Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 404: Ngoại truyện 3


Đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 404: Ngoại truyện 3

Vừa nghe đối phương nói, cô liền ngây người. Phải rồi, cô hạnh phúc quá mà quên cả việc Lăng thị giờ đã được giao cho cô, cô phải có trách nhiệm quản lý!

“Xin lỗi, tôi vô tâm quá. Chú tìm tôi có việc gì sao?” Cô có thể nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của đối phương.

“Đúng vậy, lúc này cô có rảnh không? Nếu có thể cô đến Lăng thị ngay được không? Đang có chuyện quan trọng cần cô giải quyết.”

“Vâng, 15 phút nữa tôi sẽ tới.” Buông di động xuống, cô thu dọn đồ đạc, đi tới phòng Lâm Hạo Ngôn xin nghỉ sớm.

Đi vào trong tòa nhà vững chãi của Lăng thị, cô không khỏi sinh cảm thán. Mười mấy năm qua, đây lại là lần đầu tiên cô tới Lăng thị, nơi khiến cô nhớ lại những kỉ niệm đau thương, nhưng cũng là mồ hôi công sức, là tâm huyết cả đời của bố cô.

“Tiểu thư, cô tới rồi!” Cô vừa đi vào, một người đàn ông có gương mặt phúc hậu đã tiến đến chào.

Nhìn người lạ trước mặt, cô hơi nhíu mày “Chú là……”

Bảo Văn Hiển tươi cười giới thiệu “Chú chính là người vừa gọi điện thoại cho cháu. Chú là phó Tổng của Lăng thị, tên là Bảo Văn Hiển. Ngày bé chú vẫn hay bế cháu đấy, cháu không nhớ sao?”

Cô lắc lắc đầu, nhưng vẫn lễ phép gọi người đàn ông tên Bảo Văn Hiển một tiếng “Chú Bảo!”

Bảo Văn Hiển xoa xoa tay, bật cười “Ha ha…… Cháu khách khí quá.”


Cô mỉm cười “Vậy công ty có việc gì vậy chú?”

“Ừm… chúng ta lên lầu rồi nói.” Bảo Văn Hiển chỉ vào thang máy, lịch sự mời cô vào trước, sau đó mới ấn tầng 27.

Chuyện không thể nói dưới đại sảnh mà phải mời cô lên lầu, xem ra không phải chuyện đơn giản.

Cô không khỏi có chút lo lắng, định gọi điện cho Doãn Lạc Hàn, bởi chuyên ngành cô học không liên quan đến quản lý xí nghiệp, giờ mà cần giải quyết chuyện gì thì thật sự là cô cũng không nắm rõ để xử lý.

“Vào đây cháu…” Bảo Văn Hiển dẫn cô vào phòng Phó Tổng, để cô ngồi trên sofa, sau đó gọi trợ lý đem trà vào cho cô.

Bảo Văn Hiển ngồi đối diện cô, nghiêm túc nói “Bây giờ chú sẽ thuật lại cho cháu tình hình của Lăng thị mấy năm nay. Từ khi bố cháu gặp chuyện không may mười một năm trước, Lăng Chính Đào tiếp quản Lăng thị, công ty bị cậu ta biến thành một mớ hỗn độn hết, liên tục suy thoái. Những người tâm huyết theo Lăng thị từ ngày bố cháu mới khởi nghiệp đưa ra lời khuyên gì Lăng Chính Đào cũng không nghe, còn sa thải họ, thay người của cậu ta vào. Cháu có biết tại sao Lăng thị từ ngày rơi vào tay cậu ta thì càng lúc càng đi xuống không?”

Cô thở dài “Là do chú cháu không để tâm quản lý ạ?”

Bảo Văn Hiển vội xua tay “Cháu đoán sai rồi. Thực ra có hai nguyên nhân, thứ nhất là do quản lý nhập hàng Phạm Tường – chính là bằng hữu của Lăng Chính Đào, liên thủ với Lăng Chính Đào tham ô bòn rút tiền của công ty……”

Cô hít sâu một hơi… Dù sao chú cũng là em ruột của bố cô, Lăng thị là tâm huyết cả đời của bố, sao chú có thể nỡ làm như vậy?

Chợt một ánh sáng lóe lên trong đầu cô. Có lẽ vì ông ấy biết sớm muộn gì Lăng thị cũng sẽ được giao cho cô nên quyết tâm phải bòn tiền của Lăng thị khi còn có thể.


“Tuy vậy nhưng cũng không đến mức khiến cho Lăng thị rơi vào tình trạng như hiện nay… Thực ra nguyên nhân khiến cho Lăng thị đứng trước nguy cơ phá sản là……”

“Phá sản?” Cô vừa nghe đến đó thì giật mình “Chú Bảo, tại sao lại phá sản?”

Bảo Văn Hiển thở dài, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ “Bởi vì gần đây trong công ty chúng ta có gián điệp, tất cả những tài liệu mật của công ty đều bị truyền ra ngoài, hơn nữa các công ty liên kết cũng đều đột ngột hủy hợp đồng. Tình hình tài chính của công ty bây giờ đang rơi vào thế vô cùng nghiêm trọng, vốn quay vòng không có, nợ tiền lương của công nhân đã ba tháng rồi, mà tiền vay ngân hàng cũng đã sắp đến hạn trả… Thật sự nếu cứ như thế này, Lăng thị chỉ có cách tuyên bố phá sản……”

“Không thể nào……” Mân Huyên liên tục lắc đầu. Lăng thị cũng như đứa con thứ 2 của bố, giờ bố sắp đến hạn ra tù rồi mà Lăng thị lại sụp đổ trong tay cô, cô làm sao dám nhìn mặt bố đây?

“Mân Huyên, phá sản thực ra cũng không phải không tốt… Về luật pháp, đối với công ty, đó cũng như là một biện pháp……”

Mân Huyên kiên quyết lắc đầu “Chú Bảo, cháu không thể để Lăng thị phá sản được…… Chú nghĩ xem có cách nào không… Cách nào cũng được, chỉ cần có cách, cháu nhất định sẽ làm……”

Cô khẩn thiết nhìn ông khiến cho Bảo Văn Hiển khó xử. Ông ngồi suy nghĩ một lúc rồi thở dài “Có câu này không biết chú có nên nói hay không……”

Cô bắt được hi vọng, vội nói “Chú Bảo, có gì chú cứ nói thẳng đi ạ!”

“Cháu có biết ai đã đứng sau khiến Lăng thị sụp đổ nhanh chóng như vậy không? Cháu nghĩ kĩ đi…” Giọng nói của Bảo Văn Hiển có chút do dự, mập mờ.


Cô bắt đầu cẩn thận phỏng đoán “Không lẽ Lăng thị có một đối thủ không đội trời chung nào sao?”

Bảo Văn Hiển lắc đầu.

Cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được gì nữa, sốt ruột giục Bảo Văn Hiển “Chú Bảo, chú nói cho cháu biết đi, cháu thực sự không thể đoán được.”

“Là người gần gũi với cháu nhất.” Bảo Văn Hiển chỉ nói đơn giản như vậy.

Người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Doãn Lạc Hàn. Nhưng không, không thể nào lại là hắn. Vì vậy cô cố nghĩ tiếp nhưng vẫn không thể nghĩ ra được.

Bảo Văn Hiển đăm chiêu nhìn cô “Là tập đoàn Đường Thịnh.”

“Không thể nào!” Cô đứng bật dậy “Chắc chú nhầm rồi, không thể là anh ấy. Anh ấy không có lí do gì phải làm như vậy!”

“Mân Mân, chú lừa cháu làm gì…” Bảo Văn Hiển cũng có chút nóng nảy “Mấy hôm trước chú không còn cách nào khác liền tìm đến những công ty liên kết với Lăng thị chúng ta trước kia, hỏi họ vì sao muốn hủy hợp đồng. Ban đầu họ không nói, nhưng vì bị chú làm phiền nhiều quá, họ liền tức giận nói cho chú biết là do tập đoàn Đường Thịnh, sau đó liền đuổi chú đi…”

Cô ngây người một lúc, sau đó hỏi trong vô thức “Vì sao anh ấy phải làm như vậy?”

“Cháu biết mà, trên thương trường không có chỗ để cho cái gọi là “tình cảm” tồn tại… Có thể tập đoàn Đường Thịnh muốn mua lại Lăng thị để sát nhập vào Đường Thịnh… Điều đó cũng dễ hiểu thôi…”

Cô thật hồ đồ, thật quá hồ đồ! Cô đã nghe người ta nói Doãn Lạc Hàn trên thương trường vô cùng máu lạnh, cô còn chưa hoàn toàn tin, giờ chính mình rơi vào vị trí bị hắn “máu lạnh” rồi, cô vẫn là chưa hoàn toàn tin. Cô không tin người vẫn đầu gối tay ấp với cô mỗi ngày lại đã nhòm ngó thèm thuồng Lăng thị từ lâu.


Liệu có phải… Liệu có phải hắn đã sớm biết rằng khi cô kêt hôn, cô sẽ được thừa kế toàn bộ Lăng thị……

Không, cô muốn nghĩ nữa…

“Mân Huyên… Mân Huyên… Mân Huyên……” Bảo Văn Hiển gọi cô mấy tiếng, cô mới như sực tỉnh.

“Chú Bảo, chú đừng xin phá sản, cháu sẽ không để… mà cũng không bao giờ đồng ý để Lăng thị phá sản đâu. Cháu sẽ nghĩ cách, nhất định cháu sẽ nghĩ cách! Chú cho cháu vài ngày….”

Bảo Văn Hiển nặng nề thở dài “Cháu cũng đừng lo lắng quá. Chú biết chắc cháu không muốn bố biết phải không, yên tâm, chú sẽ giữ bí mật chuyện này.”

“Vâng ạ, chú Bảo, cháu cám ơn chú!” Cô cố nở một nụ cười, sau đó như người mất hồn đi về phía cửa.

“Mân Huyên, cháu chờ một chút.” Bảo Văn Hiển như nhớ ra điều gì chợt gọi cô lại.

“Dạ?……” Cô không dám hy vọng tình hình được xoay chuyển, đờ đẫn quay người lại.

“Cháu còn nhớ người thừa kế tập đoàn Lôi thị… vị hôn phu trước đây của cháu……” Bảo Văn Hiển tựa hồ đang rất kích động, nói không ra lời.

Cô hơi sửng sốt “Ý chú muốn nói… Thiếu Đằng ạ?”

“Đúng rồi, chính là Lôi Thiếu Đằng! Giờ cậu ấy đã thừa kế Lôi thị rồi, cháu nhờ cậu ấy giúp đỡ thử xem. Giờ chỉ cần cậu ấy đầu tư vào một dự án của chúng ta thì Lăng thị nhất định sẽ được vực lên. Chúng ta sẽ chỉ lấy một phần nhỏ lợi nhuận thôi, coi như trả ơn cho cậu ấy. Nếu được như vậy, chú có thể cam đoan sẽ lôi kéo được những nhà đầu tư cũ về với Lăng thị……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.