Đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 417: Ngoại truyện 16
Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó vào mười một năm trước, cô đã không còn được tới công viên nữa, kỉ niệm đẹp đẽ đó cũng trở thành kí ức đau buồn mà cô chôn chặt tận đáy lòng. Vài ngày trước, cuối cùng cô đã tâm sự chuyện này với hắn. Cô nói sau khi cục cưng ra đời, nhất định ba người họ phải đi chơi công viên, còn ăn kem dâu…
Hắn kiên nhẫn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô, lại liên tục thì thầm bên tai cô, cố gắng động viên cô, vẽ ra tương lai tươi sáng mà bọn họ sẽ có, cố phân tán sự chú ý của cô để cô bớt đau đớn.
Không biết qua bao lâu sau, rốt cục bác sĩ cũng vui mừng nói “Được rồi, lập tức chuyển tới phòng sinh.”
Doãn Lạc Hàn ngẩng đầu, còn chưa hiểu rõ thì một y tá đi đến giải thích “Doãn tiên sinh, bây giờ chúng tôi phải đưa vợ ngài vào phòng sinh. Nếu nhanh, chỉ nửa tiếng nữa là đứa bé sẽ ra đời. Ngài muốn ra ngoài hay đi theo……”
“Đương nhiên tôi phải đi theo vợ tôi.” Hắn không chút nghĩ ngợi trả lời, quay đầu nhìn gương mặt mướt mồ hôi của cô, lại cẩn trọng lau mồ hôi cho cô “Huyên, mình cùng đi thôi! Con của chúng mình sắp ra đời rồi… em có vui không?”
“Có ạ, em vui quá……” Cô thì thào rất nhỏ khiến hắn phải căng tai ra mới nghe thấy. Gương mặt cô dường như đã hồng thêm, bừng sáng vì niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ.
Y tá bắt đầu di chuyển cô sang phòng bên cạnh. Doãn Lạc Hàn vẫn nắm chặt tay cô không rời, chỉ vài phút sau, cô đã được chuyển đến giường đẻ…
Bốn mươi phút sau, một tiếng khóc của trẻ con ré lên. Doãn Lương Kiến, Chính Vũ và Chỉ Dao ngồi chờ ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh này thì nhìn nhau, không hẹn mà cùng mừng rỡ thốt lên “Sinh rồi!”
Khi thấy tiểu bảo bối ra đời, khuôn mặt tuấn tú của Doãn Lạc Hàn rạng rỡ. Hắn mừng rỡ, gần như mất bình tĩnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lần đầu tiên nói năng lộn xộn không ra lời “Huyên… em yêu… em nhìn xem… con của chúng ta… con của chúng ta………”
Cô cố gắng ngẩng mặt lên nhưng không đủ sức, chỉ có thể nhìn thoáng qua đứa bé trong tay y tá, liên tục hỏi “Hàn, là con của chúng ta đó sao? Phải không? Phải không?”
“Đúng vậy, chính là con của chúng ta đó!” Hắn vui sướng như điên, cúi xuống gương mặt nhễ nhại mồ hôi của cô trân trọng hôn lấy hôn để “Huyên, khổ cho em rồi… Anh yêu em… Anh yêu em nhiều lắm!”
Cô y tá đang bế đứa bé dường như cũng bị lây sự hạnh phúc của bọn họ, tươi cười thông báo “Doãn tiên sinh, chúc mừng ngài, là con trai! Đứa bé có thể bú mẹ được rồi.”
Sữa của bà mẹ mới sinh tuy không nhiều nhưng rất dinh dưỡng. Sau khi sinh nên cho con bú sữa mẹ, tốt nhất là trong khoảng một tiếng mới sinh, sẽ giúp đứa bé phát triển hơn, tăng cường sức đề kháng, giảm bớt nguy cơ mắc một số bệnh, giúp bé khỏe mạnh hơn.
Mân Huyên đã đọc sách nên rất hiểu điều này. Nhờ sự trợ giúp của Doãn Lạc Hàn, cô cẩn thận ôm lấy con, run run cho con bú. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé theo bản năng mút lấy sữa mẹ, cô bật cười.
“Hàn, anh nhìn này……” Đôi mắt cô đã long lanh những giọt lệ, nghẹn ngào không nói được hết câu, chỉ xúc động nhìn hắn, rồi lại nhìn cục cưng trong lòng.
“Anh thấy rồi, anh thấy rồi.” Hắn có vẻ còn xúc động hơn cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của đứa bé.
Một lát sau, y tá đã đi tới, ôm lấy đứa trẻ “Được rồi, Doãn phu nhân, cô nghỉ ngơi đi, để chúng tôi tắm cho bé. Doãn tiên sinh, anh có thể đi cùng chúng tôi.”
“Hàn, em mệt quá, em nghỉ một chút, anh đi theo cô y tá đi.” Mí mắt Mân Huyên đang dần nặng trĩu. Trải qua mấy tiếng vừa rồi, cô đã kiệt sức, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
“Ừ, em ngủ đi, tỉnh lại là lại có thể bế con rồi!” Hắn lại hôn lên trán cô, âu yếm nhìn cô mỉm cười hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Giờ phút này tuy rằng bọn họ chưa nói được nhiều với nhau, nhưng mùi vị của hạnh phúc đã dâng ngập trong tim, tràn khắp các mạch máu, thấm đến từng tế bào, lan tràn trong mỗi giây tương lai ngọt ngào của bọn họ.
Đến khi cô tỉnh lại, trong phòng bệnh đã đông người. Chị của Doãn Lạc Hàn và chồng con của chị không biết đã đến từ khi nào, đang ngồi trên sofa nhỏ giọng nói chuyện cùng em trai, bố, Chính Vũ và Chỉ Dao, thỉnh thoảng lại bật cười rất vui vẻ.
Tay cô vẫn đang đan chặt trong tay Doãn Lạc Hàn. Vì thế cô tỉnh, chỉ hơi động đậy tay, hắn lập tức có phản ứng, mừng rỡ reo lên “Huyên, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!”
Cô mở to mắt, câu đầu tiên cô hỏi chính là “Hàn, con đâu?”
“Em đừng lo.” Hắn vui mừng cười, lấy tay vuốt ve tay cô dỗ dành “Con chúng mình rất khỏe. Nó đang ngủ rồi.”
“Có cần cho con bú không?” Cô lo lắng hỏi “Chắc nó đói rồi…”
“Em muốn cho con bú thì để anh gọi y tá bế con vào.” Hắn véo nhẹ mũi cô “Em có đói không? Muốn ăn gì? Hôm nay em đã mất sức quá rồi, phải bồi bổ thật tốt mới được.”
“Hàn, em không đói, em chỉ muốn gặp con thôi. Anh gọi y tá bế con vào đi, em muốn nằm cạnh nó.” Cô làm nũng cầm tay hắn “Được không?”
Đôi mắt hắn càng trở nên ấm áp vạn phần, tựa hồ có thể khiến trái tim cô tan chảy “Ừ, nhưng em phải hứa sau khi bế con đến đây, em sẽ ăn gì đó mới được.”
“Vâng, em hứa. Em sẽ ăn một bát thật lớn, vậy được chưa?” Cô liên tục gật đầu, vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy cục cưng mà mình đã vất vả lắm mới sinh ra được, cũng là kết tinh tình yêu của bọn họ.