Đọc truyện Bố mẹ giàu có và anh trai lưu lượng hàng đầu cuối cùng cũng tìm thấy tôi – Chương 39:
Chương 39.
Cao Dĩnh khá không vui, mở đầu của chương trình này thật sự không suôn sẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…Kém xa tưởng tượng của cô ta.
Cô ta còn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo thì thầy dạy Toán đã cầm bài thi đi vào, hơn nữa còn mỉm cười thông báo hôm nay có bài kiểm tra trên lớp.
Cao Dĩnh trợn tròn mắt, cô ta ghét môn Toán từ nhỏ, chính vì thành tích học tập không tốt nên mới đi làm minh tinh.
Nhưng tại sao còn phải làm Toán sau khi ra mắt công chúng chứ?
Cao Dĩnh hoàn toàn luống cuống, bài thi Toán có lực sát thương quá lớn, cô ta chẳng thể nghĩ nổi điều gì khác.
Hơn nữa bài thi này thật là đáng sợ, bởi vì là một bài kiểm tra trên lớp trong 50 phút nên không có câu hỏi trắc nghiệm, chỉ có mười câu hỏi điền vào chỗ trống và ba bài tự luận.
Không thể dựa vào may mắn, trực tiếp ăn điểm 0 tròn như quả trứng.
Ai có thể chấp nhận điều này được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Dĩnh vắt hết óc vẫn không hiểu nổi đề bài, chỉ có thể liếc mắt sang bạn ngồi cùng bàn.
Haley ngẩng đầu lên: “Chị nhìn tôi cũng vô ích, tôi cũng không biết.”
Cao Dĩnh cảm thấy không thể nào, vừa rồi bạn nam này vẫn luôn lúi húi viết trên giấy nháp mà…
Haley nhìn ra suy nghĩ của cô ta, cầm lấy tờ giấy nháp rồi giơ giơ lên.
Cao Dĩnh liền nhìn thấy hình vẽ rất sống động… Rùa đen.
“Cậu là một học sinh, chẳng lẽ không biết làm Toán à?”
“Tôi biết nhiều thứ nhưng Toán không nằm trong phạm vi bức xạ của tôi.”
Hai người nhìn nhau, có ấn tượng tốt hơn một phần với đối phương, đó là một loại cảm giác cùng chung kẻ địch của những kẻ học dốt…
Vì thế bọn họ đưa mắt nhìn về phía Lục Bất Du ở hàng phía trước.
Cao Dĩnh biết Lục Bất Du là người thôi học từ trường Stanford, nếu như vậy, ít nhất thì cấp ba cũng là một học bá.
Khi Lục Bất Du học cấp ba, thành tích học tập không tính là rất nổi bật, cũng không đến mức quá tệ.
Nhưng mấu chốt là nội dung giảng dạy trong và ngoài nước khác nhau, anh tốt nghiệp cấp ba đã bảy tám năm rồi nên đã quên sạch sành sanh.
Lục Bất Du rất hoang mang, hiện tại môn Toán ở cấp ba trong nước đều khó như vậy sao?
Anh có thể làm mấy câu hỏi điền vào chỗ trống nhưng không thể đảm bảo rằng mình có thể làm đúng, còn câu hỏi tự luận thì chỉ có cách bó tay chịu trói.
Anh vô cùng gian nan đưa mắt nhìn sang… bài thi của bạn ngồi cùng bàn ở bên phải.
Lục Vãn đã phát hiện ra ánh mắt kia, cô vừa viết xong câu hỏi cuối cùng, thu bài thi, gấp đôi lại rồi kẹp vào trong sách.
Đợi lát nữa tổ trưởng xuống thu bài thì mới lấy ra.
Lục Bất Du: “…”
Cũng quá tuyệt tình rồi, vậy mà em cũng làm được!
Lục Vãn thấy vẫn còn thời gian, cô dứt khoát ngồi nhớ lại các từ đơn tiếng Pháp.
Cô sẽ dùng hết thảy thời gian rảnh để học tập, hy vọng sẽ theo kịp tiến độ của các môn học tự chọn ở trường càng sớm càng tốt.
Bởi vì học phí ở trường này đắt quá.
Lục Bất Du tức giận nghĩ, nếu không cho ông xem, cùng lắm là ông tự làm.
Chẳng qua là Toán ấy mà, không phải cứ có quyết tâm là được, sau khi nếm thử thất bại một lần nữa, Lục Bất Du rất bất mãn: “Này, em có ý gì hả? Cho anh mượn tham khảo đi, bài kiểm tra trên lớp thôi mà, không cần quá nghiêm túc đâu.”
Lục Vãn không thèm ngước mắt lên, lười phải để ý đến anh.
Năm phút sau, Lục Bất Du đã hoàn toàn nhụt chí, năn nỉ ỉ ôi nói: “Cho anh xem đi, anh là minh tinh đấy, nếu bị nhiều fans biết rằng anh chỉ có thể làm được một xíu, thật sự rất mất mặt, nếu không anh còn mặt mũi gì nữa?”
“Anh gọi em là anh có được không?”
“Anh Lục! Nói chuyện đi.”
Lục Vãn: “A.”
Đáng đời, ai bảo anh ăn no rửng mỡ, tự nhiên chạy đến đây quấy rầy em.
Cô xé một tờ giấy, viết một danh sách các công thức trên đó rồi đẩy tờ giấy sang bên cạnh.
Đây là tất cả các công thức toán có thể được sử dụng trong bài kiểm tra trên lớp, dù sao Lục Bất Du cũng đã tốt nghiệp cấp ba, sau khi có công thức, cuối cùng anh vắt hết óc cũng làm xong hơn một nửa câu hỏi điền vào chỗ trống, còn làm một câu tự luận.
Mới được hai giờ, anh đã cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Tham gia chương trình gameshow này, đây không phải là ăn no rửng mở tự tìm việc làm cho bản thân sao?
Môn Toán quá khó.
Học tập không bằng làm thần tượng, làm bài kiểm tra không bằng làm minh tinh.
Lục Vãn quả thật không phải là người!
Cao Dĩnh ở phía sau nhìn thấy Lục Bất Du viết không ít trên giấy kiểm tra, cô ta cũng không muốn mất mặt vì nộp giấy trắng, sốt ruột cầu cứu: “Thầy Lục ơi, anh cho mượn em tham khảo một chút!”
Thẳng nam Lục Bất Du trăm cay ngàn đắng, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não mới tìm ra đáp án, đương nhiên không thể dễ dàng lộ ra ngoài.
Anh vứt đống công thức do Lục Vãn viết cho cô ta: “Tự mình làm đi.”
Cao Dĩnh nhìn thấy công thức thì hoàn toàn ngây ngốc, cô ta đọc không hiểu, thậm chí còn cảm thấy đây là cái thứ đồ chơi gì đây?
Đây là Toán á? Vì sao có nhiều chữ cái tiếng Anh trộn chung lộn xộn vậy?
Thật quá đáng.
Một giờ trước, Cao Dĩnh còn đang nghĩ phải thể hiện như thế nào thì đã được sắp xếp rõ ràng rồi.
Cô ta bị bài kiểm tra môn Toán chọc tức phát khóc.
Là khóc thật, nước mắt rơi xuống tí tách, làm ướt bài thi trống trơn.
Cô ta thật sự không biết một cái gì, không hề có manh mối nào.
Cao Dĩnh mới hơn 20 tuổi, là một cô gái trẻ tuổi, việc mất khống chế cảm xúc là rất bình thường.
Mặc dù người quay phim ở phía sau cảm thấy rất đáng thương lại còn buồn cười nhưng anh ta không thể không quay bên kia nhiều hơn một chút.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Lục Vãn đang bình tĩnh ghi nhớ từ đơn, còn Cao Dĩnh ngồi sau lưng cô đang khóc đến quên trời quên đất, hình ảnh đối lập trước ống kính này đặc biệt hài hước.
Haley sửng sốt, không biết nói cái gì mới tốt, cậu vốn tưởng nữ minh tinh thì ít nhất cũng là bạch kim cao quý*, không ngờ lại là đồng** quật cường.
*Bạch kim và **Đồng là cấp bậc trong trò chơi ‘Vương giả vinh diệu’ ở Trung Quốc, đồng là cấp bậc thấp nhất.
Bây giờ đã khóc, vậy sau đó không phải là ăn cơm chan nước mắt à.
Haley có lòng tốt đưa qua một gói khăn giấy.
Cao Dĩnh tiếp nhận, vừa lau nước mắt vừa bất mãn hỏi: “Cậu không an ủi tôi à?”
Haley huýt sáo: “… Chiều nay có bài kiểm tra Vật lý trên lớp, buổi tối còn phải nghe viết từ đơn, một trăm từ nha.”
Cao Dĩnh càng khóc to hơn.
Chương trình quái quỷ gì đây, hình như cô ta bị lừa rồi.
Vốn dĩ cô ta cho rằng cô gái tóc ngắn bên cạnh Lục Bất Du chỉ có học lực tốt mà thôi.
Nhưng học lực tốt không thể đại biểu cho tất cả.
Bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi, bạn học nữ đó quả thật quá trâu bò.
Chuông hết tiết vừa vang lên, tổ trưởng đi thu bài kiểm tra, đương nhiên, Cao Dĩnh giữ lại bài kiểm tra chan nước mắt chua xót kia cho chính mình.
Triệu Yên vẫn luôn quan sát Lục Bất Du từ khi anh bước vào.
Cô ta sửng sốt, sao người này lại tới đây, còn cố ý muốn ngồi cùng bàn với Lục Vãn, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Bạn học trong lớp không biết mối quan hệ giữa Lục Bất Du và Lục Vãn… nhưng biết Triệu Yên và anh là anh em họ.
Giờ ra chơi, có không ít người vây quanh bàn học của Triệu Yên.
“Oa, Triệu Yên, cậu thật là lợi hại, trước đây mình còn nói là bảo anh họ của cậu đến trường biểu diễn, không ngờ anh ấy sẽ tới đây quay tiết mục.”
“Chắc là cậu đề nghị anh ấy chọn trường học của chúng ta làm địa điểm nhỉ?”
“Có thể ký tên không? Mình ngại quá, muốn nhờ cậu hỏi giúp mình với.”
Triệu Yên duy trì nụ cười cứng đờ, cô ta vẫn luôn rêu rao ở trường học là mình và Lục Bất Du rất thân thiết, vì thế các bạn nữ mới có thể vây quanh cô ta như vậy, cho dù cô ta làm cái gì thì họ vẫn luôn ra sức ủng hộ.
Cô ta không hiểu rõ tính cách của Lục Bất Du, sợ anh ta nói ra chuyện hai người không thân trước mặt mọi người, nếu vậy thì cô ta làm sao giữ được mặt mũi nữa?
Triệu Yên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nhưng mọi người đều đang nhìn cô ta, cô ta đành phải căng da đầu đi về phía Lục Bất Du.
Cô ta dừng chân trước bàn của người kia, cố gắng chào hỏi bằng giọng điệu thoải mái.
“Anh họ, anh đến rồi.”
Lục Bất Du lạnh nhạt trả lời: “Ừ.”
“Anh họ, nếu anh có chuyện gì thì có thể nói cho em biết.”
“Được.”
Triệu Yên nói vài câu mà không xảy ra vấn đề gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô ta mới xoay người về chỗ ngồi của mình.
Vừa rồi cô ta rất sợ Lục Bất Du sẽ không để ý tới mình.
Mặc dù hai người không nói chuyện nhiều nhưng tốt xấu gì cũng coi như có giao tiếp, toàn bộ bạn học nữ trong lớp đều hâm mộ Triệu Yên, ngoại trừ Lục Vãn.
Lục Vãn chỉ muốn vứt thứ này ra ngoài thôi.
Lâm Niệm Niệm quay đầu lại nhìn Lục Bất Du ở hàng sau, cô ta đã xem phim truyền hình mà anh đóng vai chính, người này chính là một minh tinh vô cùng nổi tiếng.
Nhưng anh ta là anh họ của Triệu Yên… còn được chỉ định ngồi cùng bàn với Lục Vãn.
Nếu cô ta cũng có một người anh họ lợi hại như vậy thì tốt, hơn nữa tuy rằng thành tích của cô ta không bằng Lục Vãn nhưng dù sao cũng nằm ở top 100, hoàn toàn có thể kèm cặp bạn học.
Nếu đại minh tinh ngồi cùng bàn với cô ta thì tốt rồi.
Vu Soái nhìn theo tầm mắt của bạn nữ bên cạnh, nhìn về phía sau, suy nghĩ một lát rồi nói: “Này, sao hai minh tinh kia lại chia nhau ngồi cùng bàn với Haley và Lục Vãn chứ, tôi cứ cảm thấy không tốt lắm.”
Lâm Niệm Niệm: “Mặc dù không nên nói như vậy… nhưng mình cũng cảm thấy không tốt.”
Vu Soái: “Tôi sẽ phản ánh lại với chủ nhiệm lớp, đừng để đến lúc đó lại làm ảnh hưởng tới danh dự của lớp chúng ta, tính tình Lục Vãn không tốt, Haley thì quái gở.”
Dừng một lát, cậu ta lại cười nói: “Niệm Niệm tốt như vậy, nếu ngồi cùng bàn với cậu thì quá tuyệt.”
Lâm Niệm Niệm giật mình, nói giọng nhỏ nhẹ: “Không phải vậy đâu, những bạn học khác cũng được mà, chỉ là Haley và Lục Vãn quá cá biệt, e rằng không thể giúp được gì cho hai minh tinh, dù sao cũng có máy quay phim mà.”
___________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạn học: Đại minh tinh, bạn cùng bàn của anh không phải người tốt đâu. Cậu ấy bắt nạt bạn học, còn bắt nạt cả em họ của anh đấy.
Lục Bất Du: Nói tiếp đi, nói tiếp đi!
Lục Vãn:???