Đọc truyện Bỏ Rơi Vương Phi – Chương 7: Trốn
Giọng nói đó quá quen thuộc, không lẽ là hắn. Nàng không dám lên nhìn. Bá mẫu đi xuống bếp
– Tiểu Ngôn lên ăn luôn với bọn ta.
– Dạ thôi, cháu cũng có làm đồ rồi, cháu về đây.
– Đừng ngại
– Dạ thôi ạ
Nói rồi nàng vội chạy về
– Ai đó nương
– À, cô nương đáng thương lần trước ta nói cho con đó
– À cô nương bị hưu đó hả
Bà nghe vậy liền đánh A Ưng
– Đừng nói như thế, cô nương đó rất bất hạnh, bị hưu còn mang theo hài tử đến đây. 1 thân 1 mình ta có hỏi cha mẹ đâu thì thấy con bé nói đều mất rồi rất tội nghiệp.
– Vương a di, mọi người đang nói ai thế
– À 1 tiểu cô nương đang trọ ở đây.
– Mau ăn cơm thôi con đói lắm rồi
Ăn tối xong, dì Vương qua khu sau nơi Tố Ngôn đang ở
– Tiểu Ngôn thật ngại quá, cháu có thể để thiếu gia nhà ta ở phòng phía Đông không?
– Phòng… phòng phía Đông ạ.
– Tại vì trk ta làm chỗ này để thiếu gia tới có thể ngủ. Sau đó thiếu gia ko tới ta cứ nghĩ cậu ấy sẽ không về nữa. Nếu cháu không tiện..
– Dạ không sao ạ. Bá mẫu cứ sắp xếp phòng cho ngài ấy đi ạ.
– Cảm ơn cháu.
Một lát sau, hắn về phòng ở phía Đông. Nàng đứng trốn ở 1 góc nhìn đúng là hắn, đúng là người từng cho nàng ngọt ngào và cũng là người tàn nhẫn cướp đi sự ngọt ngào đó.
Hắn đi đến gõ cửa phòng nàng.
– Xin chào vì đã làm phiền cô nương
Nàng vội bịt mũi lại nói
– Không có vấn đề gì
– Tại hạ nghe nói cô nương đang hoài thai hài tử, nếu cô nương có vấn đề gì cần giúp có thể gọi tại hạ.
– Đạ ta công tử, công tử cứ về nghỉ ngơi đi ạ.
– Vậy tại hạ cáo từ.
Nàng thật sự lo lắng, nàng không biết nếu hắn phát hiện nàng đang ở đây thì hắn sẽ làm gì. Nếu phát hiện ra nàng đang có thai thì hắn sẽ làm như thế nào nữa. Nơi này không còn an toàn với nàng nữa rồi. Có lẽ nàng phải đi rồi. Đêm hôm đó nàng lập tức sửa soạn đồ đạc. Nàng để lại 2 tháng tiền nhà cùng với 1 phong thư cảm ơn bá phụ, bá mẫu rồi liền rời đi.
Nàng vừa mở cổng thì liền cho bóng đen xuất hiện
– Ngươi muốn làm gì
Nàng vội nói
– Ta không làm gì hết, ta
– Trắc phi
2 tiếng trắc phi làm mặt nàng tái mét.
– Không phải, trắc phi gì ta không biết gì hết làm ơn hãy nhường đường.
Người đó phát hiện bụng của nàng nhô ra liền nói
– Trắc phi là cô nương mẹ nô tài nói đến, đứa nhỏ là hài tử của vương gia sao
– Không không tôi không phải trắc phi gì cả, tôi không biết vương gia nào hết, tôi…
– Đừng chối nữa, đi theo nô tài đến gặp vương gia
– Không đừng, đại hiệp, tôi xin cậu. Đúng tôi là trắc phi nhưng tôi bị phế rồi. Tôi xin cậu đừng nộp tôi cho vương gia. Tôi còn muốn giữ hài tử của tôi. Tôi cầu xin cậu, cậu tha cho chúng tôi 1 mạng
Nói rồi nàng quỳ sụp xuống. A Ưng nhìn vậy không đành lòng.
– Thôi được người đi đi
– Đội ơn cậu
Nói rồi nàng dập đầu 2 cái rồi lảo đảo ôm tay nải chạy đi.
Nhìn bóng dáng lảo đảo của nàng, A Ưng không đành lòng, dù sao nàng ta cũng mang cốt nhục của vương gia. Nghĩ vậy cậu ta khinh công 3 bước đuổi kịp nàng, kéo tay nàng lại.
Mặt nàng tái mét nhìn A Ưng. Đôi môi run rẩy nói
– Cậu….cậu còn việc gì sao
– Người định đi đâu
– Tôi chưa biết, tôi chỉ biết phải rời khỏi đây
– Ngươi theo nô tài đi
Nghe vậy, cả người nàng cứng ngắc
– Yên tâm, dù sao ngươi cũng đang mang cốt nhục của vương gia, nô tài còn chưa muốn phạm phải tội sát hại long mạch.
– Nhưng…nhưng
– Nô tài có 1 nơi này rất kín đáo, sẽ đảm bảo an toàn cho người. Tin nô tài đi
Nàng phân vân cũng rất hoang mang, nhưng tình thế này nàng cũng không trốn được, đành gật đầu
– Vậy tôi theo cậu, làm ơn đứa nhỏ là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này.
– Người cứ yên tâm đi, sẽ không ai tìm được người.
Nàng được A Ưng đưa đến 1 sơn trại, rất vắng vẻ, cũng chỉ tầm có 10 hộ dân. Nhưng mọi người đều rất thân thiện. A Ưng để cho nàng ở cùng 1 phụ nữ trung tuổi. Sau khi nói với bà vài câu, bà ngạc nhiên nhìn Tố Ngôn. Rồi gật đầu sau đó nói với A Ưng gì đó. A Ưng đi về phía nàng rồi nói
– Được rồi, trắc phi, người cứ ở đây. Có chuyện gì thì nhờ dì Khương ở đây.
– Cảm ơn cậu.
Ngay sau đó, A Ưng trở về nhà, còn nàng thì ở lại sơn trại. Cuộc sống ở đây thật sự bình yên, người dân ở đây chỉ có cuốc đất, trồng rau, nuôi gà. Rồi họ chia sẻ những gì họ làm ra được với nhau. Nàng ở đây thường xuyên may vá sửa quần áo cho mọi người ai cũng khen thủ nghệ của nàng. Thật sự nàng qua rất vui vẻ. Cả sơn trại cũng mong chờ sự ra đời của đứa nhỏ. Nàng đã cứ nghĩ trên thế giời này ngoài nàng ra sẽ không ai mong đợi đứa nhỏ này. Nhưng ở đây thì không tất cả mọi người đều mong đợi hài tử của nàng. Cửu thúc hay cho nàng gà để tẩm bổ. Dì Trần thường xuyên cho nàng thuốc bổ để dưỡng thai, dì Khương thì chăm chút nàng từng li từng tí.
Rất nhanh nàng gần sinh rồi. Thế nhưng nàng không ngờ chỉ còn 10 ngày nữa đến ngày sinh thì hắn xuất hiện