Bạn đang đọc Bò Lên Giường Em Gái – Chương 11: THOÁNG QUA
Cuộc sống là một vòng tròn rộng lớn, giây trước có thể làm bạn bè, chớp mắt sau trở mặt thành kẻ thù. Bạn bè và kẻ thù chỉcách nhau bằng một ranh giới hết sức mong manh, nó mỏng đến nỗi conngười ta thường lầm tưởng đã vượt qua giới hạn cho phép nhưng thực chất, họ vẫn an ổn ở bờ bên kia.
Cứ lúc rảnh rỗi tôi thường đi ra sân sau trường ngồi cùng Tường Vi, thời gian chủ yếu là hút thuốc, thi thoảng chúng tôi cũng chuyện trò đôi bacâu. Tường Vi quen nhiều cũng yêu nhiều, bất kể già hay trẻ, tầm vóc vàđịa vị, đặc điểm chung duy nhất của những mối quan hệ chóng vánh đó làsớm nở tối tàn, y hệt cá tính thời tiết của chị ta.
“Vừa cười đấy, có thể sừng cồ thành một con hổ cái được ngay!” Ngày đầu tiếp xúc với Tường vi, Thằng Béo đã dùng câu này để khái quát con người kỳ quặc ấy.
“Lại đang ngẩn ngơ mơ đến cô nào vậy?”
Cảm giác một bàn tay định chạm vào tóc tôi liền bị hất ra, Thằng Béo Tường Vi với vẻ mặt không mấy thiện chí.
“Đánh chết cái tay chị mới chừa cái thói sờ soạng lung tung!”
“Chị đây sờ cậu ấy chứ sờ mày à mà giãy nảy nên! Hay ghen tị, muốn chịsờ chị sờ cho này!” Vò đến khi quả đầu của thằng Béo rối ngang ngửa cáitổ quạ, chị mới quay lại, tiếp tục đề tài.
“Đang nhớ ai đấy?”
“Đại ca thì biết nhớ ai… áaaa!!!!” Một bên tai Thằng Béo bị kéo giãn,nó ngửa đầu thét giờ thét đất, Tường Vi tăng lực đạo trên tay, nhe răngcười đắc thắng.
“Chừa này! Cho chết! Hết cái tội nói leo!”
“Này, có người yêu chưa?” Tường Vi đánh mắt về phía tôi, còn chưa kịp mở lời thì Thằng Béo đã nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn, sấn sổche chắn trước người.
“Có hay chưa liên quan gì chị! Đừng nghĩ nhúng chàm Đại ca!”
Cả hội không ai bảo ai ôm bụng cười ngặt nghẽo, Tường Vi dùng ánh mắt lả lơi quét mắt lừ Thằng Béo, khiến người nó hơi rung rung, ắt hẳn da gàđang đua nhau nổi loạn.
“Nhờ có Béo giờ chị mới được tận mắt chứng kiến cảnh ‘gà mái già sải cánh che chở cho đàn con’!”
Thằng Béo ngượng quá hoá giận, giật ra mấy từ. “Chị! Đồ chết tiệt!”
“Này giận à? Chị nghi ngờ người mày chiếm 50% là máu đàn bà!”
“Chị!”
“Thôi xin, chị có cái này hay lắm! Em trai lại đây chị xem cho!” TườngVi giơ quyển sách ra trước mắt Thằng Béo, điệu bộ tràn đầy vẻ cợt nhả.Thằng Béo vùng vằng, giận dỗi như trẻ con.
“Không thèm!”
“Sinh tháng mấy?” Mỗi khi nghiêm túc, câu hỏi của chị như một thứ ma lực ép bằng được câu trả lời. Thằng Béo không thoát khỏi cách hỏi đột xuấtnày, tiện lợi đáp lại.
“Tháng tám!”
Trang giấy cọ xát nhau phát ra tiếng kêu xoàn xoạt, chị rà ngón tay lên từng dòng, rất nhanh phát biểu.
“Chòm sao Sư Tử nóng tính nhiệt tình,… sống hết mình vì anh em, đôi lúc hành vi lấn át lý trí dẫn đến thiệt hại bản thân…”
“Đâu đưa xem!” Đoán trước được hành động của Thằng Béo, Tường Vi giấugọn quyển sách ra sau lưng lại sơ hở làm rơi xuống đất, Thằng Béo vội vồ lấy, hí hửng như bắt được vàng, nó tung quyển sách vừa mới chôm lêncao, hỏi tôi sinh ngày bao nhiêu, tháng mấy.
Tôi thuận miệng trả lời. Tường Vi bụm miệng cười trộm, lẩm bẩm.
“Biết ngay mà!”
Thằng Béo đọc xong không nói gì, lát sau trả quyển sách về vị trí cũ. Kể từ đó nó ngoan như cún, tôi sai gì cũng làm. Bảo một không bao giờ dámcãi hai.
Nắng oi bức. Sân vận động hồi trước giờ đã được bỏ đi, thay bằng một sân thể thao mới rộng rãi và thoải mái. Hội Thằng Béo và Tường Vi tránhnắng dưới gốc cổ thụ, hò hét ầm ỹ. Vừa đá bóng xong, trời nắng gắt tôingoắc tay ra hiệu Thằng Béo đem nước đến, nó bới móc một hồi, ấp úng mãi mới nói:
“Em là huynh đệ tốt của anh chứ?”
Không cho ý kiến, gật đầu. “Tốt, nước đâu?”
“Nếu em làm sai việc gì, anh liệu có tha thứ cho em?” Tôi biết có chuyện, nhưng chẳng chấp nhặt, vẫn rất nhẹ nhàng.
“Tất nhiên! Mày chết rồi tha thứ hay không có còn quan trọng?”
Tôi chỉ thuận miệng nói đùa, ai ngờ nó tưởng thật, quay ra lắc lắc ốngtay áo Tường Vi, làm đủ trò xu nịnh. Chị ta lạnh lùng hất bay cái móngheo béo mầm, lừ mắt.
“Mày uống hết nước của chú ấy là sai rồi, mau xin lỗi còn kịp!”
“Hết nước?” Tôi gần như không tin vào tai mình, nửa già thùng nước, thằng này kiếp trước là trâu chắc mà uống hết hơn chục chai!
Mặc lời cầu xin của nó, tức mình đập nó một cước trúng bụng chương phềnh, nó lăn trên cỏ mấy vòng, miệng mếu máo.
“Khát quá em mới uống, sao anh khắc nghiệt với em thế?”
“Sông suối đầy ra, mày không biết kiếm chỗ à?”
“Em biết lỗi rồi, anh tha cho em!”
“Tha mày? Mày nghĩ tao là loại nào!”
Thằng Béo tỏ ra cam chịu đáp. “Bọ Cạp!”
Từ thời khắc đó cụm từ này gắn chặt với cuộc đời tôi, thay vì nêu họtên, họ dùng cách gọi một chòm sao để nhận ra tôi giữa một đám người.
Mãi sau mới biết cung Bọ Cạp nổi tiếng thâm nho ngoan độc, thảo nào bọnnó lại sợ tôi vậy. Tôi cười xòa với Thằng Béo không cần phải lo lắng.Tính tôi rất thẳng thắn, thù ra thù bạn ra bạn. Chẳng qua theo lời đámđàn em nói là những ngày tiếp theo tôi đối với thằng Thằng Béo ngoài mặt không có phản ứng gì, mỗi ngày làm việc nặng gấp đôi lần trước, cũng bị sai khiến, bắt bẻ đủ đường. Chẳng mấy chốc thằng béo giảm được mấy cânthịt, nó cười hì hì với tôi.
“Chỉ có dưới ách đô hộ của anh, em mới mơ một ngày kiếm được bạn gái!”
Tôi cũng cười đáp trả. “Cố tìm đứa nào chiều cao bằng nửa nhưng cân nặng gấp đôi mày nhá!”
Quay lại thực tại, bấy giờ tôi trợn mắt chả hiểu gì. Tường Vi cứ cườikhúc khích như trúng tà, tôi có cảm giác mình là thằng ngố trong vở hàikịch của bọn Thằng Béo cố ý dựng lên, vớ được thằng nào là ra sức trútgiận lên thằng ấy.
Từ hướng ngược lại hiện ra một bóng người đi xe đạp, nền trời màu camnhạt nhuộm vàng chiếc váy trắng tinh, sườn dốc chao nghiêng không cảnnổi tia nắng mặt trời bỏng rẫy, càng cố gằng nhìn kỹ đồng tử càng trởnên đau nhức. Chiếc xe chậm chậm lướt qua trên đầu tôi, vì ở quá xa nêntôi không nhìn ra biểu tình trên gương mặt đó, chỉ có mái tóc dài và bộváy mỏng như cánh bướm tung bay…
Cuối thu nước sông càng trở lên xanh thẫm, thổi bay khí nóng bằng cơngió lạnh lẽo vô cùng. Cảnh vật xẹt qua trước mắt, đua nhau ồ ạt chảy về, trong không gian xưa cũ tâm hồn ta co quắp lại, đè nén thành nhỏ bé đến đáng thương…
“Không ngờ chú mày có sở thích này!”
“Thích gì?”
“Hội chứng cuồng trẻ con!” Giọng nói lanh lảnh thổi vào bên tai. “Bé vậy mà cũng không tha, chú thật hết thuốc chữa!”
Giật mình quay ra nhìn Tường Vi, tôi vờ như không hiểu chị ta nói gì,nhưng vừa định trở về chỗ Thằng Béo, một cánh tay đã chặn ngang giữađường. Hai tay chống nạnh, nụ cười chị chứa đầy vẻ chế giễu.
“Ai vậy? Khai ra mau!”
Lách người bước qua, Tường Vi đâu đơn giản thế, tính tò mò của chị taước chừng có thể nhiều gấp bốn Thằng Béo gộp lại, chưa đạt được mụcđích, tất nhiên Tường Vi đâu chịu buông tha.
“Xem ra chú cũng có mắt nhìn người đấy nhỉ, tuy hơi bé!”
…
“Chậc chậc, là học sinh cấp một? Không, nó khi mẫu giáo cũng nên!”
…
“Lolita của lòng chú đấy à?”
Lần này tôi không tự chủ mà quay người lại, chỉ thẳng tay vào mặt chị ta.
“Chị cắt ngay cái lối hình dung bệnh hoạn của mình đi!”
Công kích thành công, chị ta càng cười tươi hơn, lời lẽ cũng càng sắc bén.
“Hiếm thấy cậu nổi giận, đáng tiếc tôi là người thẳng thắn dễ thương, chỉ trung thành với sự thật mà nói thôi!”
Cảm thấy từng mạch máu dưới da đập mạnh như muốn sôi trào, răng tôi cắn chặt đến nỗi hai bên khớp hàm phát đau.
“Nhắc lại lần nữa, nó không phải là Lolita!” Chữ cuối cùng là sản phẩndo hai hàm răng nghiến vào nhau mà tạo thành. Tường Vi giữ nguyên vẻ bỡn cợt, trước khi bỏ về còn không quên bỏ vào tai tôi một câu.
“Nhưng trong mắt cậu cô bé chẳng khác nào Lolita.”
Đêm ấy tôi quên hết trời đất, nhốt chặt mình trong phòng đơn độc uốngrượu. Hương rượu nồng nặc mê say, xuống đến cổ lại cay xè như muốn xétan cổ họng, đảo lộn lục phủ ngũ tạng. Càng uống càng không say, cànguống càng tỉnh táo, càng uống bụng lại càng thắt chặt từng cơn…