Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 12: Trong lòng có chút buồn bực


Đọc truyện Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời – Chương 12: Trong lòng có chút buồn bực

Nhưng từ trước đến giờ không qua lại với La gia, Bùi Vân Khinh không quan tâm cũng không muốn đến sự giàu sang đó, vì thế cũng không có ý định nhận người thân.

Sau này bị Đường Mặc Trầm đuổi ra Đường gia, cứng rắn đuổi về La gia, Bùi Vân Khinh mới bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu.

“Được.”

Bùi Vân Khinh rất ngoan.

Thời gian này, Đường Mặc Trầm từ trên ghế đứng lên.

“Em đưa anh.”

Bùi Vân Khinh thẳng người lấn tới, bàn tay Đường Mặc Trầm liền rơi xuống bờ vai cô.

Biết tính tình của anh không thích người khác làm trái ý nên cô không kiên trì chỉ quay sang nhìn anhcười ngọt ngào.

“Chú à, buổi tối gặp lại.”

Mái tóc dài của cô buộc cao, ánh nắng sáng sớm chiếu vào gương mặt tươi trẻ, lớp lông tơ bên gò má bị ánh sáng nhuộm thành màu vàng nhè nhẹ, khóe môi cong lên có vẻ cực kỳ nhu thuận.

Hoảng hốt, thời gian như quay lại một năm trước.

Thời điểm anh không làm nhiệm vụ, mỗi sáng bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm.

anh công tác, cô đến trường cô vẫn luôn cười và nói lời tạm biệt với anh.

“Chú à, buổi tối gặp lại.”


Khi đó, mỗi ngày của anh đều bắt đầu từ nụ cười của cô.

“Ừ!”

nhẹ đáp một tiếng, anh bước ra nhà ăn, qua phòng khách đi vào ngoài cửa trong ánh mặt trời.

Thư kí Ôn chạy đến mở cửa xe giúp Đường Mặc Trầm, anh nghiêng người ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.

Khởi động xe, theo bản năng anh nghiêng mắt, một cái liếc mắt chỉ thấy cô đứng ở bên trong cửa sổ sát đất, đang ở hướng anh phất tay.

Trong lòng Đường Mặc Trầm đột nhiên toát ra một ý nghĩa – nếu hai người bọn họ có thể tiếp tục như vậy…

Điều này sao có thể rồi Bùi Vân Khinh sẽ trưởng thành, một ngày nào đó sẽ gả cho chàng trai mà côyêu mến.

không biết sau này, bạn trai của cô có ghét bỏ cô không còn trinh trắng hay không?

Gã đó dám!

Nghĩ đến chuyện cô cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, trong lòng Đường Mặc Trầm khôngkhỏi bực bội.

Thu hồi tầm mắt, anh nhíu mày nhìn thẳng tài xế, nói ra hai chữ.

“Lái xe!”


Trong phòng ăn.

Vẫn liên tục đưa mắt nhìn xe Đường Mặc Trầm chạy ra khỏi con hẻm, Bùi Vân Khinh này mới thu hồi tầm mắt.

“Tiểu thư!” Bác Chu ở một bên nhẹ giọng mở miệng, “Con có muốn ăn chút món bánh ngọt hay không?”

Sáng sớm, vừa ăn điểm tâm xong liền ăn thêm bánh ngọt?

Bùi Vân Khinh nghi hoặc nghiêng mắt, chỉ thấy bác Chu mỉm cười giải thích, “Hôm qua, thiếu gia mang về một cái bánh ngọt, bác nhớ tiểu thư thích ăn nhất bánh ngọt caramen.”

Bánh ngọt caramen?

Chú nhỏ lại không ăn đồ ngọt, mua thứ này làm cái gì?

“Chú mua?”

“Bác có nhìn qua cái hộp, là bánh ngọt số lượng có hạn ở tiệm Betty.”

Betty là tiệm bánh ngọt cao cấp của tiệm bánh Long Thành, sinh nhật lần đầu tiên của cô ăn bánh ngọt caramen chính là Đường Mặc Trầm mua ở cửa tiệm kia.

Từ nay về sau, cô rất mê bánh ngọt caramen nơi đó.

Sau này mỗi lần Bùi Vân Khinh sinh nhật, anh đều đặt một cái ở nơi đó để chúc mừng cô.

Hay là…

Bùi Vân Khinh chạy nhanh vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.

Quả nhiên, có một hộp bánh hình vuông vẫn chưa mở bao bì, cô dè đặt bưng ra ngoài, đặt lên bàn bắt đầu tháo nơ, mở hộp ra.

Hương thơm bánh ngọt mê người đưa vào mũi, trang trí tinh xảo trên bánh, có dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ “.

” Bác Chu!” Bùi Vân Khinh quay sang, “Chú ấy chuẩn bị sinh nhật cho con sao?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ là…” Bác Chu rũ xuống rèm mắt, “Hôm qua thiếu gia về nhà rất sớm, ngoài bánh ngọt ra, còn mang về một hộp quà thật lớn.”

Bác Chu từ nhỏ đã nhìn Đường Mặc Trầm lớn lên, không khó đoán được tâm tư của anh, biết trong lòng anh là luyến tiếc nha đầu kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.