Bơ Kém Chất Lượng

Chương 50: Cả Đời Hoàn


Bạn đang đọc Bơ Kém Chất Lượng FULL – Chương 50: Cả Đời Hoàn


Việc đầu tiên mà Quan Bái và Lý Nãi Ấu làm sau khi trở về Trung Quốc là đến nhà Tề Nhất Minh để đón Quan Thúy Cúc sắp bị nuôi thành một con heo về nhà.

Tề Nhất Minh và Quan Bái ngồi trong phòng khách nói chuyện.

Lý Nãi Ấu ngồi xổm xuống bên cạnh Thúy Cúc đang phơi nắng trên bệ sửa sổ, lo lắng bắt đầu cuộc đối thoại vượt chủng tộc với cô nàng.

“Thổi Quýt.”
Lý Nãi Ấu búng mông Thúy Cúc, buồn bã nói: “Sau khi về nhà tao mới phát hiện Tiểu Hắc với A Hoàng đã ở bên nhau rồi.

Mày đừng buồn nhé.

Tao có thể giới thiệu cho mày một số con mèo giống tốt hơn…”
Thúy Cúc meo một tiếng, bắt đầu liếm lông trên đuôi.

Quan Bái và Lý Nãi Ấu ở Luân Đôn chơi vui quên trời quên đất nhưng mà những cuộc thảo luận về thân thế của Lý Nãi Ấu vẫn chưa ngừng lại, trong lúc nhất thời tin đồn gì cũng có.

Tề Nhất Minh lén lút liếc nhìn Lý Nãi Ấu, ấp úng hỏi Quan Bái: “Tôi nghe trên mạng nói nhà của em trai có một đài phun nước, một lọ sơn mà em trai dùng hồi đại học có giá mấy chục nghìn.

Có, có đúng không thế…”
“Thuốc vẽ thì tôi không rõ lắm.

Em ấy dùng cái gì vẽ cũng rất đẹp.”
Quan Bái bình tĩnh mở miệng.

“-Chẳng qua đài phun nước, theo như tôi quan sát thì hẳn là có hai cái.”
Nét mặt Tề Nhất Minh lập tức trở nên sầu muộn.

Cửa hàng đồ ăn vặt của Tề Nhất Minh cuối tuần này sẽ có mấy món mới.

Nhưng vì Quan Bái ngừng livestream một thời gian nên cuối cùng Tề Nhất Minh cũng chỉ ôm hai cái túi đồ ăn vặt qua: “Mấy người đừng có cảm thấy nặng nề.

Đồ ăn vặt này cứ tự mình mang về ăn thử trước đi, đến lúc đó góp ý phản hồi cho tôi là được.”
Sau đó Tề Nhất Minh quay đầu nhìn Lý Nãi Ấu, bắt đầu ấp a ấp úng.

“Chuyện là em trai à, dù sao những thứ nhỏ nhặt này của anh đều là con đường làm kinh tế, có thể chất lượng và mùi vị không phải là đồ chất lượng cao.”
Tề Nhất Minh xoa tay, “Nếu như em không thích ăn thì cũng không cần ép…”
“-Nhất định em sẽ ăn hết.”
Lý Nãi Ấu trực tiếp ôm hai túi đồ ăn vào lòng, cong mắt nói: “Thứ mà em mong chờ nhất mỗi tháng là đồ ăn vặt của anh đó.

Đồ ăn rất là ngon.

Mỗi lần em đều ăn rất nhanh nên hai ngày nữa là có thể phản hồi cho anh rồi.”
Tề Nhất Minh hơi sửng sốt nhưng rồi lập tức cười toe toét, gật đầu lia lịa.


Sau khi xuống xe, một tay Quan Bái xách mèo, một tay Lý Nãi Ấu cầm túi đồ ăn vặt.

Hai người bọn họ vô cùng ăn ý để trống một tay để có thể mười ngón đan xen.

Sau khi trở về Trung Quốc, tâm trạng của Lý Nãi Ấu rõ ràng tốt đến mức bùng nổ.

Cậu đứng trong thang máy, vừa ngâm nga một bài hát vừa đung đưa hai cánh tay.

Chỉ chốc lát sau Lý Nãi Ấu đang đổi đề tải kể cho Quan Bái nghe mình vừa mua bách khoa toàn thư các bản nhạc đàn Nhị trên mạng.

“Em muốn tự học bài Nhị Tuyền Anh Nguyệt.”
Trong mắt Lý Nãi Ấu lấp lánh ánh sáng nhưng lời nào lại vô cùng nguy hiểm, “Em thấy trên mạng nói đây là một ca khúc rất nổi tiếng, có thể resonance cảm xúc…”
(*) Resonance: cộng hưởng
Quan Bái im lặng.

“Em vừa mới nói, mỗi tháng em mong chờ nhất là đồ ăn vặt của Tề Nhất Minh.”
Lựa chọn an toàn nhất lúc này là chuyển đề tài sang chuyện khác cho nên Quan Bái vừa mở cửa vừa nhìn về phía Lý Nãi Ấu, nhàn nhạt mở miệng, “Thật à?”
Lý Nãi Ấu quả nhiên nhanh chóng bị Quan Bái mang chạy.

“Dĩ nhiên là không rồi.”
Lý Nãi Ấu giải thích, “Điều em mong chờ còn có bản cập nhật trò chơi hàng tháng, còn có bánh quẩy đường đỏ nhà Trương Ký chỉ có cuối tháng mới làm…!.

Truyện Hot
Quan Bái im lặng mở cửa, quay đầu lại, nhàn nhạt liếc cậu.

Lý Nãi Ấu nỗ lực nghiêm mặt bước vào theo nhưng dáng vẻ ăn dấm buồn bực của Quan Bái quá mức buồn cười, Lý Nãi Ấu cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sau đó Lý Nãi Ấu mỉm cười kiễng chân lên ôm lấy cổ Quan Bái.

“Từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh, điều em mong chờ nhất là thứ Sáu có thể đến nhanh để em có thể gặp anh sớm hơn.”
Lý Nãi Ấu hôn lên má Quan Bái, “Sau đó em lại trông đợi chúng ta có thể có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, rồi về sau em lại mong chờ anh có thể nhận được Ngôi Sao Phong Vân.

Đến cuối cùng, em mong mỏi anh có thể thích em.”
“Nhưng mà giờ đây, những mong muốn này của em đã trở thành sự thật.”
Thiếu niên háo hức lắc đuôi, nói, “Cho nên điều em mong đợi bây giờ cũng chỉ có thể là những chuyện nhỏ nhặt như thế kia thôi.

Ai bảo em lại may mắn vậy cơ chứ.”
Lý Nãi Ấu lại bắt đầu sử dụng những câu thành ngữ kỳ lạ mà mình tích lũy được, ghé vào tai Quan Bái thì thầm: “Cái này gọi là, tri túc thường nhạc.” (Biết đủ sẽ mãi an vui)
“Điều anh mong đợi cũng giống như em.”
Một lúc lâu sau Quan Bái mới giương mắt, nhẹ nhàng nói.

“Chẳng qua là em có thể tri túc thường nhạc, mà anh, dường như sẽ có chút lòng tham không đáy.”
Hai người dựa sát nhau, gần đến nỗi chóp mũi có thể cọ xát.


Quan Bái có thể nhìn thấy hàng mi cong vút và đôi môi mềm mại ửng đỏ của Lý Nãi Ấu.

Cái người Lý Nãi Ấu này thật giống như chỗ nào cũng rất mềm.

Miệng rất mềm, tóc cũng mềm, ngay cả thân thể lúc….!dường như cũng mềm mại đến mức không tưởng tượng nổi.

Quan Bái bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mà Lý Nãi Ấu cuối cùng cũng ý thức được có gì không đúng.

“-Giường ở nhà vẫn thoải mái hơn khách sạn một chút.”
Tay Quan Bái từ từ trượt đến mép quần của Lý Nãi Ấu, hôn lên chóp mũi của thiếu niên rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta có lẽ nên nắm chặt thời gian, chăm học khổ luyện thì hơn.”
Sau nửa tháng, lần đầu tiên Thiệu Cát nhìn thấy Lý Nãi Ấu cũng có chút run chân.

May mắn là kỹ năng giao tiếp của Lý Nãi Ấu trước giờ luôn rất tốt.

Cậu tặng cho Thiệu Cát món quà Giáng Sinh mang về từ Luân Đôn.

Sau dăm ba câu nói đã khiến Thiệu Cát vui như nở hoa.

Cuối cùng Thiệu Cát cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trước khi rời đi, Thiệu Cát ngập ngừng hỏi Quan Bái về chuyện livestream sau ba ngày nữa.

Mấy ngày nay Quan Bái cũng thăm dò suy nghĩ của Lý Nãi Ấu.

Lý Nãi Ấu nói mình sẽ livestream lại cùng với Quan Bái nhưng không phải bây giờ.

Quan Bái biết cho dù nói thế nào hẳn là Lý Nãi Ấu vẫn cảm thấy có lỗi vì những rắc rối mà mình đã gây ra lúc trước.

“Ca ca, anh cứ yên tâm livestream đi.”
Ba ngày sau, Lý Nãi Ấu ngồi trên sàn nhà, trải túi đồ ăn vặt mà Tề Nhất Minh cho ra sàn nhà, ở giữa để trống một khoảng rồi đặt Thúy Cúc ngồi vào trong đó.

Cậu trịnh trọng nói với Quan Bái, “Em sẽ với Thổi Quýt sẽ cùng nhau đánh giá về những món đồ ăn vặt này.”
Quan Bái liếc cậu một cái, suy nghĩ một hồi xoay người bước vào phòng.

Nhưng mà Quan Bái không mở máy tính.

Anh mở phần mềm livestream trên điện thoại, đặt điện thoại lên giá đỡ rồi bắt đầu phát sóng.

Hai ngày trước nhân viên đã thông báo trên weibo về buồi livestream ngày hôm nay cho nên ngay khi Quan Bái vừa bắt đầu thì những người hâm mộ lũ lượt tràn vào.

Song khi nhìn thấy Quan Bái đang ngồi một mình trên ghế chơi game, bọn họ không khỏi có chút hụt hẫng.

“Anh Bái!!!!!! Làm ơn hãy nói cho em biết đây thật sự là Quan Bái bằng xương bằng thịt chứ không phải là AI, không phải là tưởng tượng!!!”

“Mặc dù tôi có linh cảm em trai có thể sẽ không quay về nhưng không khỏi có chút khổ sở hu hu hu hu QAQ…”
“Hai mươi ngày, mỗi ngày đều ít đi một buổi biểu diễn đàn Nhị nguy hiểm đến tính mạng, tôi cảm thấy cơ thể mình chỉ còn là một cái vỏ rỗng không còn hình hồn…”
“Hu hu hu mặc dù chúng ta có thể hiểu lựa chọn của bọn họ, có thể hợp tác thì cũng có lúc chia tay.

Với lại thân phận của em trai cũng không thích hợp để…!Ai da, mọi người tôn trọng hai người họ đi…”
“Hả?? Nhưng mọi người mau nhìn giá sách phía sau họ Quan kìa, đàn Nhị của em trai vẫn còn kìa?? Hộp màu bên cạnh nữa?? Đừng nói là-”
Quan Bái yên tĩnh nhìn chằm chằm vào bão bình luận một lúc.

“Hôm nay tôi chỉ livestream một lúc thôi.”
Quan Bái nói, “Chủ yếu là muốn tâm sự với mọi người về những chuyện phát sinh gần đây.”
Khán giả còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bên kia màn hình di động đột nhiên quay cuồng.

Đây là Quan Bái nhấc giá đỡ điện thoại lên bắt đầu đi ra ngoài cửa.

Lý Nãi Ấu đang ngồi trên sàn nhà quả thật đang đánh giá đồ ăn.

Thiếu niên đi chân đất ngồi trên sàn nhà.

Mái tóc màu nâu của cậu được che phủ bởi một lớp ánh nắng, thoạt nhìn như một màu vàng nhạt.

Bên cạnh Lý Nãi Ấu là một tập sách và một cây bút, hẳn là dùng để ghi chép mùi vị.

Lý Nãi Ấu một tay cầm một cái sandwich nhân bơ, một tay nghiêm túc đẩy đầu Thúy Cúc đang có ý đồ xích lại gần, mở miệng giáo dục, “Thổi Quýt, mèo con chỉ có thể phụ trách ngửi thôi, tao mới phụ trách phần ăn.”
Nghe được tiếng động Quan Bái bước vào phòng khách, Lý Nãi Ấu mờ mịt quay sang.

“…Anh không livestream hả?” Lý Nãi Ấu hỏi.

Cậu lại nhìn thấy Quan Bái giơ điện thoại, cho là Quan Bái đang chụp mình.

Thế là sau ba giây ngớ người ra, Lý Nãi Ấu nhét những miếng bánh còn lại còn miệng, nghiêng đầu, có chút chần chừ chậm rãi a một cái với máy quay.

Quan Bái nhịn không được lập tức bật cười.

“Tôi muốn nói với mọi người vài chuyện.”
Quan Bái quay ngược máy quay lại, “Về em trai Bơ Ngọt mà mấy người luôn luôn vô cùng quan tâm, cuối năm đến rồi, hợp đồng cùng nhau livestream giữa chúng tôi cũng đã đến hạn.

Thật đáng tiếc, em trai Bơ Ngọt sẽ không còn là khách mời thường trú trong kênh livestream của tôi nữa.”
Lý Nãi Ấu đột nhiên mất việc: “…???”
Bão bình luận trong lúc nhất thời cũng bùng nổ.

“Chẳng qua là…”
Quan Bái nhẹ nhàng giải thích, “Tôi cũng không muốn mời người mới nữa.

Thứ nhất là vì tôi không quen, chủ yếu là vì tôi đã quen thuộc với vị này rồi.

Thứ hai là tôi cũng hiểu rõ, mấy người đều vô cùng hoài niệm cây đàn Nhị câu hồn của người này.”
“-Cho nên từ nay về sau, kênh livestream 14191419 sẽ không còn một mình tôi nữa.”
Quan Bái chỉ vào Lý Nãi Ấu đang ngồi trên mặt đất hoàn toàn ngây người, nói: “Vì giữa chúng tôi đã là mối quan hệ hợp tác vĩnh viễn.”
“Tôi đói rồi, dừng livestream đây.”
Quan Bái mỉm cười: “Mấy người cũng nên đi ăn đi, tôi đi ăn một mình trước.”
Lý Nãi Ấu nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Quan Bái.


Cậu nhìn Quan Bái tắt điện thoại sau đó quay người sải bước về phía mình.

Quan Bái ngồi xuống bên cạnh Lý Nãi Ấu.

“Ăn ngon không?” Quan Bái hỏi cậu.

Đại não của Lý Nãi Ấu còn chưa phản ứng, cậu choáng váng nhìn túi đồ trống không trong tay mình.

“…Ngon.”
Một lúc sau Lý Nãi Ấu nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, ăn ngay nói thật, “Phần nhân kem hơi béo một chút nhưng phần kem sô cô la lại rất thơm.

Ở đây còn nhiều món nữa, anh có muốn nếm thử không…”
Quan Bái lại chỉ nhìn Lý Nãi Ấu rồi nói: “Anh đói.”
Lý Nãi Ấu ngây ngốc nhìn núi đồ ăn vặt trước mặt mình, ngẩn người, cho là Quan Bái không muốn ăn đồ ngọt.

Thế là Lý Nãi Ấu suy nghĩ một lúc, đột nhiên chống tay đứng dậy, vui vẻ nói: “Em nhớ ra rồi, hôm qua Tề Nhất Minh còn cho bọn mình hai gói mì ramen nữa.

Em cảm thấy ăn cũng ngon.

Để em nấu cho anh-”
Quan Bái lại kéo tay thiếu niên sắp đứng dậy.

Lý Nãi Ấu loạng choạng ngã về sau, Quan Bái cũng thuận thế ôm người vào trong ngực.

Từ phía sau anh vòng tay qua eo Lý Nãi Ấu, cứ như vậy vừa ôm người vừa xé gói bánh kem bơ, cắn một cái.

Ngay lập tức Quan Bái nhíu mày, đánh giá gay gắt: “Chất lượng kém.”
Lý Nãi Ấu: “…”
“Bơ là là thứ đồ ngọt khó kiểm soát nhât.”
Quan Bái chậm rãi nói.

“Loại không đường thì quá nhạt nhẽo, quá ngọt thì lại gắt cổ.”
“…Anh kén chọn quá đó.”
Lý Nãi Ấu đoạt lấy chiếc bánh bơ trong tay Quan Bái, ngẩng mặt lên, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Vậy thì em sẽ thay anh ăn hết, cho anh đói bụng cả đời.”
Quan Bái nhìn Lý Nãi Ấu: “Không thể nào.”
Đó là một buổi chiều mùa đông, có chút ánh nắng phản chiếu từ cửa sổ lên sàn gỗ, được chia thành từng dải ánh sáng nho nhỏ màu cam nhạt, có một con mèo trắng đang đung đưa chiếc đuôi mềm mại, tò mò dùng móng vuốt khều lấy đồng đồ ăn vặt gần đó.

Nhưng mà được bao bọc trong ánh sáng ấm áp, bị mèo trắng dạo bước quây xung quanh là một cặp đôi đang yêu nhau.

Quan Bái đặt lên trán Lý Nãi Ấu một nụ hôn dịu dàng đầy quyến luyến.

“–Vì ở đây có một loại bơ ngọt nhưng không ngán.”
Quan Bái nói, “Em đủ để cho anh ăn một mình cả đời.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù hơi đột ngột nhưng hãy để câu chuyện của hai bảo bối kết thúc trong một buổi chiều mùa đông đầy vị bơ này nhé ~
– Hoàn Chính Văn –
Editor: Còn một phiên ngoại nữa nhé mọi người mà phải mấy hôn nữa, tại dài quá.

=))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.