Bó Tay Chịu Trói

Chương 19: Ham muốn chiếm giữ thật là kỳ quái


Đọc truyện Bó Tay Chịu Trói – Chương 19: Ham muốn chiếm giữ thật là kỳ quái

Editor: Cookie Oh

Anh tức giận, Kiều Tịch đã sớm phát giác, nhưng cơn giận của anh vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô.

Kỷ Thừa An cường ngạnh lôi cô vào phòng, đầu tiên là vào phòng tắm rửa tay, đúng, cái tay đánh Tưởng Phong (Bạn trước edit là Tưởng Đỉnh nhưng đúng là Tưởng Phong nha).

Anh cầm khăn lông lau từng ngón tay một, ánh mắt liếc Kiều Tịch đang đứng ở cửa ra vào, sau đó Kiều Tịch thấy ngón tay thon dài duỗi ra một cái rồi khẽ cong lại, ngoắc cô.

Hai chân không không chế được đi về phía anh, sau đó, cánh tay bị kéo lại. Sau khi giữ được eo cô, đôi môi ấm nóng của người đàn ông cũng rơi xuống, đầu lưỡi thăm dò vào, quấn lấy cô, thân thể phản ứng khiến Kiều Tịch lờ mờ nhớ đến đêm kịch liệt triền miên đầu tiên.

Thân thể mạnh mẽ đè lên tường phòng tắm, hơi lạnh sau lưng đối lập rõ rệt với lửa nóng mà người đàn ông đang đè trên người mình, hai cái tay dùng sức xoa nắn thân thể của cô, môi cũng thuận thế xuống phía dưới, chôn ở cổ của cô, khẽ cắn gặm.

Trong thời gian ngắn, không khí trong phòng đã nóng lên, hơi thở hai người rối loạn, trong lúc vô tình anh luồn tay xuống dưới, Kiều Tịch khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông nghe thấy thì thân thể cứng đờ, ngay sau đó ngẩng đầu tìm được môi của cô thì hung hăng dùng sức.

“A……” Đau quá! Kiều Tịch khẽ hít ngụm khí lạnh.

Ra sức đẩy anh ra, không khỏi lè lưỡi liếm môi dưới, một vị tanh ở đầu lưỡi truyền tới.

“Anh là chó à, còn cắn người.” Nhẹ nhàng oán trách người đàn ông thô lỗ này một cái, thời điểm nhìn về phía anh cũng sửng sốt.

Kỷ Thừa An cúi thấp đầu, dựa lưng vào tường, đôi tay buông xuống dưới, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn có cảm giác như óng ánh, trong suốt.

Người luôn cường thế, bá đạo như anh mà lúc này lại có cảm giác yếu ớt, cô đơn như vậy.

Không khí trở nên an tĩnh, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt từ sâu trong mắt anh phóng ra ngoài, cô cảm giác không gian bốn phía đều run lên, giữa sự tươi đẹp diễm nước mắt, thời gian yên lặng giống như mang theo hơi nước mờ mịt, ám muội.

Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Tịch lại không nhìn rõ người trước mắt này là ai?

“Ở trước mặt anh ta em cũng như vậy sao?” Giọng đàn ông trầm thấp, hoa nước mắt kéo cô trở về hiện thực, qua hồi lâu mới phản ứng được lời người đàn ông nói.

Trong phòng tắm truyền ra một tiếng cười nhạt, vài giây sau Kiều Tịch mới phát hiện ra đó là tiếng của mình.

“A, đàn ông.”

••••••••


Cũng may phục vụ nơi này rất tốt, cũng có lúc khách không ngồi xe của mình trở về, vì vậy, sẩm tối Kiều Tịch thuê một chiếc xe về.

Tài xế là một bác trai hơn 50 tuổi, chắc là thấy vẻ mặt lạnh của Kiều Tịch thì muốn an ủi cô.

“Cô gái, giận nhau với bạn trai sao?” Bác trai có lòng tốt cười cười, “Vợ chồng son không thể giận qua một đêm, tôi và bà nhà tôi đánh nửa đời người, cũng không ai có thể rời bỏ ai, đừng giận dỗi, nếu không chỉ chọc tức thân thể mình thôi.”

Kiều Tịch: “…… Cám ơn.”

Cố gắng tán gẫu một lúc, miệng muốn cười lại hạ xuống, cảm thấy rất khó.

Nhận thấy Kiều Tịch không muốn nói chuyện, bác trai cũng thức thời không nói nhiều, đieænàзnekquﯛýdon thuận miệng nói một câu: “Cô gái, giận nhau với bạn trai cũng không có gì, cùng lắm thì ta về nhà, đúng không?”

Nhà?

Kiều Tịch hơi sững sờ, cô không có nhà, trước đây không có, bây giờ cũng không.

Ngay cả người tình cờ gặp mặt cũng muốn an ủi cô, còn chân thật hơn so với mấy người nhà kia của cô.

Thật là…… đáng buồn.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh đèn sáng rực, Kiều Tịch nhìn màn đêm không có ánh sao nào, đen như mực, lông mi khẽ run, lặng lẽ rơi một giọt nước mắt xuống.

Cô tin tưởng vào tình yêu, cũng không tin sẽ rơi xuống chính mình, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, cô không nên hy vọng, không hi vọng cũng sẽ không thất vọng.

Nhưng ngôi nhà trên danh nghĩa kia của cô đã tồn tại, khi mới bắt đầu nên cắt đứt tình cảm, tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Sau khi tài xế thấy cô ngồi lặng lẽ rơi nước mắt thì không khỏi khẽ thở dài.

Trên đời này… giày vò người ta nhất không phải là tật bệnh, mà là tình yêu.

••••••••••••••••••

Trong căn phòng tối tăm, không có ánh sáng, người đàn ông cao lớn ngồi im bất động trên giường, giống như một pho tượng tinh xảo tuyệt thế.

“Thiếu gia, đã sắp xếp người đưa cô Kiều trở về rồi.” A Nhất đứng sau lưng Kỷ Thừa An nói nhỏ.


Nhận được câu trả lời trầm mặc của thiếu gia, A Nhất tiếp tục nói: “Như vậy tôi ra ngoài trước, thiếu gia nghỉ ngơi đi.”

“……”

Đứng gần cửa, thấy bóng dáng yên lặng của Kỷ Thừa An, A Nhất không khỏi lo nghĩ: nếu chị Trần ở đây sợ rằng càng thêm lo lắng thôi.

Thầm than một tiếng trong lòng, khẽ đóng cửa.

Đợi đến khi A Nhất rời đi, Kỷ Thừa An thở khẽ, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuy áo, lòng bàn tay khẽ quay xung quanh, động tác quen thuộc khiến lòng anh bình tĩnh lại.

Anh rốt cuộc làm sao vậy, thế mà lại mất khống chế nói ra như vậy.

Có điều, cuối cùng anh cũng xác minh được một chút, chẳng qua là chưa bao giờ biết, loại tâm tình này lại khổ sở như vậy.

Còn thống khổ hơn loại thuốc đắng nhất, lại làm cho người ta thấy ngọt ngào cùng nguy hiểm.

Ghen tỵ.

………………

Quán bar Bạc Vũ, Kiều Tịch cùng Hà Cửu tìm một quầy rượu nhỏ, chưa nói được mấy câu Kiều Tịch đã uống ba, bốn ly rượu.

Hà Cửu cô ngăn lại, đienaζnI3qyлdonn thận trọng nhìn chằm chằm mặt cô, nhếch môi cười: “Yêu rồi?” Câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

Kiều Tịch không lên tiếng.

“Hàaa…! Công tác bảo mật làm rất tốt nha, ngay cả mình cũng không biết, nói nhanh lên!” Phụ nữ, bất luận cao quý, lạnh nhạt từ trong xương tủy, cũng có được một người cùng bát quái.

“…… Cũng không có gì.” Kiều Tịch không có chút hào hứng.

“Thôi đi!” Hà Cửu không bỏ qua cho cô, “Thành thật khai ra, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì phạt tiền!”

“Người ta như vậy rồi, cậu còn bắt nạt mình!” Kiều Tịch bất mãn nhõng nhẽo.


“Cậu như vậy mới bình thường, nếu như sau khi cậu và Tưởng Phong chia tay, khóc cũng không khóc mới khiến mình lo lắng.” Một lời nói trúng..

Kiều Tịch thở dài, “Cách đây không lâu, ngày tụ họp cùng bọn cậu đã gặp được.” Sau khi nói chuyện của Kỷ Thừa An với Hà Cửu, tâm tình Kiều Tịch trái lại thoải mái hơn nhiều, cũng không uống nhiều rượu, buồn bã nữa.

Sau khi nghe xong, Hà Cửu sắc bén chỉ ra vấn đề: “Cậu cảm thấy anh ta không tin cậu nên đau lòng?”

“Mình chỉ là tức giận! Mình sẽ không vì đàn ông mà đau lòng đâu!” Kiều Tịch cường điệu.

Hà Cửu một tay chống lên bàn, tay kia chống cằm, mắt to long lanh chớp chớp, “Bạn yêu à, cậu đã rơi vào rồi, đừng phủ nhận.”

Nghe Hà Cửu nói xong, tâm tình Kiều Tịch càng sa sút: “Mình không biết, vậy mình nên làm gì bây giờ?”

“Làm thế nào! Nắm lấy! Anh ta khiến cậu tức giận, buồn bực còn bỏ ra số tiền lớn mua chỗ rượu này…, cậu phải giữ lấy anh ta, sau đó để anh ta đền cho cậu cả đời.” Hà Cửu vỗ vỗ bả vai của cô, “Thật ra thì người đàn ông này như vậy là quan tâm cậu, chỉ là hơi ngốc, không biết biểu đạt, xem biểu hiện tiếp theo của anh ta rồi nghĩ xem có muốn dễ dàng bỏ qua cho anh ta hay không.”

Nghe xong những lời này, Kiều Tịch ra sức lắc đầu, “Thôi đi, không muốn quản người đàn ông đáng ghét đó, bây giờ công ty mình gặp chuyện đã phiền muốn chết rồi, cậu biết người hợp tác với hạng mục trong tay mình là ai không?”

Hà Cửu lắc đầu.

“Chính là người trước kia.”

“Hả?” Hà Cửu mơ hồ biết người trong lòng Kiều Tịch, cau mày suy nghĩ một chút, “Cậu còn thích anh ta?”

Kiều Tịch cười nhạo một hồi, “Làm sao có thể chứ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Hà Cửu vén mái tóc quăn dài của mình, nhấp một ngụm rượu: “Với ai không qua được thì tiền cũng không qua được, kiếm lời xong thì đá là được.”

Kiều Tịch cười khúc khích, có lúc cô thật bội phục sự thoải mái của Hà Cửu, cũng vì điểm này nên mới không có người đàn ông nào bên cô.

Cô cười chế nhạo Hà Cửu: “Ha, cậu không tìm đàn ông thì xong rồi, mình phát hiện gần đây cậu càng lúc càng giống đàn ông.”

Hà Cửu ưỡn ngực một cái, lông mày xếch cao lên, cười một tiếng: “Cup D mà đàn ông.”

“Hư, cút sang một bên!”

Hai người phụ nữ như hai đứa ngốc cười lăn cười bò.

“Hi, các mỹ nữ, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Giọng trêu chọc của đàn ông vang lên, một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu, nheo đôi mắt dâm tà liếc Kiều Tịch và Hà Cửu.

Kiều Tịch vừa nhìn, thì ra là bạn trai của Lâm Tùy Ý, Thẩm Phong.


Đối với Thẩm Phong, Kiều Tịch không thích, cô vẫn kháng cự tương đối với chuyện yêu đương, một mặt là vì Hoắc Dục, mặt khác chính là chứng kiến tình yêu của người bạn tốt, Lâm Tùy Ý.

Nhìn qua thì thấy Thẩm Phong không tệ, gia thế được, tướng mạo tốt, tính khí không nóng nảy, với bất kỳ ai cũng đối xử hòa nhã, dĩ nhiên đây cũng là tất cả các nguyên nhân lúc đầu.

Trên thực tế, khi lần đầu tiên Kiều Tịch gặp Thẩm Phong đã không thích cho lắm, vì anh ta không quý trọng Lâm Tùy Ý.

Nhớ lần ăn cơm cùng nhau đó, coi như là Thẩm Phong cùng Lâm Tùy Ý đi gặp mặt các chị em, đ[email protected]$quydo^n anh ta gọi một bình rượu, khi mở nắp thì không mở được, phá miệng bình gốm sứ ra, nút chai còn không có, Lâm Tùy Ý thấy rất nguy hiểm, liền quan tâm nói: “Anh cẩn thận một chút, đừng dùng tay mở.”

Anh ta xem một lúc, gật đầu một cái, đưa cái bình đến trước mặt Lâm Tùy Ý, cười nói: “Vậy em mở di.”

Vậy, em, mở, đi!

Lúc ấy, Kiều Tịch và Hà Cửu đều sửng sốt.

Lâm Tùy Ý lúng túng cười một tiếng, không nói gì, đưa tay mở, sau đó Hà Cửu đoạt lấy chiếc bình, lạnh mặt xuống nói: “Mở cái khác ra, ngược lại chúng tôi cũng không muốn uống.”

Thẩm Phong nhìn các cô, cười ha ha, cuối cùng vẫn gọi phục vụ ra mở rượu.

Như vậy có thể thấy được một chút, huống hồ thời đại học, Lâm Tùy Ý mang thai hai lần, mỗi lần đều do Hà Cửu và cô cùng đến bệnh viện với Lâm Tùy Ý, gọi điện thoại cho Thẩm Phong, không phải không gọi được thì chính là do phụ nữ nhận.

Tuy nói thà phá mười ngôi miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, nhưng Kiều Tịch phải nói với Lâm Tùy Ý để cô suy nghĩ kỹ lưỡng tương lai giữa cô và Thẩm Phong.

Lúc ấy, Lâm Tùy Ý chỉ nói là: “Hết cách rồi, mình hiểu rõ anh ấy không được, nhưng mà mình thật sự hết cách rồi, Kiều Tịch cậu không hiểu đâu, không có anh ấy mình thật sự không biết nên sống sao nữa.”

Cô không biết, cô cũng không muốn biết, vì một người đàn ông mà hạ thấp bản thân như vậy, cô không muốn.

“Đã lâu không gặp rồi, hai vị mỹ nữ vẫn rực rỡ như trước nha.” Thẩm Phong cười ngồi xuống bên cạnh Kiều Tịch.

“Nơi này không hoan nghênh anh, cút ngay.” Hà Cửu không khách khí, trực tiếp đuổi người. Nếu ở trước mặt Lâm Tùy Ý, Hà Cửu còn có thể cho anh ta mấy phần mặt mũi mà không nói gì, nhưng Lâm Tùy Ý không có ở đây, cô không cần cho người này mặt mũi.

“Đừng như vậy mà, Tiểu Cửu, dù sao chúng ta cũng là bạn học nha.” Thẩm Phong không để ý chút nào, cười nói với Hà Cửu.

“Ai là bạn học với anh, tôi và anh cùng lắm là cùng một chuyên ngành, không phải bạn học!” Cô dứt khoát muốn vạch rõ giới hạn với tên cặn bã này, Hà Cửu thấy Thẩm Phong đã nổi giận, Hà Cửu giận tới mức hai má ửng hồng, đôi mắt trong trẻo sắc bén, cực kỳ xinh đẹp.

Thẩm Phong thấy Hà Cửu như vậy, ý cười trên khóe miệng càng sâu, nếu không biết hoa hồng hoang dã này thật sự không hái được, anh ta rất muốn dấn thân vào nguy hiểm, thử một chút.

Kiều Tịch nhìn sau lưng Thẩm Phong, nghi ngờ hỏi: “Thẩm Phong, Tùy Ý không tới cùng anh sao?”

Thẩm Phong bất giác giật nhẹ khóe miệng: “Tôi tới quán bar để cô ấy tới làm gì.”

Kiều Tịch không thể tin được, nhìn anh ta: “Anh nói, anh tới quán bar, để Tùy Ý ở nhà một mình, anh ở đây tụ tập ăn chơi sao?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.