Đọc truyện Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc – Chương 31
Edit + Beta: Hwan
***************
Lâm Mộc ở trên giường nhàm chán lăn lộn, thế giới này một chút hoạt động giải trí cũng không có, không có internet, không có trò chơi, cũng không có tiểu thuyết. Hiện tại đang là mùa mưa không có cách nào xuất môn. Phil bọn họ hoàn hảo, còn có thể làm quần áo giết thời gian, mà hắn không biết làm quần áo, chỉ có thể buông tha. Mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ sinh hoạt, Lâm Mộc cảm thấy hắn rất suy sút. Hắn có chút hâm mộ Carl, ít nhất lúc y nhàm chán có thể lôi kéo Khoa Ân đi ra ngoài săn thú, tuy rằng thường đoạt công tác của người khác nhưng làm không biết mệt.
Nhìn Sacha một mình cũng có thể khoái nhạc, hắn hâm mộ muốn chết, người ta chỉ cần bên cạnh có ăn, sau đó bên cạnh có người cùng, sau đó có thể thoải mái hưởng thụ. Ngay cả Casso cùng Cầu Cầu hai đứa nhóc này mỗi ngày đều thần thần bí bí không thấy mặt. Lâm Mộc ở trên giường nhàm chán thở dài, toàn bộ trong bộ lạc chỉ có mỗi mình hắn nhàn rỗi đến hoảng hốt nhất.
Lâm Mộc đột nhiên ngồi dậy, dọa Sacha nhảy dựng. Phil cùng Linie bình tĩnh hơn, đối với Lâm Mộc mỗi ngày đều phải như thế, cũng chỉ có Sacha là có tâm tình lộ ra biểu tình cả kinh cho phù hợp.
Lâm Mộc lấy một quả nho ném vào miệng, “Ta phải tìm chút việc làm mới được.”
Lâm Mộc vừa mới dứt lời, mấy người kia nhịn không được hắc tuyến, những lời này lâm Mộc nói đã không phải chỉ một lần
Ví dụ ngày hôm kìa:
Hắn đột phát ý tưởng muốn làm bao tay, vào mùa thu bọn họ muốn xuất môn đi tìm thực vật, cần phải bảo hộ hai tay. Kết quả châm tuyến của hắn quá kém, lại còn phải khiêu chiến mức độ khó quá cao phải làm ra mười ngón tay, nhưng thành phẩm làm ra cũng miễn cưỡng nhét ào được. Phil bọn họ đều không thể tin được, mười ngón tay nhưng không ngón nào vừa cả, đều này làm ch bọn họ sâu sắc cảm nhận năng lực của Lâm Mộc. Nhưng bọn họ lại thấy cái bao tay này thực tốt, cho nên bọn họ quyết định làm cái này, tuy rằng các thú nhân không cần cái này, nhưng muốn làm cho thú nhân nhà mình mang, đương nhiên phần công tác do tay nghề quá kém của Lâm Mộc cũng là nhiệm vụ của họ. Cho nên Lâm Mộc phát hiện hắn thất nghiệp.
Hoặc là ngày hôm kia:
Lâm Mộc phát hiện công việc của hắn bị người khác đoạt, hắn phải tìm việc làm mới được. Cho nên hắn nhìn đôi chân trơn bóng của các thú nhân rồi lại nghĩ tới hắn. Mặc dù hắn có giầy thể thao, nhưng hắn tin tuổi thọ của nó cũng không lâu dài. Nếu hiện giờ hắn đang rảnh rỗi, vậy liền làm đôi giày cho bản thân đi. Suy xét một phen cuối cùng quyết định làm giày ống cao, vừa đơn giản lại còn giữ ấm. Đem giày làm ngắn chút liền thích hợp đeo vào mùa thu, thật sự là tiện lợi, ở trong lòng vì bản thân mà vỗ tay. Nghĩ đến là tự nhiên phải làm, về phần đế giày, tuy rằng Lâm Mộc cũng muốn học ở trên TV nhìn thấy những cô gái nông thôn ở niên đại bảy mươi tám mươi đóng giày, nhưng nhìn tay mình, Lâm Mộc quyết định không gây sức ép cho bản thân, tìm tầm gỗ lấy da thú bao lại là được. Làm xong nếu cảm thấy không thoải mái có thể thêm đế lót giày. Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Mộc hao phí cho tới trưa mới làm xong đế gỗ giày, về phần mặt của giày, hắn còn đang rối rắm.
Bởi vì Lâm Mộc, mọi người mặc quần áo của người cổ đại, hiện tại lại nhìn thấy Lâm Mộc làm giày bọn họ cũng rất hứng thú, dù sao mùa mưa đi qua thời tiết sẽ trậm rãi trở nên lạnh, quần áo của mọi người liền không thích hợp. Nhưng bọn họ đợi trái đợi phải cũng không thấy Lâm mộc hạ châm.
Thấy bộ dáng Lâm Mộc cầm châm nhưng không thể xuống tay, Phil nhịn không được “ Lâm Mộc, sao ngươi không làm?”
Lâm Mộc không hảo ý nhìn hắn “Ta đột nhiên nhớ tới ta không biết cắt mặt giày.”
Mọi người nhìn hắn không nói gì.
Linie cười tiếp nhận “Nói rõ cho ta biết, ta giúp ngươi.” Cho nên công việc của Lâm Mộc lại không có. Tuy răng cuối cùng hắn chiếm được đôi giày đầu tiên của thời đại thú nhân, nhưng không có cảm giác thành tựu.
Lại nói ngày hôm qua:
Công việc làm giày bị Phil bọn họ đoạt đi, Lâm Mộc cảm thấy hắn làm việc không nên ở cùng với bọn họ, không thì công việc sẽ bị người khác tiếp nhân. Cho nên lâm Mộc ý chí sục sôi đi vào đại sảnh, quyết định vệ sinh quét dọn, kết quả đại sảnh sạch sẽ, bếp núc đều được rửa rạch sẽ, những việc này cũng đều bị thú nhân nhàn rỗi làm xong. Cuối cùng hắn buồn bực đi vào phòng chứa đồ chuẩn bị sắp xếp đồ vật ngay ngắn.
Nhìn Lâm Mộc tự tìm việc cho bản thân, Patrick ở một bên lắc đầu cười. Thầm nghĩ mùa mưa nhanh nhanh qua đi, nếu không không biết Lâm mộc sẽ bị nghẹn thành bộ dáng gì nữa.
Lâm Mộc ngồi trong phòng chứa đồ, nhìn đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, buồn bực “Các người có cần chăm chỉ như vậy không?”
Lâm Mộc trong lòng không rõ, hắn trước kia cũng không có ngốc trụ như vậy, chẳng lẽ sau khi hắn đến dị thế biến thành mệnh lao lực, một ngày không làm việc liền không thoải mái?
Ngẫm lại ở thế giới trước kia, nếu gặp được những ngày mưa liên miên không ngừng nghỉ như vậy thì hắn sẽ làm gì nhỉ? Đi ngủ, lên mạng, đọc tiểu thuyết, học làm mỹ thực…ngẫm lại, cảm thấy hắn có việc làm đều không ngừng. Mà ở thế giới này mỗi ngày đều mặt trởi lên cao ba sào mới dậy, hắn cũng không phải ngủ bất tỉnh không dậy. Làm mỹ thực, hắn cũng muốn a, nhưng nguyên liệu hữu hạn, ngay cả ăn lẩu cũng không có ớt. Nghĩ tới cây ớt, mỗi lần thú nhân ra ngoài đi săn thú hắn đều dặn dò bọn họ, làm cho bọn họ thấy cây gì có quả đỏ đỏ thì hái về. Quả đỏ đỏ thì tìm được không ít, nhưng lại không có cây ớt, hắn không không biết cây ớt ở đây có bị biến dị hay không nữa, không phải thì sao tìm hoài không thấy.
chẳng lẽ chính mình đi vào dị thế sau biến thành lao lực mệnh, một ngày không làm sự liền không thoải mái?
Lâm Mộc tâm tình suy sụp quét một vòng quanh phòng chứa đồ, ánh mắt nhìn thấy đống cỏ tranh xếp rất cao kia bỗng chốc sáng lên “Hắc hắc hắc…” Lâm Mộc cười thực hèn mọn. Patrick ở một bên nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
Lâm Mộc đi đến bên đống cỏ tranh, xoa xoa hai tay “ Vốn tính mùa mưa đi qua mới động đến các ngươi, nhưng ai nhượng cho ta hiện tại thực an nhàn đến khó chịu chứ. Dù sao mùa mưa sẽ đi qua rất nhanh, hiện tại làm trước ũng được a.”
Sở dĩ giữ lại đống cỏ tranh này cũng không phải để làm củi đốt, Lâm Mộc chuẩn bị dùng đám cỏ tranh này làm nệm. Hắn nghĩ muốn qua mùa đông ấm áp, tự nhiên sẽ suy xét vấn đề giữ ấm, tác dụng của da thú Lâm Mộc cảm thấy cũng hữu hạn, hoàn toàn không thực hiện được nguyện vọng muốn làm tổ vào mùa đông của hắn.
Làm tổ vào mùa đông, ngẫm lại đề cảm thấy ấm áp, thực hiển nhiên hiện tại không thể đạt được yêu cầu, không có điều kiện thì Lâm Mộc tự nhiên muốn tạo ra điều kiện. Mà việc hắn đầu tiên nghĩ tới là làm cho giường của hắn dày thêm chút. Có cỏ tranh, hắn sẽ không lãng phí da thú.
Lâm Mộc vén tay áo lên, mà Patrick vẫn luôn bên cạnh đi theo hắn tỏ vẻ muốn hỗ trợ cũng bị hắn đuổi đi.
Lâm Mộc nhìn đống cỏ tranh trước mắt, cười cười “Vui đùa cái gì vậy, ta mới tìm được việc để làm, tại sao ngưi có thể cướp đoạt chứ.”
Lâm Mộc không vội, hắn chậm rì rì mà làm, dù sao mùa mưa còn mấy ngày nữa, hắn chẳng lo.
Carl đi ngang qua, y cũng thực nhàn, nhưng hôm nay y không muốn ra ngoài săn thú, bị mưa làm cho ướt át cũng không thoải mái, hơn nữa còn bị tên kia chiếm tiện nghi.
Kỳ thật nếu chán ghét bị Khoa Ân chiếm tiện nghi y có thể hoàn toàn có thể không cùng Khoa Ân xuất môn, tuy rằng Khoa Ân nhìn chăm chú, nhưng Carl nếu muốn chạy vẫn là có thể, nhưng y trực tiếp đem khả năng của bản thân ném ra ngoài đầu, cho nên y rốt cuộc thích bị Khoa Ân chiếm tiện nghi? Hay là thích đây? Hay là thích đây?
Khu vựa bọn họ hoạt động không lớn, cho nên Carl nhàm chán chuyển chuyển liền nhìn thấy Lâm Mộc.
Carl nghi hoặc vì sao Lâm Mộc đem đống cỏ xếp gọn kia làm loạn hết lên “Lâm Mộc, ngươi đang làm gì thế?”
Lâm Mộc ngay cả nhấc mắt cũng không thèm “Làm nệm.”
“Dùng để làm gì?”
“Nói nệm đương nhiên là đệm dùng lót giường.”
Carl gật đầu “Tên này thực kì lạ, kỳ thật theo như ngươi nói hẳn nên kêu là đệm lót giường thì thích hợp hơn, đúng không?”
Lâm Mộc cho hắn một cái mắt mắt “Ngươi rất ngốc”, sau đó đi kiểm tra xem dây mây màu đen có đủ dùng hay không.
Đối với biểu tình này của Lâm Mộc, Carl không thèm để ý, y cười hì hì đến bên cạnh Lâm Mộc, hỏi “ta có thể giúp cái gì?”
Lâm Mộc ngẩng đầu, đối với y cười ôn nhu “ Ngươi đương nhiên có chuyện để làm. Ngươi hiện tại quay đầu, sau đó đi thẳng, sau khi đi ra cửa, quẹo phải, đi thẳng mấy chục bước, sau đó ở bên phải ngươi có một phòng, trong phòng có cái giường. Ngươi nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, sau đó…. Sẽ không có sau đó.”
Nghe xong nhiều như vậy, Carl rốt cuộc phản ứng “ Ngươi muốn ta đi ngủ?”
Lâm Mộc vừa đẩy y đi ra, vừa nói “ Đúng vậy, đúng vậy, đi ngủ là một sự kiện vĩ đại, ngươi nhanh đi làm đi.”
“Ta không muốn đi ngủ, ta muốn hỗ trợ.” Carl đứng lại làm Lâm Mộc đẩy như thế nào cũng không đi.
Patrick mới từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Lâm Mộc đang dây dưa cùng Carl (Patrick ngươi lý giải có chút lệch lạc a…) y cảm thấy y vừa ly khai một chút như vậy thôi mà Carl liền tận dụng cơ hội. Patrick cảm thấy y nên cùng Khoa Ân hảo hảo nói chuyện mới được.
Trực giác của dã thú làm cho carl rùng mình một cái, trong lòng nghĩ “Ai đang tính kế ta?” Y nhìn xung quanh, không thấy thân ảnh của Khoa Ân a.
“Ngươi rốt cuộc có đi hay không, vì sao ngươi phải giúp? Ta không cần.”
Carl hai tay chống cửa “Ta muốn a” sau đó xoay người đáng thương hề hề nhìn Lâm Mộc “Ta rất nhàn hạ a.”
Lâm Mộc tức giận nói “Ngươi có thể đi săn thú.”
“Hôm nay không muốn đi.” Hôm nay là ngày Khoa Ân đi săn thú, y có thể tự tại một lát. Nhưng ở một mình lại cảm thấy buồn chán.
Lâm Mộc thở dài, lúc này Patrick đi tới.
“Mộc Mộc, nếu y muốn làm thì để y làm đi.”
Carl vui vẻ, vẫn là lão Đại hảo a, cỡ nào vì y suy nghĩ. Nhưng sao vừa nãy y cảm thấy khi lão đại nói ánh mắt có hàn quang chứ, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Carl cao hứng, nhưng Lâm Mộc mất hứng. Công việc của hắn lại bị người khác cướp đoạt, từ trong tay biến thành người chỉ đạo, tuy rằng chức vụ cao, nhưng Lâm Mộc không cảm thấy tốt. Nhưng Patrick lên tiếng, hắn không thể bác mặt mũi y, người ta hiện tại chính là tộc trưởng.
Lâm Mộc bất mãn trừng mắt nhìn Carl một cái, bất quá đối với Carl không có lực sát thương.
“Thú nhân da mặt là dày nhất.” Lâm Mộc nghĩ thầm trong lòng, mặt không vui nhăn thành bánh bao “Lại đây, ta dạy ngươi làm.”
Năng lực lý giải của Carl rất tốt, lúc mới đầu tay chân còn có chút luống cuống, nhưng không đầy một lúc liền làm rất nhanh. Lúc này công tác chỉ đạo của Lâm Mộc cũng liền thất nghiệp. Sau khi Lâm Mộc thu hoạch được đệm lót giường đầu tiên, công việc làm nệm cũng bị các thú nhân nhàn rỗi tiếp nhận, đồng thời cũng biểu thị hắn vất vả nghĩ ra lại không có.
Bây giờ trở về thời khắc mọi người hắc tuyến.
Phil khuyên bảo “Lâm Mộc, hiện tại giày ta còn chưa làm xong đâu?” Ngầm có ý là: người bây giờ đừng tìm việc, hiện tại không có biện pháp giúp ngươi làm. Lâm Mộc bị Phil nói cp61 nghẹn.
“Lâm Mộc, kỳ thật ngươi có thể học Sacha.”
Sacha hắc hắc cười, gất đầu “Lâm mộc, ngươi hẳn nên học theo ta.”
Lâm Mộc nghi hoặc nhìn bọn họ “Ta chỉ muốn đi làm chút đồ ăn. Các ngươi xác định muốn nhượng ta học Sacha.”
Ba người trăm miệng một lời đồng thanh “Thôi đi!”
Lâm Mộc đắc ý dạt dào tiêu sái rời khỏi phòng, kỳ thật hắn tự mình tham.
Nhìn những nguyên liệu nấu ăn có sẵn, còn dư không ít thịt cùng hai con cá. Con cá đều hơn hai mươi cân. Đã có cá, Lâm Môc liền lấy chúng nó khai đao.Vừa vặn nhìn thấy Khắc Đặc trong đại sảnh, Lâm Mộc liền nhờ y hỗ trợ, về phần những thú nhân khác, bọn họ đều đang ở trong phòng chứa đồ, đang làm cái gì? Ai biết đang làm cái gì, dù sao Lâm Mộc không biết, cũng không quan tâm, những thú nhân đoạt công việc của hắn, cắn răng.
“Khắc Đặc, ngươi giúp ta cạo vảy.” Kỹ thuật của hắn không được, thú nhân càng am hiểu hơn.
Khắc Đặc không nói gì, tiếp nhận dao nhỏ hỗ trợ. Mà Lâm Mộc thì chuẩn bị sốt đường giấm, thuận tiện còn làm chút nước gừng, hắn chuẩn bị làm cá chua ngọt.
Khắc Đặc hoàn thành nhiệm vụ phi thường đẹp, vì thế Lâm Mộc lại nhượng y hỗ trợ hắn nhóm lửa. Lâm Mộc có thể nấu cơm nhưng hắn thực ghét nhóm lửa.
Hắn đem cá để vào chậu gỗ nhỏ, cho nước gừng và muối, xoa nắn trong phút chốc cho ngon miệng. Lâm Mộc dừng tay khi thấy nồi đã nóng, cho thêm dầu vào.
Cho cá vào nồi không đầy một lúc liền truyền ra mùi.
Sacha ngửi được mùi “Ta đi hỗ trợ cho Lâm Mộc.” Vội vàng chạy xuống giường.
Đối với tập tính cật hóa của Sacha bọn họ đã tập mãi thành quen.
Sacha thấy Lâm Mộc đang bận rộn, mùi cá thì không ngừng từ trong nồi toát ra. Hắn vội vàng đi lên hỗ trợ.
“Lâm Mộc, người làm món gì ăn ngon?”
Lâm Mộc gắp cho hắn một miếng cá “Cá chua ngọt. Bất quá còn chưa cho nước dùng.”
Sacha ăn rất ngon “Muốn ta giúp gì không?”
Lâm Mộc đem chiếc đũa giao cho Sacha “Lật cá.”
Sacha rất thích ý giúp vội.
Lâm Mộc tiếp theo đi xử lí con cá còn lại kia, con cá này tự nhiên sẽ không làm cá chua ngọt, hắn chuẩn bi giữa trưa làm cá chua ngọt, dù sao bọn họ ăn cũng phải để cho các thú nhân khác nếm thử chút chứ.
Đem cá chiên chín xong rưới nước sốt đều lên rồi chia cho Khắc Đặc một chút, Lâm Mộc cùng Sacha bưng mỗi người một chén đi đến phòng Linie.
Bọn họ vừa mới vào cửa, Phil đã ngửi được hương vị chua chua ngọt ngọt. Sacha hảo tâm gắp một miếng cho hắn. Sau đó cười hì hì nhìn phản ứng của đối phương.
Lâm Mộc cũng phụ trách gắp cho Linie một miếng.
Hai người ăn đều tỏa sáng hai mắt.
“Lâm Mộc, sao trước kia ngươi không có làm. Món này là món gì, ăn ngon thật!” Phil ăn cá trong bát của Sacha.
“Chua chua ngọt ngọt, hương vị thực đặc biệt.”, Linie ăn trong bát của Lâm Mộc.
Sacha nhai cá trong miệng, giúp đỡ trả lời, “Món này là cá chua ngọt. Lâm Mộc nói là giữa trưa sẽ làm cá chua ngọt cho mọi người ăn. Ăn ngon không?”
Phil gật đầu.
“Lâm Mộc, về sau nếu ngươi nhàn đến hoảng thì làm mỹ thực đi.” Sacha chân thành đề nghị.
Phil và Linie gật đầu phụ họa.
Lâm Mộc cấp cho ba người nụ cười sáng lạn, sau đó tươi cười nháy mắt tiêu tán, “Nghĩ đến mỹ.”
Vài người cười rộ lên.
Ban đêm đúng hạn tới.
Lâm Mộc thoải mái nằm ở trong ngực Patrick, “Không biết khi nào thì mùa mưa mới hết.”
“Nhanh.” Patrick hiểu được Lâm Mộc tổng ở trong phòng sẽ buồn đến hoảng, nhưng lại không dám dẫn hắn đi ra ngoài.
Lâm Mộc nghĩ nếu hơn hai mươi này cụ thể thì tốt rồi, hắn có thể đếm từng ngày, bọn họ hình như mới qua được mười một ngày thôi.
“Kỳ thật mùa mưa dài cũng tốt. Chúng ta có thể nghĩ ngơi dưỡng sức, nhóm động vật cũng có thể ở trong thời gian này nuôi mập mạp, như vậy thực vật mùa đông của chúng ta sẽ tương đối phong phú.”
Lâm Mộc gật đầu “Những đồ ăn ta muốn tìm phải hảo hảo mau lớn. Sau đó ngoan ngoãn chờ ta hái chúng nó. Như vậy chúng nó liền không vì mình vô dụng vào mùa mưa mà thương tâm.”
“Thực vật sẽ không thương tâm.”
Lâm Mộc híp mắt uy hiếp “Sẽ bị thương tâm.”
Patrick gật đầu, “Ừ, bọn họ đang thương tâm chờ đợi ngươi.”
Lâm Mộc vừa lòng gật đầu.
=========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phi thường cảm tại lôi của Sai.
Nhập v thật bất ngờ, thực hối hận không có thấy rõ thông tri a. Sau khi thượng bảng mới thấy được. Thật lo lắng không cho ai coi, hoàn hảo có người tát hoa nhắn lại, thật sự cám ơn nha. Nhượng ta có dũng khí a…..