Đọc truyện Bồ Đề Kiếp – Chương 61: Cứu người
Lúc tiến vào Cầu Dương Cung, ta thấy không ít người đang quỳ xuống, thấy ta đến mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng, sau đó lại cúi đầu im lặng.
Còn người đang ngồi trên đại điện không phải là trưởng lão Thiên Dương mà chính là Nam Cung.
“Tiểu đồ nhi, sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung lười biếng chống cằm, hơi híp mắt nhìn ta, nhưng cũng không đợi trả lời mà đã dời mắt về phía Kiều Trăn đang đứng sau ta.
Sắc mặt Nam Cung bỗng sầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng, “Lá gan đệ tử của trưởng lão Thiên Dương càng lúc càng lớn, đầu tiên là làm thương đồ đệ của bổn tọa, bây giờ lại còn dám làm trái mệnh lệnh của bổn tọa lẻn ra ngoài tìm cứu binh nữa.” Nói xong hắn lại nhìn về phía lão Thiên Dương, “Trưởng lão Thiên Dương, ngươi nói xem việc này phải giải quyết thế nào?”
Lão Thiên Dương vội dập đầu hai cái, sau đó quay đầu lại trách móc Kiều Trăn vài câu rồi mới nói với Nam Cung: “Đại tế ti, ta chứng kiến hai đứa nó trưởng thành, thấy bọn chúng đối với Càn Khôn giáo một lòng một dạ, hai đứa lại thân như huynh đệ, mong Đại tế ti giơ cao đánh khẽ“.
Tiếp đó cả đám người trong đại điện cũng hô lên: “Xin Đại tế ti giơ cao đánh khẽ“.
Nam Cung không để ý đến bọn họ, chỉ nhíu mi nói, “Đối với Càn Khôn giáo một lòng một dạ? Đả thương đồ đệ của bổn tọa mà còn dám lớn miệng kêu “một lòng một dạ”?!”
“Đại tế ti…” Kiểu Trăn cũng quỳ xuống, “Sư huynh thật sự không cố ý đả thương Linh Nhược cô nương…Chỉ là…Lúc tỷ thí với Lạc Trần, huynh ấy có chút nóng lòng, không may lại đúng lúc Linh Nhược cô nương xuất hiện, sư huynh mới vô tình làm vậy…”
“Nói như thế có nghĩa là người hắn muốn đả thương là Lạc Trần?” Nam Cung đứng lên, chậm rãi đi xuống bục, “Ta nhớ rõ Càn Khôn giáo chú trọng nhất một điều, trừ phi là có người có ý gian dối, còn lại, đệ tử trong giáo không được đả thương lẫn nhau, nhất là trong lúc tỷ thí. Sư huynh ngươi vốn dĩ đã sinh sát ý với Lạc Trần, Linh Nhược phát hiện ra nên tiến tới khuyên ngăn, nhưng hắn không chịu nghe. Biết rõ Linh Nhược là đệ tử của ta mà vẫn còn cố tranh cao thấp. Lạc Trần là đệ tử của giáo mà hắn vẫn muốn đả thương. Hay là, hắn không vừa mắt với bổn tọa nên nhân cơ hội này đả thương đệ tử độc nhất của ta để ra oai?”
Từng lời Nam Cung nói ra đều lạnh thấu đến tận xương tủy, ngay cả ta nghe được cũng cảm thấy sợ hãi chứ đừng nói đến đệ tử của Cầu Dung Cung.
Lúc này chẳng ai dám lên tiếng, mãi một lúc sau Kiểu Trăn mới nói: “Nếu Đại tế ti muốn trừng phạt, đệ tử xin nguyện chịu phạt cùng sư huynh!”
Nam Cung cười cười, “Thứ mà bổn tỏa muốn là mạng của hắn, ngươi chịu cùng kiểu gì đây?”
Kiều Trăn chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Ta thở dài, nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng là một mạng người, tuy hắn thực đáng giận nhưng cũng không đến nỗi phải chết, nên ta cũng quỳ xuống.
“Sư phụ…Linh Nhược dù không hiểu chuyện nhưng cũng biết rõ mạng người rất quan trọng. Tuy vị sư huynh kia đả thương đệ tử, nhưng đệ tử bây giờ cũng đã không còn gì đáng ngại nữa. Có câu “cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”, sư phụ đã phế võ công của hắn, chắc chắn hắn cũng biết lỗi rồi, mong sư phụ khai ân, tha cho hắn một mạng“.
Ta cúi đầu, không nhìn được biểu tình của Nam Cung nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn ta. Trong điện bao trùm bầu không khí im lặng đến dọa người. Một lúc sau Nam Cung mới mở miệng.
“Đồ nhi không oán hắn sao?”
Ta lắc đầu, “Không oán“.
“Hắn suýt thì lấy mạng ngươi, ngươi vẫn tha thứ cho hắn?”
“Vâng“.
Nam Cung cười cười, “Đồ nhi của bổn tọa quả là tâm tính nhân hậu, lại có thể lấy ân báo oán. Ngươi đã nói vậy, ta cũng sẽ nể mặt của ngươi.” Nói xong hắn đưa tay ra đỡ ta đứng lên, sau đó quay về phía trưởng lão Thiên Dương nói, “Tuy tội chết có thể tha, nhưng tội sống không tránh khỏi. Ta tha cho hắn một mạng, nhưng chuyện hắn suýt giết chết đồ nhi của ta là thật, không thể lưu hắn lại Càn Khôn giáo được, coi như cho hắn một bài học. Thiên Dương, đó là đồ đệ của ngươi, phải làm thế nào ngươi cũng tự biết rồi chứ!? Nếu còn để ta phát hiện ra các ngươi bao che cho hắn thì hậu quả sẽ khó lường đấy!”
Dứt lời, Nam Cung kéo ta ra khỏi Cầu Dung Cung.