Bồ Đề Kiếp

Chương 77: Hồn phi phách tán


Đọc truyện Bồ Đề Kiếp – Chương 77: Hồn phi phách tán

Hôm sau, Lạc Trần,
Nam Cung và ta tới tầng thứ tư của Ngự Thiên Các. Ở đây cũng có một
phòng lớn để trống, bọn ta vào trong đó bắt đầu công việc.

Hóa ra việc giải chú thuật lại đơn giản đến thế. Chỉ cần hai bên tự nguyện,
sau đó lại còn có pháp lực của ta trợ giúp nữa, chỉ một lúc sau là mọi
việc đã xong xuôi. Haiz…nghĩ lại mà thấy sợ! Con người có thể vì lợi ích của bản thân mà không ngần ngại dùng biện pháp ngoan độc lợi dụng người khác.

Sau khi giải xong chú thuật Lạc Trần dẫn ta rời đi luôn.

“Tiểu Linh Nhược, có phải đợi nốt đến ngày ta và Tương Tư thành thân, ngươi sẽ trở về Ly Hận Thiên đúng không?”

Lúc về tới Bạch Lộc Cung, Lạc Trần đã hỏi ta như thế.

Ta gật đầu, “Đương nhiên rồi!”

Cũng không biết vì sao, tâm trạng của ta thoáng trùng xuống.

“Ba ngày sau chúng ta trở về kinh thành. Chờ ta cưới Tương Tư rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi”.

Ta lại gật đầu, thầm mắng Lạc Trần cũng thật vô tâm vô phế, thế mà đã nhanh chóng muốn đuổi ta đi rồi.

Lạc Trần nói xong liền bảo ta ra ngoài.

“Ta đã chuẩn bị xong nhân-mã, bọn họ sẽ đưa ngươi về trước, ta ở lại đây xử lý mấy việc xong xuôi rồi sẽ về sau”.

Ta nhíu mi, “Sao ta phải đi trước? Chúng ta không trở về cùng nhau được à?”

Lạc Trần lạnh giọng, “Ngươi về trước, hoặc nếu muốn thì trở về Ly Hận Thiên trước đi! Mọi thứ ta đã an bài cả rồi, nửa nén hương sau sẽ có người
tới đưa ngươi đi”.

Sau đó Lạc Trần đóng cửa lại.

Tâm trí ta loạn hết cả lên. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình có thể quay về Ly Hận Thiên là ta lại cảm thấy tốt hơn.

Cuối cùng ta vẫn hầm hừ mà an phận ngồi lên xe ngựa Lạc Trân đã chuẩn bị.
Vừa ngồi được xuống ghế thì xe đã bắt đầu chạy, tốc độ cực nhanh, có
điều bên trong xe lại rất ổn định. Ta bỗng nhớ tới hai năm trước lúc mới cùng Lạc Trần rời kinh thành, lúc đó ta vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật
trong túi hương, thỉnh thoảng Lạc Trần lại lôi ta ra ngoài nói chuyện.
Bây giờ ta ngồi đây một mình, không ai hỏi han gì cả. Hạ nhân đi cùng
cũng chuẩn bị mọi thứ đầy đủ cho ta, ta cần cái gì liền có cái đó. Nhưng dọc đường ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cuối cùng cũng trở về Lạc Nguyên, rõ ràng cảnh vật vẫn thế, nhưng lại khiến cho lòng người ta cảm thấy cô tịch vô cùng.

Có lẽ Lạc Trần cũng đã phân phó trước đó, cho nên lúc xe ngựa chở ta tới nơi liền có người đưa ta vào nhà.

Ta ngẩn ngơ bốn, năm ngày trong nhà, cảm tưởng một ngày tựa như một năm vậy.

Chỉ chờ đến ngày Lạc Trần trở về, tưởng tượng đến cảnh nhìn thấy hắn trở về ta sẽ nhanh chóng chạy ra đón.

Cũng không biết vì sao ta lại mong hắn về đến thế. Mấy ngày hắn không ở đây, ta cũng chưa từng mở miệng nói chuyện với hạ nhân, bọn họ hỏi cái gì ta cũng chỉ gật hoặc lắc đầu.


Cuối cùng cũng tới ngày Lạc Trần trở
về. Ta vội vàng chạy đến trước mặt hắn, nhưng đáp lại sự nồng nhiệt của
ta lại là ánh mặt lạnh như băng.

“Lạc..Lạc Trần…”

Hắn trầm mặc, mắt vẫn nhìn ta, còn miệng thì lại phân phó hạ nhân, “Đi chuẩn bị
sính lễ, ngày mai ta sẽ tới Tiết phủ cầu hôn. Còn nữa, mai ngươi cũng
cho người đi sửa sang, sắp xếp lại nhà cửa, năm ngày sau ta sẽ cưới Tiết tiểu thư”.

Người kia nghe xong hơi ngớ người, sau đó đáp lại một tiếng rồi lập tức lui đi.

Ta kinh ngạc tới nỗi chỉ biết gật gật đầu rồi cố gắng nói ra mấy câu,
“Ngươi rốt cuộc…cũng thành thân với Tương Tư rồi! Chúc mừng ngươi…”

Lạc Trần hơi cúi người, “Cũng là công của ngươi cả. Bây giờ ta vẫn còn một
số việc cần xử lý, ngươi cứ tự nhiên, cần gì thì sai hạ nhân làm là
được”.

“Được…”

Lạc Trần không đáp lại, cứ thế sượt qua người ta đi về phía trước.

Ta bỗng muốn giữ hắn lại, liền xoay người níu tay hắn. Ta muốn nói, Lạc
Trần, mấy ngày này ngươi ở bên ta nhiều một chút, ta sắp phải đi rồi, sợ là không gặp lại nữa…

Nhưng lại không bật ra được câu nào cả, chỉ biết giữ nguyên động tác kéo tay hắn.

Lạc Trần nhíu mi. Hắn gỡ tay ta ra, “Ta đã nói rồi, chỉ có Tương Tư mới có thể nắm tay ta”.

Lòng ta dâng lên một trận chua xót, cố cắn răng nuốt nước mắt vào trong, “Xin lỗi…”

Sau đó chỉ nghe thấy hắn “hừ” nhẹ một tiếng, lại xoay người đi tiếp.

Ta quay về ngồi trong phòng tới tận nửa đêm. Ngày xưa ta thích ngủ nhất, nhưng bây giờ không sao ngủ được.

Nghĩ đến chuyện Lạc Trần sắp lấy Tương Tư, ta không cảm thấy vui mừng một chút nào, trong lòng chỉ cảm thấy cô đơn.

Khẽ thở dài, nếu đã thế thì ta sẽ rời khỏi đây trước vậy. Ta ẩn thân vào trong phòng Lạc Trần.

“Lạc Trần…Lạc Trần?”

Ta nhẹ giọng gọi hắn, nhưng hắn không phản ứng lại. Chắc là ngủ thật rồi.
Ta bước tới đầu giường nhìn hắn nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, ta thực sự
không chịu nổi nữa, bây giờ ta phải đi đây…Ngươi đừng trách ta không ở
lại dự lễ thành hôn của hai ngươi…Nhưng ngươi yên tâm! Ta nhất định sẽ
chúc phúc cho hai ngươi…Hai ngươi nhất định… sẽ được ở bên nhau cả đời…”

Ta còn tưởng lúc nói mấy lời này ta sẽ thật bình tĩnh, nhưng nhất thời lại không kìm được nước mắt. Ta cũng không dám khóc to, chỉ thút thít một
tí rồi lại cuống quýt chạy ra ngoài.


Ngoài trời trăng thanh gió lạnh…Thở dài một hơi, nên trở về thôi.

Nhưng…sao đến sức bay lên cũng không có thế này? Hay là cứ ở lại nghỉ ngơi mấy
ngày, chờ bọn họ thành thân xong rồi đi cũng được.

Vậy…ta lấy
thân phận gì xuất hiện trong hôn lễ của bọn họ? Sư muội của Lạc Trần?
Thị nữ bên người? Danh xưng nào cũng không được. Càn Khôn giáo có nhiều
người như thế mà chỉ có một mình ta đến tham dự, chắc chắn sẽ khiến
người ta hoài nghi.

Vẫn là biến về thành hạt bồ đề đi, còn có thể tận hưởng lại cảm giác ở trong túi hương ngủ gà ngủ gật, nếu Tương Tư
hỏi đến ta, Lạc Trần cũng vẫn có thể lôi ra cho nàng xem.

Vì thế ta trở về phòng, tìm một lúc mới thấy túi hương ở bên người Lạc Trần. Ta nhìn hắn một chút rồi chui vào trong túi hương.

Hình như Lạc Trần không phát hiện ra là ta đã chui vào túi hương của hắn, vì hôm sau tỉnh lại hắn vẫn hoạt động rất bình thường.

Cứ thế cho tới ngày thứ năm, hôn lễ thật sự diễn ra. Tương Tư kính trà
xong thì nhắc tới chuyện ngày xưa đã đưa ta giao cho Lạc Trần, lại muốn
hắn lôi ta ra cho mọi người nhìn. Mọi người đều vui mừng nói đây là
duyên phận.

Lạc Trần vẫn thản nhiên, không hề ngạc nhiên mấy ngày nay ta biến mất, bây giờ lại xuất hiện ở đây. Thấy hắn như thế, lòng ta lại nhói lên.

Đợi đến khi hắn cất ta trở lại túi hương, ta cũng không muốn ở lại nữa, liền ẩn thân đi ra, quyết định trở về.

Ta đang yên lặng đi ra thì lại đụng phải một người. Người này chính là Ức Cẩn đang tới xem náo nhiệt.

“Tiểu Phật tử, nhiệm vụ đều đã hoàn thành rồi, sao ngươi có vẻ buồn vậy?”

Ta cố kéo khóe miệng lên, “Không phải là…” Ta bất giác buông tiếng thở
dài, “Không phải là nhìn thấy người hữu tình sẽ được ở với nhau sao,
thoáng cái lại qua hai mươi năm, nên ta có chút cảm động thôi”.

Ức Cẩn hơi nhíu mi, “Tiểu Phật tử nhà ngươi cũng ra dáng trưởng thành rồi đấy…”

Ta cười qua loa với nàng, quay đầu nhìn lại thì thấy Lạc Trần và Tương Tư
đã chuẩn bị vào động phòng rồi. Ánh nến đỏ rực sáng cả một dãy hành lang dài, tân khách huyên náo nói cười. Bất giác lệ nhòe đầy mắt.

“Tiểu Phật tử…” Ức Cẩn thấy thế, âm thanh liền tràn đầy lo lắng.

Ta sờ sờ nước mắt trên mặt, rốt cuộc ta cũng biết, hoặc là, rốt cuộc cũng
khẳng định được, nguyên nhân vì sao ngày ngày ta ngóng trông Lạc Trần
trở về, ngày ngày nhớ đến hắn, còn có, khi nghe hắn nhắc tới Tương Tư,
ta sẽ đau lòng.


Phật tử không có nước mắt, nếu rơi nước mắt, tức là đã sinh chấp niệm. Quả nhiên ta có chấp niệm với Lạc Trần.

“Tiểu Phật tử…ngươi…”

Ta nhìn Lạc Trần và Tương Tư, bóng dáng của bọn họ nhòe đi. Ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ, đỏ đến nỗi khiến ta nhức cả mắt.

Ức Cẩn kéo tay ta, “Chúng ta nhanh trở về thôi”.

Ta lắc đầu, “Không cần gạt ta nữa, ta không trở về được nữa…”

Ta không nhịn được khóc òa lên.

“Ức Cẩn, hóa ra yêu lại đau khổ như thế sao…”

Ức Cẩn không nói gì. Ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, dù không nhìn rõ nhưng ta cũng không muốn rời mắt đi.

Bỗng ta giật mình phát hiện ra xung quanh tràn ngập sát khí đang nhắm thẳng
tới chỗ Lạc Trần và Tương Tư. Ta nhìn kĩ lại thì thấy có một bóng dáng
xuất hiện trong màn đêm, đó không phải là Tề Vương sao?! Hắn khẳng định
là đang nhắm tới Lạc Trần!

“Không ổn rồi!” Ức Cẩn cũng cảm nhận được sát ý của Tề Vương.

Ta cũng không nghĩ nhiều nữa, liền phi thân định ra cản hắn, nhưng Ức Cẩn giữ ta rất chặt.

“Đừng qua đó!”

“Ngươi đừng giữ ta nữa! Hắn sẽ giết Lạc Trần mất!”

Ức Cẩn bình tĩnh nói, “Chỉ bằng bản lĩnh của hắn không thể làm hại đến Xuyên Huyền được đâu!”

Ta ngẩn ra, để ý kĩ mới phát hiện trên người Tề Vương đang có một nguồn linh lực cực lớn.

Vậy hóa ra Lạc Trần cũng là thần tiên?! Nhưng vì sao Ức Cẩn muốn ngăn ta?

“Buông ra đã!” Thấy nguy hiểm đang tiến đến Lạc Trần ngày càng gần, ta cũng
không quan tâm Lạc Trần là thần tiên lợi hại đến cỡ nào nữa, nhất quyết
gạt tay Ức Cẩn rồi phi thân qua đó.

Nhưng ta không ngờ, Tề Vương còn mang theo bảo bối đến, hắn đột kích về phía Lạc Trần.

Ta dùng hết phép thuật trên người mà cũng không chặn lại nổi, còn Lạc Trần đẩy người ta ra, hứng chịu toàn bộ sức mạnh của Tề Vương.

“LẠC TRẦN!”

Bị hắn lơ đi, thấy hắn cùng Tương Tư thành thân, lòng ta cũng không đau
đớn bằng lúc này. Tựa như cả đạo quang vừa đánh lên người Lạc Trần khiến cơ thể ta bị vỡ nát thành nghìn mảnh, ta chỉ có thể đau đớn gọi tên
hắn.

Đạo quang trên tay Tề Vương nhạt dần, hắn đang cầm một cây
chủy thủ màu xanh, bên môi là ý cười trào phúng. Lạc Trần nằm trong vũng máu, đau đớn cau mày.

“Lạc Trần…” Ta chạy đến ôm hắn vào lòng, toàn thân phát run, “Lạc Trần…Lạc Trần…”

“Tiểu Linh Nhược, bây giờ ta và Tương Tư cũng coi như là thành thân xong rồi, ngươi yên tâm quay về Ly Hận Thiên đi…”

Ta ra sức lắc đầu, không nói câu nào.


“Tiểu Linh Nhược, ngươi quay về đi, mau chóng quên ta…”

Hắn khẽ mỉm cười, máu đã nhuộm đẫm y phục màu trắng của ta.

“Không…” Ta khóc không thành tiếng, “Ta không về được nữa rồi…Ngươi đừng xảy ra
chuyện gì…Ta sắp bị biến thành du hồn rồi, sẽ phải phiêu bạt trên nhân
rất lâu, ta không muốn ở một mình đâu…Lạc Trần, mấy ngày ngươi không ở
đây, ta đã không chịu nổi rồi, ngươi đừng bỏ ta lại một mình…”

Lạc Trần bỗng ho ra một bụng máu, ta vội thi phép, nhưng vô dụng.

“Ngươi yên tâm, đợi ta chết đi, cũng sẽ biến thành du hồn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”

Ta gật đầu lia lịa, nhưng ta biết, hắn không chỉ bị mất đi cơ thể phàm nhân này, mà còn bị hồn phi phách tán nữa.

“Lạc Trần…” Ta ôm hắn, khẽ gọi tên.

“Xuyên Huyền!”

Đúng lúc này một đạo quang chiếu xuống, ta ngẩng đầu lên nhìn, là Thiên đế!
Người cũng tràn ngập lo lắng nhìn Lạc Trần, sau đó vội bay tới trước mặt bọn ta.

“Xuyên Huyền…” Thiên đế than nhẹ, trong mắt lộ vẻ đau xót.

Ta biết sức mạnh của người rất cường đại, vội cầm tay người nói, “Thiên đế, người biết Lạc Trần mà, xin người hãy cứu hắn…”

Thiên đế lắc đầu, “Ta cũng muốn cứu hắn…” Sau đó người quay đầu sang phía Tề
Vương, “Lê Túc! Ngươi thật to gan, dám lén xuống nhân gian giả dạng phàm nhân, còn đánh cắp đoản kiếm Thanh Yểm ám sát Thiên tôn!”

Tề Vương cười cười, hừ một tiếng, “Thì sao nào?!”

Thiên đế nổi giận, phất tay áo một cái đã giam trụ được Tề Vương, sau đó sai hai người phía sau mang hắn đi.

Sau đó Thiên đế tiếp tục nhìn sang phía Tương Tư, lạnh giọng nói, “Khuynh
Nhan thần nữ, lần này ngươi lén xuống nhân gian, cũng gián tiếp khiến
Thiên tôn bị hại, tội cũng không thể tha thứ!”

Tương Tư nước mắt giàn dụa, quỳ xuống, “Khuynh Nhan biết sai!”

Thiên đế thở dài, phất tay nói, “Trẫm biết ngươi có tình cảm với Xuyên Huyền. Ta phạt ngươi quay về thần vực Nam Trạch, nội trong vạn năm không được
đi ra ngoài!”

Khuynh Nhan đưa mắt nhìn Lạc Trần một cái rồi mới cúi người rời đi.

Cuối cùng Thiên đế nhìn về phía ta, “Ngươi là người của Phật giới…”

Ta gật gật đầu, “Ta là Phật tử trên Ly Hận Thiên, tên là Linh Nhược”.

Thiên đế thở dài, “Xuyên Huyền…Thật không ngờ số kiếp này của hắn lại là một hạt bồ đề bên người Tương Tư…”

Sau đó người liếc nhìn chúng ta một cái rồi mới lắc đầu xoay người rời đi.

Ta gắt gao ôm lấy y phục của Lạc Trần, vẫn chưa tin hắn đã hồn phi phách tán…

“Tiểu Phật Tử, Xuyên Huyền hắn đã….Ngươi đi cùng ta, có lẽ vẫn có chỗ để dung thân…”

Ức Cẩn kéo ta đứng lên, nhưng ta vẫn vô lực lắc đầu, ôm lấy y phục đẫm máu của Lạc Trần bước vào trong màn đêm. Ta sẽ cứu hắn, nhất định sẽ cứu
hắn, bất luận là phải dùng biện pháp gì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.