Đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 385
Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
“Bây giờ tôi sẽ đến công ty các anh.” Cô không
đợi hắn nói nữa, nhanh chóng cắt điện thoại. Cô có 1 giờ để nghỉ trưa,
cô không tin bọn họ họp mà không nghỉ trưa.
Cô ngẩng đầu, thấy màn hình lớn ở ngã 4 đang phát tin
tức. Rất nhiều người xung quanh đứng lại xem, cô cũng không có việc gì
làm đi lại gần.
“…… Ngày hôm nay, sản phẩm mới của hãng mỹ phẩm L&K
đã hoàn toàn cháy hàng. Người tiêu dùng đứng xếp hàng suốt cả ngày để
chờ mua…… Lần này L&K không giống như những lần trước mời ngôi sao
về làm đại diện cho sản phẩm mà tiết kiệm kinh phí, sản phẩm mới được
đích thân phu nhân tổng giám đốc thử nghiệm khiến cho công chúng có cảm
giác gần gũi hơn……”
Mân Huyên đỏ mặt rần rần. Vốn dĩ cô cũng đâu được tốt
như họ nói, ngay tại lúc này đây cô còn đang vô cùng tức giận đi tìm
Doãn Lạc Hàn để nói chuyện rõ ràng cơ mà…
Nhưng cô tức giận cũng là có nguyên nhân. Ai bảo Doãn
Lạc Hàn gạt cô? Bị hắn xỏ mũi như vậy có ai mà có thể không nổi trận lôi đình?
Đúng lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của
cô và Doãn Lạc Hàn “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, tổng giám đốc tập
đoàn Đường Thịnh đã chọn ngày cưới, tháng sau hôn lễ sẽ cử hành……”
Tức khắc, vài người xung quanh nhìn về phía cô, rồi lại thầm thì vào tai nhau “Cô gái kia nhìn quen quá….. giống với phu nhân……”
Cô cả kinh, vội cúi đầu tránh đi.
Một lát sau, khi cô đi vào tầng cao nhất của tập đoàn
Đường Thịnh, sự tức giận cũng đã biến mất. Chợt thấy Ôn Nhược Nhàn đang
đi cạnh một nhân viên khác nói chuyện công việc gì đó, cô không muốn
quấy rầy cô ấy, vì vậy trực tiếp đi vào văn phòng Doãn Lạc Hàn, nhưng
tiếng Ôn Nhược Nhàn lại bay tới “Mân Huyên!”
Tay cô đang chuẩn bị mở cửa thì ngừng lại. Cô quay đầu,
thấy Ôn Nhược Nhàn đã từ biệt nhân viên kia rồi đi về phía cô “Tổng giám đốc đang họp, chắc là cũng sắp xong rồi, cô vào trong văn phòng đợi anh ấy nhé.”
“Sao cô và trợ lý Từ nói khác nhau vậy? Một người thì
nói sắp họp xong, một người thì nói không biết khi nào cuộc họp mới kết
thúc…”
Ôn Nhược Nhàn đẩy gọng kính mỉm cười “À, trợ lý Từ vừa ở bên ngoài về nên không rõ lắm đó. Thật ra tổng giám đốc cũng đã giao
cho tôi chờ đến giữa trưa hết giờ làm việc thì gọi điện cho cô bảo cô
đến công ty, nhưng tôi bận quá nên chưa kịp gọi….”
“Anh ấy gọi tôi đến đây làm gì?” Cô có chút khó hiểu.
Ôn Nhược Nhàn nháy mắt “Nghe nói là muốn cho bổ sung dinh dưỡng cho cô.”
Mặt Mân Huyên lại đỏ ửng lên, vội cúi đầu chạy vào trong văn phòng tổng giám đốc. Cái tên Doãn Lạc Hàn này! Nhờ hắn mà giờ không có ai là không biết chuyện cô mang thai…
Cô ngồi trên sofa chưa đến 10 phút, Doãn Lạc Hàn đã đẩy
cửa đi vào, theo thói quen ôm chầm lấy cô, đem cả người cô dựa vào trong lòng hắn “Huyên, em chờ lâu chưa? Có đói không?”
“Cũng bình thường…” Cô mím môi cười. Từ sau nửa đêm hôm
qua cô mò dậy ăn, bây giờ lúc nào hắn cũng hỏi cô cái câu “Có đói
không?”
Tiếng gõ cửa vang lên. Doãn Lạc Hàn trầm giọng “Mời vào!”
Vài người mở cửa đi vào, cô nhìn một cái đã nhận ra đó
là mấy cô giúp việc ở Doãn trạch. Họ mang theo vài đĩa thức ăn, nhanh
chóng bày trên mặt bàn.
Đây chính là cái mà Ôn Nhược Nhàn gọi là “bổ sung dinh
dưỡng” đây sao? Cô nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, trong lòng bỗng
vô cùng ấm áp.
Doãn Lạc Hàn mở chiếc bình giữ nhiệt, đổ canh ra, sau đó múc một thìa, đưa lên trước miệng vừa thổi vừa nói “Uống canh này
trước. Nó có tác dụng bổ khí huyết, tăng sức đề kháng, rất có lợi cho cơ thể của em.”
Hắn dịu dàng đưa thìa đến gần miệng cô. Cô mở miệng
uống, nhẹ nhàng nuốt xuống, sau đó đưa tay muốn cầm chiếc thìa trong tay hắn “Em tự uống cũng được.”
Ai ngờ hắn đã nhanh tay hơn tránh né “Anh rất vui được phục vụ em.”
“Được, vậy em cũng không khách sáo nữa.” Cô bật cười.
Nhìn hắn lo lắng cho cô và cục cưng trong bụng cô như vậy, trong lòng cô ngập đầy sự ngọt ngào và hạnh phúc…
Hắn cẩn thận bón từng thìa cho cô cho đến khi hết chén
canh. Cô rút khăn giấy đưa cho hắn, nhìn hắn lau tay, cô đột nhiên nhớ
tới bữa tiệc ngày mai…
“Ngày mai là thứ bảy rồi đó, anh nhớ trưa mai 12 rưỡi đến tham gia tiệc chúc mừng của công ty em nha, đến lúc đó……”
Hắn cướp lời cô, vừa cười vừa nói “Đến lúc đó anh sẽ đến sớm trước ba mươi phút đón em đi.”
“Vâng, được rồi.” Thật ra ban đầu cô không định đi cùng
hắn, nhưng xong nghĩ lại, dù sao chuyện hôn sự của bọn họ cũng đã công
khai, bây giờ có che giấu cũng chẳng được gì, cô và hắn đi cùng nhau
cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vì vậy mỉm cười gật đầu.
Ăn trưa xong, chờ đến khi người giúp việc vào dọn dẹp
xong hết, cô xoa xoa cái bụng tròn, nằm tựa vào người hắn, khoa trương
kêu lên “No quá! Em no sắp chết mất rồi!”
Hắn cúi người xuống hôn trộm lên môi cô “Em mới ăn có nửa bát cơm thôi mà, chắc là do ăn nhiều canh nên em thấy đầy bụng thôi.”
Cô chớp chớp mắt “Ừm… chắc vậy…”
Hắn nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, đề nghị “Hay em ngủ đi, chút nữa anh gọi em dậy.”
Như để phụ họa cho lời hắn nói, cô ngáp dài một cái.
Nghĩ tới văn phòng hắn có phòng nghỉ riêng, còn có chiếc giường thoải
mái, cô suýt chút nữa đã xiêu lòng nghe theo lời hắn. Cô lắc lắc đầu,
ngồi thẳng dậy.
“Không được, em còn phải đi làm.” Cô nhìn đồng hồ, vội đứng lên “Em phải đi ngay đây không muộn mất.”