Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 375


Đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 375

Edit by CeCe

Nguồn: http://cccece218.com/

Cô quay đầu lao vào vòng tay hắn đang dang rộng sẵn chờ
cô, cọ cọ đầu trong lòng hắn, trách cứ “Sao anh không nói cho em biết
chuyện của Chu Hiếu Linh… để em hiểu lầm anh….”

Hắn xoa xoa lưng cô “Mọi chuyện đều qua rồi, chúng ta về đã…”

Ngồi vào trong xe rồi, cô xòe tay ra trước mặt hắn “Đưa điện thoại cho em.”

“Làm gì?” Hắn liếc cô một cái, đóng cửa xe, sau đó đưa điện thoại cho cô.

Cô cười cười thần bí, mở điện thoại hắn ra, thuần thục
ấn ấn vài nút, sau đó đưa trả lại cho hắn, cười khẽ thè lưỡi “Được rồi,
sau này cô ta sẽ không thể làm phiền anh được nữa!”

Hắn vặn chìa khóa xe, bật cười xoa đầu cô “Em làm gì vậy? Sao dám khẳng định chắc chắn vậy?”

Cô nhún vai, nở nụ cười đắc ý “Rất đơn giản, em đưa số
của Chu Hiếu Linh vào danh sách từ chối, đặt cả chế độ chặn số máy lạ,

như vậy sau này cô ta không thể liên lạc được với anh nữa.”

Hắn nhướn mày, đôi mắt hiện lên sự tán thưởng “Cách này hay đấy… thế mà anh không nghĩ tới!”

“Bây giờ em chặn hết rồi đó, cấm anh chủ động gọi cho cô ta!” Cô phùng mồm trợn mắt chỉ cái điện thoại của hắn.

“Đương nhiên rồi, em nghĩ anh dám sao? Bây giờ em chính là người cần được quan tâm nhất…” Hắn cúi đầu cười, khởi động xe.

Cô quay đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi “Sao lại cần được quan tâm nhất?”

Hắn mím môi cười giảo hoạt, hàm ý nói “Hai ngày nữa em sẽ biết…”

Có gì mà phải thần bí như vậy chứ?! Cô nghĩ thầm, sau đó lại nghĩ đến nút rối trong lòng mình “Vừa rồi Ôn Nhược Nhàn đã nói
chuyện về Chu Hiếu Linh cho em biết, nhưng có một việc em vẫn thắc mắc…
rốt cục là anh nợ cô ta ân tình gì?”

Hắn mím môi lại, nở một nụ cười lạnh lùng “Cô ta chính là con gái của người nuôi dưỡng anh năm đó….”

Cô há hốc miệng, lại nhớ lại ngày đó khi bố nuôi cãi
nhau với hắn dường như cũng có nhắc đến họ Chu gì gì đó… Thì ra Chu Hiếu Linh chính là con gái của người đó… Lại nhớ Ôn Nhược Nhàn nói bố của
Chu Hiếu Linh bị bỏ tù vì tội bắt cóc, xem ra chính là năm đó ông ta ép
Doãn Lạc Hàn về đòi tiền của ba nuôi không được nên chó cùng dứt dậu, tự mình gọi điện thoại uy hiếp bố nuôi…

Cô tức giận nắm chặt tay lại, đập mạnh một cái vào đùi
“Thật quá quắt! Bố cô ta làm tổn thương anh như vậy, nếu nói đến trả nợ
thì người trả phải là họ mới đúng chứ, sao lại là anh được?”

Nói xong, cô chợt cảm thấy có chút không bình thường
liền quay sang nhìn trộm hắn. Gương mặt góc cạnh lúc này không thể hiện
một biểu cảm gì đặc biệt, chỉ âm trầm như băng hàn.

Không biết có phải cô đã chạm vào nỗi đau của hắn rồi
hay không… Cô muốn cầm tay hắn, an ủi hắn, nhưng nghĩ đến việc hắn đang
lái xe, làm như vậy sẽ không an toàn nên cô lại khựng lại, nín thở,
không dám tùy tiện nói gì nữa…

Hắn dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, quay sang
chủ động nắm tay cô “Nếu em muốn biết, anh sẽ nói cho em biết nguyên

nhân. Năm đó bố của Chu Hiếu Linh ép anh gọi cho bố anh để đòi tiền
chuộc, anh không đồng ý, ông ta liền nhốt anh vào trong một căn phòng
tối, sau đó tối ngày uống rượu rồi đánh đập anh. Mấy lần anh đã cố trốn
nhưng đều bị ông ta bắt lại được. Có một lần con gái ông ta là Chu Hiếu
Linh bí mật đến nói có thể cứu anh ra ngoài với điều kiện lớn lên anh
phải cưới cô ta, cô ta muốn trở thành phu nhân lắm tiền nhiều của. Ban
đầu anh không thèm quan tâm. Nhưng bố Chu Hiếu Linh uống rượu ngày càng
nhiều, cũng càng lúc càng hành hạ anh thường xuyên và dã man hơn, cuối
cùng anh thật sự không thể chịu đựng được nên đã đồng ý với cô ta. Anh
cho cô ta số điện thoại của nhà anh, cô ta giúp anh gọi điện báo cho bố
anh biết anh đang ở đâu. Nhưng đúng lúc đó thì bố cô ta đi đánh bạc về,
nợ rất nhiều tiền, bị chủ nợ truy đuổi sát sao, thế là ông ta giựt lấy
điện thoại tống tiền bố anh………”

Cô ngạc nhiên đến mức lắp bắp mãi không ra lời. Lúc ấy
Chu Hiếu Linh mới chỉ là một bé gái mà đã muốn trở thành người lắm tiền, xem ra là do bị hoàn cảnh ảnh hưởng…

Hắn lẳng lặng lái xe, xe thể thao dần dần tiến vào cổng
lớn Doãn gia. Lúc này đột nhiên hắn lại nói “Từ ngày ông già họ Chu đó
ngồi tù, vợ của ông ta, cũng là mẹ của Chu Hiếu Linh đã mang Chu Hiếu
Linh đi trốn nợ, vì thế anh đã nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại cô ta
nữa. Mãi đến năm trước, cô ta lại đột nhiên xuất hiện nhắc lại chuyện
ngày xưa, đương nhiên anh không đồng ý, liền lấy hôn ước giữa anh và Chỉ Dao chặn miệng cô ta, sau đó cho cô ta một số tiền lớn. Lúc đó cô ta
đã đồng ý là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng không
ngờ Chu Hiếu Linh tham lam đã thành thói, bây giờ lại tiếp tục bám lấy
anh….”

Những chuyện đó cô cũng đã được nghe Ôn Nhược Nhàn nói.

Cô đăm chiêu suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên “Hàn, anh nói cô
ta bám lấy anh như vậy… liệu có phải chủ ý của chú không?”

Hắn dừng xe, gật gật đầu “Cũng có thể… ngày mai anh sẽ cho người điều tra.”

“Ummmm……” Một tiếng kì lạ chợt vang lên. Hắn quay sang nhìn cô, thấy cô đỏ mặt ôm cái bụng khô quắt, vội đẩy cửa xuống xe.

Cô từ từ đi vào tron nhà, nghe thấy tiếng hắn đang phân phó cho người giúp việc lập tức chuẩn bị bữa tối.

Vài giờ sau, cô ôm cái bụng no nê dựa vào trong lòng
hắn, hơi ngẩng mặt nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn “Hàn, em đã nghĩ kĩ rồi. Sau này nếu có bất cứ nghi ngờ gì, em sẽ hỏi trực tiếp anh, sẽ
không vô lý giận dỗi lung tung nữa.”

“Ừ… anh cũng vậy.” Hắn nâng mặt cô lên, cúi mặt xuống,
hôn nhẹ lấy đôi môi của cô, sau đó lưu luyến rời đi. Đúng lúc này đầu
lưỡi của cô lại liếm nhẹ lấy môi hắn, nháy mắt kích thích dục vọng trong hắn.

“Em đang quyến rũ anh phải không?” Giọng hắn khàn khàn đầy hơi nóng.

“Không có……” Cô thẹn thùng cười, cố tránh những nụ hôn
dày đặc và đôi bàn tay âu yếm của hắn, sau đó đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý hưởng thụ tình yêu của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.