Đọc truyện Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký – Chương 17: Nụ hoa chớm nở (1)
Tại ngoại ô, một ngày phát cháo miễn phí đã chuẩn bị kết thúc, nha dịch dọn dẹp nồi và bếp chuẩn bị trở về, Mai Vô Quá rửa xong nồi đem để lên xe, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người. Đúng vậy, là đột nhiên xuất hiện, Mai Vô Quá không nhìn ra lão khất cái đến từ chỗ nào. Lão khất cái nắm nay Mai Vô Quá, miệng nức nức nở nở không biết là nói cái gì, Mai Vô Quá muốn tránh đi, lại phát hiện khí lực lão khất cái quá lớn, mình căn bản không thoát được, bị cưỡng chế kéo đi.
Mai Vô Quá chỉ nghe được “hô hô” tiếng gió, tầm mắt một mảnh mơ hồ, tốc độ quá nhanh, chờ hắn định thần lại, cảm thấy tức giận, hai người đã vào thành, lướt qua nóc nhà ngõ lớn phố nhỏ. Lão khất cái trông như điên, kì thực cước bộ cùng hô hấp đều cực kì có quy luật, Mai Vô Quá nhìn lão khất cái, đột nhiên nhớ ra quyển sách mấy ngày trước, nhớ lại khẩu quyết bên trong, không tự chủ quan sát lão khất cái, men theo hô hấp cùng cước bộ hắn, cảm giác mình không giống như bị người kéo bay nữa. Mai Vô Quá điều chỉnh hô hấp cùng cước bộ mấy lần, tại thời điểm bị lão khất cái kéo đi, đã có thể phối hộp rất tốt, loại cảm giác đó thật là hảo, chỉ là tầm mắt như cũ có chút mơ hồ, nghĩ có lẽ là tốc độ quá nhanh, nhãn lực còn chưa đủ. Thật không biết sao nhãn lực lão khất cái tốt như vậy, có thể cứ thế tiếp tục phi như bay, không nhìn rõ sự vật trong vòng mấy dặm thì không thể làm được như vậy.
Bên này Mai Vô Quá đang suy nghĩ miên man, bên kia lão khất cái đã giảm tốc độ, Mai Vô Quá lúc này mới nhìn rõ hai người đã về đến nhà. Lão khất cái mang Mai Vô Quá bay vào trong sân, đáp xuống gần chậu nước cạnh giếng, chỉ chỉ chỗ quần áo Lạc Lạc còn chưa xử lí kịp, Mai Vô Quá cả kinh, không kịp nhìn kĩ liền chạy vào phòng.
“Lạc Lạc… Lạc Lạc…” Mai Vô Quá vọt tới bên giường, tiểu nha đầu sắc mặt có chút tái nhợt, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Lạc Lạc bị thương chỗ nào? Bị thương chỗ nào?” Mai Vô Quá một bên hỏi han, một bên sờ loạn khắp nơi.
Lạc Lạc đang không biết trả lời như thế nào thì Mã đại tỉ bước vào phòng:”Không có bị thương, nam nhân mấy người thì biết cái gì, muội tử nhà ngươi thành cô nương rồi, không còn là hài tử nữa, từ giờ về sau càng phải chú ý hơn.”
Mai Vô Quá sống hơn hai mươi năm cũng không phải là mao đầu tiểu tử (thằng bé tóc để chỏm), liên tưởng đến vị trí vết máu trên quần áo, sáng tỏ, xem tiểu nha đầu trên giường một chút, nói: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, để ca ca nấu cơm cho muội.”
Lạc Lạc hơi đỏ mặt, nhưng bụng quả thật không thoải mái, liền không lên tiếng. Mã đại tỉ chuẩn bị tất cả dụng cụ cho Lạc Lạc xong liền rời đi, Lạc Lạc nằm một lát liền ra khỏi phòng, mặt trời đã lặn về tây, ở góc viện Mai Vô Quá đang giặt quần áo, Lạc Lạc lại một hồi đỏ mặt, nhớ đến trong chậu còn có quần áo của mình liền vội vàng đi tới: “Mai ca ca, muội tự giặt, huynh để xuống đi.”
“Giặt gì mà giặt, nằm đàng hoàng đi.” Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc trở về phòng: “Cơm sắp xong rồi, ca ca giặt xong chúng ta liền ăn cơm.”
Lạc Lạc nhớ tới hiện đại vẫn còn cho là đụng kinh nguyệt nữ nhân sẽ xui xẻo, sợ Mai Vô Quá khó chịu, lại sợ thật sẽ làm hắn gặp xui xẻo, nên nói: “Ca ca, để ta tự giặt đi, nam nhân chạm vào sẽ xui xẻo.”
“Mai ca ca của ngươi từ nhỏ đã xui xẻo, đã không thể xui xẻo hơn nữa rồi, cho nên không sao hết, ngươi ngoan ngoãn đi nằm đi.” Mai Vô Quá tùy tiện nói, đem Lạc Lạc thả lại trên giường.
Nhìn Mai Vô Quá đi tới cửa quay đầu lạo hướng mình nháy nháy mắt, Lạc Lạc trong lòng ấm áp, đó là loại tình cảm như thế nào đây? Khi mới gặp thì chỉ muốn chạy trốn khỏi hắn, sau đó nghĩ muốn dựa vào hắn để sống ở cõi đời này, rồi làm bộ như ấu nữ mà sỗ sàng với hắn, hắn rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng nhìn rất đã mắt. Trải qua nhiều ngày sống chung, Lạc Lạc cảm giác mình đã không thể rời bỏ người này rồi, đó là một loại chân tình trong lúc hoạn nạn có nhau, sống nương tựa lẫn nhau, hiểu nhau không cần lời.
Mai Vô Quá giặt xong áo liền đi ăn cơm, Lạc Lạc uống một chút hai chén canh nóng, Mai Vô Quá thu dọn bát đũa xong mới chú ý tới cái giường nhỏ trong góc phòng: “Đây là ở đâu mà có?”
“Mã đại tỉ mang đến…” Lạc Lạc không có nói lại Mã đại tỉ dặn dò mình và Mai Vô Quá ngủ khác giường, thực ra, Lạc Lạc thích cùng người này ngủ cùng giường hơn, nàng tin tưởng hắn, cũng lệ thuộc vào hắn.
Mặc dù Lạc Lạc chưa nói, Mai Vô Quá cũng hiểu được, những ngày vừa rồi vẫn không có thời gian đi mua, hắn cũng đã nghĩ tới phân giường mà ngủ. Mai Vô Quá chuẩn bị tốt giường nhỏ rồi nói: “Lạc Lạc, hôm nay muội phải ngủ ở giường này rồi.”
“Tại sao? Muội muốn cùng Mai ca ca ngủ.” Lạc Lạc trong nội tâm hiểu rõ, nhưng phải giả bộ bày ra bộ dáng không hiểu.
Mai Vô Quá cười cười, bàn tay ngắt ngắt gương mặt Lạc Lạc, nói: “Mau ngủ mau ngủ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong đem tiểu nha đầu ôm lên giường, ém kĩ góc chăn rồi thổi tắt đèn dầu.
Lạc Lạc không nói chuyện nữa, nằm hồi lâu mới nhẹ nhàng kêu: “Mai ca ca… Mai ca ca…”
Mai Vô Quá giả bộ ngủ không lên tiếng, thầm nghĩ tiểu nha đầu không có ai đáp sẽ tự động thôi, không nghĩ tới Lạc Lạc để chân trần xuống đất, rón ra rón rén cọ lên giường Mai Vô Quá.
“Thế nào còn chưa ngủ?” Mai Vô Quá vội vàng kéo nàng vào trong chăn.
“Không ngủ được, đau bụng.” Lạc Lạc tận lực giả bộ bày ra bộ dáng tội nghiệp.
Mai Vô Quá nghe vậy vội vàng đưa tay đặt nhẹ lên bụng Lạc Lạc, nhiệt lực xuyên qua quần áo truyền đến, Lạc Lạc cảm thấy rất thoải mái, vì vậy hài lòng ở trong ngực Mai Vô Quá cọ xát.
“Lạc Lạc, về sau nhớ không thể để cho nam nhân khác chạm vào muội biết không?” Mai Vô Quá ý vị sâu xa nói.
Lạc Lạc trong lòng buồn cười, nghĩ là Mai Vô Quá cho mình còn là một tiểu cô nương không hiểu biết, vì vậy làm bộ như khờ dại nói: “Uh, muội chỉ cho Mai ca ca ôm muội.”
Mai Vô Quá chợt cảm thấy lúng túng, cảm giác mình giống như một kẻ bỉ ổi dụ dỗ nữ hài tử.
Tiểu nha đầu tựa hồ cũng có chút mệt mỏi, không lâu sau liền ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất qua cổ Mai Vô Quá, có chút nhồn nhột. Cô gái nhỏ thường ngày đã trưởng thành, Mai Vô Quá có chút lo sợ, sợ nàng không còn là tiểu cô nương vui vẻ đi theo sau mình, sợ nàng sẽ có người yêu mà xa cách với mình, sợ… Mai Vô Quá rất rối rắm, bị loại cảm giác này dẫn dắt rất khó chịu, hắn chưa bao giờ có cảm giác đó, chưa từng, cho dù là lúc phải rời Quan Thương phái, rời đi nơi đó ít nhất có thể cho mình chút cơm đạm bạc, cũng không có cảm giác mất mát như vậy, cho dù sau khi rời đi phải đối mặt với cuộc sống khó khăn.
Mai Vô Quá nhìn người trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng, trên môi như cũ lưu lại mùi thơm cơ thể đặc trưng của thiếu nữ. Hồi tưởng lại cảm giác lần đầu tiên ôm nàng ngủ, tiểu nha đầu tựa hồ mập lên một chút, eo cũng mượt mà hơn chút, tay Mai Vô Quá không tự giác mà vuốt lên, ngón tay chạm đến nơi nhô lên mềm mại, Mai Vô Quá nuốt một ngụm nước bọt, hung hăng thu tay lại, ôm chặt thân thể nho nhỏ nhu nhu, ép mình nhanh nhanh ngủ.