Bạn đang đọc Bò Lên Giường Em Gái – Chương 9: CUỘC SỐNG MỚI
Cuộc sống bi ai nhất không phải cõi chết mà là sốngkhông bằng chết, thay vì than vãn hãy học cách vượt mọi trở ngại, vữngtin tìm ra lối thoát khi cái chết đang cận kề. Vì ngay cả nơi tăm tối và khô cằn nhất, xương rồng cũng mọc lên.
Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng đã xác định. Tôi chuyên tâm vào việc đánh nhau, đi học vẫn ngủ gật và bắt nạt những đứa yếu đuối,… Thầy côkhông quản được tôi, chửi bới không tiếc lời. Ừ thì ngu dốt hơn trâuchó, mất dạy chẳng ai bằng,… tôi đón nhận như một niềm vinh dự khó người nào sánh kịp. Ngày ngày tôi cùng với Thằng Béo và đồng bọn của nó nghĩbiện pháp làm cho bảng chiến tích rực rỡ huy hoàng hơn.
Thế nên dù từng có một thời cố gắng học hành thì thành tích học của tôi vẫn sàn sàn ở mức trung bình. Buổi liên hoan cuối cùng của năm tiểu học đã tới gần, thay vì ở nhà nằm tôi cũng đến nơi góp vui. Trong cái lớp học chật chội chưa đầy bốn mươi đứa, con gái tấp nập bưng bê đồ ăn, con trai thì đảm đương việc dịchchuyển bàn ghế. Tôi ngồi một góc lớp, lặng lẽ nhìn bọn trẻ trêu đùa cười cợt, quả là chả mấy dạo con trai với con gái được hoà bình.
“Vui phải không em.” Cô chủ nhiệm với nét mặt hiền dịu nở một nụ cười, tiếp: “Nếu năm nào em cũng tham gia thì còn vui nữa”
Ngón tay di di trên mặt bàn, mắt đưa về phía một cô bé đang bận bịu trên bục giảng, trỏ tay hết bên này sang ben nọ chỉ đạo trang trí.
“Em lên kia giúp Lệ Mỹ đi!”
“Em thì có thể làm gì.” Tự nhiên tôi thấy mình nhỏ bé và vông dụng, chỉ muốn rút lui.
“Cô biết em vẽ rất khá, mau lên đi em.”
Cô nói xong câu ấy, tôi muốn kháng cự, muốn lắc đầu, bỗng có một tấmlưng va vào người tôi, tận bấy giờ mới phát hiện mình đã đứng sau Lệ Mỹtừ lúc nào. Cậu ấy hơi bất ngờ nhưng rất nhanh chóng liền rời ánh nhìnsang hô hò mấy bạn, không chút để tâm tới tôi, nếu cô chủ nhiệm khônggiao công việc chắc tôi đã sớm nản chí ra về.
Nhiệm vụ hoàn tất, lũ học trò bù đầu với việc phá cỗ, có đứa phần ănphần để dành, chốc chốc lại vươn tay giấu một nắm to bánh kẹo vào túiquần. Giữa buổi cô giáo yêu cầu Lệ Mỹ lên hát, tụi nhỏ háo hức vỗ taykhen ngợi, trông bên ngoài có vẻ tôi cắm cúi chuyên tâm ăn uống nhưngthực chất hai tai cứ vểnh lên, chỉ nghe lọt duy nhất giọng hát mềm mạikia.
Hết mẩu bánh cuối cùng thì trời đã chuyển chiều, cô chủ nhiệm tụ tập cảlớp xếp thành hai hàng thuận tiện chụp hình, bối cảnh là trước cửa lớp,ai cao đứng dưới, thấp lên trên. Tuy không chút hứng thú chụp ảnh nhưngkhi thấy bím tóc của Lệ Mỹ không hiểu sao tôi vẫn ngoan ngoãn để mặc côchủ nghiệm xếp chỗ.
“Cười lên!”
Tức thời ánh đèn flash bật sáng chói loà trong phút chốc, như hạnh phúcthoáng vụt khỏi tay, chôn vùi năm tháng tuổi thơ tôi, chấm dứt hết thảychuyển giao sang một trang sử mới.
“Đại ca!!!!!!” Tiếng hét lớn cắt đứt giấc ngủ trưa hiếm hoi, không đợitôi ra mở cổng, cánh tay lực lưỡng đã thò vào trong. “Đại ca! Ảnh lấy về rồi đây!”
“Mấy giờ mà đã sang rồi, ông nội mày chưa nằm nổi 15 phút!” Coi nhẹ sự khó chịu của tôi, Thằng Béo phe phẩy tấm ảnh trên tay, không sợ chết to họng hét toáng:
“Nóng hổi vừa ra lò luôn, chậm trễ sợ anh trách phạt!”
“Nhanh nhanh rồi cút!”
“Ế… đâu có dễ vậy!” Thằng Béo cười toe, hai mắt nó híp lại thành một đường thẳng nhỏ xíu.
“Em phải khó khăn lắm mới lấy được đấy, anh định thưởng cho em cái gì nào?”
Tôi trừng nó, lạnh giọng đe doạ:
“Tao đếm đến ba, mày có đưa không?”
Thằng Béo chỉ vào tấm ảnh, cứ ôm bụng cười sằng sặc.
“Cái mặt kìa, trông tức cười lắm nhá!”
“Một!”
“Lúc đấy anh đang nhìn đi đâu mà chú tâm vậy hả?”
“Hai!”
“Ngơ ngơ ngẩn ngẩn như hồn lìa khỏi xác ý nhỉ?”
“Ba!” Bàn tay nhằm trúng cái mồm ba hoa của Thằng Béo, vả liên tiếp mấy phát, nó không ngờ bị tôi đánh, lông mày dựng ngược đầy vẻ bất mãn.
“Thưởng cho rồi, có muốn chuyển sang ăn cháo ngay không?”
“Hừm!” Thằng Béo lấm la lấm lét nhìn trộm tôi, rất không bằng lòng mà trả lại bức hình.
“Đại ca đánh hơi đâu đấy, lần sau thì…”
“Đừng trách tao nặng tay!” Giằng lấy tấm ảnh rồi nhét luôn vào túi, sẵntiện đập tay vào cái cổ ngấn mỡ rồi vuốt một đường lên cái má sưng vùcủa nó.
“Ngoan, cấm cãi tao!”
“Biết rồi!”
Nó trề môi.
“Không xem ảnh à… ớ còn đi đâu vậy Đại ca?”
“Liên quan mày không?”
“Tất nhiên là…” Xoa hai tay vào nhau, nó trưng ra một mặt chuyên nghiệp của một kẻ nịnh thần.
“Trời nóng vầy, anh định không mời em vào nhà uống nước sao….”
Thường ngày sau mỗi buổi học tôi và nó đều vào nhà nhau chơi, nhưng hômnay cả người khó chịu, tôi đuổi tống cổ nó ra ngoài. Một mình trở lạiphòng, kéo ngăn khoá tủ hí hoáy bới móc, đến khi đặt quyển sổ da dày cộp lên mặt bàn, tôi tần ngần hồi lâu.
Đó là một quyển album ảnh, bên trong chỉ có duy ba tấm, một trong ba tấm ảnh ấy đang nằm trong túi quần tôi.
Tôi lấy vật Thằng Béo vừa đưa ình xong, liếc mắt một cái liền nhậnra cô bé cao ráo với bím tóc xinh xắn. Lệ Mỹ lúc nào cũng mang vẻ mặtkiêu hãnh toả sáng, tựa hồ bẩm sinh đã có cái vẻ cao quý này. Dịch mắtchuyển về phía cuối dãy học sinh hàng thứ hai, có một thằng bé đầu cúithấp, không rõ vẻ mặt của nó ra sao. Ánh chiều mờ nhạt phủ lên lấp đầykhông gian, một người đứng đầu hàng, một người đứng cuối, tôi và Lệ Mỹchưa bao giờ có thể chung đường,…
Nặng nề kẹp nó vào giữa trang, đang định đóng vào thì một tấm ảnh vô tình rơi ra, hút hết khí lực trên người tôi.
Tấm ảnh đen trắng cũ kỹ chụp cảnh một gia đình, hình ảnh người đàn ôngđứng phía sau bị nhoè hơn nửa, màu sắc vằn vện loang lổ không cách nàonhận dạng, bên cạnh là người thiếu phụ ôm một đứa con, rõ ràng bà đangtươi cười nhưng đầu mày luôn ẩn chứa nét ưu thương vô hạn.
“Ă… có người đưa cho… cái này…” Tiếng đẩy cửa gián đoạn dòng hồi tưởng,bình ổn tâm trạng, khi quay ra chỉ thấy cái bóng màu trắng đã khuất xa.Nhặt tấm ảnh để trên nền nhà, mặt sau còn lưu mấy dòng chữ: “Đại ca, quên mất còn tấm này! Hì hì!”
Thể nào thấy thiếu, ra là lớp tôi chụp không phải có một tấm thôi. Lậtlại nhìn bức hình, óc tôi như bị đụng vào một vật sắc bén, từng câu nóikhông ngừng vang dội.
“Mày đừng dùng ánh mắt ấy để nhìn tao!”
“Cút đi, tao không muốn thấy cái mặt mày!”
“Đừng bao giờ để tao phải thấy mày!”
Quyển album rơi xuống nền nhà tạo nên một tiếng động lạ lùng, tôi gậpngười, lòng bỗng quặn lại, nỗi đau đớn này còn hơn cơn đau bao tử gấpnhiều lần… Giờ tôi mới biết được lý do bố không muốn nhìn mặt tôi, có lẽ nào chỉ vì mẹ và tôi trông thực giống nhau…
Lên cấp hai tôi và Thằng Béo may mắn thế nào lại cùngchung lớp, tôi không còn ngồi một mình, cô độc một mình và bị phạt mộtmình… Bên cạnh tôi lúc nào cũng đầy ắp tiếng nói cười và lũ bạn của nó,từ học đến chơi, sáng đến chiều… không khí xung quanh tôi luôn rộn rã.
Năm lớp chín đội bóng của lớp được vào đến vòng bán kết, trước khi thiđấu đã chuẩn bị tốt cả về thể chất lẫn tinh thần, mang theo sự cổ vũnhiệt tình và kỳ vọng của bọn đàn em, lăn lộn gần hai giờ vậy mà cuốicùng đội tôi vẫn thua nhục nhã với kết quả 2:0.
“Đệch mịa! Đá như con c*c!”
“Mày chửi ai đấy?” Thằng Béo bị cái lườm của tôi quét xém cháy áo, gãi đầu cười ngượng: “Em nói…”
“Hửm?”
“Anh đá vẫn đỉnh như ngày nào, có điều là bọn kia ngu quá, phối hợp như lol!” Hậm hực chửi bới một hồi, từng ngấm mỡ trên mặt đè lên nhau trông rất dữ. “Mấy thằng chó, đợi tí ông mày tẩn ột trận!”
“Đúng đấy! Đập chết luôn!” Bọn lâu nhâu chõ mồm vào phụ hoạ càng làm ýchiến đấu trong người Thằng Béo bùng nổ, nó nắm chặt tay làm động tác dứ đòn. “Nếu không bị đau chân thì chắc chắn…”
“Có mày sẽ thắng?” Vì tiết hè nóng nực, cả giọng nói lẫn người tôi có phần uể oải theo.
“Thêm mười mày cũng chẳng giúp gì!”
“Anh khinh em à?” Thằng Béo bức xúc cãi lại, nhưng khi nhìn vẻ mặt muốn giết người của tôi nó đành im re, ngồi một bên suy tư.
“Công nhận là tụi nó mạnh thật!”
“Đại ca, anh sao vậy?”
“Đá cả buổi chắc mệt lắm, anh uống gì cho lại sức!”
Chai nước đưa ra tôi chả buồn đón, hẩy tay Thằng Béo ra. Nó ngây người, lát sau tỏ ra đồng tình mà an ủi.
“Đại ca đừng buồn, còn có lần sau mà!”
Tôi không nói, nó càng ra sức trấn an: “Tương lai anh tươi sáng, nay mai là đòi lại được vinh dự thôi!”
Tương lai tươi sáng? Tôi có chút tự giễu, nếu con đường phía trước mà tươi sáng chắc chẳng có nơi nào đen tối hơn.
“Anh đừng im lặng nữa, anh mà vậy….” Thằng Béo ngẫm nghĩ, vẫn không bỏ cuộc dịu giọng khuyên nhủ.
“Em buồn lắm!”
Trông cái bộ mặt chảy xị của nó, tôi bật cười hỏi: “Mày xem tao giống thằng sắp chết lắm à?”
Nó lắc đầu, nói: “Không phải sắp chết, mà đã chết rồi!”
Tôi giơ chân đạp cái thân hình quá khổ của nó mấy phát, chí đánh nó thật đau lại chẳng dư sức mạnh tay nổi. Nó nói đúng, từ khi sinh ra tới naytôi sống không bằng chết, chả người thân, thậm chí những người đối tốtvới tôi thì cũng lại…
Thua liên tục, ngay cả trên sân cỏ cũng thất bại, tôi không thấy buồn lắm chỉ thất vọng thôi!
“Đại ca định đi đâu?” Thằng Béo vội vàng đứng dậy, như thể sợ tôi tự tử không bằng. Tôi giơ một ngón tay cảnh báo.
“Mày thử đi theo xem!”
Một góc kín đáo sau trường, những lúc căng thẳng tôi thường ra đây chủyếu để tránh thoát mớ tập âm ồn ào từ lũ Thằng Béo, dĩ nhiên tôi chỉ đến một mình.
“Êu, trốn học à?” Trên đầu truyền xuống tiếng nói, ngẩng lên thấy một cô gái đầu tóc vàng hoe, ăn mặc thời thượng, bởi mặt trát đầy son phấn nên khó nhận biết tuổi.
Khẽ buông mi, tôi vờ không thấy tiếp tục ngậm điếu thuốc trên môi.
Bên cạnh bỗng có động, quay ra đã thấy chị ta ngồi kế rồi.
“Sao hả, lạ lắm mà nhìn!”
Ngữ điệu the thé, dáng vẻ nửa trâng tráo nửa vênh váo khiến người taphát ghét. Thường khi đối với những thứ mình không thích tôi luôn khôngthừa hơi đối chất.
“Hêy!”
Chị ta căn bản chả bận tâm người ta thích hay ghét mình, thoải mái chìa tay.
“Cho xin điếu thuốc!”
Tôi hơi nhíu mày, cũng không trả lời.
“Này điếc, nói cho xin điếu thuốc!” Chị ta sấn đến gần, mùi nước hoanồng nặc lấn át bầu không khí trong lành, tôi quay đầu né khỏi việc bịmái tóc vàng choé loẹ kia chọc vào mặt.
“Ế lạ nha, không điếc nhưng câm!”
Lúc đó tôi đã rất chán, không muốn lằng nhằng đành quăng cho cả bao. Chị ta vẫn chưa chịu buông tha, xoè tay cố tình làm khó.
“Thuốc không hút kiểu gì?”
Động tác đáp bật lửa của tôi có hơi mạnh, đoán chừng chỉ cần chậm mộtgiây nghênh tiếp tin chắc lớp vỏ nhựa mỏng sẽ đập vào đá nổ tan tành.
“Muốn làm khó chị sao cưng?” Bằng cái nhếch môi đầy chế nhạo, chị ta bắt đầu châm thuốc, hít một hơi sâu rồi nhả một đám khói phả vào mặt tôi.Theo bản năng tôi nghiêng người tránh né, chút tức giận trào ngập đáylòng, lập tức muốn đánh người cho hả giận.
“Đàn ông con trai ít ra biết kiềm chế chứ, mới thế đã cáu rồi!”
“Ngứa mắt thì đánh, chị ý kiến à?” Gặp phải đứa con gái như chị ta máu du côn chốc lát bốc cao, tôi quắc mắt chống lại vẻ bất cần kia.
“Nếu muốn yên thân, tốt nhất là ít mồm đi!”
“Mấy tuổi?”
“Mười bốn!” Thốt xong câu này tôi cũng tự bàng hoàng, khỉ nào lại trả lời nhỉ?
Tôi nắm chặt tay tận lực kiềm chế, ánh mắt thậm chí không thèm đặt lênngười chị ta. Người bên cạnh tôi thoáng chốc giật mình, kỹ lưỡng xemxét.
“Sao hả? Không tin?” Thấy chị ta cứ như con ngố, tôi nhiếch mép cười mỉa. “Tôi già thế cơ à?”
“Bề ngoài thì giống, nhưng lại không đúng”
Tôi bất giác cười to, còn tưởng đầu óc chị ta có vấn đề. Chị rít thuốc, tiếp lời:
“Trông cậu có vẻ trưởng thành hơn tuổi rất nhiều!”
Một tâm hồn già nua nấp trong cái vỏ bọc của một thiếu niên, điều đóngoài cô gái này ra chưa từng ai có thể chỉ nhìn thấu. Bí mật bị pháthiện ác cảm ban đầu với chị dần tiêu tan, tôi thật tự nhiên cười nhạolại.
“Chị cũng vậy, chỉ có điều là ngược lại mà thôi!”
“Cậu trông tôi già thế à?”
Trong góc khuất sân trường, giữa ranh giới của cấp hai và cấp ba có haingười thi nhau hút thuốc, tàn tro hình thành trên mặt cỏ những đốm màuxám trắng, một điếu lại một điếu, mây trên bầu trời xanh vẫn trôi.
“Chán học à?”
“Không, đá bóng thua!”
“Con người đâu phải vạn năng, muốn thứ nào là sẽ có được ngay!”
“Nếu tôi muốn có một thứ, có nghĩa là tôi muốn nó ngay bây giờ!”
“Vậy cậu mới thất vọng?”
“Không có kỳ vọng, thất vọng lấy đâu ra?”
….
Tới khi buổi học kết thúc cũng là lúc điếu thuốc cuối cùng cháy sạch, chị ta đứng dậy, cười cười.
“Hút thuốc với chú em thú vị lắm, lần sau chị lại đến!”
Nói đoạn bóng dáng mất hút sau bờ thành.