Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 95: Nguy cơ


Đọc truyện Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc – Chương 95: Nguy cơ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

**********

Hơn mười ngày sau, thú nhân dẫn theo con và bầu bạn rời đi đã trở lại, theo như cách nói của bọn họ, những giống cái trốn đi gặp lại nhau, liền tụ tập đi chơi cùng nhau, trong khoảng thời gian ngắn không tính trở về.

Thời gian tiếp tục trôi qua, cuộc sống vẫn cứ bình thản, mà giống cái của bộ lạc Cisco Boolean thì lại tương đối an phận nhiều. Lâm Mộc bọn họ không biết có phải do nghĩ nhiều không, hay là, phía sau bình yên chính là cơn giông bão.

Ngày này, Patrick không ở nhà, mà cậu đang buồn phiền nên đi dọc theo con đường nhỏ muốn giải sầu. Không ý thức liền đi hơi xa, nhìn bốn phía, nơi này cậu rất ít khi đến.

“Ý, đó là?” Lâm Mộc nhìn thấy một loại thực vật kì lạ, liền đi đến trong bụi cỏ nhìn, khi cậu đang định đứng dậy thì nhìn thấy có hai thú nhân đi đến vội giấu trong bụi cỏ bất động.

Phiến cây cỏ này có cả cây cỏ hôi, có thể che dấu mùi của cậu, nhưng đồng thời cũng xông cho cậu hôi gần chết.

Lâm Mộc bịt mũi, cố gắng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai thú nhân cách đó không xa.

Bennet cùng một thú nhân mà cậu không biết, chắc là thú nhân của bộ lạc mấy người đó.


“Cậu đi liên hệ báo tộc, nói cho Aqier, nếu muốn cướp lại Liya, hôm nay là thời điểm tốt nhất, bảo hắn nhanh chóng dẫn người đến.

Thật ra Bennett cũng nói cho rất nhiều thủ lĩnh mà gã quen biết về chuyện cướp lấy bộ lạc du thú, nhưng có một số tộc trưởng dẫn theo tộc nhân của mình rất nhiều năm có trí tuệ không thua kém ai, tự nhiên cũng sẽ không bị lời của gã nói mà cướp những căn nhà được thần thú ban ân, vì vinh quang của thần thú, bọn họ nên cướp nhà lại, không thể để cho đám du thú này làm bẩn thần linh.

Theo bọn họ thấy, tất cả mọi chuyện của thế giới này đều có nhân quả, mà người an bài tất cả đương nhiên là thần thú đại nhân cao nhất của bọn họ, cái gọi là căn nhà, cho dù là thần tích của thần thú, để bộ lạc du thú chiếm giữ lâu như vậy, mà các tế tự cũng đã nhận được thần dụ phải tịch thu lại căn nhà, kia chỉ nói là bộ lạc du thú nhân được ý chỉ của thần thú có được căn nhà. Hơn nữa, du thú đã thành lập bộ lạc, mặc kệ Bennett có cường điệu du thú làm bẩn thần tích, du thú đã thành lập bộ lạc, bọn họ cũng không thể tùy tiện công kích. Bằng không bọn họ liền chẳng khác gì đám người du thú chuyên đi đánh cướp bộ lạc khác.

Quan trọng nhất là, bộ lạc du thú này không có thành lập trong khu vực của bọn họ, bọn họ cũng chẳng có quyền lợi đuổi đi.

Đối với tất cả, Bennett cũng không có nản lòng, vốn thú nhân của bọn họ nhiều hơn bộ lạc du thú, sở dĩ mời ngoại viện chỉ là muốn giảm tổn thương đến hàng thấp nhất, tăng lên khả năng bắt được bộ lạc du thú, gã cũng không cần nhiều sự trợ giúp của bên ngoài, nhưng tốt nhất vẫn nên tìm một bộ lạc để hợp tác.

Cuối cùng làm cho hắn liên hệ thành công một bộ lạc gần sơn cốc nhất — báo tộc, mà cái gọi là gần cũng chỉ là tương đối mà thôi, báo tộc kia ở bên kia ngọn núi dài liên miên.

Sở dĩ làm được, là bởi vì Liya. Lúc trước Liya là dược sư của báo tộc kia, mà tộc trưởng hiện giờ của báo tộc là thú nhân mà Liya yêu lúc trước ——— Aqier.

Aqier vốn đã cảm thấy Liya không đúng, nói thế nào gã cũng thích Liya, nhưng lúc ấy gã buộc phải lựa chọn bộ lạc và Liya, gã cảm thấy mình là người sẽ trở thành tộc trưởng, như vậy trên người gã sẽ gánh trách nhiệm về cả bộ lạc, cho nên trong lòng gã, hai lựa chọn phải chọn một trong hai, gã an ủi ở trong lòng, bản thân không thể vì tình yêu liền buông tha không để ý đến bộ lạc, cho nên gã lựa chọn buông tha cho Liya. Đương nhiên, gã có nhiều lý do buồn cười để an ủi bản thân mình!

Aqier vẫn nhớ Liya, sau khi Bennett nói Liya ở bộ lạc du thú, còn sinh con của gã, hơn nữa bị bắt trở thành bầu bạn của du thú, nên gã đồng ý hợp tác với Bennett.

Bennett để cho thú nhân kia đi tìm Aqier, mà thú nhân kia do dự một chút “Nhưng……tộc trưởng, Liya cũng không có ở trong bộ lạc, này…..”

“Nhưng hắn ta lại không biết mà?”

“Tộc trưởng……” Thú nhân kia chần chờ một chút “Chúng ta làm vậy có phải đã sai rồi phải không?”


Ánh mắt Bennett lạnh như băng nhìn thú nhân hàm hậu không đành lòng này “Cậu là tộc trưởng hay tôi là tộc trưởng! Nhanh đi!”

Lâm Mộc nghe xong lời bọn họ nói rốt suột mười phần ở trong lòng, hôm nay Patrick và Jason ra ngoài săn thú, những người này hóa ra tính toán lợi dụng khe hở này để đối phó người trong bộ lạc, cậu phải nhanh chi thông báo cho mọi người.

Lâm Mộc cẩn thận chú ý hành vi của Bennett, cậu chờ Bennett đi rồi liền nói cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Mà ngay khi đối phương phải rời đi, đột nhiên bên người cậu xuất hiện một con sâu làm cho cậu giật mình, phát hiện tầm mắt Bennett nhìn qua, Lâm Mộc biết mình bị phát hiện, lập tức chạy đi.

Bennett nhìn thấy thân ảnh Lâm Mộc chạy đi, cười quỷ dị, sau đó đuổi theo, gã không nóng nảy, trò chơi mèo đuổi chuột không phải rất đã hay sao?

Tốc độ của Lâm Mộc làm sao có thể bằng thú nhân, hơn nữa cậu cũng đã phát hiện Bennett căn bản là trêu đùa cậu, khi chạy trái tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài, nhìn thấy người này cách càng ngày càng gần, mà bản thân cậu thì chẳng còn khí lực. Cậu không thể không ngừng lại.

Tựa lưng vào gốc cây, thở gấp, ánh mắt căm phẫn nhìn người trước mắt “Anh đã sớm phát hiện tôi ở đó!”

Bennett cười “Cậu quá xem nhẹ nhĩ lực của thú nhân, lúc cậu tính toán giấu trong bụi cỏ thì tôi đã phát hiện rồi?”

“Anh quả thật là một tên đê tiện, chúng tôi có lòng thu lưu mấy người, không cảm kích thì thôi, anh thế nhưng còn muốn hại chúng tôi!” Đoán là một chuyện, chính tai nghe là một chuyện khác, làm cho Lâm Mộc tức giận cực kì.

“Tôi là tộc trưởng của một bộ lạc, tự nhiên phải nghĩ cho bộ lạc của mình, phải àm cho bộ lạc mình tốt lên, tôi chẳng có sai gì hết!”

“Tào lao! Chính anh vô năng thì đừng cố mà tìm lý do!” Lâm Mộc cảm thấy người này thật đúng là tên làm cho người ta ghét.

Bennett nhìn người trước mắt, từ sau khi nghe nói qua những chuyện về người này, một cái ý tưởng trỗi dậy trong lòng gã, phải có được cậu ta! Chỉ có người này mới xứng trở thành bầu bạn của gã.


“Cậu luôn nói những lời khó nghe với tôi, nhưng tôi vẫn thích cậu như cũ.”

Lâm Mộc nghe xong lời gã nói, sắc mắt khó coi cực kì, giống như nuốt phải con ruồi “Tôi phi! Bị người như anh thích quả thật là một chuyện quá buồn nôn!”

Sắc mặt Bennett trong nháy mắt lạnh như băng “Cậu nhất định sẽ là bầu bạn của tôi!”

“Tôi có chết cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh!”

“Chuyện này không phải do cậu!” Nói xong vẻ mặt vặn vẹo “Patrick có gì tốt, y chỉ là một tên du thú, y có được thành tựu như hôm nay đều dựa vào cậu. Tôi càng vĩ đại hơn y, vì sao cậu không chọn tôi!”

Ha hả, Lâm Mộc cười lạnh “Chọn anh? Tự làm bản thân thấy buồn nôn hả? Tôi nói cho anh biết, ở trong lòng tôi, anh cũng chẳng bằng một ngón út của Patrick!” Lâm Mộc vừa kích thích Bennett vừa quan sát bốn phía, tính toán làm gì để bản thân đào thoát “Anh vốn cũng đâu có thích tôi, anh nhìn thấy Patrick có thể xây dựng bộ lạc tốt như thế này, mà bộ lạc của anh phải ăn nhờ ở đậu, anh ghen tị, anh ghen tị Patrick, bởi vì anh biết mình làm gì cũng không bằng anh ấy!”

Bennett có thể do bị kích thích quá mức, ngược lại nở nụ cười, nhưng mà lại nói ra lời rất là âm ngoan “Nếu cậu đã thích y như thế, tôi khiến cho cậu thấy y chết trước mặt cậu. Cậu nói, nếu tôi bắt cậu rồi uy hiếp bắt y tự sát, y có thể chết vì cậu không? Ha ha ha………….”

Lâm Mộc hiểu được lời gã nói, sắc mặt nhất thời trắng bệch, cậu tuyệt đối không thể để cho gã bắt được cậu để uy hiếp Patrick.

Thấy người này đi đến gần mình, một bộ muốn bắt mình, nhìn thấy gã đến càng gần, càng ngày càng gần, cậu đột nhiên nâng cánh tay lên “Đại kim, cắt gã!”

Bennett nhìn thấy một đạo ánh sáng vàng phóng về phía gã, theo bản năng vươn tay bắt lấy.

Lâm Mộc thừa dịp này bỏ chạy.

“Đáng chết!” Nhìn thấy dấu răng trên cánh tay rõ ràng của rắn độc, cùng rắn độc chẳng thấy bóng dáng đâu, nhìn thân ảnh chạy điên cuồng của Lâm Mộc, gã không để ý, lập tức đuổi theo.

Lâm Mộc không để ý phương hướng cắm đầu chạy như điên, trong lòng chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể để gã bắt được, cũng chẳng biết mình chạy đến hướng nào, dưới chân đột nhiên không có “A~~~” cậu rớt xuống một cái huyệt động.


Bennett đuổi đến nghe thấy được âm thanh, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hốc, miệng hốc không lớn, lấy thân hình của gã không có biện pháp đi vào. Gã tìm một hòn đá nhỏ, ném đi vào, lại không nghe thấy tiếng vang, xem ra cái động kì quái này rất sâu.

“Nếu theo muốn đi theo tôi, vậy thì đi chết đi!” Nói xong lấy một tảng đá lớn đặt lên miệng động rồi rời đi.

Nói về phía chiến trường bên này.

Khi Patrick bọn họ trở về, liền nhìn thấy trên không, trong cốc đều có thú nhân đang chém giết, bởi vì nhân số ở hoàn cảnh xấu, thú nhân của bọn họ đều thảm thương rất nhiều. Bọn họ liền gia nhập cuộc chiến.

“Đàn con rùa này, tôi đã sớm muốn đánh bọn họ, hôm nay rốt cuộc có cơ hội.” Damon nghiến răng nghiến lợi.

Thú nhân bọn họ đã nghẹn rất lâu rồi

Thật xảo là, Damon đụng phải Aqier, sau khi biết đối phương là ai, hai người đều giận đỏ mắt, thật đúng là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt!

“Hôm nay tao phải vì Liya và Andeane, đánh chết con rùa là mày!” Trong lòng Damon muốn giáo huấn Aqier đã lâu rồi, nếu không phải do Liya không cho, nếu không phải vì bộ lạc của bọn họ không thích hợp gây chuyện, hắn đã sớm vọt vào trong bộ lạc báo tộc tìm người quyết đấu.

“Thằng du thú kia, trả Liya lại cho tao!”

Hai người tự nhiên không nói lời vô nghĩa lao vào đánh nhau, không phải mày chết thì tao chết.

Chém giết, không phải chỉ là loại quyết đấu, máu tươi trải đầy trên đất, không ai lùi bước, thú nhân vì bảo hộ cho bộ lạc mình lại càng không lui bước!

Patrick sau khi giải quyết đối thủ của mình, đánh cho đối phương không đánh lại được, lập tức đi tìm Lâm Mộc, y vẫn rất lo lắng cho sự an nguy của Lâm Mộc, không biết người có còn ở trong nhà không.

Khi Patrick về đến nhà, gọi Lâm Mộc rất nhiều lần, cũng không thấy người trả lời, y đi vào hầm tìm người cũng không có. Trong lòng y rất là hỗn loạn, Lâm Mộc đi đâu rồi, rốt cuộc Lâm Mộc đi đâu rồi, Lâm Mộc của y làm sao rồi?

Patrick điên cuồng chạy khỏi nhà, đi tìm Lâm Mộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.