Đọc truyện Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương – Chương 987: Lợi Hại Lợi Hại
Bầu trời đầy sao, gần nửa đêm ở đây thì ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì khung cảnh bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Đỗ Đỗ và Chu Tiểu Mông không nói thêm lời nào, mỗi người đều có suy nghĩ chuyện của mình.
Cho đến tận đêm khuya, Chu Tiểu Mông mới liếc nhìn Đỗ Đỗ.
“Chờ tôi mười phút, anh có thể thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị đi.”
Nói xong, Chu Tiểu Mông đi ra khỏi ngôi nhà tranh bỏ hoang mà không hề quay đầu nhìn lại.
“Thú vị.”
Nhìn thấy cô ấy rời đi, Đỗ Đỗ không khỏi lộ ra một nụ cười, tuy rằng thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng Đỗ Đỗ có thể cảm giác được cô gái này hẳn là có rất nhiều chuyện cũ, bởi vì cô ấy có vẻ như là một người thú vị.
Sau đó Đỗ Đỗ thản nhiên thu xếp quần áo rồi bước ra khỏi túp lều tranh.
Màn đêm càng lúc càng im ắng, lúc Đỗ Đỗ đi ra thì Chu Tiểu Mông đã không còn ở đây, không biết cô ấy đã đi đâu.
Sau vài phút nữa, tiếng gầm rú của động cơ từ xa đến, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Tiếng động cơ càng ngày càng gần, ánh đèn xe nhấp nháy, giống như một con ngựa hoang trong vùng hoang vắng này phi nước đại qua bóng tối xa xăm.
Tốc độ xe rất nhanh, tiếng phanh chói tai vang lên, một chiếc xe jeep màu xanh lá cây dừng lại trước mặt Đỗ Đỗ.
“Lên xe đi!”
Chu Tiểu Mông có vẻ rất lo lắng, mở cửa kêu Đỗ Đỗ lên xe.
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt có chút hoảng hốt, không biết đang nhìn cái gì.
Nhìn theo ánh mắt của Chu Tiểu Mông, Đỗ Đỗ cũng liếc về phía sau.
Xa xa có những chấm đèn le lói, hình như có chiếc xe khác đang tới gần, nhưng mà Đỗ Đỗ cũng không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp nhảy lên xe.
“Được rồi.”
Đỗ Đỗ nhìn trái phải xe jeep, có chút ngạc nhiên.
“Không ngờ một cô gái như cô lại lái một chiếc xe có tính hoang dã như vậy.”
Anh ta không khỏi ngưỡng mộ.
“Ừ…!cũng được.”
Chu Tiểu Mông vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu rồi thản nhiên trả lời.
Sau đó, khi ngồi vào ghế phụ lái Đỗ Đỗ bắt đầu nhìn xung quanh cách bố trí của chiếc xe, nhưng càng nhìn thì anh ta càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì chiếc xe này không có chút hơi thở của phụ nữ.
Ngược lại, ở đằng sau chiếc xe, vẫn còn dao cạo râu và những thứ khác mà đàn ông sử dụng.
“Xe hơi của cô…”
Lời nói Đỗ Đỗ có chút do dự, không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy làm chiếc xe này rất kỳ quái, giống như Chu Tiểu Mông không hợp với chiếc xe này.
Nó có độ tương phản rất mạnh, cũng không giống xe của cô ấy.
Ngoài ra, Đỗ Đỗ còn nghi ngờ hơn khi vừa phát hiện trong xe có đồ dùng của một người đàn ông.
Như nghe được sự nghi ngờ trong giọng nói của Đỗ Đỗ, Chu Tiểu Mông liếc nhìn Đỗ Đỗ, sau đó chủ động giải thích: “Chiếc xe này là mượn của một người bạn, không phải của tôi.”
Giọng cô ấy rất thoải mái.
“Vậy cô hẳn có rất nhiều bạn bè, còn có thể mượn xe ở một chỗ như vậy.”
Bây giờ nghe Chu Tiểu Mông chủ động giải thích thì sự nghi ngờ của Đỗ Đỗ đã bớt đi một chút, cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Tất nhiên, dù sao thì tôi cũng đến đây để điều tra, chắc chắn tôi sẽ không chạy xa đến mức này một mình.
Những người bạn khác của tôi cũng ẩn núp ở những ngôi làng khác.”
Chu Tiểu Mông cười lớn, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.
“Lợi hại, lợi hại.”
Đỗ Đỗ gật đầu, lúc này mới tin lời Chu Tiểu Mông mà thả lỏng cảnh giác.
Chỉ là, không bao lâu sau khi anh ta vừa buông lỏng cảnh giác thì một chiếc xe khác ở phía xa đã chiếu đèn pha vào xe của họ.
Chiếc xe phía sau phóng nhanh, dường như đang lao về phía bọn họ, không ngừng chiếu đèn, phi nước đại trên con đường hoang vu.
Đỗ Đỗ từ kính chiếu hậu liếc nhìn về phía phía sau, chậm rãi nhíu mày, có chút kỳ quái, bởi vì mấy chiếc xe phía sau cũng là xe jeep màu xanh lục, trông giống hệt xe bọn họ lái, giống như là cùng một đoàn xe.
“Bạn của cô ở phía sau?”
Đỗ Đỗ cảm thấy kỳ quái nhìn Chu Tiểu Mông nghi hoặc hỏi.
Chu Tiểu Mông cũng nhìn thấy những người đuổi theo từ phía sau, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng không thể giải thích được.
“À…!không.”
Chu Tiểu Mông thỉnh thoảng vẫn nhìn chiếc xe đuổi theo từ phía sau qua gương chiếu hậu, tốc độ dưới chân nhanh hơn một chút.
Nói xong, cô ấy bắt đầu tập trung toàn lực lái xe, dường như đang chạy đua với chiếc xe phía sau, hai tay giữ chặt vô lăng, tinh thần tập trung cao độ.
“Ngồi chắc vào, con đường phía trước có chút khó khăn, tôi sẽ lái xe nhanh hơn, đừng cản đường của bọn họ.”
Chu Tiểu Mông căng thẳng lái xe, cô ấy lại giải thích thêm một câu khác, nhưng trong môi trường này, lời giải thích của cô ấy có vẻ có chút cố ý.
Mặc dù cô ấy đã điều khiển xe rất nhanh, nhưng mà chiếc xe jeep phía sau đã nhanh hơn và ánh đèn liên tục nhấp nháy, bám sát phía sau họ.
“Chiếc xe này có vấn đề phải không?”
Đỗ Đỗ ngồi trong ghế phụ không ngừng quan sát biểu hiện của Chu Tiểu Mông và các xe phía sau.
Phía sau bọn họ đại khái có ba bốn chiếc xe giống nhau, sau khi những chiếc xe này đuổi kịp thì hiển nhiên là Chu Tiểu Mông còn căng thẳng hơn lúc trước, vẻ mặt ngưng trọng, như là đang chạy trốn khỏi chỗ chết.
Giọng của Đỗ Đỗ không nhỏ, nhưng Chu Tiểu Mông dường như không nghe thấy anh ta nói, không lên tiếng, vẫn hết sức tập trung điều khiển tay lái.
Cuối cùng, trên một con đường rộng rãi, chiếc xe dẫn đầu vẫn đuổi kịp xe của hai người Đỗ Đỗ.
Hai chiếc xe lúc này đã vượt quá tốc độ, lái song song nhau, đều không nhường đường, ý đồ của bọn họ căn bản đã lộ rõ, họ đang hướng tới Chu Tiểu Mông và Đỗ Đỗ.
Đỗ Đỗ nhíu mày càng chặt hơn, cảm thấy Chu Tiểu Mông đang giấu mình điều gì đó.
Đúng lúc này, chiếc xe đang đuổi kịp bên cạnh đột nhiên mở cửa sổ ra, một người đàn ông cũng đang ngồi trên người lái chiếc xe, người này hét về phía đám người Chu Tiểu Mông.
Tốc độ xe rất nhanh, giọng nói của người đàn ông chìm trong tiếng động cơ và tiếng gió vù vù, nhưng người đàn ông dường như đang lặp lại một câu, nên Đỗ Đỗ vẫn mơ hồ nghe thấy một vài từ, trong đó có: “Dừng lại.”
“Trả xe cho tôi.”
“Dừng xe.”
Nghe xong hai chữ này, sắc mặt Đỗ Đỗ dần dần lạnh đi.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu lý do tại sao chiếc xe phía sau lại đuổi theo họ.
Đương nhiên, điều này cũng giải thích một cách suôn sẻ tại sao trong xe lại có dao cạo râu của đàn ông, đó là bởi vì Chu Tiểu Mông đã lấy trộm chiếc xe này.
Dù rất nóng lòng muốn rời khỏi đây nhưng anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc lấy trộm xe của người khác.
Thấy Chu Tiểu Mông không lên tiếng, giọng điệu của Đỗ Đỗ càng trở nên âm trầm: “Cô cướp chiếc xe này của bọn họ?”
“Đúng.”
Chu Tiểu Mông gật đầu, không có phủ nhận.
“Vậy thì dừng lại và trả xe cho họ đi.”
“Không thể nào.”
Chu Tiểu Mông từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.
Xe hai bên vẫn duy trì tốc độ tối đa, cuồng phong, bên cạnh con đường nhỏ gồ ghề xuất hiện một ngã ba, sau đó Chu Tiểu Mông đột nhiên đánh tay lái, cả xe trực tiếp bay về phía con đường nhỏ..