Đọc truyện Bộ Tứ Nghịch Ngợm – Chương 22
Chap 21
Bị 3 con kia chửi, Thanh tức mình, ném hết đồ ăn cho bọn nó và bỏ lên lớp, nhịn đói luôn.
Ở gốc cây.
Sau một hồi chiến đấu với đống đồ ăn, 3 đứa chúng nó đã chén hết. Linh tiếp tục xung phong đi mua. Cơ mà vừa ra đến nơi đã gặp rắc rồi. Suy cho cùng thì cũng chả phải rắc rối (tại t/g nghĩ thế). Nó bắt gặp cảnh Gia Bảo cùng một đứa con gái đang đi chung với nhau. Họ đi chung thì chả liên quan gì tới nó cả nhưng mà con nhỏ đi cùng Bảo lườm nó, còn ngáng chân lúc nó đi qua. Nó thì tính bốc đồng sẵn rồi, hay ghét những con kiểu “hang động” nữa nên nó quay lại lườm + đá vào chân nhỏ kia một phát có thể nói là đau, rất đau. Ai mượn đắc tội với người học tiệt quyền đạo như nó làm gì. Đấm đá suốt ngày. Nhìn nhỏ đó tức lắm.
– Con điên kia, sao mày đá chân tao. Nhỏ đó vênh cái mặt lên chửi nó.
– Con chó kia, mày sủa cái gì tao đéo hiểu. Nó cũng chửi lại thâm hơn.
– Nghe được là hiểu được. Bố mẹ mày cho mày ăn học mà nói đéo hiểu à? Ngu vừa thôi con điên ạ. Nhỏ đó nói mắt lườm nó không khác gì con yêu tinh luôn.
– Tao đéo hiểu ngôn ngữ của chó đấy? Thích thì chửi thẳng mặt tao đây này lôi bố mẹ tao vào làm gì. Mày mà nói câu nữa động vào bố mẹ tao là cái mồm mày không còn răng để húp cháo nữa đâu. Nó kiềm chế lắm mới không phát ngôn ra những câu thô tục hơn.
Học sinh cả trường bu lại ngày càng đông vây kín thành một vòng tròn.
– Tao thách mày đấy! Giỏi thì lại đây tát đi. Cái loại mày thì làm được cái gì.
– Cháttttt…..Nó tát thẳng mặt nhỏ kia in nguyên 5 nốt tay trên mặt.
Nhỏ đó định cầm tóc nó túm nhưng mà nó dân võ, tập từ nhỏ nên làm sao mà động vào được. Lợi thế về nó nên nó cứ thế tát bôm bốp vào mặt nhỏ kia không thương tiếc.
Sau đó là lời cảnh cáo của nó:
– Từ lần sau mà gặp tao thì bỏ cái bản mặt vênh váo của mày đi. Tao là tao còn hiền chán đấy chứ như đứa khác thì mày chết từ lâu rồi.
Bây giờ Gia Bảo mới lên tiếng.
– Linh. Thôi. Tao xin lỗi mày thay Thục Anh. Nói xong Bảo từ từ đỡ nhỏ kia đứng dậy, lấy tay phủi quần áo cho nhỏ và đi.
Tiếng học sinh bàn tán rộn ràng còn hơn cả “nghỉ Tết”. Thế là có một scaldal mới tại trường và nó cũng trở thành “người nổi tiếng” từ đấy!!!!
Xin bí mật một chút nhé!!!!
Con nhỏ vừa rồi là em họ của Gia Bảo, tên Thục Anh, cũng dễ thương đấy nhưng kiểu chảnh chọe, khinh người. Vừa rồi Bảo không can lúc nó đánh nhỏ là vì muốn nó dạy cho nhỏ một bài học nhớ đời, cho chừa cái thói kênh kiệu đi. Vì nó hơi quá nên mới can thôi. Nhỏ đó chắc vận may chưa đủ “rói” nên mới vớ phải ông anh họ như Gia Bảo. Ai đời để em ăn đòn chán mới chịu can. Tên Thục Anh mà tính cách như con “dog”. Đáng lẽ ra phải dịu dàng, yểu điệu thục nữ, nết na nhưng hình như trái ngược lại thì phải. Chả giống với cái tên tẹo nào.
Học sinh tản dần. Nó lại tiếp tục công việc mua một đống đồ ăn mang về cho hai con kia. Đánh nhau xong mà cứ như kiểu ăn một bát phở ý, rõ thản nhiên. Bưng đồ về cho hai nàng kia chén, nó mới than vãn:
– Tao vừa đánh nhau xong. Kiểu gì cũng bị lên phòng hội đồng uống nước chè cho mà xem.
Sau đó là sự ngạc nhiên tột độ của hai con kia.
– Mày nổ à? Vừa đi được có 10 phút mà bảo đánh nhau. Nay có phải cá tháng tư đéo đâu. Ngọc cầm chiếc xúc xích từ tay Linh vừa ăn vừa nói.
– Cứ như mày đấy. Bạn đánh nhau cũng không biết, có khi chết cũng chả thèm quan tâm. Linh giận giận bực bực.
– Thôi. Hai đứa này. Mà mày đánh nhau với ai hở Linh? Mỹ nhảy vào can thiệp.
– Tao đéo biết con nào. Linh trả lời thản nhiên.
– Mày bệnh à? Không biết sao đánh người ta.
– Bệnh gì? Không có lửa làm sao có khói. Con đấy nó không gây sự trước thì làm sao tao phải đánh.
– Ừ. Ăn đi đã. Có bị xuống phòng hội đồng không mai khắc biết.
~~>>>>>
Buổi chiều.
Từ hai phía của trường học có hai sinh vật đang từ từ lại gần nhau. Gần, gần hơn, gần hơn nữa…chạm mặt nhau, đi tiếp và dừng lại tại một điểm mang tên “vòi nước giặt giẻ”. Cặp đôi sinh vật kia chỉ có thể là Hoàng Khánh – Bảo Ngọc. Trùng hợp hay không cũng một tay do ông trời sắp đặt cả (t/g GATO cũng không được). Nàng Ngọc của chúng ta trong giờ học Lịch sử ngồi bên cạnh một đứa nói chuyện rất rôm rả bàn bạc về “người yêu”. Trong khi đó cô ở trên bục giảng viết lia lịa vào cái bảng mà chả đứa nào thèm ghi bài. Đang bức bách về cái vấn đề cần giải quyết, tức mình quay xuống nhìn, đúng lúc nó đang nói chuyện hăng say hơn cả cô giảng bài phía trên nên cô bắt nó đứng lên xóa bảng sau đó đi giặt giẻ. Còn Khánh thì trong giờ Hóa học, tất cả các bạn đang tiến hành làm thì nghiệm về quỳ tím thì anh chàng đang ngủ một cách ngon lành, chìm vào trong giấc mộng. Trong mơ Khánh thấy mình hóa thân thành lão già Eustace trong bộ phim hoạt hình “Chú chó nhút nhát Courage”. Lại còn lẩm bẩm trong miệng “Con chó ngu ngốc, mày làm xấu mặt tao”. Mọi người đang chăm chú làm thí nghiệm thì chỉ duy nhất có một tiếng động phát ra từ Khánh. Cô giáo tiến lại gần, gõ cái thước mấy phát liên tục xuống mặt bàn làm cho ai đó giật mình tỉnh dậy. Mặc dù đang làm thí nghiệm, bảng không ghi tí gì nhưng cô vẫn cho Khánh đi giặt giẻ để tỉnh ngủ. Đã bị phá giấc ngủ ngàn vàng lại còn bị sai vặt anh chàng tức lắm luôn. Chẳng lẽ lại bùng tiết Hóa này!!!!! Nhưng mà càng nghĩ càng thương cái đồng tiền 20 nghìn nên mới ngoan ngoãn nghe lời không lại bị cô ghi vào sổ đầu bài thì chết tiền phạt.
Thế nên mới có cơ hội ngàn năm có một cho anh chị nhà ta gặp nhau.
Có mỗi cái vòi nước mà đòi giặt chung thì giặt bằng niềm tin à? Khổ nỗi cặp này còn xung khắc đủ kiểu cơ. Ai chịu ai. Ai giặt trước, ai giặt sau. Ai ai ai??? ( kiểu này bị nhiễm nặng La Thăng rồi!!! ).
– Con kia. Tránh ra cho tao giặt trước. Khánh nói và đẩy Ngọc lùi lại phía đằng sau.
– Tôi giặt trước. Cậu xê ra. Nó cũng đẩy Khánh ra khiến anh chàng dịch chuyển vài bước chân.
– “Hương qua đèo” ra chỗ khác mà giặt.
– Hương qua đèo cái quái gì? Nó ngẩn ngơ ra thắc mắc.
– “Hương qua đèo” là “Heo qua đường”. Biến nhanh hộ cái. Khánh nói xong khiến nó ngẩn tò te ra, trong đầu chỉ có ba chữ “Heo qua đường”.