồi, không trêu mày nữa. Tò mò thì tao kể cho mà nghe. Chẳng qua là dạo gần đây, Phương (thư ký của Khải, cô bạn Phương này không phải cô bạn Phương ngày xưa học cùng trường với Hạ đâu nhé, chẳng qua là trùng tên mà thôi) thấy cứ đến giờ là lại có một mĩ nhân dáng người siêu mẫu đeo kính râm che kín mặt đi vào phòng của tổng giám… ở trong đó chừng hơn nửa tiếng thì ra ngoài. Mà quan trọng nhất, nghe như lời kể của cô ấy thì cô gái này vô cùng nóng bỏng, vô cùng xinh đẹp… thêm ngày hôm nay nữa thì sự kiện này đã xảy ra khoảng bốn ngày rồi.”
Nghe Quỳnh Dao kể xong, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút gì đó rối rắm.
Nếu đó là bạn gái của Khải… thì không lẽ tính cách của hắn đã thay đổi rồi sao? Nếu là Khải lạnh lùng của ngày trước, thì hắn đâu có thích công khai bạn gái như thế này bao giờ… hơn nữa, hắn ghét nhất là trở thành trung tâm của tin đồn, chắc chắn sẽ không để cho người yêu tìm đến tận công ty như thế này… chỉ có thể là cô nàng kia tự động đến đây tìm hắn.
Nhưng mà… tôi có tư cách gì để ngồi ở đây suy diễn lung tung…
Khẽ lắc đầu cho những suy nghĩ kia bay hết đi, tôi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, quay sang nói với Quỳnh Dao mặt mày còn đang ngơ ngác: “Tao đi vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo.”
Nó gật đầu rồi trở về chỗ ngồi của mình. Trong khi tôi hướng thẳng đến nhà vệ sinh.
Một tầng nước mỏng bết dính vào da mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương… bản thân thì chẳng có gì, sao cứ thích ảo tưởng như thế này. Từ khi nào mà tôi trở thành con người như vậy, đúng là lại quay về thời cấp ba, suốt ngày mơ mộng ảo tưởng không đâu.
Định quay người trở về chỗ làm việc thì tôi vô tình đụng phải một người.
Cô nàng cao hơn tôi, nhưng mà cao là nhờ mang guốc nhọn, nên dễ dàng ngã ngữa ra phía sau.
Tôi giật mình luống cuống đỡ người ta dậy… nhưng nhìn sơ qua phong cách của cô ấy, không biết sao tôi lại có cảm giác đây chính là người con gái truyền thuyết trong tin đồn với Khải.
Cô ấy không ăn mặc theo phong cách công sở, mà khoác trên mình bộ quần áo khá sặc sỡ cùng cồng kền, nhưng lại toát lên một khí chất sang trọng quý phái. Trên mặt là chiếc kính râm bản to, che khuất hết nửa khuôn mặt. Nhưng dù bị che khuất, vẻ đẹp của cô ấy vẫn lộ ra.
Tôi rối rít cúi đầu xin lỗi.
Sau khi cô gái kia đã đứng thẳng người lên thì tôi nhanh chóng quay lưng rời đi. Đột nhiên tay mình bị nắm lấy, tôi giật mình nhìn lại phía sau lưng, nơi cô gái kia đã cởi bỏ kính đen.
Khuôn mặt này… có vài phần quen quen.
“Chị… Như?”
“Em là Hạ phải không? Oa! Lâu lắm không gặp. Em đúng là càng lớn càng xinh nha!”
“Haha… cảm ơn chị…” không phải là càng lớn càng xinh đâu chị à… chẳng qua là hôm nay em có trang điểm một chút.
Chị Như mỉm cười nhìn tôi: “Đi uống cà phê với chị đi.”Sau đó, không đợi tôi nói năng gì, đã kéo tôi chạy ù ra thang máy, nhanh chóng đem tôi ra khỏi công ty, dúi tôi vào trong chiếc xe đậu ngay trước công ty.
A… cái cảm giác này thật sự rất quen thuộc, ngày trước chẳng phải tôi cũng đã một lần bị chị ấy kéo đi te te như vậy.
“Ơ… em đang trong giờ làm việc.”
“Chị xin nghỉ giúp em.” Cô ấy nói rồi nhanh chóng đạp ga vù chạy đi.
Tôi thở ra… quả nhiên, là tôi đoán không sai.
Không phải là Khải bảo bạn gái đến công ty, mà là vì cô bạn gái này quá vũ bão, hắn hoàn toàn không thể chống cự, để mặc chị ấy làm gì thì làm, trong công ty mới hình thành ra loại tin đồn nhảm nhí đó.
Chị Như đem tôi đến một quán cà phê cách công ty 10 phút chạy xe, lúc đó vào khoảng 2 giờ trưa, trong quán cà phê rất vắng.
Chị ấy kéo tôi đến một góc nhỏ rồi thản nhiên ngồi xuống gọi nước, thậm chí còn gọi luôn cả phần nước của tôi. Không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, mà chị ấy gọi ngay thức uống tôi ưa thích.
Tôi nhìn chị Như với ánh mắt đầy tò mò… không phải là chị ấy biết tôi thích uống cái gì đó chứ? Chắc không đâu.
Chị Như sau khi nói với người phục vụ thì quay mặt sang nhìn tôi, cười toe toét: “Em mới về nước à?”
“Dạ… cũng gần nửa tháng rồi chị.”
“Ồ… sao em lại về nước, cuộc sống bên đó không tốt hay sao?”
“Chảng qua là em không muốn phải xa bạn bè người thân thôi chị à…”
“Vậy à… thôi kệ, không cần biết lý do là gì, nhưng em về nước là tốt rồi. Thằng Khải dạo này tỏ ra rất vui vẻ, thì ra vì em đã về nước.”
“…” nghe xong câu này của chị Như, tôi lại bất giác đỏ mặt, tim đập mạnh một cái, rồi phải ép mình nở một nụ cười gượng gạo: “Chị đừng nói như vậy…” sẽ làm em nghĩ lung tung.
“Chị biết… hai đứa đã chia tay rồi, nhưng mà…”
“Nước của quý khách.” Chất giọng lãnh đạm của nhân viên chen ngang lời chị Như.
Chị ấy quay sang mỉm cười với cậu nhân viên kia theo phép lịch sự: “A… cảm ơn.”
Sau khi cậu ta đã đi, chị ấy lại tiếp tục nói: “Hai đứa đã chia tay rồi vẫn có thể quay lại mà đúng chứ.”
Chị ấy cứ nói theo kiểu như tôi và hắn đều vẫn còn rất thích nhau… tôi cũng không biết phải trả lời làm sao với mấy câu nói của chị ấy.
Thấy tôi cúi đầu im lặng, chị ấy mỉm cười: “Em còn thích Khải không?”
Tôi lại không dám trả lời thật lòng, khẽ lắc đầu: “Không có ạ.”
“Hừm… vậy thì để chị tiết lộ cho em một bí mật.”
“Dạ?”
Chị Như áp sát người tôi, nói nhỏ vào tai tôi…
…
Sau khi trở về công ty, tôi như người mất hồn, tay tôi đặt trên bàn phím, nhưng lại gõ ra mấy chữ vô nghĩa.
Quỳnh Dao thấy mặt tôi cứ thừ ra đó, lại đẩy ghế của cô ấy về phía tôi, nhìn vào màn hình trước mặt tôi, cô nàng phì cười: “Haha… mày đang cố liên lạc với người ngoài hành tinh à, đây là loại ngôn ngữ gì đây chứ?”
Tôi khó chịu đẩy nó ra: “Mày làm việc của mày đi, đừng ba phải nữa.”
Sau đó, một chân tôi đá cái ghế của cô ấy về vị trí cũ.
Thôi không gõ linh tinh nữa, tôi bắt đầu chống cằm bâng quơ nhìn về phía bầu trời đen ngòm ngoài cửa kính.
Thật tình mà nói thì tâm trạng của tôi lúc này cũng đen ngòm giống bầu trời đang chuyển mưa vậy.
Tôi ngẩn ngơ nhìn trời nhìn mây, đến lúc tan làm cũng không biết.
Quỳnh Dao thấy tôi lại cứ ngẩn ngơ, hào phóng vỗ vai tôi một cái: “Đi thôi, vì hôm nay mày đang có chuyện, nên tao sẽ vui vẻ đãi mày một bữa. Thế nào?”
Tôi bất giác cười một tiếng: “Nếu vậy cả năm xem ra tao phải có chuyện vài lần.”
“Con nhỏ này thật biết lợi dụng lòng tốt của người khác. Đi thôi. Tao đói rồi.”