Bồ Đề Kiếp

Chương 88: Tìm người ở Tiên Thành


Đọc truyện Bồ Đề Kiếp – Chương 88: Tìm người ở Tiên Thành

Editor: Vũ Linh

Tiếng kiếm quyện với máu thịt thật tàn nhẫn, máu nhuộm đỏ kiếm và mặt ta. Mùi máu xộc lên.

Âm thanh Linh Hề vang lên, “Xem ra người đối với người kia rất thâm tình, thân là bồ đề tử mà lại hạ được sát chiêu này…”

Hắn tiến lên, lúc này người ta đã mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Linh Hề ngồi xổm xuống, “Ngươi không thể như thế được, nếu muốn cứu người kia thì về sau ngươi còn phải giết rất nhiều người nữa, còn phải làm nhiều chuyện tàn nhẫn, hiện giờ mới giết một người đã ra bộ dạng như thế, sau này biết làm sao đây?”

Hắn thở dài, đứng dậy thi pháp lấy tiên cốt của Hắc Nhai ra.

“Cầm lấy đi, tiên cốt này chỉ có thể duy trì trong ba ngày, ngươi phải mau tới Trú Tiên Thành, nếu bị kẻ khác phát hiện ngươi không phải là thần tiên, nhẹ sẽ bị trục xuất khỏi giới, nặng thì hồn phi phách tán”.

Ta gật gật đầu, ba ngày, ta sẽ đưa hồn của Lạc Trần về. Chỉ là Lạc Trần rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?

Ta không khỏi thở dài, lại cảm thấy mất hi vọng.

“Ngươi từng kể với ta tên tiên nhân ngươi vừa mới quen không lâu, chắc hẳn hắn là người gần đây nhất đi vào miệng giếng Trú Tiên Thành”.

Ta lắc đầu, “Đó là tiểu tiên mới tu đắc đạo”.

“Tiểu tiên? Ta xem qua miệng giếng rồi, dấu vết để lại trên miệng giếng…e là hắn không phải là tiểu tiên đâu. Có điều tên tiểu tiên đó chắc chắn đã đến Trú Tiên Thành rồi, hơn nữa còn phá miệng giếng lung tung cả lên, suýt thì thủ hạ của ta bắt được”.

Ta ngẩn người, “Chi giới quỷ quái này có thể còn có những thần tiên khác nữa. Chỉ là ngươi không cảm nhận được thôi”.

Linh Hề cười cười, lắc đầu nói, “Ngươi thật sự cho rằng ta không cảm nhận được sao? Chẳng qua là ta lười đi bắt thôi. Chi giới quỷ quái là địa bàn của ta, chỉ cần có người xâm nhập vào, ta đương nhiên sẽ phát hiện ra”.

Nói xong, hắn lại ngồi xổm trước mặt ta, “Tên thần tiên đi cùng ngươi lúc trước, hắn đúng là vô lương tâm, hắn đã cầm chiếc hoa tai của ngươi bỏ chạy rồi. Còn nữ tử muốn giúp ngươi phá kết giới thì khác, nàng ta rất nghĩa khí, tuy trộm cống phẩm của ta nhưng bây giờ nàng ta vẫn nán lại tìm ngươi đó!”

Ta ngẩn người, sau lưng lại vang lên một tràng cười lạnh như băngs, hóa ra cái gì hắn cũng biết.

Linh Hề nhếch miệng cười vô hại, “Ngươi thật ngốc, mới thế mà đã bị lừa rồi, còn nói ta là đứa trẻ nữa chứ! Ngươi mới chính là đứa trẻ đó, đi Trú Tiên Thành mà cũng bị người khác lừa”.


Ta không nói được gì, cũng không biết nên làm gì.

Lúc Linh Hề đứng lên, hắn cũng kéo ta đứng dậy.

“Kỳ thật lúc ngươi vừa mới xông vào ta đã nhìn thấy ngươi rồi…”

Lúc này trong lòng ta đã buồn phiền lắm rồi, không đủ sức mà nhìn hắn nữa.

“Ngươi cũng đừng lo lắng, lấy tiên cốt của hắn cũng là để báo thù đợt trước hắn lừa ngươi thôi, hơn nữa mất tiên cốt cũng không nhất định sẽ chết, mệnh của hắn dai lắm, tới chỗ này lâu như thế mà vẫn chưa gặp chuyện gì, không chừng lần này hắn cũng sẽ tự tỉnh dậy được”.

Ta ngẩn người, vội quay đầu nhìn Hắc Nha, hắn vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Đừng nhìn nữa, ta sẽ cho người tới dọn chỗ này”. Linh Hề lôi kéo ta, “Đi thôi, đưa ngươi đi gặp nữ nhân kia. Ta thấy nàng ta mà không tìm ra ngươi thì nhất định không chịu rời đi đâu”.

Hắn vừa dứt lời, Linh Hề đã kéo được ta vào một căn phòng trong vườn. Trong phòng đang có bóng người đi lại, đó chính là Phùng Cơ.

“Ngươi chạy đi đâu thế? Hại ta phải loanh quanh mãi ở Chi giới quỷ quái này”.

Phùng Cơ vừa thấy ta liền vội chạy tới, ngắm nghía ta một hồi rồi mới kinh ngạc nói, “Mắt ngươi…”

Linh Hề nở nụ cười, “Mắt nàng là do ta tặng”. Nói xong hắn quay đầu liếc ta một cái, “Đúng rồi, mắt này chỉ có thể sử dụng ở Chi giới này, chỉ cần ngươi rời khỏi đây thì sẽ hết tác dụng, sau này ngươi phải tự chăm sóc bản thân rồi”.

Ta gật đầu, lại quay sang nói với Phùng Cơ, “Bây giờ ta phải đi tới Trú Tiên Thành, ngươi cũng đừng ở đây nữa, mau trở về nhận lệnh đi”.

Phùng Cơ trừng mắt liếc ta một cái, thần thần bí bí kéo ta ra bên ngoài, “Đứa trẻ kia có phải là Quân thượng không?”

Ta gật đầu.

“Sao ngươi lại quen hắn? Trông hai người có vẻ rất thân…”

Ta không khỏi “khụ” hai tiếng, “Cứ cho là thế đi…Ngay từ đầu lúc ta bước vào đây hắn đã đi theo ta rồi”.

Phùng Cơ sửng sốt, “Chả trách hắn cũng biết ta, xem ra người này tu vi cao thâm, không thể khinh thường..”


“Ngươi không cần để ý, bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi, hắn cũng không có ác ý. Có điều bây giờ có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp”.

“Nói đi”.

Ta liền đem chuyện Hắc Nha nói cho nàng ta biết, cũng nhở nàng ta tận lực đưa Hắc Nha ra ngoài. Phùng Cơ quả thật so với Chiết Lan có nghĩa khí hơn rất nhiều, không nói hai lời liền đáp ứng.

Sau khi Phùng Cơ đi, Linh Hề đi tới bên cạnh ta, “Ngươi cũng mau đi đi”. Nói xong hắn chỉ chỉ vào túi gấm bên hông của ta, “Nếu gặp chuyện phiền toái nhớ mở túi gấm ra”.

Ta ngẩn người, đây rõ ràng là túi gấm Không Giới cho ta, sao hắn lại biết nhiều như thế nhỉ?

Linh Hề cười cười, “Cái gì cũng viết hết ở trên mặt, bảo sao ai cũng lừa được ngươi”.

Ta hừ hừ, thầm nghĩ đi tìm Lạc Trần vẫn quan trọng hơn, liền xoay người ra khỏi tòa lầu.

Di chuyển ra phía sau tòa lầu tới miệng giếng, ta cầm lấy tiên cốt của Hắc Nha nhảy xuống giếng. Không có đau đớn, chỉ hơi hoảng hốt. Lúc mở mắt nhìn thì mọi vật xung quanh lại trở nên mờ mờ.

Ta không nhìn rõ lắm, nhưng cũng biết đây không phải là Chi giới quỷ quái, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều loại hoa.

Không có tiếng người, ta liền tự mình lò dò tiến về phía trước, đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng có tiếng cười nói vang lên. Sau đó âm thanh dừng lại, lại có tiếng cửa mở ra.

“Ngươi là ai?”

Là âm thanh của nữ tử, ta cúi đầu thi lễ, hỏi nàng, “Chào cô nương, ta muốn hỏi ở đây có thần tiên nào tên là Chiết Lan không?”

Nữ tử trầm ngâm một lát, “Chiết Lan? Đó không phải là nghịch đồ của Hư Lam Sơn sao? Ngươi tìm hắn làm gì?”

Ta sững người, “À…Hắn đang cầm đồ của ta chưa trả lại. Ta nghe nói hắn tới đây nên liền tìm đến”.

Nữ tử không nói gì, dường như đang đánh giá ta một hồi.

“Nơi này là tiên gia, cũng không phải chỗ hắn có thể tới, ngươi từ đâu đến thì trở về nơi đó đi”.


Ta ngẩn ra, vội nói, “Vậy cô nương có biết Thanh Niệm không?”

“Thanh Niệm sư đệ? Ngươi cũng biết hắn sao?”

Ta nghe ra giọng điệu của nàng đã nhu hòa hơn, liền vội gật đầu, “Phải, hắn nói khi nào ta tới đây thì cứ tìm hắn”.

“Sao ngươi biết được Thanh Niệm? Hắn còn nói gì với ngươi không?”

Ta liền kể chuyện ta cứu Thanh Niệm ra cho nàng ta biết, nữ tử này cuối cùng cũng thở dài, “Lúc này hắn đang ở trong thành, ngươi muốn gặp hắn cũng không khó, chỉ là mắt của ngươi….Ta e là ngươi sẽ không tìm được hắn. Chi bằng ngươi cứ ở lại đây một đêm, chắc là mai hắn sẽ trở về thôi”.

“Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, sợ là không đợi được đến ngày mai…”

“Chuyện này…Vậy được rồi, ta sẽ giúp ngươi đi tìm hắn”. Nói xong, nàng ta lất một sợ dây thừng buộc vào cổ tay ta, đưa ta ra bên ngoài, “Xe ngựa này sẽ đưa ngươi vào thành, tới nơi thì ngươi chỉ cần theo chỉ dẫn của dây thừng này là có thể tìm được Thanh Niệm”.

Ta gật đầu nói tạ ơn rồi lập tức tiến vào trong thành.

Quá trình tìm Thanh Niệm rất thuận lợi, vào thành chưa được bao lâu ta đã thấy hắn.

Thanh Niệm vẫn áy náy chuyện lúc trước bỏ ta lại đi trước, thấy ta hắn lại nói lời xin lỗi rồi đưa ta tới một căn nhà.

“May mà ngươi không gặp chuyện gì, nếu không ta còn định quay lại đó tìm ngươi mới an tâm. Đúng rồi, ngươi tới đây tìm người hay vật?” Thanh Niệm hỏi.

“A…Cả hai”.

Thanh Niệm trầm mặc một lát rồi lại hỏi, “Là người nào? Vật gì?”

Ta cũng dừng lại, chuyện Lạc Trần không thể nói cho hắn, nói tìm Chiết Lan cũng sẽ bị hoài nghi, nhưng hoa tai kia ở chỗ Chiết Lan nên đương nhiên phải tìm hắn mới được.

“Ngươi biết Xuyên Huyền thiên tôn chứ?”

Thanh Niệm ngẩn ra, “Đương nhiên biết, nhưng người đã…”

“Ta muốn tìm thân mẫu của hắn”.

“Chuyện này…Theo ta được biết, thân mẫu của thiên tôn vạn năm trước đã đi về cõi tiên rồi”.

Ta cả kinh, lại nghe âm thanh thì thầm, “Có điều nàng hẳn đã chuyển thế rồi, không biết là ai trong số tiên nhân ở đây nữa…”


“Ta phải tìm được nàng”.

Thanh Niệm thở dài, “Ngươi đừng sốt ruột, tìm người quả thật hơi khó. Nhưng ta có thể xin sư phụ giúp đỡ, lão nhân gia nhất định sẽ có cách”.

Ta cảm động, cũng không biết nên nói gì nữa.

“Đa tạ…”

Thanh Niệm cười cười, “Lúc trước không phải nhờ ngươi, ta đã sớm bị lũ quỷ ở Chi giới ăn rồi”.

Dừng một lát ta hỏi hắn, “Mất khoảng bao lâu mới tìm được nàng?”

“…Sư phụ sắp về rồi, nếu không sai lệch thì trong ngày hôm nay sẽ tra được chuyển thế của nàng là ai”.

“Như thế là tốt rồi…”

Thanh Niệm lại an ủi ta một hồi. Không bao lâu sư phụ hắn đã trở về.

Có điều lão nhân này cũng không giống tiểu tiên mới nhập tiên tịch, hiển nhiên là đã từng trải, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn ra được thân phận của ta.

“Sao ngươi lại dẫn Phật tử này tới đây?”

Thanh Niệm hiển nhiên không biết tới thân phận của ta, hắn sững người một lúc rồi mới nói, “Sư phụ, vị cô nương này chính là ân nhân cứu mạng của con”.

“Tiểu nha đầu này? Dựa vài tiên cốt giả dạng thành tiên nhân, thân là Phật tử mà lại phạm phải sai lầm lớn như thế, ngươi khẳng định đây là ân nhân của ngươi?”

Ta bị lão bóc mẽ liền xấu hổ vô cùng, hận không có một cái lỗ để chui xuống trốn đi.

May là Thanh Niệm vẫn nhớ kỹ ân cứu mạng kia, hắn liền khuyên nhủ, “Chắc nàng cũng là bất đắc dĩ thôi, sư phụ, nếu không phải…ừm…”

“Ta tên là Linh Nhược”. Ta thở dài.

“Đúng, nếu không phải Linh Nhược cô nương xả thân cứu giúp, con đã sớm bị bọn quỷ ăn mất rồi”.

Lão nhân hừ giọng, “Xả thân cứu giúp? Các ngươi không quen biết, vì sao nàng lại mạo hiểm tính mạng cứu ngươi chứ? Ta thấy mười phần là nàng ta có âm mưu! Chuyện này ta không thèm giúp!”

Nói xong, lão nhân xoay người rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.