Bạn đang đọc Bơ Kém Chất Lượng FULL – Chương 40: Em Thật Sự Không Nghèo
Lý Nãi Ấu thừa nhận bản thân sắp hoảng loạn đến nơi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, đối với hoàn cảnh gia đình mình, Lý Nãi Ấu luôn ở trong trạng thái tương đối ngây thơ mờ mịt.
Để cậu thật sự ý thức được gia đình mình hình như hơi giàu có có lẽ là do bài tập mỹ thuật về nhà hồi cấp Hai.
Yêu cầu của bài tập đó là tìm một số phụ kiện vải vóc bỏ đi ở nhà sau đó ghép chúng lại thành một tác phẩm mới.
Có lẽ là vì trong nhà đã được người hầu quét dọn quá sạch sẽ, Lý Nãi Ấu mười bốn tuổi lúc đó đã dành hai tiếng đồng hồ để tìm kiếm trong tòa nhà mình ở nhưng không tìm thấy gì.
Thế là cuối cùng Lý Nãi Ấu không thể không meo meo nhờ mẹ mình giúp đỡ.
Quý bà thanh lịch người Anh cân nhắc một lúc, sau đó vô cùng hào phóng lấy một ít phụ kiện và trang phục trái mùa của mình ra cho con trai cưng làm bài tập.
Vì vậy Lý Nãi Ấu đã nghiêm túc vẽ phác thảo và cùng với La Sâm cắt ghép một hồi lâu, lại còn nhờ Rebecca may lại.
Cuối cùng cậu đã làm ra một chiếc khăn lụa đính đá quý ở bốn góc rất đẹp.
Ngày hôm sau, Lý Nãi Ấu vui vẻ cầm chiếc khăn lụa đến trường.
Sau đó, lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu bị mời phụ huynh đến trường.
Thật ra ngay lúc đó Lý Nãi Ấu vẫn còn buồn một lúc bởi vì cậu thật sự nghĩ chiếc khăn lụa mình làm rất đẹp.
Mẹ của Lý Nãi Ấu sau khi về nhà cũng không nói gì, chỉ là vô cùng dịu dàng nói với Lý Nãi Ấu, nói Neo à, từ này về sau con không cần phải đi học lớp mỹ thuật ở trường nữa.
Thế là từ đó, mỗi tuần đều sẽ có các giáo viên chuyên môn đến nhà dạy kèm riêng cho Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu có thể dùng loại thuốc màu và vật liệu tốt nhất để hoàn thành bất kỳ ý tưởng nào trong đầu cậu
Lý Nãi Ấu cảm thấy mình không phải là một người hay tiêu tiều.
Nhưng đồng thời cậu cũng rất rõ ràng mình và cái “cần kiệm chăm lo việc nhà” của Quan Bái có một khoảng cách rất to.
Lý Nãi Ấu cũng nhận ra rằng có thể do một số hành vi khi mới đến Trung Quốc của mình mà Quan Bái đã có một chút hiểu lầm về hoàn cảnh gia đình của cậu.
– -Lý Nãi Ấu sẽ vì thích ăn bánh quẩy mà sinh ra ý nghĩ muốn mua lại cả cửa hàng Trương Ký nhưng cậu cũng sẽ vì thuận lợi bớt việc mà đạp xe đạp ròng rã một tháng trời.
Tất cả những gì cậu muốn là một phong cách sống phù hợp và thoải mái nhất.
Lý Nãi Ấu bây giờ có hơi không biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thích một người đến như vậy, mỗi ngày đều hy vọng Quan Bái có thể thích mình hơn một chút, một chút thôi là tốt rồi.
Nhưng nếu cậu thật sự không phải là loại hình Quan Bái thích thì….!Lý Nãi Ấu hoàn toàn không dám tưởng tượng tiếp.
Bây giờ đã gần đến mùa đông, khi Lý Nãi Ấu chuyển đến nhà của Quan Bái cậu chỉ mang theo quần áo mùa hè và mùa thu.
Mấy ngày trước, người quản gia già đau khổ La Sâm đã hỏi địa chỉ hiện giờ của Lý Nãi Ấu để gửi cho cậu một số quần áo mùa đông.
Lúc đó Lý Nãi Ấu gửi địa chỉ mà không nghĩ gì nhiều.
Lúc này cậu chỉ có thể tha thiết cầu nguyện cho La Sâm đã tháo hết nhãn của quần áo xuống trước khi gửi hàng đi.
Hơn nữa lúc đó trong email, La Sâm còn bày tỏ mình vô cùng lo lắng mùa đông ở Trung Quốc cho nên Lý Nãi Ấu đoán chừng La Sâm gửi cho mình chắc cũng không ít đồ.
Lý Nãi Ấu chưa bao giờ lo lắng đến thế trong đời.
Cậu ỉu xìu siết chặt cặp má của Thúy Cúc trong tay, vỗ nhẹ vào cái mông mũm mĩm của nó rồi lẩm bẩm một mình: “Nếu không thì Thổi Quýt ơi, mày chia cho tao một ít lông của mày đi.”
Thúy Cúc: “…..?”
Cùng lúc đó, Quan Bái nhận được một thùng hàng khổng lồ trước cửa nhà mình.
Quan Bái nhướng mày nhìn dãy chữ tiếng Anh trên đó, nghĩ đến trọng lượng và kích thước của cái thùng, nhìn thế nào cũng không giống cái bồn cầu tự động cho mèo mà anh mua cho Quan Thúy Cúc.
Quan Bái gọi Lý Nãi Ấu, Lý Nãi Ấu mờ mịt ở trong phòng khác ơi một tiếng, hỏi làm sao vậy anh.
“Hình như có người gửi hàng cho em.”
Quan Bái nhìn thông tin trên thùng giấy, nói: “Có vẻ như có người tên Lawson Jones gửi cho em, địa chỉ là ở….”
Lý Nãi Ấu đột nhiên mở to mắt.
Cậu lộn nhào từ trên ghế sô pha xuống đất, chộp lấy chiếc thùng trước mặt Quan Bái.
Vì chạy quá nhanh nên Lý Nãi Ấu có chút đứng không vững nhưng vẫn ôm cái thùng lắp ba lắp bắp nói: “Cái này, cái này đúng là chuyển phát nhanh của em.”
Quan Bái: “…..?”
Lý Nãi Ấu nhất thời tạm ngừng, bởi vì giờ phút này cậu mới nhận ra mình không có cách nào để nói ra hai chữ quản gia.
Thế là Lý Nãi Ấu ôm cái thùng, ấp úng cho La Sâm một thân phận khác: “Đây là, là ở nước Anh…!Là bạn học, bạn học gửi cho em một vài thứ.”
Quan Bái trầm ngâm một hồi, bắt được chính xác lỗ hổng logic: “…Bạn học của em biết địa chỉ nhà anh à?”
Lý Nãi Ấu trong lúc nhất thời mồ hôi tuôn rơi như mưa.
“Quan hệ của bọn em rất tốt.”
Lý Nãi Ấu ấp úng nói dối, “Thời gian quan em vẫn giữ liên lạc với cậu ấy nên cậu ấy biết em đang ở Trung Quốc, sau đó….”
Quan Bái vẫn im lặng, Lý Nãi Ấu thì lén lén lút lút lùi về phía sau, muốn giấu cái thùng trong phòng ngủ của mình rồi đợi đến buổi tối mới mở ra.
“Mở ra anh xem.” Quan Bái đột nhiên nói.
Lý Nãi Ấu: “….”
Hai ngày trước, đồ quần áo mùa đông mà cậu mong chờ từng ngày bây giờ lại không khác gì bom hẹn giờ trong mắt Lý Nãi Ấu.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Quan Bái, Lý Nãi Ấu chỉ có thể nơm nớp lo sợ gỡ băng dính ra, từ khe hở cẩn thận liếc nhìn vào trong thùng.
Sau đó Lý Nãi Ấu thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong thùng quả thật có rất nhiều trang phục.
Chẳng qua cũng may là La Sâm hiểu rõ Lý Nãi Ấu, đặt ba hộp bánh ngọt lên trên đống quần áo.
Đây là những hộp bánh quy được làm riêng mà Lý Nãi Ấu hay ăn vào mỗi mùa đông khi cậu còn ở Luân Đôn.
“Cậu ấy gửi cho em một ít đồ ăn vật.”
Lý Nãi Ấu giả vờ bình tĩnh, lấy hộp bánh ngọt ra, đặt vào tay Quan Bái.
Vì muốn chuyển hướng chú ý của anh nên cậu lớn tiếng nói, “Nhất là cái bánh quy này em, em thích ăn nhất.”
Cùng lúc đó Lý Nãi Ấu đóng cái thùng lại, lặng lẽ dùng chân từ từ đá nó vào trong góc.
Quan Bái ngược lại không nghi ngờ gì cả.
Anh ngắm nghía hoa văn tinh xảo trên hộp bánh quy, trầm tư hồi lâu đột nhiên bất thình lình nói một câu: “Bạn học này của em, hiểu rõ em quá nhỉ.”
“…Ừm, cậu ấy là người rất tốt.”
Lý Nãi Ấu không rõ ràng lắm cho nên chỉ có thể mơ hồ đối phó, đồng thời vươn tay gỡ băng dính trên mép hộp xuống, “Bởi vì em và cậu ấy đã biết nhau nhiều năm…”
Quan Bái im lặng không nói gì.
Nghĩ rằng mình đã tránh được một kiếp Lý Nãi Ấu vui tươi hớn hở mở hộp bánh quy ra.
Cậu lựa chọn một hồi cuối cùng lấy một miếng bánh hình con bướm đưa lên miệng Quan Bái.
“Ăn ngon lắm.”
Đáy mắt Lý Nãi Ấu sáng lấp la lấp lánh, “Mùa đông nào em cũng ăn rất nhiều.
Trên tủ đầu giường lúc nào cũng đặt một hộp, anh nếm thử…”
Quan Bái mặt không biểu tình quay đầu đi, nhàn nhạt mở miệng: “Giá rẻ.”
“Rẻ ở đâu…”
– -Rõ ràng bánh quy của cửa hàng này là loại siêu thơm, siêu ngon với lại siêu đắt.
Lý Nãi Ấu khó tin ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt có chút cứng ngắc của Quan Bái đột nhiên giống như ý thức được chuyện gì.
Khóe miệng Lý Nãi Ấu không tự chủ được mà khẽ nhếch lên.
“Được rồi.”
Lý Nãi Ấu ra vẻ thất vọng rũ mi, nhỏ giọng nói nhỏ, “Vậy em ăn trước nha ca ca.
À nói mới nhớ bạn học của em kết hôn đã rất lâu rồi.
Với lại thương hiệu bánh quy này là do vợ của bạn học đề cử cho em.
Chẳng qua anh không thích ăn thì thôi, em sẽ….”
Quan Bái: “……?”
Lý Nãi Ấu đưa tay lên định nuốt luôn cái bánh vào miệng thì Quan Bái im lặng nãy giờ đột nhiên chồm tới.
Anh trực tiếp nắm chặt cổ tay Lý Nãi Ấu xoay hướng đút chiếc bánh quy hình con bướm trong tay thiếu niên vào trong miệng mình.
Sau đó Quan Bái quay mặt đi chỗ khác, làm như không có việc gì thản nhiên nhai bánh.
Lý Nãi Ấu thành công, chỉ là cười nhẹ nhàng ngẩng mặt lên nhìn Quan Bái.
“Hương vị bình thường, có hơi xốp.”
Một lúc sau Quan Bái chậm rãi mở miệng.
Anh liếc nhìn Lý Nãi Ấu ben cạnh, hắng giọng một cái rồi có hơi mất tự nhiên nói thêm, “…Bởi vì em có vẻ rất muốn để anh ăn.”
“Ừm.” Lý Nãi Ấu cong mắt, “Em muốn để anh ăn nhiều một chút.”
Ngoại trừ chuyện “cần kiệm chăm lo việc nhà” đến hơi đột ngột và chuyện Quan Bái khẳng định mối quan hệ sau hai ngày thì có thể nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lý Nãi Ấu trong năm nay.
Bởi vì Lý Nãi Ấu có thể cảm giác được Quan Bái đang rất cố gắng để đối xử tốt với mình.
– -Chẳng qua là bởi vì nguyên nhân tính cách, phương thức biểu đạt của Quan Bái không phải trực tiếp biểu lộ nhưng lại tràn đầy phong cách cá nhân độc đáo của anh.
Ví dụ như Quan Bái rất muốn lấy lòng Lý Nãi Ấu trong phương diện ăn uống nhưng mà anh lại sống chết không nói mấy lời kiểu “anh muốn cho em ăn ngon”.
Nhưng mà trong một bữa ăn Lý Nãi Ấu nói mình vô cùng thích ăn món cá dưa cải mà Quan Bái đã đặt thế là Quan Bái im im làm việc, đặt mua món cánh ca dưa cải cho bữa tối ba ngày liên tiếp.
Cuối cùng Lý Nãi Ấu ăn đến mức cảm giác không khí trong nhà có mùi dưa chua đến nơi rồi.
Cậu nghi ngờ Quan Bái chăm mình như đang chăm mèo, mãi cho đến cuối cùng mới nhìn thấu được mục đích của hành động này.
Và ngay cả khi Quan Bái ghen cũng vô cùng ngốc nghếch, tự mình phụng phịu hờn giỗi
Lý Nãi Ấu cảm thấy Quan Bái như thế này thật sự rất đáng yêu.
Còn Quan Bái thì không nhận ra Lý Nãi Ấu có gì không đúng.
Khác hắn với Lý Nãi Ấu còn đang buồn vui lẫn lộn thì sau khi hai người khẳng định quan hệ, tâm trạng của Quan Bái có thể nói là vô cùng vui sướng.
Buổi chiều hai người cùng nhau livestream.
Quan Bái phân tích những thay đổi trong phiên bản mới và những điểm chỉnh sửa kỹ năng của một số vị tướng còn Lý Nãi Ấu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh phụ họa theo.
Sau đó cả hai cùng nhau chơi game.
Khán giả la hét muốn thấy Quan Bái cầm tướng Bibimbap xạ thủ vừa mới được nâng cấp.
Để phối hợp với Quan Bái, Lý Nãi Ấu một tướng Gạo Nếp Ngó Sen đi đường giữa.
Quan Bái vừa khóa tướng liếc mắt nhìn màn hình của thiếu niên bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: “Em có skin của bản beta à?”
Quan Bái cảm giác nét mặt của người bên cạnh mình dường như đột nhiên trở nên cảnh giác.
“Là, là do em ngẫu nhiên rút được trong sự kiện bốc thăm.” Lý Nãi Ấu nhỏ giọng nói.
Quan Bái cũng không quan tâm lắm.
Anh ừ một tiếng, chỉ bảo Lý Nãi Ấu thay đổi kỹ năng quẫy nhiễu phù hợp để băng trụ rồi nói cậu đổi gia vị khắc chế trước khi vào trận.
Năm phút đầu hai người bọn họ chơi vô cùng thoải mái, còn bão bình luận lại vì chuyện skin mà bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Ủa thật hả? Tôi nhớ ngoại trừ cái này ra, em trai hình như còn cầm Ngày Nghỉ Ngơi của Napoleon nữa.
Mấy thứ này đều là skin hiếm thấy, ngay cả khi đốt tiền quay thưởng cũng chưa chắc đã lấy được, trừ khi đó là cực độ may mắn trong may mắn.”
“Cái này thì có gì khó.
Khẳng định là tiền lương của anh Quan nào đó bay vào không khí luôn rồi.”
“Không nói đến những cái này nữa.
Các anh em ơi, tại sao Gạo Nếp Ngó Sen của tôi cũng có skin bản beta mà thao tác của tôi với em trai lại một trời một vực vậy 5555….”
Lý Nãi Ấu nơm nớp lo sợ lén lút nhìn bão bình luận.
Bên cạnh cậu bây giờ là bạn trai đương nhiệm mười phần tin tưởng mình là con nhà nghèo vượt khó đồng thời trên tay bạn trai lại là trò chơi do nhà mình làm ra.
Lần đầu tiên Lý Nãi Ấu cảm thấy điện thoại di động cũng có thể nóng phỏng tay như vậy.
Sau khi livestream kết thúc, Lý Nãi Ấu nán lại một chút, quyết định thăm dò ý kiến của Quan Bái.
Cậu lấy đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay Quan Bái khẽ hỏi: “Anh ơi, nếu như em nói với anh, em có rất nhiều tiền thì anh nghĩ sao?”
Quan Bái: “……?”
“…Có phải em muốn tăng lương không?”
Quan Bái suy nghĩ một lúc, “Cũng không phải không thể.
Hiện tại quan hệ của bọn mình đã khác rồi, quả thật có thể cân nhấc tăng lương.
Em-”
Lý Nãi Ấu gấp gáp: “Không phải không phải, em đang nói là…”
“-Tay em hơi lạnh.”
Quan Bái nhìn chiếc áo hoodie mỏng manh trên người Lý Nãi Ấu đột nhiên trầm ngâm mở miệng, “Cuối tuần anh dẫn em đi mua một ít quần áo mùa đông.”
Không biết có phải là ảo giác của Quan Bái hay không, lúc Lý Nãi Ấu nghe ba chữ “mua quần áo” thì cơ thể dường như khó mà nhận ra có chút run lên.
Lý Nãi Ấu ấp úng trả lời, từ từ đứng dậy khỏi ghế chơi game.
Cậu tiến lại ngồi lên chân của Quan Bái mặt đối mặt ôm lấy eo người yêu rồi co người lại trong lồng ngực của anh đế sạc điện.
“Ôm một cái thì không lạnh nữa.”
Lý Nãi Ấu nhẹ nhàng nói.
“Cái này gọi là heat transfer, cũng gọi là thời gian truyền nhiệt.”
Hay còn gọi là thời gian hai chân tê liệt, Quan Bái nghĩ.
Nhưng Quan Bái chỉ là ừ một tiếng rồi dùng tay đỡ eo Lý Nãi Ấu để thiếu niên trong vòng tay mình ngồi thoải mái hơn.
Lý Nãi Ấu tựa vào lồng ngực của Quan Bái một lúc, ngẩng mặt lên hôn Quan Bái một cái rồi hàm hàm hồ hồ thử dò xét thêm lần nữa: “…Em thật sự không nghèo mà.”
Quan Bái thật sự không hiểu lòng tự trọng của người này sao lại bắt đầu so sánh tiền bạc với nhau rồi.
“Ừ, anh tin em.”
Chốc sau Quan Bái nói, “Anh luôn luôn biết, em vô cùng giàu có.”
Lý Nãi Ấu khẽ mở to mắt.
Quan Bái không để ý đến nét mặt của Lý Nãi Ấu.
Anh thuận tay rút đi sợi lông của chiếc mũ áo hoodie giá rẻ của thiếu niên, tiếp tục cười nhẹ trêu chọc, “-Đặc biệt là giàu sức sống, đúng không?”
Lý Nãi Ấu: “……”.