Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 996: Hai Người Tiến Triển Nhanh Vậy Sao


Đọc truyện Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương – Chương 996: Hai Người Tiến Triển Nhanh Vậy Sao


Nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Mông, Đỗ Đỗ dừng lại một chút, nhưng không có nhìn lại.
“Đúng rồi, tôi quên nói với cô một chuyện.”
Đỗ Đỗ bình tĩnh nói chuyện với Chu Tiểu Mông.
“Cái gì?”
Chu Tiểu Mông nghi ngờ hỏi, nghĩ Đỗ Đỗ có tin tức gì tốt muốn nói với cô ấy.
“Tôi vừa tìm thấy năm hoặc sáu con gián bên cạnh tảng đá cô đang ngồi.

Cô muốn quay trở lại phòng và đối mặt với một con gián hay đối mặt với năm hoặc sáu con gián, cô có thể tự suy nghĩ.”
Dường như thật sự có nhiều con gián như vậy, Đỗ Đỗ cố ý đàng hoàng trịnh trọng mà thông báo cho Chu Tiểu Mông.
Nói xong thì anh ta quay lưng lại với Chu Tiểu Mông rồi nở một nụ cười đắc ý, sải bước đi về phía phòng.
“Sao anh lại đáng ghét như vậy!”
Không biết là thật hay đùa, nhưng mà những gì Đỗ Đỗ nói vừa rồi đều khiến Chu Tiểu Mông tức giận.
Tuy rằng đối với lời nói của Đỗ Đỗ cô ấy cũng không tin tưởng lắm, vốn định duy trì tông nghiêm cuối cùng kiên quyết không trở về phòn.

Nhưng mà mắt của cô ấy không không khỏi nhìn về phía hòn đá bên cạnh, càng nhìn nó thì trong lòng cô ấy càng thấy rợn tóc gáy.
“Quên đi.”
Chu Tiểu Mông nghiến răng, lại chạy đến bên cạnh Đỗ Đỗ.

Dù không muốn thua quá xấu xí trước mặt Đỗ Đỗ, nhưng dù sao cô ấy cũng rất sợ con gián nên chỉ có thể tỏ ra yếu thế trước mặt Đỗ Đỗ.
Khi trở lại phòng, Đỗ Đỗ đã bắt được con gián dưới gầm tủ và xử lý thành công.
Lần này, Chu Tiểu Mông hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì chỉ có một cái giường, Chu Tiểu Mông đêm đó nằm thẳng trên giường, không hề thư thái.
Về sau hô hấp của Đỗ Đỗ càng ngày càng nhẹ nhàng, sau khi xác định Đỗ Đỗ đã ngủ, Chu Tiểu Mông chỉ cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng không nhịn được buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, phòng khách trang trại.
Đỗ Đỗ ngáp một cái liền tỉnh lại.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Chu Tiểu Mông đang nằm bên cạnh mình, cô ấy vẫn nhắm chặt mắt.
Ban đầu Đỗ Đỗ cũng không quan tâm lắm, cho đến khi nhìn lần thứ hai mới thấy có gì đó không ổn, bởi vì Chu Tiểu Mông vẫn đang ngủ, mà lông mày của cô ấy nhíu chặt vào nhau dường như đang rất đau.

Hơn nữa, còn có chuyện rõ ràng hơn là sắc mặt cô ấy đỏ bừng, rất không bình thường.
“Chu Tiểu Mông.”
Đỗ Đỗ gọi cô ấy, nhưng không có tiếng trả lời.
Sau đó, Đỗ Đỗ đưa tay sờ trán cô ấy, nhưng khi tay Đỗ Đỗ vừa chạm vào trán Chu Tiểu Mông liền nhanh chóng thu lại, không biết vì sao mà trán Chu Tiểu Mông đã nóng rồi, rõ ràng là đang sốt cao.
“Chu Tiểu Mông, tỉnh lại.”
Đỗ Đỗ lại lay cô ấy, Chu Tiểu Mông mở mắt ra một chút.
“Tôi buồn ngủ quá, lạnh quá.”
Chu Tiểu Mông yếu ớt nói, rồi lại nhắm mắt lại.
Không tiếp tục gọi cô ấy nữa, Đỗ Đỗ trực tiếp ôm lấy Chu Tiểu Mông bắt đầu đi về phía xe ngoài trang trại.
Trong tình hình hiện tại, không có thời gian để xem xét nó có phù hợp hay không.
Nhiệm vụ chính của Đỗ Đỗ là đưa Chu Tiểu Mông đến bệnh viện chữa trị, nếu muộn hơn không biết cuối cùng sẽ ra sao.
Biết được đại khái vị trí của thành phố S, Đỗ Đỗ cố định Chu Tiểu Mông vị trí ghế phụ phụ, sau đó trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng lái về hướng bệnh viện thành phố S.
Ở phía bên kia, bệnh viện ung thư.
Bạch Tô vừa trở về phòng bệnh sau khi ăn sáng, nhìn xuống điện thoại di động của mình, không có cuộc gọi nhỡ nào, không có bất cứ số lạ hay là số di động của Đỗ Đỗ.
“Kỳ lạ.”
Bạch Tô khẽ nhíu mày.
Lần trước khi Đỗ Đỗ cầu cứu, có một người phụ nữ bên cạnh đang nói chuyện nên Bạch Tô đã ngăn Phó Vân Tiêu lại và không cho anh đi cứu viện nhằm tạo cơ hội cho Đỗ Đỗ.
Nhưng đã hơn một ngày trôi qua, theo tính cách của Đỗ Đỗ, lẽ ra anh ta nên gọi Bạch Tô để chất vấn, nhưng anh ta không có.
Hơn nữa, ngoài chất vấn thì Đỗ Đỗ cũng không có nói về tình trạng của mình.
Vốn dĩ là với mục đích để tác hợp cho Đỗ Đỗ, nhưng bây giờ Bạch Tô đã trở nên căng thẳng vì không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay khi Bạch Tô đang lo lắng về chuyện này thì lập tức có một số điện thoại di động xa lạ gọi đến.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Bạch Tô đã trực tiếp nhấc máy.
“Bạch Tô, tôi là Đỗ Đỗ.”
Giọng điệu Đỗ Đỗ hơi lo lắng, trực tiếp báo tên anh ta qua điện thoại.
“Tại sao anh lại đổi số điện thoại?”
Nghe thấy giọng nói của Đỗ Đỗ, tuy rằng Bạch Tô không có biểu hiện rõ ràng nhẹ nhõm, nhưng thực sự tảng đá trong lòng cô đã rơi xuống.
“Còn cô không biết xấu hổ mà hỏi.”
Lần này, Đỗ Đỗ cũng không lưu lại chút mặt mũi nào với Bạch Tô, liền trực tiếp đáp trả.
“Cô thật sự là không có nghĩa khí! Tôi đã gọi điện cầu cứu mà cô cũng không quan tâm, hiện giờ dám hỏi tôi về việc đổi số điện thoại dù biết rằng tôi bị mất điện thoại di động.”
Đỗ Đỗ không ngừng nói qua điện thoại.
“Đó không phải là đang tạo cơ hội cho anh sao?”
Biết Đỗ Đỗ có chút tức giận, Bạch Tô đưa điện thoại ra xa tai hơn một chút, sau khi âm lượng của Đỗ Đỗ trở lại bình thường thì Bạch Tô lại đưa điện thoại lên tai.
“Cô tạo cơ hội gì cho tôi?”
Trên điện thoại, câu hỏi bình tĩnh của Đỗ Đỗ lại truyền đến, ngoài giọng nói còn có tiếng động cơ xe gầm rú.
“Anh và cô gái đó thế nào?”
Bạch Tô nhiều chuyện hỏi.
Khi nhận được cuộc gọi này, Bạch Tô có chút dự đoán, dù sao đây là một số không quen thuộc, lại là do Đỗ Đỗ gọi lại, nhưng mà có nhiều thứ cô không quá chắc chắn.
“Bây giờ cô gái mà cô muốn hỏi đang nằm yên lặng bên cạnh tôi.”
Đỗ Đỗ tức giận đáp.
“Cái gì?”
Nghe được lời nói của Đỗ Đỗ, Bạch Tô sửng sốt.

Cô bắt được một điểm quan trọng từ lời nói vừa rồi của Đỗ Đỗ “nằm bên cạnh anh ta”.
Đúng là Chu Tiểu Mông lúc này đã bị hôn mê và cô ấy đang nằm ở ghế phụ, chỉ có điều là đã bị Đỗ Đỗ dùng dây an toàn để cố định.
“Hai người tiến triển nhanh như vậy sao?”
Bạch Tô không tin được, ngập ngừng hỏi.
“Nhanh, tất nhiên là nhanh rồi.

Nếu chậm một chút thì cô bé này thành người ngốc rồi.”
Biết Bạch Tô đã hiểu lầm, nhưng Đỗ Đỗ cũng không có ý giải thích, tức giận nói.
“Cái gì?”
Bạch Tô nhất thời không hiểu được Đỗ Đỗ vừa nói cái gì.
“Ý tôi là, cô nhanh chóng liên hệ cho tôi một bệnh viện ở thành phố S đi.

Cô gái mà cô muốn hỏi hiện đang sốt và bất tỉnh, tôi đang trên đường đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Lần này, Đỗ Đỗ đã tường thuật đầy đủ chuyện đã xảy ra, Bạch Tô hiểu ra ngay lập tức.
Không cần Đỗ Đỗ nói quá nhiều, Bạch Tô trực tiếp cúp điện thoại liên hệ với bệnh viện hạng nhất thành phố S bên cạnh, hẹn bác sĩ.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô gửi trực tiếp địa chỉ bệnh viện đã được chỉ định và số bác sĩ vào điện thoại di động hiện tại của Đỗ Đỗ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.