Bơ Kém Chất Lượng

Chương 37: Nghe Em Hết


Bạn đang đọc Bơ Kém Chất Lượng FULL – Chương 37: Nghe Em Hết


Tiếng cười của Tề Nhất Minh đột nhiên im bặt sau khi nhìn thấy khuôn mặt gần như đóng băng của Quan Bái.

“Cái gì nhỉ, khục…”
Tề Nhất Minh giấu đầu hở đuôi hắng giọng một cái, “Nói thế nào nhỉ, dù sao đối với tình huống này, lời khuyên cho cậu là…”
“Cho bạn tôi.” Quan Bái nhàn nhạt sửa lại.

Vẻ mặt của Tề Nhất Minh hơi méo mó.

“Được rồi, bạn của cậu.”
Tề Nhất Minh nói, “Cho nên tôi muốn hỏi một chút, miệng bạn của ngài quý giá hơn người khác hay sao ạ? Đứa nhỏ nhà người ta đã trực tiếp thoải mái tỏ tình thì bạn của ngài nói đi nói lại không phải là được sao.

Chỉ như vậy thôi, đâu ra lắm chuyện vậy…”
Mặt Quan Bái không biểu tình nhìn Tề Nhất Minh.

“-Nhưng mà quả thật có chút kỳ lạ.”
Tề Nhất Minh lại thở dai, “Dù sao người ta không nhớ gì cả, nếu trực tiếp nói ra có thể có chút chút kỳ kỳ…”
Đây chính là chỗ Quan Bái cực kỳ bực bội.

Đương nhiên anh muốn nhanh chân làm rõ hơn so với ai khác nhưng anh không thể lạnh lùng chặn đường Lý Nãi Ấu trong nhà, trực tiếp nói với người ta “Mặc dù em không nhớ gì nữa nhưng anh muốn nói cho em biết chúng ta đã hôn nhau cho nên bây giờ chúng ta đang ở bên nhau.”
Quan Bái không làm được chuyện như vậy không phải là do cứng miệng hay sao mà chủ yếu là lúc Lý Nãi Ấu nghe vậy đoán chừng cảm giác đầu tiên cũng là ù ù cạc cạc không hiểu gì.

Vốn dĩ dù là cảm xúc, bầu không khí hay tư thế hôn đêm đó đều làm bản thân Quan Bái cực kỳ hài lòng.

Kết quả Lý Nãi Ấu ngủ một giấc tỉnh dậy trực tiếp nói cho Quan Bái một cậu “Em quên hết rồi.”
Ghét thật chứ.

Quan Bái nghĩ.

– -Nhưng lúc sáng sớm dáng vẻ người này phồng má uống canh, mơ hồ hỏi anh ơi canh này là canh cá gì vậy vẫn khiến trái tim Quan Bái lập tức mềm nhũn.

“Tôi đương nhiên phải nói.”

Quan Bái bình tĩnh nói.

Anh hít sâu một hơi, sau đó có hơi nhức đầu xoa xoa thái dương, “Nhưng tôi cần phải chuẩn bị một ít.”
Lý Nãi Ấu vừa mới phân loại xong cây cảnh trên hòn non bộ ngoài ban công, lại cẩn thận dọn dẹp một chút nước bùn trong góc.

Cậu rất thích món quà sinh nhật mà Quan Bái tặng.

Lý Nãi Ấu hận không thể đem nó vào đặt bên cạnh giường để mỗi đêm nghe tiếng nước chảy chìm vào giấc ngủ.

Lý Nãi Ấu ôm Thúy Cúc, vui tươi hớn hở cầm điện thoại tìm góc độ chụp vài tấm tự sướng để chốc nữa gửi cho La Sâm.

Cậu quay lại phòng khách, đóng cửa ban công, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tề Nhất Minh đang nỗ lực kìm lại nụ cười, còn với Quan Bái đang cúi đầu uống trà nhìn không rõ sắc mặt.

Lý Nãi Ấu có hơi mờ mịt.

Nhưng cậu vẫn chủ động xin gia nhập nhóm chat: “Mọi người đang nói cái gì vậy?”
“-À thì hôm nay là ngày ăn một tháng một lần.

Anh đang yêu cầu Ngôi Sao Phong Vân năm nay giúp anh chọn đồ ăn vặt.”
Tề Nhất Minh ho khan một tiếng, “Nào, trợ lý của Ngôi Sao Phong Vân, đến cố vấn tí nào.”
Lý Nãi Ấu cao hứng chạy đến.

Nếu như lúc nãy giúp Quan Bái tư vấn tình cảm Tề Nhất Minh là cha thì bây giờ chờ đợi Quan Bái lựa chọn, Tề Nhất Minh rất vui lòng tự xưng là thằng cháu hèn mọn nhất thế giới.

“Loại trà sữa hòa tan này được nhập khẩu từ Nhật Bản, ít béo và ít calo, gần đây vô cùng nổi tiếng.”
Tề Nhất Minh nói.

“Hai ngày qua trong lúc phát sóng tôi đã uống vài lần rồi, doanh thu của cửa hàng cũng không tệ.

Đây là con át chủ bài trong tháng của tôi đó.

Anh Quan ơi anh không thể không muốn được!!!”

Lý Nãi Ấu ôm ly trà sữa vùi đầu uống từng ngụm nhỏ.

Cậu uống rất ngon lành, yên lặng không muốn quầy rầy cuộc thảo luận của bọn họ nhưng không ngờ Quan Bái lại không trả lời Tề Nhất Minh mà là quay đầu đột nhiên không lạnh không nhạt hỏi một câu: “Uống ngon không?”
Lý Nãi Ấu hơi cứng đờ, cậu choáng váng ngẩng mặt lên, gật đầu.

Quan Bái ừ một tiếng.

Vẻ mặt lạnh lùng của Quan Bái vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không dời khỏi khuôn mặt của cậu.

Lý Nãi Ấu mờ mịt nhìn Quan Bái trong ba giây, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

“Anh, anh cũng muốn uống hả?” Lý Nãi Ấu giơ cái ly trong tay ra, cẩn thận hỏi.

Sau đó Lý Nãi Ấu nhìn thấy vẻ hài lòng trên khuôn mặt của Quan Bái.

“Thử một lần cũng được.”
Lý Nãi Ấu á một tiếng.

“Anh đợi em xíu em đi lấy ly khác cho anh.”
Lý Nãi Ấu nhiệt tình đứng lên, “Ly này em uống sắp xong…”
Bất ngờ là Quan Bái lắc đầu, ra hiệu cho Lý Nãi Ấu dừng lại sau đó nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi đột nhiên ngoắc ngón tay gọi Lý Nãi Ấu đến.

Lý Nãi Ấu không hiểu gì nhưng cũng ngoan ngoãn xích lại gần.

Vừa tới gần thì cậu nhìn thấy Quan Bái đột nhiên đưa tay ra, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên một chút.

Lý Nãi Ấu: “??!”
Sống mũi cao của Quan Bái gần trong gang tấc.


Vẻ mặt của anh vô cùng chuyên chú.

Hơi ấm từ đầu ngón tay phủ lên môi Lý Nãi Ấu, nhẹ nhàng giúp cậu lau sạch vết trà sữa trên khóe miệng.

Cằm của Tề Nhất Minh sắp rơi xuống bàn.

Lý Nãi Ấu che miệng lại, ngơ ngác nhìn Quan Bái một lúc rồi cụp mắt xuống.

Mãi một lúc cậu chóng mặt rũ mắt, nhỏ giọng nói câu cảm ơn ca ca.

Quan Bái giống như vô cùng hài lòng ừ một tiếng.

Anh thản nhiên cầm cái ly Lý Nãi Ấu vừa xong qua, giống như có hơi bắt bẻ nhìn thoáng qua chất lỏng ngọt ngào bên trong, không nói gì trực tiếp uống một ngụm trà sữa.

Hai mắt Lý Nãi Ấu mở to.

Sau đó cậu thấy đôi lông mày của Quan Bái cau lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đây không phải là một tín hiệu tốt cho lắm, Tề Nhất Minh không dám thở mạnh.

Nhưng mà mãi đến khi Quan Bái nuốt ngụm trà sữa, anh vẫn không trực tiếp đưa ra ý kiến, chỉ nhìn chất lỏng trong tay một lúc.

Sau đó Quan Bái ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Nãi Ấu.

“Em thấy thế nào?” Quan Bái hỏi.

Lý Nãi Ấu ngơ ngác ăn ngay nói thật, “Em, em thấy vị dâu tây có hơi nặng, nhưng vị truyền thống với sô cô la thì uống rất ngon…”
“Được.”
Quan Bái nhàn nhạt thu tầm mắt lại, nói, “Anh nghe lời em.”
Lý Nãi Ấu: “…”
Tề Nhất Minh ôm Thúy Cúc bắt đầu chạy quanh phòng khách reo hò vui mừng còn Lý Nãi Ấu thì rũ mắt, trong lòng không hiểu sao có hơi run rẩy.

Cậu cảm thấy Quan Bái đối xử với mình rất tốt.

Đây không phải nói Quan Bái bình thường không tốt với cậu, chỉ là hôm nay Quan Bái dịu dàng lại thêm một ít không giống ngày thường.

Thậm chí có thể nói là kỳ quặc.


Lý Nãi Ấu thật sự rất thích Quan Bái chạm vào môi mình, rồi cho mình thể hiện ý kiến riêng.

Đây, đây giống như hành động quan tâm tinh tế của người yêu vậy nhưng cậu không biết vì sao Quan Bái lại làm vậy.

Cảm giác như mình đã làm ra một chuyện gì đó rồi Quan Bái đền bù cho mình.

Trái tim Lý Nãi Ấu có một chút dự cảm xấu.

Quan Bái chọn đồ ăn xong rồi thì vào bếp rửa ly, còn Tề Nhất Minh thì hấp tấp chỉnh lại đường dẫn liên kết trong cửa hàng.

Lý Nãi Ấu lo sợ bất an đứng trong phòng khách một lúc rồi cũng đi theo Tề Nhất Minh vào phòng livestream.

“Vừa nãy mọi người đang nói về em sao?” Lý Nãi Ấu hỏi thẳng.

Tề Nhất Minh sửng sốt một chút.

Cậu ta đang tự hỏi không biết ban công có cách xa phòng khách hay không, lại còn dùng “tôi có một người bạn” nhưng rồi nghĩ lại có lẽ vừa rồi mình cười to quá cho nên bạn nhỏ cũng nghe được ít nhiều.
“Đúng, đúng.

Bọn anh nói về nội dung phát sóng trực tiếp của em.”
Tề Nhất Minh lúng túng cười một tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề, “À đúng rồi, chúc em trai sinh nhật vui vẻ nhé.

Tuổi 22 thật tốt đẹp…”
Lý Nãi Ấu nhỏ giọng nói cảm ơn.

Tề Nhất Minh tưởng rằng mình đã lừa được rồi đang định thở phào thì lại nghe Lý Nãi Ấu nhẹ nhàng mở miệng: “Có phải anh ấy, vào đêm sinh nhật của em, đã quay về không?”
Tề Nhất Minh thầm nghĩ bạn nhỏ con lai này cũng quá tinh ý rồi.

Bàn tay đang điều chỉnh liên kết đông cứng lại, nụ cười cũng dần dần héo đi, Tề Nhất Minh nhất thời không biết trả lời như thế nào chỉ có thể âm thầm cầu nguyện anh Quan nào đó có thể nhanh chân qua cứu mình.

Nhìn phản ứng của Tề Nhất Minh, Lý Nãi Ấu ít nhiều cũng hiểu ra.

“Đêm hôm trước em uống rất nhiều, có một số việc em skhông nhớ rõ.”
Lý Nãi Ấu mím môi một cái, có chút lo lắng ngẩng đầu lên hỏi, “Anh ấy có nói với anh trong lúc đó hai người bọn em đã xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như em có phải đã làm gì sai không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.