Đọc truyện Bộ Tam Siêu Quậy – Chương 46: Dầm mưa
♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔
Buổi tối hôm ấy, trong một căn biệt thư to, màu trắng lộng lẫy như lâu đài, có một người con gái với mái tóc màu vàng óng ả, khuôn mặt khá là xinh xắn, làn da trắng hồng ko tì vết, đang đứng trước mặt một cặp vợ chồng.. Hai tay để phía sau, đầu thì cúi rập xuống. Không khí trong giang phòng lúc đó khá là căng thẳng, uy nghiêm có, thông cảm có và cả tiếc nuối cũng có…
-Thưa ba mẹ, con muốn…hủy hôn với..anh Quân ạ!! -An cúi người, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói
-Sao thế con gái!? Con với Quân có chuyện gì à? Sao lại đòi hủy hôn? Con yêu Quân lắm mà…!? -mẹ An nhạc nhiên, hỏi một tràng
-Này, bà từ từ để con nó trả lời chứ!! Làm gì mà hỏi nhiều thế?? -ba An -Ba hỏi con nhé An… Sao con lại đòi hủy hôn đột ngột thế!??
-Dạ… Tại con hết thích anh Quân rồi ạ!! Con muốn tìm người khác… -An
-Con có biết con nói dối dở lắm không con gái!?? -ba An cười
-Con..con.. -An ấp úng
-Thôi, ba mẹ không ép.. Tuỳ con thôi!! Ba mẹ luôn tôn trọng quyết định của con… -mẹ An cười mỉm
-Dạ vâng… Con cảm ơn ba mẹ!! Con lên phòng trước nhé…. -An
-Ừ.. Con lên đi!! Nhớ ngủ sớm nhé…. -mẹ An
-Dạ… Ba mẹ ngủ ngon!! -An cười
Bước lên phòng với tâm trạng không mấy là vui lắm nhưng trong lòng mình, An cảm thấy có một tia sáng rất ấm áp, ấm áp một cách lạ lùng.. Qua chuyện này, cô mới biết được đâu là một tình yêu đích thực, nhất định cô phải tìm ra một nửa của mình, một người yêu thương cô, hết lòng vì cô và sẽ cố gắng giúp cô hạnh phúc.. Nhất định, một ngày nào đó không xa, cô xe được gặp con người đấy.
Lặng lẽ leo lên giường, lôi trong cái túi xách ra cái điện thoại, vuốt vuốt màn hình khoá rồi vào danh bạ dò ngay dòng chữ số quen thuộc hằng ngày, bấm bấm vài ba chữ rồi gửi, cô khẽ mỉm cười, nằm ngay xuống chiếc giường yêu quí của mình.. Hít một hơi thật dài rồi cởi đồ, đi nhanh vào phòng tắm.. Tắm là sở thích của cô và cũng là cách tốt nhất để giải stress :))
Ờ ờ, tắm cho nhiều đi rồi tốn nước :v
⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜⇜
Hắn thì khi về nhà cũng chả hơn hay kém gì An cả, chán nản tột cùng, nằm trên giường, tay gác ngang đầu, mắt thì hướng thẳng lên trần nhà, bơ phờ suy nghĩ….. Không khí im lặng ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng chuông tin nhắn điện thoại…
Nội dung tin nhắn: “Em hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé!! Bây giờ tới lược anh.. Lo mà năn nỉ rồi làm huề nhanh nhanh với chị Khanh của em đi!!” Kèm theo cái tin nhắn ấy là cái icon vô cùng cute…hình mặt cười cùng đôi môi quyến rũ =))Đọc xong cái tin nhắn ấy thì tinh thần của hắn cũng lấy lại được kha khá, thay đồ thật nhanh rồi leo lên con mui trần của mình phóng nhanh tới căn biệt thự mà nó, Lam và Minh Anh đang ở (có 2 ông kia nữa:3)
………
Lần thứ 1….
“Alô, ai đầu dây đấy!??” -đầu dây bên kia, nó lên tiếng
-Khanh…. Anh cần gặp em!! -hắn
“……” -nó không trả lời, im lặng rồi lặng lẽ cúp máy
Tức tối vì nó không trả lời, hắn quyết định gọi lại lần thứ 2….
“……..”-im lặng bao trùm
-Khanh à!! Anh cần gặp em thật đấy… Rất cần!! -hắn
“……..”-vẫn là sự im lặng, đang định cúp máy thì hắn lên tiếng
-Khoan đã… Em khoan cúp máy!! Anh biết em còn giận anh.. Không phải là còn nữa mà là rất giận!! Mong em nghe anh…một lần này thôi cũng được!! Xuống gặp anh đi!! Anh đang ở ngoài cổng đây.. Nha Khanh!! -hắn -Em không xuống thì anh không về!! Đợi tới sáng…
“Trời sắp mưa….!!” -nó khẽ nói
-Anh mặc kệ… Em không xuống anh không về!! Mưa thì tắm cho tới sáng cũng được… Anh muốn gặp em!! -hắn
“Không quan tâm!!” -nó nói rồi cúp máy, quăng ngay cái điện thoại lên ghế (ghế sofa ấy :>)
Hắn đứng dưới cổng, tức quá không làm gì được nên cũng đứng chờ… Chờ được hồi thì trời bắt đầu đổ mưa.. Một cơn mưa lạnh lẽo, một cơn mưa cô đơn…
Hắn đứng bên ngoài xe, không một cây dù che thân, người thì chỉ mặc một cái áo thun, ướt như chuột lột mà hắn cũng vẫn một mực không bước vào xe.. Tên này gan to thật..muốn làm chuột cóng đêm khuya hay sao mà hành xác thế!?? Cũng may lúc đó, Tuấn Anh từ bên trong nhà bước ra trên cầm một bịch rác to tướng đang định đem ra thùng rác bự thanh lí thì bắt gặp một dáng người quen thuộc đang dựa vào thành xe, người thì run run như chết cóng… Là hắn chứ còn ai vào đây nữa!! Quăng ngay bịch rác ấy vào thùng rác rồi cầm dù chạy nhanh lại chỗ mà hắn đang đứng, lây lây người hắn…
-Quân, Quân… Mày muốn chết à hay sao mà đứng đây dầm mưa thế!?? -Tuấn Anh
-Tao..tao..chờ Khanh…!! -hắn thì thào
-Mày bị ngu à!?? Thôi thôi mệt quá, vào nhà trước đã!! Đi…-Tuấn Anh nói rồi dìu hắn vào nhà
Vào tới bên trong thì Bảo, Lam và cả Minh Anh cũng rất ngạc nhiên!? Sao hắn lại tới đây vào giờ này… Mà tại sao lại ướt như chuột lột thế!?? Dầm mưa à!?? Có bị thần kinh không vậy trời??
-Minh Anh, lấy dùm anh cái khăn với bộ đồ nhé!! Nó ướt như chuột lột rồi..không thay đồ thì nó bệnh cái ngồi cười không!! -Tuấn Anh
-Ok ok chờ em tí!! -Minh Anh
Sau khi thay đồ, làm ấm cơ thể xong thì hắn đã tỉnh táo lên được đôi chút.. Và thế là 4 anh chị nhiều chuyện lại tiếp tục trang sử nhiệm vụ hỏi đáp nhanh…..
-Này, ông làm gì ở đây thế!?? Bộ điên hay sao mà dầm mưa!?? -Lam
-Chờ Khanh!! -võn vẹn hai chữ
-Thần kinh lên tới não rồi à!?? -Minh Anh
-Ờ… Sắp nổ banh đầu rồi!! -hắn
-Mày bệnh thật rồi!! -Bảo
-Ừ thì tao bệnh mà!! -hắn
-Nói chuyện với mày chán quá!! -Tuấn Anh
-Tao nói tao bệnh rồi, nhức đầu quá, muốn nổ banh đầu luôn này… Tụi mày có thuốc ko!?? Cho xin bài chục viên đi…. -hắn nói tay thì chà chà vào nhau rồi áp vào má
-Để rờ thử đã…. -Minh Anh nói rồi dơ tay lên đặt lên trán hắn, tay còn lại thì đặt lên trán mình
-Ý..ý.. ông Quân ổng sốt rồi kìa!! Nóng lắm ấy…. -Minh Anh hốt hoảng lật đật đứng dậy chạy vào trong lấy nhiệt kế cùng hợp thuốc
-Cái tội ngu…. Mày đi chữa thần kinh giúp tao đi Quân ạ!!!!
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡