Bố Nuôi Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 57: Không Bằng Cầm Thú


Bạn đang đọc Bố Nuôi Đợi Em Lớn Nhé! FULL – Chương 57: Không Bằng Cầm Thú


Nhiếp Khuynh Ngang sau khi nghe cô nói như vậy, từng hình ảnh năm đó như hiện lên trước mắt.

Anh là người cũng có mặt trong chuyến xe xuống núi, đã chứng khiến cũng là bị thương không nhẹ.

Nhưng sau tai nạn vì tinh thần quá sốc mà lại quên đi khoảng thời gian trên xe cùng mẹ mình, Tranh Vinh Quang, Tuyết Ánh gặp tai nạn.
Bạch Mai lúc đó cũng bị thương nặng nằm trên giường bệnh đã nói với anh là hai người họ cùng bố mẹ cô đi chùa cầu phúc, đó cũng là một phần sự thật vì nó vốn như vậy nhưng từ chuyện bà ấy nói anh lái xe chở bà ấy đi riêng cùng lượt với vợ chồng Trang Vinh Quang thì chính là bịa đặt hoàn toàn.

Anh vì mất trí nhớ mà tin lời mẹ mình cộng với việc anh tự mình điều tra bao năm nay kết quả vẫn nhận lại là như một.


Xe của Trang Vinh Quang bị đối thủ lớn nhất năm đó hãm hại mà mất đã va phải xe của bọn họ khiến bọn họ bị thương nhưng không đến nỗi xe bị nổ tan như của vợ chồng Trang Vinn Quang.
Nhưng bây giờ kí ức đã trở về của anh đã nói lên tất cả chỉ là bịa đặt, anh cùng Bạch Mai đi cùng chuyến xe rồi xe mất phanh khi xuống đường núi mà gặp nạn.

Khi đó Nhiếp Hùng đã lái một chiếc xe khác đến cứu mẹ cùng anh ra nhưng lại mặc kệ để Trang Vinh Quang cùng Tuyết Ánh ở đấy.

Anh lúc đấy lờ mờ chưa bất tỉnh đã chứng kiến toàn bộ, đã cố gắng mở miệng nói đến nhường nào cũng không được.

Rồi khi mà tiếng bùm vang lên, xe của Nhiếp Hùng đã chạy đến vị trí an toàn không bị vạ lây do vụ nổ của xe Trang Vinh Quang thì anh cũng bất lực mà ngất đi.
“Nhiếp Khuynh Ngang, kí ức phủ bụi nhiều năm được nhắc lại cảm giác là thế nào, đến người mà mình yêu còn nhẫn tâm để bố mẹ mình giết hại như thế thì…” Anh Lạc lúc này mới đứng thẳng người lên, đi về phía anh đang ngồi trên giường, khi đến đứng đối mặt với anh cô mới dừng lại nhìn anh từ trên cao, nhếch mép đưa một ngón tay chỉ chỉ lên ngực anh: “Không bằng cầm thú”.
Hiển nhiên là chuyện anh bị mất khoảng kí ức đó Bạch Mai không có kể cho cô biết, trong đầu cô đã mặc định năm đó anh đã tận mắt chứng kiến nhưng không cứu bố mẹ cô.
Sau khi đã rất nhanh tiêu hóa sự việc mà năm đó khiến anh sốc đến mất luôn nó thì anh mới nhẹ nhàng nhìn cô.

Dù anh không giết bố mẹ cô, thì phận là con của Bạch Mai, Nhiếp Hùng thì cũng chính là không thoát khỏi tội lỗi huống chi năm đó anh cũng có mặt ở đấy.
Ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt gợn sóng tình khi nhìn cô lúc trước giờ đây đã thay vào đó cảm giác không biết phải làm như thế nào, trống rỗng.
“Lạc Lạc, nghe anh nói có được không, anh nhất định sẽ giải quyết…” Anh nhẹ nhàng nói ra từng câu chữ, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu.
“Giải quyết, anh định giải quyết như thế nào? Anh định chính tay giết luôn cả tôi để diệt cái phiền phức nãy sao? Ha, đúng là mẹ nào con nấy, hôm qua bà ta đã giết tôi, hôm nay lại thêm đứa con trai cưng nữa…!chậc” Nhưng cô nào muốn nghe anh nói, cắt ngang câu nói của anh bằng một giọng điệu đầy mỉa mai.

“Em nói gì?” Anh sau khi nghe đến việc mẹ mình làm ngày hôm qua cùng lúc này mới quan sát kĩ khuôn mặt cô có chút sưng ở hai bên má, nếu để ý thật kĩ nữa sẽ thấy bên khóe môi còn có vết thương nhỏ mờ nhạt.

Anh liền đứng lên nắm lấy vai cô quan sát cả người của cô.
“Đừng có chạm vào tôi” Cô dứt khoát vùng ra khỏi bàn tay của anh lùi ra xa.
“Lạc Lạc ngoan, mau lại đây” Anh vẫn như vậy dùng giọng điệu mềm mỏng dụ dỗ cô như chẳng có việc gì xảy ra.
“Nhiếp Khuynh Ngang, anh thôi ngay cái sự giả tạo của anh đi, cút xa tôi ra” Cô đau đớn ôm lấy vết thương bị bỏng trên vai, lưng vì lúc nãy giẫy mạnh quá mà lại động trúng vết thương khiến nó đã đau lại càng đau.
“Mau bước lại đây” Nhìn thấy trạng thái của cô ngày càng tệ hại Nhiếp Khuynh Ngang cũng không tiếp tục mềm mỏng nữa mà nghiêm giọng ra lệnh, trong lòng xoắn xuýt, cô chỉ cần bị thương một chút thôi anh đã đau lòng muốn chết huống chi lúc vừa nãy cô đã nói Bạch Mai hôm qua đã giết cô, mà cô còn có cơ hội chạy thoát thì nhất định vết thương sẽ không nhẹ.
“Đừng tự cho mình là đúng mà ra lệnh cho tôi” Cô nói bằng giọng điệu run run đã có chút yếu ớt.
Cô hiện tại đứng rất gần cửa nếu quay đầu chạy được ra ngoài, Tần Tinh sẽ có thể mang cô đi ngay lập tức.

Nhưng vậy thì như thế nào, mọi chuyện còn không thành thì cô đã phá tan nát sao, Tần Tinh đã dùng mười mấy năm cuộc đời để có chỗ đứng vững trong Nhiếp gia để trả thù, cô không thể ích kỷ vì bản thân mà lôi kéo anh ấy được.


Nhưng…!xin hãy cho cô một lần được ích kỷ, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Lùi dần về phía sau, cô bất ngờ xoay đầu chạy đến cửa nhưng Nhiếp Khuynh Ngang dù có chậm đến mấy cũng là một người đàn ông, lại cao hơn cô rất nhiều đã chạy kịp đến nắm lấy cánh tay của cô giằng lại.
“Lạc Lạc, xin em…” Anh còn chưa nói hết câu vì giật mạnh quá mà cô không đứng vững ngã ngất xỉu luôn vào lòng của anh.
Nhiếp Khuynh Ngang hốt hoảng bế lấy cô mở cửa không quan tâm bản thân bây giờ chỉ mặc có một cái áo tắm mà chạy ra ngoài trước hàng vạn con mắt của người khác xuống đến cửa khách sạn, Phùng Nguyên đã đến từ lúc nào chờ xe sẵn anh liền bế cô vào xe.
“Xin lỗi Nhiếp tổng, tôi thật thất trách” Phùng Nguyên vừa lái xe vừa nói.
“Mau lái xe đến bệnh viện gần nhất, gọi Thượng Quan Dao đến đây” Anh cũng không trách mắng gì chỉ lạnh giọng phân phó cho Phùng Nguyên.

Vì hôm qua chính anh đã bảo cậu ta không cần đi theo mình, thuộc hạ dưới trướng anh cũng không bao giờ được xen vào việc của anh nên mới xảy ra chuyện anh bị đưa lên giường với Dương Dĩnh mà Phùng Nguyên lại không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.