Đọc truyện Bố mẹ giàu có và anh trai lưu lượng hàng đầu cuối cùng cũng tìm thấy tôi – Chương 7:
Chương 7
Lục Vãn đứng ngoài hành lang đợi gần mười phút, nhìn thấy một người giống như giáo viên đang dẫn theo một bạn nữ đi đến.
Nữ chính không mặc đồng phục cho nên rất bắt mắt.
Nữ chính mặc một bộ váy liền thân màu trắng, mặc dù giản dị nhưng cũng rất thanh lệ, hấp dẫn không ít học sinh không ngừng nhìn sang.
Lục Vãn hiểu ra, nữ chính xuất hiện rồi.
Giáo viên chủ nhiệm dừng lại, cười nói: “Em chính là Lục Vãn đúng không, đi thôi, thầy dẫn các em vào.”
“Vâng thưa thầy.”
Nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm dẫn theo hai học sinh chuyển trường bước vào, phòng học yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó lại náo nhiệt hẳn lên.
Tầm mắt của các bạn nam thì hướng về Lâm Niệm Niệm, bạn nữ thì nhìn về phía Lục Vãn.
“Có người đẹp chuyển đến kìa.”
“Đúng là khá đẹp.”
“Ôi đệt, đẹp trai quá đi! Mình có thể*.”
*我可以 (tôi có thể) là ngôn ngữ mạng, thể hiện sự vô cùng yêu thích một người nào đó, muốn lên giường với người ấy. Thường fan hay hô lên với idol như vậy.
“Ôi trời ơi, bà lại có thể rồi à, tôi cũng có thể rồi!”
“Mọi người im lặng nào.” Giáo viên chủ nhiệm dùng ngón tay gõ lên bục giảng, quay sang người bên cạnh nói: “Các em giới thiệu đơn giản về mình đi, Lục Vãn trước đi.”
Lục Vãn gật đầu, cô đi đến bục giảng.
“Chào mọi người, mình tên Lục Vãn, là… con gái.”
Tất cả mọi người: ???!!!
Người trong phòng học nghệt mặt hết cả ra.
Những bạn nam vốn không có hứng thú với trai đẹp lại càng mù mờ hơn nữa.
Cái gì? Ý là chuyển đến một bạn nữ còn đẹp trai hơn cả họ đó hả?
Sau khi các bạn nữ cảm thấy bất ngờ xong thì lại thì thấy con gái cũng không phải không được nha!
“Lục Vãn, dáng em cao, tạm thời ngồi ở bàn cuối cùng của tổ ba nhé.” Giáo viên chủ nhiệm chỉ đến một chỗ trống.
Lục Vãn khoác ba lô, vừa đi đến chỗ trống ngồi xuống, bạn cùng bàn bên tay trái của cô liền sáp lại: “Lúc nãy cậu đứng ngoài hành lang, mình đã nhìn chằm chằm vào cậu rồi, nếu như cậu là con trai vậy thì mùa xuân của mình đã đến rồi.”
Lục Vãn: “…”
Người bạn cùng bàn tóc vàng mắt xanh đưa tay ra: “Chào cậu, mình là Haley*, tên tiếng Trung là Haley Trương, giới tính nam, thích con trai.”
*Tác giả cứ viết nhầm tên bạn này hoài, lúc là Haley, lúc là Harry, lần đầu tác giả để Haley nên mình để hết là Haley nhé.
Bố của Haley là trưởng văn phòng đại diện ở chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn lớn, từ nhỏ cậu đã sống ở Trung Quốc, nói tiếng Trung còn lưu loát hơn cả tiếng Anh. Từ năm mười bốn tuổi, cậu đã thể hiện xu hướng giới tính của mình với những người xung quanh.
Lục Vãn: “…”
Haley Trương: “Cậu thật là đẹp trai quá đi, dáng người cũng cao, nếu không phải do mình cong rất bền thì đã bị cậu bẻ thẳng lại rồi.”
“…”
Chỉ còn biết câm nín im lặng thôi.
—
Lâm Niệm Niệm ngập ngừng mười mấy giây mới chầm chậm bước đến bục giảng.
Cô hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Chào các bạn, mình tên Lâm Niệm Niệm*, hi vọng sau này có thể ở chung vui vẻ với mọi người.”
*Có chỗ tác giả để Lâm Niệm, chỗ để Lâm Niệm Niệm, lần đầu tiên tác giả để Lâm Niệm Niệm nên mình để đồng bộ là Lâm Niệm Niệm luôn nhé.
Cô gái đứng trên bục giảng da trắng, chiếc váy trắng càng giúp tôn lên vóc người tinh tế, đôi mắt ngấn nước cứ như một giây sau sẽ rơi xuống ngay nhưng vẻ mặt lại mang theo nét quật cường.
Sự tương phản như vậy trong nháy mắt làm người khác sinh ra cảm giác muốn bảo hộ cô.
Ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm cũng trở nên dịu dàng hơn, cười nói: “Lâm Niệm Niệm em ngồi ở chỗ trống hàng thứ tư đi, bạn cùng bàn của em là lớp trưởng, có gì không hiểu có thể hỏi em ấy.”
Từ lúc Lâm Niệm Niệm bước vào lớp, lớp trưởng vẫn luôn nhìn theo cô ấy.
Mãi cho đến khi đối phương ngồi xuống cạnh mình, cậu mới hoàn hồn, nói khẽ: “Nếu như bạn có khó khăn gì có thể nói với mình.”
Lâm Niệm Niệm không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, không hiểu sao tim của bạn nam lỗi mất một nhịp, cậu lại lén nhìn người bạn cùng bàn mới đến, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Lục Vãn hết biết nói gì luôn.
Lâm Niệm Niệm quả nhiên là nữ chính, cho dù xuất thân nghèo khó nhưng da lại rất trắng, vừa nãy khi đứng trên bục giảng viết tên, đôi tay đó đẹp vô cùng.
Tay của cô thì lại đầy các loại vết chai do viết chữ và các loại vết thương lớn nhỏ do làm thêm. Khớp ngón tay rõ ràng, không thể nói xấu nhưng tay cô chắc chắn không hề giống với những đôi tay mềm mại của các cô gái khác chút nào.
Người ngồi bên cạnh Lâm Niệm Niệm là lớp trưởng lớp bốn.
Theo nội dung trong tiểu thuyết, lớp trưởng này thành tích tốt lại yêu thầm nữ chính, giúp cô ấy học tập, âm thầm quan tâm cô ấy.
Nhưng dáng vẻ cậu ấy khá bình thường nên ngay cả người dự bị cũng không được tính, chỉ là một trong những người mến mộ nữ chính thôi.
Lục Vãn nhìn lại bạn cùng bàn của mình, nếu nói không có chút chênh lệch tâm lý nào thì ngay cả cô cũng không tin.
Vừa lúc Haley cũng quay qua, cậu cười hỏi: “Anh Vãn*, mình có thể dùng ảnh của cậu để khoe với hội chị em cậu là bạn trai mới của mình không? Chắc chắn họ sẽ cực kỳ ngưỡng mộ luôn!”
*Haley gọi là Vãn ca nha mọi người.
Lục Vãn mặt lạnh lùng: “Đương nhiên không thể.”
Haley: “Cậu thật là vô tình quá đi, cơ mà như vậy lại càng đẹp trai hơn nữa.”
Lục Vãn: “…”
Cô có thể xin đổi bạn cùng bàn khác được không?
—
“Hai người kia chính là học sinh trong kế hoạch viện trợ từ thiện của trường sao?”
Triệu Yên ngồi ở bàn đầu vừa định giải thích, nghĩ lại liền sửa miệng: “Chắc vậy.”
Cô ta khá nổi tiếng trong trường, nguyên nhân một phần là do mọi người đều biết anh họ của cô ta là thần tượng đỉnh lưu – Lục Bất Du.
Vì vậy nên các bạn nữ trong trường đều đối xử rất tốt với cô ta.
Đây cũng là một phần nguyên nhân vì sao Triệu Yên có thể trở thành hội trưởng của câu lạc bộ kịch nói nổi tiếng nhất trường và hội phó hội học sinh.
Lục Vãn là em gái ruột của Lục Bất Du, cô ta không muốn để cho Lục Vãn cướp mất hào quang của mình đâu.
Hơn nữa tính cách của Lục Bất Du cũng rất tệ, đối nhân xử thế cũng lạnh nhạt, bất kể cô ta có lấy lòng thế nào đi nữa cũng không được.
E rằng chưa chắc Lục Bất Du đã coi trọng đứa em gái mười mấy năm chưa gặp này đâu, nếu không thì anh đã gác công việc sang một bên để đi đón người về rồi.
Nhưng không hề có.
Lục Vãn không nói là tốt nhất, cho dù Lục Vãn tự mình chủ động nói ra thì cô ta cũng có cách để đối phó.
“Có điều cậu ấy thật sự đẹp trai quá đi, những bạn nữ của lớp khác chắc đều cho rằng cậu ấy là con trai.” Người bên cạnh lại cười nói.
Trong đầu Triệu Yên nghĩ ra một ý tưởng, đắn đo mở miệng: “Vậy nếu không thì chúng ta nói với bên ngoài cậu ấy là con trai đi. Chờ mọi người tự mình phát hiện không đúng, chẳng phải sẽ rất vui sao.”
“Hình như khá thú vị đó, cứ làm vậy đi.”
Triệu Yên vẫn luôn ám chỉ quan hệ của mình và Lục Bất Du rất tốt, nói không chừng sau này có thể mời được anh ấy đến trường, do vậy các cô gái cũng rất mong đợi, trên cơ bản những điều yêu cầu của Triệu Yên chỉ cần không quá đáng quá thì họ đều đồng ý.
Bọn con trai thì càng không cần nói rồi, Triệu Yên chính là nữ thần trong trường nha.
Hơn nữa trò đùa này trong mắt mọi người đều không tính là gì cả.
—
Giờ nghỉ trưa, Haley dẫn Lục Vãn đi đến nhà ăn.
Lục Vãn vừa ra khỏi phòng học, đã bị người gọi lại.
Lâm Niệm Niệm bước nhanh tới, cười nói: “Chúng ta đều là học sinh chuyển trường, mình cũng không quen thuộc ở đây cho lắm nên muốn đi cùng cậu.”
Cô cũng xem như lẽ đương nhiên cho rằng Lục Vãn giống cô cũng là được nhận tài trợ đến học.
Hơn nữa vẻ ngoài của đối phương cũng không có tính công kích gì với con gái nên cô ta muốn thân cận với nhiều người hơn.
Lục Vãn: “… Nhà ăn nằm ở dãy cuối cùng bên phải, xin lỗi nhưng mình đã hẹn trước với Haley rồi.”
Nói xong cô liền bước nhanh về trước, bỏ người lại phía sau.
Haley chạy theo, có chút bất ngờ hỏi: “Kỳ thực nhiều thêm một người cũng không thành vấn đề mà, cậu… không thích cậu ấy?”
Lục Vãn: “Không có.”
Có điều nếu đã biết trước tình tiết, Lục Vãn tất nhiên muốn cố gắng hết sức tránh xa người đó ra rồi.
Trong sách, cô và Lâm Niệm Niệm chuyển đến cùng ngày.
Cô không được bạn học thích, còn Lâm Niệm Niệm lại được các loại công tử con nhà giàu theo đuổi, rất ư nổi tiếng.
Trong sách, nguyên nhân lớn nhất khiến Lục Vãn bị người trong trường chống đối là do cái danh hiệu “Vợ chưa cưới của nam chính” này.
Mọi người đều cảm thấy dựa vào đâu chứ, một đứa đến từ một cái địa phương nhỏ cũng xứng sao?
Ngay cả nam chính cũng chạy đến, dùng thái độ ác ý nói với cô, hai người chắc chắn không thể nên cô ít nằm mơ đi.
Trong sách, con pháo thí như cô phụ trách thu hút khói thuốc súng về mình để Lâm Niệm Niệm có thể dây dưa máu chó với Đại ca trường mà không ai biết.
Bây giờ nghĩ lại, Lục Vãn trong sách tâm lý có thể cân bằng mới là lạ đó.
Sau khi so sánh với con pháo thí não ngắn như cô thì mọi người đều cảm thấy Lâm Niệm Niệm cũng không phải… không thể chấp nhận được.
Lâm Niệm Niệm có hào quang của nữ chính, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành nhưng người xung quanh cô… quả thực đều rất xui xẻo.
Lục Vãn đương nhiên muốn tránh xa ra rồi. Cô chẳng thèm cái chồng chưa cưới gì đó đâu!
Cho nên Lục Vãn rất lười nói với mọi người cô là con gái nhà họ Lục, rất ghét, mới nghĩ một chút thôi cô đã xấu hổ đến mức cào ngón chân đến lủng cả sàn rồi.
Cô đến chỉ để học hành thôi!
Nếu nam chính đại ca kia dám đến tìm cô, phát ngôn những lời kỳ lạ, cô nhất định sẽ vung búa chém cái đầu chó của cậu ta.
—
Nhà ăn là một tòa nhà độc lập có bảy tầng, còn có cả thang máy.
Hai người đi vào, Lục Vãn đang nhìn quanh…
Đột nhiên có mấy bạn nữ xông đến, vừa khéo đứng ngay trước mặt cô.
“A a a, Khương Bác Dương đẹp trai quá đi”
“Ngầu quá đi, nghe nói nhà cậu ấy giàu cực luôn.”
“Trời ạ, cậu ấy mới cao ngạo và lạnh lùng làm sao.”
Âm thanh sắc bén của các cô gái đập thẳng vào màng nhĩ.
Lục Vãn không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Khương Bác Dương?”
…
À, đó chẳng phải là nam chính ngầu lòi, đẹp trai bá đạo, ngông cuồng với “ba phần chế nhạo, hai phần ngang ngược, hai phần đẹp trai, ba phần kiêu ngạo” sao?
3+2+2+3=10 toán tiểu học của tác giả cũng không tệ lắm.
Đến rồi, cậu ta dẫn theo một đám người hâm mộ đến rồi.
Lục Vãn vừa chuyển đến, hiển nhiên Haley cho rằng đối phương không biết, giải thích: “Khương Bác Dương là hotboy của trường, nghe nói rất hung dữ thường xuyên đánh nhau, có điều dáng vẻ chạy xe mô-tô thật sự là siêu đẹp trai luôn.”
Lục Vãn: “…”
Trong tiểu thuyết, mỗi lần tên này xuất hiện nhất định sẽ có một đám người reo hò.
Nhìn đến mấy bạn nữ trước mặt… có cần sát bản gốc dữ vậy không chứ. Khiến người ta không thở nổi luôn.
Haley: “Mình khá thích cậu ấy, đáng tiếc cậu ấy lại là trai thẳng.”
“…”
Cô không còn lời nào để nói, xoay người đi về phía trước.
Haley chạy theo: “Sao cậu đi mất rồi, cậu bình tĩnh quá vậy, chẳng lẽ cậu không có suy nghĩ gì khác sao?!”
“Có, mình đang nghĩ trường mình có nhiều món ăn ghê, cho dù mỗi ngày ăn một món, hết học kỳ cũng không ăn được hết nữa.”
“Hả?” Haley hơi sửng sốt, lại hỏi: “Cậu không còn nghĩ gì khác nữa sao?”
“Mình phải ăn nhanh lên để còn về lớp học tiếp nữa.” Lục Vãn điềm tĩnh trả lời.
Tuy rằng giáo trình khác nhau nhưng phần lớn kiến thức căn bản của cấp ba đều như nhau, trước khi nghỉ phép vừa kiểm tra xong, còn đúng một tháng mới đến lần kiểm tra tiếp theo.
Trong trường còn có không ít người giỏi đâu, tuy học sinh ở đây không giàu sang thì cũng quyền quý nhưng cũng rất nỗ lực.
Cô càng không thể thả lỏng được.
Haley lôi kéo tay của Lục Vãn, cất cao giọng nói: “Lục Vãn cậu thật là điềm tĩnh quá đi, ngầu quá đi mất! Nếu như cậu là con trai, nhất định sẽ là một cường công*, thật là đáng tiếc mà.”
*Cường công: ý chỉ người nằm trên trong mối quan hệ nam – nam có thân hình khỏe mạnh, vạn năng; tính cách cứng rắn, mạnh mẽ.
Cậu thật sự đau lòng vô cùng, vì đối phương, đương nhiên cũng càng vì chính cậu.
Lục Vãn: “…”
Hơ, thực cám ơn lời khen của cậu ha, có điều chị em gì đó thì không cần đâu hen.
Tiếng của Haley rất lớn, Khương Bác Dương đang đi đến cũng nghe thấy.
Nhưng cậu nghe không rõ cho lắm, chỉ nghe được hai chữ “Lục Vãn” thôi.
Cậu nhìn về hướng người đã đi xa, hơi nhíu mày.
Sáng nay trước khi ra khỏi cửa, mẹ cậu đã dặn phải chăm sóc cho một cô gái tên “Lục Vãn” mới chuyển trường đến.
Nói đó là cháu gái của ngài Lục đó, rất được coi trọng.
Khương Bác Dương nghe tai trái ra tai phải, cậu chán nhất chính là những đứa con gái phiền phức đó.
Cho rằng người lớn trong nhà dặn dò thì có thể được đối xử khác biệt sao?
May là người đó không có bám lấy mình, nếu không cậu cũng không bảo đảm được thái độ của mình đâu.
—
Buổi chiều tan học, Lục Vãn đi nhanh về phía cổng trường.
Haley tiến tới gần: “Vãn ca, tối đi quán bar chơi để chúc mừng cậu chuyển đến không?”
Cậu rất tự nhiên, tuy rằng Lục Vãn ít nói, thế nhưng cậu nghiễm nhiên đã xem đối phương là bạn tốt của mình.
Lục Vãn: “… Quán bar mà cậu đi có vẻ không phù hợp với mình lắm đâu.”
Tên này có phải hơi buông thả quá không.
Haley: “Không phải đâu, chỗ chúng ta đi có cả nam lẫn nữ, có rất nhiều trai xinh gái đẹp nha.”
“Rất nhiều trai xinh gái đẹp?”
Haley: “Tuy rằng trai đẹp sẽ không đến bắt chuyện với cậu nhưng mình bảo đảm sẽ có rất nhiều gái xinh tranh nhau đốt thuốc cho cậu nha.”
Hiện tại cậu đã hiểu bạn cùng bàn của mình chính là một gái thẳng dây thần kinh thô chính hiệu.
Lục Vãn: “Không đi, mình muốn về nhà.”
“Cậu chẳng thú vị gì cả!”
Lục Vãn tiếp tục đi về phía trước.
Một cô gái ôm thùng giấy đi ngang qua, trọng tâm không vững lệch về bên phải, Lục Vãn vừa nhìn điện thoại, vừa chẳng ngẩng đầu mà thuận tay đỡ giúp một cái.
“Cám ơn.” Cô gái lại ôm chắc thùng giấy, vừa dứt lời liền giật mình: “Sao lại là cậu?”
Lục Vãn nghe ý của đối phương đây là người quen, lúc này mới nhìn sang.
Cô gái nháy mắt, nhắc nhở: “Hôm kia, tàu điện ngầm.”
Lục Vãn: “Mình có nhớ.”
“Trùng hợp thật, cậu lại giúp mình lần nữa rồi, có điều sao trước đây ở trường mình chưa từng gặp qua cậu nhỉ? Mình học lớp 11-1, Tô Nhiêu.” cô gái cười nói.
“Hôm nay mình vừa chuyển đến, lớp 11-4, Lục Vãn.”
Tô Nhiêu đánh giá người trước mặt, nghĩ một hồi nói: “Mình đang ôm đồ để chuẩn bị cho cuộc thi biện luận, đúng rồi, năm giờ chiều thứ Sáu, mình có tham gia thi biện luận ở hội trường, cậu có thể đến xem thử.”
“Được, nếu có thời gian mình sẽ đi.”
Lục Vãn ra đến cổng trường, các loại xe sang trọng đậu đầy trước cửa trường học, còn khoa trương hơn cả buổi triển lãm xe nữa.
Cô lập tức ngồi vào xe của nhà họ Lục đến đón mình.
Bố Lục ngồi phía trước cười hỏi: “Thư Thư, ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào? Vẫn quen chứ?”
“Khá tốt, chỉ là… lượng thông tin hơi nhiều.”
Bố Lục hơi sửng sốt, lượng thông tin nhiều? Ý là học tập vất vả sao?
Bố Lục – người từ nhỏ đã là thánh học tập, lòng thương tiếc nổi dậy.
Thư Thư trước đây sống ở thị trấn, theo không kịp cũng bình thường.
Mặc kệ như thế nào! Dù cho môn nào cũng trượt, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên đi nữa thì đây cũng là cô con gái tuyệt nhất của ông!
“Thư Thư, con đừng lo, kết quả học tập không quan trọng chút nào đâu! Không thể đại diện cho bất kì cái gì cả!” Bố Lục nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Lục Vãn: “… Không phải đâu, con cảm thấy khá là quan trọng đó nha.”
Bố Lục chém đinh chặt sắt: “Không quan trọng!”
“… Được rồi, không quan trọng.” Lục Vãn cảm thấy không đúng lắm, một giáo sư mà lại nói là kết quả không quan trọng nhưng mà cô cũng không tranh cãi làm gì.