Đọc truyện Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! – Chương 21: Phản kích
Trịnh chớp chớp mắt rồi kéo Hạ Trường Ninh ra một góc thì thầm, sau đó quay lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Anh Hạ và cô Ninh cùng về phòng một chuyến, trả lời vài câu là được rồi”.
Hạ Trường Ninh nửa cười nửa không nhìn tôi, là thái độ đắc ý sau khi ép người ta xong, tôi khao khát cho hắn một cái tát.
Tôi nhịn.
Sau khi bọn họ đi, bà nội vội vàng hỏi tôi: “Phước Sinh, đã xảy ra chuyện gì? Hạ tiên sinh, có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì đâu bà. Một người bạn của Phước Sinh xảy ra chút chuyện, cô ấy cần trợ giúp điều tra, không liên quan tới Phước Sinh đâu”. Hạ Trường Ninh ôn hòa nói với bà: “Bà cứ yên tâm, cháu đi với cô ấy một chuyến rồi đưa cô ấy về nhà”.
Sợ bà nội lo lắng nên tôi cố cười vui vẻ với bà sau đó cầm túi xách theo Hạ Trường Ninh lên xe.
Mấy viên cảnh sát đang đợi chúng tôi ngoài cổng, hai xe cái trước cái sau nối đuôi nhau vào nội thành.
Hạ Trường Ninh nhìn xe cảnh sát phía trước, tôi lo lắng nhìn hắn. Ðinh Việt đã xảy ra chuyện gì?
“Đinh Việt vượt biên trái phép bị bắt”.
Những lời hắn nói khiến tôi run rẩy, lắp bắp hỏi lại: “Anh ấy.., sao anh ấy lại phải vượt biên”.
Hạ Trường Ninh cười: “Là anh đập cỏ động rắn, theo bọn em tới Lệ Giang. Tên đó cảm thấy có chuyện nên muốn bỏ chạy”.
Tôi nhắm mắt nhớ lại lần đầu tiên gặp Đinh Việt.
Trái tim đập dồn, nụ cười ấm áp, gương mặt đẹp trai, vẻ lịch sự của Ðinh Việt… Anh làm sao vậy? Tại sao anh phải bỏ chạy? Tại sao Hạ Trường Ninh lại nói đập cỏ động rắn? Ðinh Việt dẫn tôi về Lương Hà không phải vì muốn giới thiệu tôi với bố mẹ anh và ngắm phong cảnh Vân Nam sao?
“Nói thật với em, hắn lợi dụng chức quyền ở phòng ngoại thương để lấy trộm ba mươi tám tờ giấy phép kinh doanh của các công ty vốn nước ngoài sau đó photo và bán cho những tập đoàn buôn lậu. Những tập đoàn này lại tự khắc con dấu để lừa Bộ thương mại nhận nhập khẩu ô tô, báo giá xe thấp để nhập một lượng xe hơi lớn lên tới hai trăm chiếc, số tiền liên quan tới vụ án lên tới hơn một nghìn tỷ”.
“Vi tới đây để điều tra vụ án về Ðinh Việt, điều tra hắn hơn một năm rồi. Hắn vô cùng cẩn thận, không có dấu hiệu thu chi số tiền lớn nào, không mua xe, không mua nhà, không chi tiêu mạnh tay… Ngoài việc mua chiếc áo khoác hơn sáu mươi triệu cho em và cá cược với anh cả tỷ bạc”.
“Anh đánh động một cái là hắn biến ngay. Sáng hôm sau cả em và hắn đều mất tích. Anh và Hạ Đạt chạy tới Lương Hà mới biết hắn không hề về nhà mà đi thẳng ra biên giới vượt biên”.
Từng lời từng chữ của Hạ Trường Ninh như sét đánh nổ tung bên tai tôi.
Ðinh Việt đột nhiên nói chia tay, sự kìm nén trong mắt anh, nỗi buồn trên khuôn mặt, cả hành động kì lạ khi đòi lại chiếc áo khoác nữa, tất cả hiện lên trước mắt tôi như những tia chớp.
Tôi nhớ lại có lần Ðinh Việt nói chuyện ra nước ngoài, nếu thực sự là như thế, anh định đi nước ngoài thật sao? Tôi là cái gì chứ? Là một trò giải trí của anh trước khi đi sao?
Không, không, tôi không tin.
“Anh không tới Lệ Giang thì Ðinh Việt sẽ không đi, đúng không?”
Tôi thấy giọng nói của tôi quá nhẹ, Hạ Trường Ninh phải ngoảnh đầu sang nhìn tôi: “Phước Sinh, hắn phạm tội, nếu không bị bắt thì chỉ còn cách chạy trốn mà thôi”.
“Ý anh là, nếu anh ấy không mua cái áo khoác đó, không cá cược với anh thì bọn anh sẽ không nghi ngờ anh ấy?”
Nếu như thế thì tôi phải đối mặt với chuyện này thế nào đây?
Tôi biết Hạ Trường Ninh đã nói thế thì có nghĩa là Ðinh Việt thực sự đã làm chuyện đó. Nhưng tôi thà rằng bị anh ấy chơi đùa còn hơn là vì anh ấy đối xử tốt với tôi mà bị lộ chân tướng.
Hạ Trường Ninh nghiêm mặt nói: “Phước Sinh, chuyện không liên quan tới em thì đừng cố kéo về mình. Đinh Việt phạm pháp hắn bị trừng phạt là đúng. Trong tài khoản của hắn có hơn một tỷ tiền mặt là tài sản bình thường. Hắn mua áo khoác hay cá cược thì bọn anh cũng không thể nói hắn điều gì. Nhưng anh vừa đánh động là hắn lập tức vượt biên, chứng tỏ hắn chắc chắn có vấn đề. Còn về chứng cớ, đó không phải là việc anh và em phải lo. Không tìm được chứng cớ cũng là việc của Vi. Anh không phải cảnh sát, Ðinh Việt chẳng liên quan gì tới anh cả”.
Tôi nhìn Hạ Trường Ninh mà cảm thấy buồn lòng, tôi lặng lẽ nói: “Anh đã làm gì đó với chiếc áo khoác đúng không? Ðúng không? Vì thế anh mới tới Lệ Giang nhanh như thế, vì vậy mới khiến Ðinh Việt cảnh giác, anh ấy mới chia tay… mới lấy lại chiếc áo”.
“Em nhầm rồi, Phước Sinh, anh chẳng làm gì với chiếc áo cả, là do Ðinh Việt đa nghi mà thôi. Còn anh, anh chỉ vô tình biết một vài thông tin khi nghe trộm điện thoại thôi.. Còn chiếc áo thì anh chỉ xem xem nó có phải hàng nhái giá ba triệu hay không mà thôi”.
Hạ Trường Ninh đột nhiên cười: “Ðinh Việt là một người quá cẩn thận, cái áo khoác đó đúng là hàng nhái, anh nghĩ do hắn gặp anh và Vi ở siêu thị nên nghĩ mình không nên mua đồ đắt tiền. Còn vụ cá cược có thể cậu ta chỉ muốn chứng minh rằng mình có khả năng mua áo khoác đắt tiền bằng thu nhập bình thường của hắn. Có điều hải quan đã để ý hắn từ một năm trước, Vi đi theo ba ngày rồi rút về là muốn phá toàn bộ đường dây, cho dù hắn làm gì cũng không chạy thoát được”.
Ðinh Việt đẹp trai, Đinh Việt dịu dàng, tâm cơ của anh thực sự sâu vậy sao?
“Anh ấy đòi chia tay, đòi lại áo khoác là vì không muốn liên lụy em, đúng không?” Tôi muốn biết đáp án này đến phát điên. Tôi không rõ có phải lòng hư vinh của mình đang giở trò không nhưng tôi vẫn nghĩ Đinh Việt thích tôi. Anh thích tôi, không phải là giả. Tình cảm trong hai tháng qua không phải giả dối, không phải anh không quên được Ngũ Nguyệt Vi, không phải.
Hạ Trường Ninh thở dài và nói: “Ðinh Việt thực lòng với em. Phước Sinh, đừng bao giờ nghĩ rằng hắn không để ý tới em nên mới bỏ em. Cái tên đó cũng còn chút lương tâm, biết có chuyện nên đã vội chia tay với em”.
Trong lòng trống rỗng, không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Gương mặt cố kìm nén của Ðinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh ấy thay lòng đổi dạ, mà là anh ấy cảm thấy nguy hiểm, là từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã khiến anh ấy không thể không chia tay, không thể không để tôi ra đi.
“Nhớ kỹ nhé, tới phòng công an phải nói em không hề biết chuyện gì về hắn cả. Cho dù cảnh sát nhắc nhở em điều gì đi nữa em cũng không được nói ra những nghi ngờ mà em nhìn thấy hay nghe thấy. Chỉ một câu mà thôi, em không biết gì cả”.
Miệng tôi khô khốc, tôi vốn không biết gì cả, bảo tôi nói gì bây giờ?
“Ý anh là, nếu họ hỏi em có biết chuyện Ðinh Việt có ý định ra nước ngoài không thì em nhất quyết nói em không biết”. Hạ Trường Ninh nhấn mạnh câu này.
“Tại sao?”
Hạ Trường Ninh cười ha ha nói: “Phụ nữ khi ghen rất phiền phức, anh nghĩ em cũng không muốn bị hỏi cung cả đêm ở phòng công an đúng không?”
Ý hắn là Vi sẽ gây khó dễ cho tôi, cố ý làm khó tôi?
Tôi mơ hồ nhìn về phía trước, nhẹ nhàng hỏi Hạ Trường Ninh: “Em có thể gặp anh ấy không?”
“Không được, vụ án còn chưa xét xử, khi nào xét xử xong tính sau”. Hạ Trường Ninh lợi dụng quan hệ đặc biệt để cùng trả lời cảnh sát với tôi. Chỉ là những câu hỏi đơn giản như quen anh ấy từ bao giờ, quen như thế nào, qua lại với anh ấy bao lâu rồi, tình hình gia đình Ðinh Việt thế nào…
Tôi rất căng thẳng, cẩn thận trả lời từng câu một.
Hạ Trường Ninh ở bên cạnh không nói tiếng nào, thấy tôi ký tên, lấy dấu vân tay xong mới cười với viên cảnh sát xét hỏi: “Bọn anh đi đây, hôm nào rỗi cùng đi ăn cơm”.
Ngũ Nguyệt Vi bước vào, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi cô Ninh, vẫn còn có chuyện chưa rõ”.
Viên cảnh sát nhìn cô ta xong quay sang nháy mắt với Hạ Trường Ninh rồi đứng dậy nhường chỗ cho Vi.
Cô ta lạnh mặt chăm chú nhìn biên bản sau đó cầm bút lên viết tiếp, hỏi tôi mà không thèm ngẩng đầu lên: “Cô và Ðinh Việt quen nhau bao lâu rồi?”
Tôi sững lại, Hạ Trường Ninh cười hi hi và nói: “Vừa rôi nói hết rồi”.
“Anh là ai? Ra ngoài!” Ngũ Nguyệt Vi ném bút vỗ tay lên mặt bàn cao giọng quát.
“Vi, có phải là muốn đánh nhau trận nữa không?” Hạ Trường Ninh đáp không nóng không lạnh.
“Anh nên hiểu rõ, đây là phòng công an, tôi đang điều tra người nắm rõ tình hình, mời anh ra ngoài đứng đợi. Ra ngoài!”
Hạ Trường Ninh bật cười: “Giở trò này với tôi à? Phước Sinh, chúng ta đi”.
“Cô Ninh, là một công dân, cố có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát điều tra”.
Tôi vốn không hiểu gì về những chuyện này cả, bước vào phòng công an chẳng khác gì học sinh bị thầy cô mắng, bảo một nói một, bảo hai nói hai, tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Phước Sinh đừng sợ, đợi luật sư tới rồi nói. Cảnh sát tìm Phước Sinh để điều tra, cô ấy có quyền mời luật sư, khi luật sư của cô ấy chưa tới cô ấy có quyền giữ im lặng”. Hạ Trường Ninh bắt đầu gọi điện cho luật sư.
Ngũ Nguyệt Vi ném bút lạnh mặt nhìn tôi: “Cô Ninh, có có thể về được rồi. Sau này cần cô phối hợp chúng tôi sẽ thông báo cho cô”.
Hạ Trường Ninh cũng đang định kéo tay tôi ra ngoài.
Vi nhẹ nhàng nói: “Anh Ninh, anh không được đi. Có một số chuyện anh không thể không nói rõ ràng”.
Hạ Trường Ninh quay lại nhìn cô ta cười rồi dịu dàng nói với tôi: “Phước Sinh, anh và Vi có chút chuyện, em tự về nhà nhé! Chuyện của Ðinh Việt không liên quan đến em, đừng sợ”.
“Hạ Trường Ninh!” Ngũ Nguyệt Vi lại sầm mặt lại, bước vài bước tới trước mặt tôi rồi nhìn Hạ Trường Ninh: “Anh ra ngoài, còn cô Ninh có thể đợi luật sư tới rồi mới nói”.
Hạ Trường Ninh bật cười: “Phước Sinh, anh đứng ở bên ngoài. Đợi luật sư tới là chúng ta về. Nhớ kỹ, cô ta động vào một sợi lông tay của em, anh sẽ lập tức mời pháp y kiểm tra thương tích”.
Tôi chớp mắt, đột nhiên rất muốn cười. Tôi chẳng phạm pháp thì sợ cái gì chứ, lẽ nào không còn trời đất gì sao?
Sau khi Hạ Trường Ninh đi, Ngũ Nguyệt Vi ngồi bên bàn làm việc không để ý gì tới tôi. Tôi lấy điện thoại ra chơi game.
“Cô nhớ kỹ, anh ấy là người đàn ông của tôi”.
Tôi chả thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Lấy dây xích mà xích vào, đừng thả ra cắn người lung tung”.
“Chẳng qua là do tôi theo đuổi hơi chặt nên anh ấy mới tìm một đứa con gái chẳng ra gì để chọc tức tôi, tưởng tôi không biết gì à?”
Tôi ngước mắt nhìn cô ra, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ khinh thường. Tôi thở dài: “Nếu cô không ngốc thì cô quá kiêu ngạo, cô làm thế này thì Hạ Trường Ninh sẽ thích cô sao? Nếu hắn hỏng nào thì may ra”.
“Nói thật với cô, Hạ Trường Ninh tiết lộ tin tức điều tra suýt nữa khiến Ðinh Việt chạy trốn, tôi muốn kiện anh ta thì dễ như trở bàn tay”.
“Tốt quá, hắn vào tù rồi thì xã hội sẽ bớt đi một mối họa! Những cô gái lương thiện trong sáng như tôi có thể tránh được một kiếp đỡ bị hắn hạ độc thủ. Cảm ơn cô trừ hại cho dân”.
Ngũ Nguyệt Vi nhìn tôi với ánh mắt khó tin: “Hạ Trường Ninh xấu xa đến mức ấy sao? Anh ta nâng cô lên tận trời cao, còn cô thì dìm anh ta xuống bùn đen”.
“Không phải cô cũng nâng hắn lên tận trời cao còn hắn lại đạp cô xuống bùn đen sao?”
“Ba ngày không gặp đúng là phải nhìn nhận lại. Cô Ninh, tôi nghĩ tôi và Hạ Trường Ninh đều nhìn nhầm cô rồi”.
“Nói đúng rồi, hắn là kẻ gây họa cho dân, phiền cô hãy phát huy tinh thần vì nhân dân phục vụ của cảnh sát để bắt hắn lại! Tôi nhất định sẽ tặng cờ thưởng cho đơn vị cô”. Tôi nói xong liền nhìn cô ta, há mồm nhe răng rồi cúi đầu tiếp tục chơi game.
“Phước Sinh, anh quyết định chỉ gây họa cho một mình em thôi”. Giọng nói không nóng không lạnh của Hạ Trường Ninh vang lên ngoài cửa.
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn, thấy hắn như cười như không.
Quay sang nhìn Ngũ Nguyệt Vi, cô ta đang thu dọn dồ đạc rồi ưỡn ngực bước ra ngoài, tiện tay còn vỗ vai Hạ Trường Ninh: “Anh Ninh nhớ bảo trọng, đây là một con thỏ biết cắn người”.
Tôi có ngu đến mấy cũng biết thừa cô ta và Hạ Trường Ninh đang chơi tôi, tôi ngồi nhìn Hạ Trường Ninh không thèm nói gì.
Đột nhiên hắn bắt chước tôi há mồm nhe răng, sau đó chỉ vào bức tường đối diện rồi cười ha ha: “Phước Sinh, em đáng yêu quá, muốn anh đưa về nhà không?”
Tôi cầm túi đi ra cửa, hắn đứng dựa cửa cũng không chặn tôi lại.
Tôi quay lại dịu dàng cười với hắn: “Nếu em và Ðinh Việt kết hôn trong tù, anh đến tham dự nhớ phải mừng phong bì đấy”.
“Tặc tặc, Phước Sinh, em tìm một thanh niên lương thiện tới chọc tức anh ấy! Em chưa yêu Đinh Việt tới mức ấy đâu”.
Tôi cũng học hắn tặc lưỡi hai tiếng: “Hạ Trường Ninh, anh thì yêu em đến thảm rồi đúng không?”
Hắn đánh giá tôi một lúc rồi nói: “Anh yêu em đến thảm em vẫn đạp anh xuống bùn đen, xong lại còn lấy giày cao gót giẫm giẫm nữa, cảm giác không có tự trọng này đúng là thoải mái”.
Tôi dám cá rằng, mỗi từ hắn nói đều giống như vỏ đạn văng ra từ một khẩu súng, rơi xuống đất kêu leng keng. Tôi cười ha ha rồi co chân giẫm lên chân hắn, nhìn hắn xuýt xoa vì đau tôi mới sung sướng nói: “Đồ lưu manh”.