Đọc truyện Bố mẹ giàu có và anh trai lưu lượng hàng đầu cuối cùng cũng tìm thấy tôi – Chương 41:
Chương 41.
Mặc dù không thể phỏng đoán ra mọi việc từ những lời nói của của em gái mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Lục Bất Du đã ở chung với Lục Vãn được một tháng, coi như không hiểu 100% thì cũng có 70%.
Không có bộ lọc tình thân giữa hai người, dựa theo trình độ ra tay đánh anh một cách hung ác và nặng nề của Lục Vãn ngày thường thì rõ ràng cô thích trực tiếp dùng tay chân chứ không thích sử dụng mưu mô.
Bạn học nam đeo kính này có bệnh gì vậy, quá đáng ghét.
Lục Bất Du có thể lăn lộn năm năm trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn, chạy theo danh lợi, còn thành công bước lên đỉnh của chuỗi thức ăn này.
Anh khinh thường phải làm một số việc nhưng cũng không phải không biết.
Bạn nam này nói cậu ta rất hâm mộ Lục Vãn, quả thật là quá buồn cười.
Lục Bất Du rất muốn hỏi cậu ta, cậu hâm mộ việc con bé bị bắt cóc khi chưa đầy hai tuổi, gặp phải một cặp bố mẹ nuôi có thần kinh không bình thường, bị ép làm con trai trong suốt mười bảy năm.
Hay là cậu hâm mộ việc con bé từ nhỏ đã ăn không đủ no, vì thế bây giờ mới ăn nhiều như vậy, mặc dù quan niệm về sức khỏe hiện nay đang tôn sùng việc chỉ ăn no bảy phần mới tốt nhưng Lục Vãn vẫn sẽ ăn cho đến khi no hoàn toàn mới buông đũa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là cậu hâm mộ việc con bé phải đi làm thuê từ nhỏ, lòng bàn tay có đủ loại vết chai, mu bàn tay còn có sẹo lớn sẹo nhỏ, khác hoàn toàn với những cô gái cùng tuổi, thậm chí ngay cả con trai cũng chẳng đến nỗi như vậy.
Lục Bất Du càng nghĩ càng tức giận, quả thực muốn đánh vỡ cái đầu chó của thằng nhóc ăn nói linh tinh này.
Một người con trai lại đi ghen tị với một người con gái khác, vậy cũng được hả?
Làm sao cậu ta có thể nói ra miệng chứ? Có phải vì Lục Vãn trông không giống với với những cô gái khác hay không? Sao cậu ta nông cạn thế?
Trong lòng Lục Bất Du nghĩ như vậy nhưng anh đang phiền muốn chết, lười phải lý luận với người khác.
Vu Soái có chút luống cuống, mờ mịt hỏi: “Xin hỏi anh… có ý gì vậy? Có phải anh có chỗ nào… không thoải mái hay không?”
Lục Bất Du đen mặt: “Tôi thấy cậu là không thoải mái ấy, đánh cược thua thì phải thực hiện lời đánh cược không phải là chuyện rất bình thường à? Người thua còn không nói gì, đến phiên cậu ra mặt à? Cậu là ai? Cậu là cảnh sát thế giới sao?”
Vu Soái bị mắng tới phát ngốc, trong lúc nhất thời còn quên cả việc phản bác lại.
Cậu ta vốn cho rằng mình chân thành chia sẻ như vậy thì Lục Bất Du sẽ đứng về phía cậu ta.
Sao đột nhiên hướng gió lại thay đổi rồi?
Lục Bất Du liếc mắt nhìn về phía học sinh nữ đang quét dọn vệ sinh ở bên ngoài.
Lâm Niệm Niệm đúng không? Cô ta cũng không thể phủi sạch quan hệ.
Học sinh bình thường thì thôi đi nhưng người này chính là học sinh từ thiện!
Cái gì gọi là học sinh từ thiện, chính là hội đồng quản trị của trường dùng số tiền kiếm được từ các học sinh khác để trợ cấp cho cô ta.
Có lẽ nhà họ Lục chính là người bỏ ra nhiều nhất trong cái quỹ đó.
Suy cho cùng, trước khi Lục Vãn chuyển trường, Lục Tân Dã đã quyên góp một số tiền lớn.
Lục Bất Du quả thật tức tới bật cười, thế thì vì sao cô ta dùng tiền của nhà họ Lục, còn hắt nước bẩn lên người Lục Vãn?
Không có cửa đấy đâu.
Nếu như vậy, thà rằng loại bỏ cô ta ra khỏi danh sách học sinh từ thiện còn hơn, miễn cho cô ta làm ra nhiều chuyện rắc rối.
Lục Bất Du nhìn chằm chằm người trước mắt một cách lạnh lùng: “Bây giờ tôi hỏi cậu này, cậu cũng đã từng nói bậy những điều này với người khác à?”
“… Không có.”
Lục Bất Du: “Vậy thì may mắn, cậu đã thành công cứu vớt cái mạng chó của cậu rồi đấy.”
Haley thấy đại minh tinh và Vu Soái dường như có việc gì đó cần nói, cậu vội vàng chạy qua muốn nghe lén.
Cậu không thích Vu Soái, suốt ngày đi theo sau lưng Lâm Niệm Niệm thì không nói, chủ yếu là vì người này không thích cậu, cũng không thích Lục tổng một cách cực kỳ rõ ràng.
Cậu có thể cảm nhận được điều này… vậy thì vì sao cậu phải thích đối phương chứ?
Haley sợ tên bốn mắt này nói lung tung, không ngờ đúng là bị cậu đoán trúng rồi.
Thứ chó má này tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vậy mà dám bịa đặt về Lục tổng nhà cậu!
Dù sao Lục Bất Du chính là minh tinh, nếu anh ấy tin rồi chất vấn Lục Vãn trước ống kính… sau đó bị phát sóng ra ngoài, vậy thì xong đời.
Ôi, cư dân mạng bây giờ đáng sợ lắm, chú gấu trúc nhỏ đáng yêu từ chối tất cả mọi hành vi bạo lực mạng, bình thường nếu có người ở trên mạng mắng cậu thì cậu sẽ lập tức cho cậu ta vào danh sách đen luôn.
Cậu không tin thứ chó má Vu Soái kia không nghĩ tới điểm này, rõ ràng chính là cố ý.
May mà đại minh tinh rất thông minh, lại còn nói chuyện giúp Lục tổng.
Hứ, tức chết cậu đi, Lục tổng nhà cậu có pháp lực vô biên.
Vu Soái: “Tôi không nói gì cả……”
Đến tận bây giờ cậu ta còn không biết rốt cuộc mình sai ở đâu.
Suy cho cùng, Lâm Niệm Niệm thật sự rất đáng thương, trong mắt cậu ta, những bạn học khác không quan tâm đến mới là kẻ máu lạnh.
Lục Bất Du: “Cậu là học sinh ba tốt hàng năm của trường học à? Tôi sẽ phản ánh lại với trường học, cậu không xứng.”
Mặt Vu Soái “xoẹt” một cái trở nên trắng bệch, trong lòng chấn động không thôi.
Cậu ta không phục: “Vì sao anh lại làm như vậy, anh cũng không có tư cách làm như vậy!”
Lục Bất Du sắp bị cậu ta làm cho tức chết rồi nhưng anh không trả lời, sau đó đi thẳng đến chỗ Lâm Niệm Niệm vẫn đang dọn dẹp vệ sinh.
Cô gái này đã liếc mắt nhìn qua đây rất nhiều lần, vẫn luôn lặng lẽ nghe trộm đấy.
Đương nhiên bên kia không tới làm rõ thì anh đi qua cũng giống nhau thôi.
Lâm Niệm Niệm dùng một bàn tay đỡ eo, một bàn tay lau sàn nhà.
Dáng người của cô ta vốn dĩ đã mảnh khảnh gầy yếu, như vậy càng thêm có cảm giác như liễu yếu đào tơ trước gió.
Về cơ bản, các bạn nam đi ngang qua thì đều sẽ nhìn nhiều hơn vài lần.
Ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm xuống, trong tầm mắt cô ta xuất hiện một đôi giày nam.
Lâm Niệm Niệm nhận ra đôi giày này, nhịp tim của cô ta đột nhiên lỡ một nhịp sau khi nhận ra đó là ai.
Anh ấy tới đây tìm mình làm gì? Chẳng lẽ Vu Soái đã nói gì đó sao?
Đây là Lục Bất Du muốn ngồi cùng bàn với mình sao? Hay là cảm thấy mình thật đáng thương?
Chỉ mới tưởng tượng như vậy, đầu quả tim của Lâm Niệm Niệm đã run lên, vành tai đỏ bừng.
Lục Bất Du dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Có chơi có chịu, nếu cô không muốn làm thì nói ra, chẳng ai ép buộc cô làm gì, cô cũng có thể thôi học ở trường này.”
Vu Soái vừa sốt ruột lại vừa tức giận, vội vàng giải thích: “Niệm Niệm không có ý này, anh đừng hiểu lầm cậu ấy.”
Lục Bất Du hừ lạnh một tiếng: “Khi cậu nói hươu nói vượn, cô ta ngầm thừa nhận và không phản đối, đấy cũng là hành vi xui khiến cậu càng ngày càng quá đáng hơn.”
Lâm Niệm Niệm trợn trừng hai mắt, hốc mắt lập tức bị một tầng sương giăng đầy.
“Có chơi có chịu, không phục thì chuyển trường đi, đây là việc riêng của cô, không liên quan gì đến người khác hết.”
Sau khi trai thẳng Lục Bất Du dùng cách tàn nhẫn nói xong, không đợi đối phương phản bác lại, xoay người đi xuống tầng dưới.
Haley thật sự sung sướng quá rồi, sau khi đại minh tinh rời đi, cậu nhịn không được mà giơ nắm tay lên: “Yes!”
Cậu gây động tĩnh quá lớn, hai người gần đó đều chú ý tới.
Lúc này Vu Soái mới hoàn hồn, cậu ta tự an ủi mình là không có gì nghiêm trọng hết, cho dù Lục Bất Du là người nổi tiếng thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của trường học.
Anh ta làm gì có quyền hủy bỏ tư cách học sinh ba tốt của mình.
Cậu ta nhìn thấy Haley cười vui sướng, không thể không nói: “Haley, cậu cười to tiếng như vậy là có ý gì?”
Haley giang hai tay ra: “Làm sao thế, bây giờ cười một chút cũng không được à? Cậu không dám cãi nhau với đại minh tinh nên tới tìm tôi gây phiền phức hả?”
Vu Soái cao giọng nói: “Nói hươu nói vượn!”
Haley bịt tai lại: “Đừng gào lớn tiếng như vậy, tôi sợ tiếng chó sủa lắm.”
Vu Soái: “Cậu có bệnh à?”
Haley: “Cậu mắng tôi cũng vô ích thôi, bởi vì tôi sẽ cắn ngược lại đấy.”
Vu Soái: “Đúng là bệnh tâm thần, tôi nhịn cậu đủ rồi.”
Haley nhún vai, đây là cái thể loại công kích gì vậy, cậu chớp chớp mắt, cười nói: “Tuy rằng ngoài miệng cậu mắng tôi nhưng mà bụng người cách một lớp da, ai biết có phải cậu nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, có khi lại thích tôi ấy.”
Vu Soái: “……”
A a a a!
“Nhưng nếu như vậy thì thật đáng sợ quá đi! Thà cậu cứ mắng tôi còn hơn.” Haley tâm cơ bỏ đá xuống giếng xong, thấy cảm xúc của người ta suy sụp hoàn toàn thì vui sướng rời đi.
Lâm Niệm Niệm có chút khó hiểu, nhìn về phía Vu Soái với ánh mắt phức tạp.
Cô ta rất muốn đối phương giúp mình một phen nhưng tuyệt đối không phải là như bây giờ.
Cũng may vừa rồi chỉ có một người là Haley ở xung quanh, nếu không chẳng phải là cô ta bị mất hết mặt mũi rồi sao.
Vu Soái mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Lâm Niệm Niệm cảm thấy hơi không vui nhưng vẫn lắc đầu: “Sao có thể trách cậu được, mình biết cậu cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi.”
___________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Bất Du: Tôi không bao che khuyết điểm, tôi chỉ biết Lục Vãn là một thằng con trai ngầu lòi.
Lục Vãn: Anh chết chắc rồi.