Đọc truyện Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc – Chương 3: Thú nhân? Xuyên không rồi?
Lâm Mộc đang chìm đắm trong mùi cá nướng nên không để ý thấy mấy con thú cách đó không xa đột nhiên trở nên xôn xao bất an. Toàn bộ tâm trí của Lâm Mộc đều đặt trên việc cá sắp chín rồi. Vui vẻ đặt cá lên lá cây đã chuẩn bị trước, mà ngay lúc cậu đang chuẩn bị ăn, mới chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Sói, một con sói rất to, một con sói bạc to như voi! Lâm Mộc rất tức giận, tức giận ngay khi bản thân cuối cùng cũng có thể ăn no nê, lại đột nhiên phát hiện mình biến thành thức ăn của “người” khác! Nhìn con sói to lớn mắt xanh đang nhìn mình trước mắt, Lâm Mộc biết mình hôm nay xem như là chạy trời không khỏi nắng rồi. Cậu hiểu rõ bất kể mình vật lộn hay chạy đua với con sói nàyđều không có khả năng chiến thắng. Vì thế Lâm Mộc hung tợn trừng con sói trước mắt rồi há mồm nhồm nhoàm cá nướng trên tay, trước hết không nói bản thân có phải làm ma no hay không, cho dù thế nào cũng không thể đem con cá mà mình vất vả nướng xong dâng cho kẻ thù được.
Một bên chú ý con sói một bên nhanh chóng ăn cá, Lâm Mộc phát hiện sói bạc kia chỉ ngồi cách đó không xa nhìn mình chứ không hề tỏ vẻ hung tợn chuẩn bị tấn công. Cho đến khi Lâm Mộc ăn xong con cá, con sói bạc mới đứng lên. Nhìn tình cảnh này, Lâm Mộc nhịn không được mà phun tào trong lòng, chẳng lẽ nó còn để ý tới mong muốn được làm ma no của mình? Lâm Mộc cũng tự bội phục mình khi còn có thể suy nghĩ miên man trong tình huống thế này.
Ngay lúc Lâm Mộc chuẩn bị chịu chết, thì thấy con sói bạc ngẩng đầu lên trời tru một tiếng dài.
Chẳng lẽ nó gọi thêm đồng bọn, chẳng lẽ nó cũng có đạo đức, biết chia sẻ con mồi? Nghĩ tới tí nữa mình có thể bị xé xác, cả người Lâm Mộc nhịn không được run rẩy, nếu con sói có thể nghe hiểu tiếng người nói, Lâm Mộc nhất định sẽ kéo nó qua thương lượng một chút, để nó một mình giải quyết cậu thôi, vì cậu thật sự rất sợ đau. Ọ_Ọ
Đột nhiên Lâm Mộc thấy trời tối sầm, cậu nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên. Nếu có thể, Lâm Mộc thật muốn kéo người tới để họ nhìn thấy cảnh tượng hiện tại.
Trên bầu trời có mười mấy thân hình siêu lớn đang bay, đi đầu chính là một con rắn khổng lồ dài hơn 30 mét, đôi cánh đen khổng lồ gắn liền với thân thể cường tráng, cực giống rắn thần Maya được miêu tả trong tiểu thuyết. Tiếp theo là con rết với thân hình cực kỳ to, dài 50 mét, nó không có cánh, làm cho Lâm Mộc chẳng hiểu sao mà nó có thể bay trên trời được. Một con hổ trắng đang vỗ đôi cánh lớn của mìn, thân hình còn lớn hơn cả voi làm cho Lâm Mộc lo lắng không biết cánh của nó có đỡ nổi cả người nó hay không, sợ nó rơi xuống đè chết mình. Lâm Mộc nhìn một đám nào là sư tử, báo, sói…con nào cũng biết bay. Con nào con nấy đều to khủng khiếp. Cho nên khi mười con thú khổng lồ đáp xuống bao quanh mình, Lâm Mộc chợt thấy nghi ngờ. Bản thân cậu nhỏ như vậy chỉ sợ còn không đủ nhét kẽ răng tụi nó ấy chứ. May mắn Lâm Mộc đang miên man suy nghĩ, chứ không đã bị cả đám khổng lồ này dọa cho ngất xỉu rồi.
Đến khi một con trong đó biến thành một con người cao gần hai mét, Lâm Mộc mới biết được, không có chuyện sốc nhất, chỉ có sốc hơn thôi.
“Mấy người là… Yêu tinh?!” Lâm Mộc hét to biểu lộ sự hưng phấn của mình. Đúng vậy, là hưng phấn, vốn cho rằng mình sẽ bị phanh thây, tuy có thể vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị xé xác, nhưng nói thế nào thì cậu đã gặp được ‘yêu tinh’ trong truyền thuyết rồi, xem như cuộc đời này sống không uổng phí. Dù sao không phải ai cũng đều có cơ hội được nhìn thấy yêu tinh.
Patrick nhìn gương mặt hưng phấn của giống cái nhỏ nhắn trước mắt, gương mặt vô cảm nhịn không được thoáng nhăn lại.
Carl có mái tóc đỏ vui cười nói với Patrick: “Ô ô, lão Đại, xem tôi nhìn thấy cái gì này. Một giống cái nhỏ nhắn xinh đẹp.”
Bộ dạng của Lâm Mộc thật sự rất thanh tú. Thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn giống hệt mẹ, mái tóc để dài làm cậu càng thêm tuấn tú. Mà chiều cao 170 của cậu so với cả đám toàn hơn hai mét này trông có vẻ vô cùng nhỏ nhắn.
“Này, tiểu giống cái, đoán ra chúng tôi là ai không?” Carl nhìn gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn của Lâm Mộc, nhịn không được muốn chọc ghẹo cậu.
Lâm Mộc nhìn người tóc đỏ nói chuyện với mình, bộ dạng của hắn rất là đẹp trai, thuộc loại người năng động sáng sủa rất được các nữ sinh yêu thích. “Tôi biết chứ, mấy người là yêu tinh phải không?”
“Yêu tinh? Chúng tôi không phải là yêu tinh gì hết, chúng tôi là du thú.” Nói xong còn cố tình làm ra vẻ dữ tợn vô cùng dọa người. Những người xung quanh thấy lời hắn nói đều trưng ra vẻ mặt vô cảm.
“Du thú là cái gì? Mấy người không phải là yêu tinh sao có thể biến thành người?” Lâm Mộc nghi hoặc hỏi.
Carl nhìn bộ dáng nghi ngờ không giống như đang giả vờ của Lâm Mộc, dù sao thì bình thường giống cái mà nghe thấy bọn hắn nói mình là du thú thì đều lập tức trở nên sợ hãi.
“Thú nhân có thể biến thân, cậu không biết sao?” Carl thắc mắc không biết đối phương rốt cuộc đến từ nơi xa xôi nào.
“Thú nhân? Anh là nói các anh là người có thể hóa thú sao.” Lâm Mộc ở trong lòng cầu nguyện chuyện không phải như mình nghĩ, “Nơi này là thời đại nào?”
“Ha hả, tiểu giống cái, rốt cuộc là cậu đến từ đâu vậy. Ngay cả thời đại thú nhân mà cũng không biết. Chúng tôi là thú nhân, có thể biến thân. Mà cậu, là giống cái, có thể sinh con cho chúng tôi.” Nói xong còn nở một nụ cười xấu xa, có mấy thú nhân đi theo cũng cười rộ lên.
Patrick nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của Lâm Mộc, lạnh lùng bảo bọn họ câm miệng. “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây. Carl, bây giờ cậu dẫn người đi săn thú đi.”
Lâm Mộc không có quan tâm bọn họ làm cái gì, chỉ ngây người ngồi bên cạnh đống lửa. Cậu bây giờ xem như là xuyên qua rồi sao? Có lẽ sẽ không bao giờ trở về được nữa? Nhớ lại khu rừng cậu đi suốt mà vẫn không ra được, chẳng phải là nó quá xa lạ sao?
Lâm Mộc không biết nên diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào nữa, sợ cũng có mà thoải mái cũng có. Rời khỏi thế giới mà mình đã sống hơn chục năm, đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, nói cậu không sợ hãi là không có khả năng. Nhưng thoát khỏi cái thế giới có người luôn muốn mình chết đi, cậu lại thấy rất nhẹ nhõm. Cậu không biết nên đối mặt với Lâm Vũ như thế nào, lại càng không muốn gặp người cha kia. Bây giờ nghĩ lại, mình đã thoát khỏi nơi đó rồi.
Khi Lâm Mộc tự hỏi xong xuôi, những thú nhân kia đều đang bận rộn việc của mình. Nhặt củi, nhóm lửa, xử lý con mồi. Lâm Mộc không hề có hứng thú với mấy việc máu me này, cũng không nhìn xem bọn hắn săn động vật gì. Chỉ cảm thấy chúng rất to.
Liếc nhìn mấy con cá còn lại, Lâm Mộc quyết định nướng hết. Vừa mới lật cá lại, đột nhiên Lâm Mộc thấy một bé con xuất hiện cạnh mình. Một nhóc sói con mũm mĩm, bộ lông màu xám xanh, cổ mang một vòng lông trắng. Thấy nó nhìn chằm chằm vào con cá không nhúc nhích, một nhóc con rất đáng yêu. Lâm Mộc cười cười.
“Muốn ăn cá?” Nói xong liền nhịn không được vươn tay muốn sờ sờ nó, lại thấy nhóc con kia nhe răng với mình. Lâm Mộc cũng không sợ, cậu biết rõ bé con trước mắt không giống sói con bình thường. Cho nên vô cùng lớn “to gan” tiến tới sờ sờ. Lông rất mềm, Lâm Mộc nhịn không được ôm sói con vào lòng, chà đạp thằng bé một phen. “Ha hả, mày cũng là thú nhân giống bọn họ nhỉ? Biến thân cho tao xem đi.”
Nhưng sói con không thè để ý đến cậu, chỉ nhìn con cá trên nhánh cây.
“Biến cho tao nhìn đi, tao cho mày ăn cá. Thế nào?”
Sói con quay đầu nhìn Lâm Mộc một cái, còn nhịn không được trợn trắng mắt trong lòng, giống cái này ngốc quá.
Lâm Mộc cảm thấy mình bị sói con khinh thường, nhất thời buồn bực không thôi.
“Casso mới một tuổi, vẫn chưa thể biến thân.” Giọng nói thanh lãnh của Patrick vang lên phía sau Lâm Mộc.
Patrick cảm thấy giống cái này rất đặc biệt, làm cho ánh mắt của anh không thể nào dời đi được, anh biết loại cảm xúc này đại diện cho điều gì, thế nhưng du thú không có quyền có được giống cái.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, anh có mái tóc đen dài, để xõa tự nhiên trên lưng. Trên gương mặt lạnh tanh là đôi mắt đen kịt làm cho người ta nhịn không được mà trầm mê vào đó.
Lâm Mộc thu tầm mắt về, “Vậy nó….Casso, đến lúc nào mới có thể biến thân?”
“ Đến ba tuổi, tiểu thú nhân mới có thể biến thân, chuyện này cậu thật sự không biết sao?”
Lâm Mộc lắc lắc đầu, làm sao mà cậu biết được chứ.
Trong mắt Patrick hiện lên nghi ngờ, “Rốt cuộc cậu đến từ đâu?”
“Tôi biết nhà mình đâu, chỉ là không biết tại sao mình lại đến đây thôi.” Lâm Mộc vừa gỡ cá cho sói con ăn, vừa nói, “Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đã ở khu rừng này rồi. Chỉ là vẫn chưa ra khỏi rừng thôi, nhưng mà tôi nghĩ tôi cũng chẳng thể nào trở về được rồi.” Cậu gượng cười, lúc chuẩn bị lấy miếng thịt cá ăn, liền nhìn thấy bộ dáng liếm miệng vì ăn chưa đã của Casso.
“Ách… Mày ăn nhanh thật.” Nói xong liền nhịn không được mà vò cái đầu nhỏ của Casso.
“Cùng ăn với bọn tôi đi.” Patrick nghĩ mặc kệ lời Lâm Mộc nói là thật hay giả, anh quyết định trước hết cứ tin tưởng cậu ấy đi.
Lâm Mộc bị Casso nhỏ bé lôi kéo đến chỗ Patrick nướng thịt, chỉ thấy cậu nhóc chạy tới bên cạnh một thú nhân có một khuôn mặt khá dữ dằn.
“Đó là a cha của Casso, Damon.” Patrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, giải thích cho cậu.
Lâm Mộc mỉm cười gật đầu với Damon. Tuy Damon không tỏ vẻ gì, vẫn gật đầu với Lâm Mộc xem như chào hỏi.
Carl xử lý xong con mồi liền nhìn thấy tiểu giống cái ngồi bên cạnh lão đại, bèn chạy đến ngồi xuống kế cậu.
“Này, tiểu giống cái, tiếp theo cậu định đi đâu? Về bộ lạc của cậu sao? Còn nữa, cậu đến từ bộ lạc nào?”
“Đừng có gọi tôi là tiểu giống cái gì đó, tôi không phải giống cái, cũng không thuộc bộ lạc nào cả.” Lâm Mộc thật chịu không nổi việc người khác cứ gọi cậu là giống cái, rõ ràng cậu là đàn ông mà. Còn chuyện kế tiếp muốn đi đâu, cậu cũng không biết nữa. Trước đó vẫn luôn cố gắng thoát khỏi rừng rậm, hiện tại biết thế giới đã thay đổi, cho dù có ra khỏi rừng được đi chăng nữa cũng không biết phải đi nơi nào.
Patrick nhìn vẻ mặt Lâm Mộc thoáng trở nên có chút cô đơn liền muốn ngăn Carl lại, ý bảo cậu ta đừng hỏi nữa.
Đáng tiếc Carl tuyệt đối là một tên không có mắt, “Cậu vốn là giống cái, này, nói cho tôi biết tên của cậu đi.”
Lâm Mộc nhịn không được liếc mắt xem thường, “Tại sao phải nói cho anh biết chứ?”
“Tôi nói tên mình cho cậu biết rồi, cậu cũng nên giới thiệu tên cậu cho tôi biết chứ. Tôi tên Carl, người này là đại ca của tôi, Patrick.” Nói xong liền chỉ chỉ Patrick ngồi bên phải Lâm Mộc.
Lâm Mộc thật sự rất bội phục cái bản mặt dày như tường thành của Carl, thật ra Lâm Mộc không biết là da mặt của thú nhân giống đực đều rất dày, bởi vì đó chính là một vũ khí lợi hại được dùng để theo đuổi giống cái.
“Tôi tên Lâm Mộc.” Nói xong Lâm Mộc cúi đầu cắn một miếng thịt từ xiên thịt do Patrick đưa qua, “Các anh không bỏ muối vào à?”
Mấy thú nhân đang ăn đều dừng lại nhìn Lâm Mộc. ”Có cái gì không đúng sao?” Lâm Mộc thấy tất cả mọi người đều nhìn mình liền nhịn không được lên tiếng hỏi, “Chẳng lẽ các anh không có muối sao?”
“Chỉ có bộ lạc được tán thành mới vào được hồ mặn lấy muối, chúng tôi là du thú làm sao có thể có muối ăn chứ?” Carl oán hận nói.
“ Tại sao là du thú thì không được?”
Những thú nhân khác yên lặng ăn, chỉ có Carl tự giễu nói: “Bởi vì du thú đều là những thú nhân mang điềm xấu, đánh cướp bộ lạc, gian dâm giống cái, sát hại tiểu giống đực. Bởi vì chúng tôi là du thú cho nên không chuyện ác nào là không làm, tội ác tày trời. Đương nhiên sẽ không được phép có muối.”
Lâm Mộc nhìn các thú nhân trước mặt, lại thấy được một đứa bé, theo như lời bọn họ hẳn là giống cái, đang suy yếu tựa vào trong ngực một thú nhân ăn cái gì đó, cậu còn nhớ rõ thú nhân kia, chính là sói bạc khi nãy.
“Mấy người có làm vậy không? Không có đúng không?” Lâm Mộc cảm thấy những người này không phải người xấu.
“Chúng tôi có cướp bóc.” Carl nhịn không được bĩu môi. Nói xong yên lặng ăn, không nói chuyện nữa.
Lâm Mộc nhìn Patrick ở bên phải mình, “Tôi có một ít đồ gia vị dùng để nướng thịt, các anh có muốn dùng không? Tôi cũng sẽ ăn.” Lâm Mộc cảm thấy bọn họ nhất định rất đề phòng mình, dù sao thì phần lớn mọi người đều muốn bọn họ chết.
Patrick nhìn nhìn ánh mắt nhìn y tràn ngập chờ mong của Lâm Mộc, “Tùy cậu.”
Lâm Mộc cười lấy gia vị trong ba lô ra, sau đó dùng dao cắt thịt thành từng lát, rắc chút gia vị lên rồi nướng.
“Tôi giúp cậu.” Patricia nhận lấy cây xiên thịt từ trong tay Lâm Mộc.
Carl ngửi ngửi gia vị mà Lâm Mộc lấy ra, “Mùi thât lạ, tôi thử xem.” Hắn cũng không sợ mình bị tiểu giống cái này hạ độc.
Bữa chiều hôm đó Lâm Mộc ăn rất vui vẻ, Patrick thật sự rất giỏi nướng thịt, hoặc cũng có thể bởi vì bọn họ chỉ biết mỗi món thịt nướng.
Có mỗi Carl là dùng gia vị, Lâm Mộc cũng không trách bọn họ vì đã không tin mình, dù thế nào thì bọn họ cẩn thận là đúng. Nhưng mà nhóc Casso cũng ăn, Damon không phản đối, dù sao thì ngay khi gã còn chưa kịp ngăn cản thì Casso cũng đã ăn cá nướng của Lâm Mộc rồi.
Buổi tối bọn họ nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa, có thú nhân canh gác, Lâm Mộc cảm thấy mình cuối cùng mình đã có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Lâm Mộc đang chuẩn bị trải quần áo ra đất để ngủ thì một tấm da thú chợt xuất hiện trước mắt, cậu ngước lên nhìn thú nhân cao lớn trước mắt.
“Cậu dùng cái này đi.” Patrick bỏ da thú xuống rồi bước đi.
Lâm Mộc mỉm cười trải tấm da ra, thoải mái nằm lên. Nhắm mắt lại một lúc liền thiếp đi.